Gửi bài:

Chương 120 - Xin Phượng Minh giúp đỡ

Lông mi khẽ động, Nguyễn Nhược Khê chậm rãi mở to mắt, liền cảm thấy cả người mình vô lực, đầu cũng đau nhức.

"Nương nương, người tỉnh rồi."Tiểu Ngọc thấy nàng mở mắt, liền hô lớn, giọng điệu mang theo kinh hỉ.

"Tiểu Ngọc, ta làm sao vậy?"Nguyễn Nhược Khê còn nhớ rõ trước khi hôn mê nàng cảm thấy toàn thân đau đớn, sau đó xảy ra cái gì đều không nhớ rõ nữa.

"Nương nương, người trúng độc."Tiểu Ngọc lúc này mới nói.

"Trúng độc?"Nguyễn Nhược Khê ngây người, đột nhiên nghĩ tới bát canh bổ kia, vội hỏi:

"Sao lại như vậy?"

"Nương nương, người nhất định không tưởng tượng được đâu, là Như phi nương nương muốn hạ độc Vương, kết quả lại là nương nương ăn phải."Tiểu Ngọc bất bình nói.

"Như phi? "Nguyễn Nhược Khê lại ngẩn người lần nữa, Như phi cư nhiên dám hạ thuốc độc chết Vương? Có điều là bát canh bổ kia không phải chính tay nàng ta đưa cho Vương sao?

"Vâng, Như phi đã bị Vương nhốt vào thiên lao, đúng rồi, nô tỳ phải đi báo cho Vương, nói người tỉnh rồi."Tiểu Ngọc lúc này mới nhớ ra, Vương đã dặn dò nàng, khi nào nương nương tỉnh lại phải báo cho hắn.

"Chờ một chút đã, Tiểu Ngọc, ta đói bụng rồi, trước tiên lấy cho ta thứ gì đó để ăn đã."Nguyễn Nhược Khê ngăn nàng lại.

"Dạ, nương nương, nô tỳ hồ đồ rồi, lại không nhớ ra chuyện này."Tiểu Ngọc ngượng ngùng, le lưỡi nói.

Nàng vội chạy đi, rất nhanh sau đó bê đồ ăn thanh đạm đi vào, nói: "Nương nương, Quốc sư đặc biệt dặn dò, khi nào nương nương tỉnh phải ăn đồ ăn thanh đạm này."

"Ừ, mang tới đây đi."Nguyễn Nhược Khê gật đầu, nàng đương nhiên biết điều này.

Nếm qua một chút, lúc này mới cảm thấy lấy lại tinh thần, nhờ Tiểu Ngọc đỡ đứng dậy nói: "Vương đang ở thư phòng đúng không, đỡ ta tới đó gặp."Nàng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Dạ được, nương nương."Tiểu Ngọc vội nâng nàng đứng dậy.

Tại thư phòng.

"Nô tài tham kiến nương nương."Tiểu Lý Tử thấy nàng vội vã hành lễ, sau đó mới hỏi: "Nương nương, người tỉnh rồi, thật tốt quá, nô tài lập tức đi bẩm báo Vương."

"Không cần, để ta tự vào đi."Nguyễn Nhược Khê ngăn hắn lại, chắc tâm tình hắn bây giờ sẽ không được tốt, dù sao cũng phải thôi, người muốn hạ độc hắn lại chính là nữ nhân của hắn.

"Dạ."Tiểu Lý Tử mở cửa, sau đó lui sang một bên.

Nghe được tiếng mở cửa, Tây Môn Lãnh Liệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng, kinh hỉ đi tới, lập tức đỡ nàng, quan tâm hỏi: "Nàng tỉnh rồi. sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa, cảm thấy sao rồi?"

"Không cần lo lắng, thiếp tốt lắm, chàng thì sao?"Nguyễn Nhược Khê ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt hắn có chút tái nhợt tiều tụy, trong lòng hốt hoảng, lập tức bắt lấy tay hắn, hỏi:

"Hôm nay là ngày mấy?"Không phải đã qua đêm trăng tròn chứ?

"Mười sáu."Tây Môn Lãnh Liệt nhàn nhạt trả lời.

"Cái gì?"Nguyễn Nhược Khê cả kinh, đây không phải là do ông trời cố tình trêu ngươi nàng chứ, hôn mê tới năm ngày, nàng cư nhiên lại bỏ lỡ ngày này.

"Được rồi, Nhược Khê, không cần nghĩ nhiều nữa. Độc của nàng vừa mới được giải, cần phải nghỉ ngơi."Tây Môn Lãnh Liệt đỡ nàng ngồi lên ghế, dường như muốn lẩn tránh vấn đề này.

"Độc này thực sự là do Như phi hạ sao?"Nguyễn Nhược Khê lúc này mới hỏi tới. thời gian đã qua, nàng cho dù có muốn cũng không thể làm được gì.

"Đúng vậy, chính nàng ta cũng đã thừa nhận rồi."Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu.

"Vậy chàng định xử trí nàng ấy thế nào?"Trong lòng Nguyễn Nhược Khê có chút kinh ngạc, nàng ta cư nhiên thừa nhận, có lẽ đại khái là nàng ấy muốn trả thù cho cha.

"Theo luật, ám sát phải xử tử."Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng nói.

"Xử tử?"Nguyễn Nhược Khê ngẩn người, nhưng cẩn thận nghĩ lại, dám mưu sát Vương, nhất định phải gánh hậu quả này, nghĩ vậy liền hỏi:

"Thiếp có thể đến gặp nàng ấy được không?"

"Nàng muốn gặp nàng ta?"Tây Môn Lãnh Liệt có chút kinh ngạc.

"Vâng."Nguyễn Nhược Khê gật đầu, nàng ta cũng thật đáng thương.

"Được, chờ thân thể nàng khá hơn hãy đến."Tây Môn Lãnh Liệt đồng ý.

"Chàng định xử trí nàng ấy thế nào?"Nguyễn Nhược Khê đột nhiên lại hỏi, vừa rồi hắn nói theo luật là xử tử, vậy còn theo nhân tình thì sao? Dù sao nàng cũng từng là nữ nhân của hắn, nàng cũng không hy vọng hắn vô tình như vậy.

"Lúc nàng trúng độc, ta đã nghĩ qua, nếu nàng có việc gì ta sẽ chôn nàng ta cùng, nếu nàng không việc gì, vậy để nàng quyết định sinh tử của nàng ta."Tây Môn Lãnh Liệt nói, kỳ thật hắn cũng không muốn giết phi tử của mình, hắn nói như vậy là bởi vì bản thân cũng lợi dụng Như phi, để Nhược Khê trúng độc trốn qua đêm trăng tròn.

"Vậy nếu ta muốn thả nàng, chàng sẽ đồng ý chứ?"Nguyễn Nhược Khê quả nhiên nói như vậy.

"Đương nhiên, ta nói rồi, tuỳ nàng quyết định, mặc kệ nàng quyết định thế nào ta đều đồng ý."Tây Môn Lãnh Liệt nói.

"Cám ơn chàng."Nguyễn Nhược Khê mỉm cười tựa vào lòng hắn.

Tây Môn Lãnh Liệt ôm nàng, nếu nàng biết hết thảy đều là do hắn âm mưu thì sẽ như thế nào?

Tại địa lao.

Như phi nhắm mắt lại ngồi dựa tường, quần áo có chút hỗn độn, sắc mặt tái nhợt. Nghe âm thanh của tiếng mở khoá, nàng thậm chí cũng không không thèm nhìn, người không nhúc nhích, dường như là đang đợi cái chết đến tìm mình.

"Như phi, không chào đón ta sao?"Nguyễn Nhược Khê đi đến trước mặt nàng hỏi.

"Là ngươi."Nghe được giọng nói, Như phi mở to mắt, giọng nói trở nên lạnh như băng: "Ngươi sao lại đến đây?"

"Ta đến thăm ngươi, dù sao người bị ngươi hạ độc lại là ta."Nguyễn Nhược Khê cười đáp.

"Đó không phải là ta cố ý, ta không chủ định hạ độc ngươi, tại ngươi ăn của hắn thôi."Sắc mặt Như Phi vẫn lạnh băng như trước.

"Ta biết, chẳng qua ta thấy rất kỳ lạ, Như phi là một người thực thông minh, chuyện hạ độc bằng bát canh này không giống như chuyện ngươi sẽ làm."Nguyễn Nhược Khê nói ra nghi vấn của mình.

"Vì sao không giống?"Chân mày Như phi cũng chưa giãn ra hỏi ngược lại.

"Nếu ngươi muốn hạ độc Vương, ít nhất sẽ không đích thân mình dâng canh bổ, nói dối cũng không có, cư nhiên thừa nhận, như thế không phải rất kỳ quái sao?"Nguyễn Nhược Khê nghi hoặc nói.

"Có đôi khi sự việc vốn rất đơn giản, là do ngươi tưởng tượng phức tạp, chỉ vậy mà thôi."Như phi liếc nhìn nàng một cái.

"Đúng không? Nếu là như vậy, ta nghĩ ngươi hẳn cũng đã quyết tâm muốn chết phải không?"Nguyễn Nhược Khê đột nhiên nói đến.

Hả, Như phi có chút giật mình, sau đó nhả ra một nụ cười lạnh nói:

"Ngươi cũng rất thông minh, chẳng trách Vương thích ngươi như vậy, chẳng qua, ta cảnh cáo ngươi, nữ nhân thông minh quá sẽ không có được một kết cục tốt đẹp gì đâu".

"Vì sao muốn hạ độc chết hắn? Là vì báo thù cho cha ngươi sao?"Nguyễn Nhược Khê hỏi.

"Ngươi thông minh vậy, không nghĩ ra sao chứ?"Đôi mắt Như phi hiện lên một tia hung ác, sau đó nhắm mắt lại nói: "Hiện tại đã muộn, dù sao đều là chết."

"Vì sao phải chết? Nếu ngươi không chết thì sao?"Nguyễn Nhược Khê lại nói.

"Không chết?"Như phi lập tức mở to mắt, ngoài ý muốn nói ra ba chữ.

"Ta muốn chết."

"Vì sao?"Nguyễn Nhược Khê giương mắt hỏi.

"Ta sống đã không còn ý nghĩa, không nhà cửa, không người thân, đứa nhỏ cũng không còn, sống một mình rất cô đơn, ta nghĩ sẽ đi theo bọn họ."Nhắc tới bọn họ, Như phi mang theo hận ý, cũng mang theo thống khổ.

"Ngươi là báo thù vì đứa nhỏ?"Nguyễn Nhược Khê bừng tỉnh nghĩ ra.

"Ta vì sao không nên?"Trên mặt Như phi hận ý càng đậm.

"Ta không biết."Nguyễn Nhược Khê thành thật trả lời, vấn đề này không biết phải trả lời nàng thế nào, làm mẫu thân, nàng đương nhiên có tư cách, chính là mình không có khả năng nói, Tây Môn Lãnh Liệt làm như thế là không đúng, dù sao chuyện này cũng rất phức tạp.

"Ngươi đương nhiên không biết cái loại thống khổ này, cái loại hận này, không đích thân trải qua, có lẽ cả đời không có cơ hội nghĩ đến."Như phi tay nắm gắt gao, nếu cho nàng cơ hội một lần nữa, nàng vẫn lựa chọn làm như vậy.

"Có lẽ vậy, chẳng qua, Như phi, ta hy vọng ngươi hãy buông hết mọi thù hận trong lòng, rời khỏi hậu cung tìm đường sống, vì chính mình mà sống."Nguyễn Nhược Khê thật sự nói.

"Xuất cung? Có ý tứ gì?"Như phi kinh hãi nhìn nàng.

"Không cần khẩn trương như vậy? Vương không có ý muốn xử chết ngươi, kỳ thật, Như phi, ngươi nên biết, ngươi có nỗi hận của ngươi, Vương cũng có bất đắc dĩ của Vương, ngươi vì sao không nghĩ đến, cha ngươi lúc trước bức bách Vương như thế nào, nếu nghĩ đến, tâm tình của ngươi sẽ bình thản hơn rất nhiều."Nguyễn Nhược Khê ảm đạm cười.

Sắc mặt Như phi biến hóa, một lúc lâu sau mới nói: "Vương thực không giết ta? Để ta đi."

"Tại sao ta phải lừa ngươi chứ? Đi thôi, ta mang ngươi đi."Nguyễn Nhược Khê nâng nàng dậy.

Như phi cứ thế để nàng nâng dậy, tựa hộ không còn chút sức lực để đi, khó tin rằng sắp thoát khỏi cái chết lại được thả tự do.

Thẳng đi ra đến cửa thành, ngồi trên xe ngựa, mới giật mình tỉnh ngộ, nhìn nàng thật lòng nói:

"Cám ơn."

"Chút bạc này ngươi cầm lấy, xuất cung có thể sống cuộc sống của mình, nhớ kỹ, vì mình mà sống."Nguyễn Nhược Khê đem một túi bạc đưa cho nàng.

"Ta sẽ nhớ, chúc ngươi hạnh phúc, hẹn gặp lại."Như phi lộ ra một nụ cười, nàng về sau rốt cục có thể vì chính mình mà sống.

"Hẹn gặp lại."

Nhìn thấy xe ngựa càng ngày càng xa Nguyễn Nhược Khê lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, thật ra không có gì quý hơn so với tự do.

"Nàng ấy đi rồi."Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh của Phượng Minh,

"Ừ, đi rồi."Nguyễn Nhược Khê quay người, nhìn thấy hắn nói:

"Phượng Minh, ta vừa lúc có việc muốn hỏi ngươi."

"Chuyện gì?"Phượng Minh hỏi.

"Phượng Minh, ta hoài nghi, có phải Vương cố ý để ngươi kéo dài thời gian giải độc cho ta không?"Nguyễn Nhược Khê trực tiếp hỏi, bởi vì vô cùng khó hiểu, huống chi, hai ngày này, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, nếu không phải vậy, chẳng lẽ là trùng hợp sao chứ? Năm ngày, lấy tài cán của Phượng Minh, cũng đủ làm cho nàng tỉnh táo lại.

"Nhược Khê, ngươi thật thông minh, có một số việc, không cần nói rõ, ngươi nên tự nghĩ."Phượng Minh không có trả lời, cũng không làm gì khác.

"Quả nhiên là như thế, ta nên cảm tạ chàng, hay là nên giận chàng?"Nguyễn Nhược Khê bất đắc dĩ nói, nàng biết hắn làm vậy đều là vì nàng.

"Nhược Khê, ngươi cùng Vương đều là những người cố chấp, ta hiện tại thực hối hận vì lúc trước đã nói cho ngươi biết sự thật."Phượng Minh khí phách nói.

"Phượng Minh, không, ta nên cám ơn ngươi, hiện tại, ta xin ngươi nói cho ta, nếu không thể giải trừ lời nguyền cho chàng, như vậy năm tháng qua đi, có phải thân thể chàng sẽ không tốt hay không?"Nguyễn Nhược Khê nói ra nghi vấn, đây mới là nỗi lo lắng đích thực của nàng.

"Nhược Khê, ngươi nói xem."Phượng Minh không có trả lời nàng.

"Ta biết, chính là như vậy?"Nguyễn Nhược Khê cũng đã biết đáp án, nàng thực ngu ngốc, sao lại không có tổn thương.

"Nhược Khê, Vương yêu ngươi như vậy, ngươi cũng không cần cố chấp."Phương Minh vẫn nói thêm.

"Phượng Minh, ta cần ngươi giúp ta."Nguyễn Nhược Khê thật sự khẩn cầu nói.

"Cái gì?"Phượng Minh hỏi.

"Ta biết, có lẽ Vương có thể sẽ tìm cơ hội hoặc lý do gì làm ta trốn qua đêm trăng tròn tiếp theo, ta cầu ngươi giúp ta, cho dù thế nào cũng giúp ta, ta biết, chỉ có ngươi mới có thể giúp được ta, Phượng Minh, ta yêu Vương, được Vương yêu, cho nên ta không thể nhìn chàng thống khổ, ta vốn dĩ là một linh hồn, được gặp chàng, đây là ý trời, có lẽ ý trời chính là vì ta có thể giải trừ lời nguyền cho chàng, mới để ta đi tới nơi này, cho nên, ngươi phải giúp ta."Nguyễn Nhược Khê nói.

Nhìn thấy nàng bất chấp vì người mình yêu, Phượng Minh khí phách đáp:

"Ta sẽ cố hết sức."

"Không phải hết sức, là nhất định, chỉ cần ngươi làm, ta sẽ có cơ hội."Nguyễn Nhược Khê không cho hắn có cơ hội cự tuyệt.

"Được, ta đáp ứng."Phượng Minh suy nghĩ một chút mới gật đầu.

"Cám ơn."Nguyễn Nhược Khê lộ ra một nụ cười, cơ hội này, nàng nhất định sẽ không bỏ qua.

Nhưng bọn họ không phát hiện trốn ở sau tường có một thân ảnh cao lớn đang nhìn.

Mục lục
Ngày đăng: 17/05/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục