Gửi bài:

Chương 105 - Lén xuất cung

Tiểu Ngọc ở một bên thiếu chút nữa vì nương nương vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nàng sợ nương nương sẽ mềm lòng đồng ý với các nàng chứ.

Nhìn thấy sắc mặt các nàng trong nháy mắt trở nên xấu hổ lúng túng, Nguyễn Nhược Khê lúc này mới giải thích nói:

"Ta hiểu tâm tình cùng cảm thụ các ngươi, dù sao đó cũng là người nhà của các ngươi, nhưng các ngươi cũng biết vương hoàn toàn sẽ không thay đổi chủ ý, đây không chỉ là chuyện phạm sai lầm đơn giản, mà là lũng đoạn triều chính, nói dễ nghe, có truy cứu hay không thì đây cũng là chuyện của triều đình, có lẽ còn có rất nhiều chuyện chúng ta không biết, hoặc là không thể tưởng tượng được, cho nên ta sẽ không giúp các ngươi làm vương khó xử, nếu để ta lựa chọn, ta sẽ đứng ở bên người chàng."

"Nói rất đúng."Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên từ bên ngoài đi đến, cầm tay của nàng.

"Thần thiếp tham kiến vương."Như phi cùng Nhu phi vội vàng hành lễ.

"Nô tì tham kiến vương."Tiểu Ngọc cũng hành lễ.

"Vương, thần thiếp cầu ngươi, coi như vì thần thiếp hầu hạ vương một thời gian, lưu một mạng cho cha thần thiếp, để người tự sinh tự diệt cũng được."Nhu phi quỳ trên mặt đất cầu xin nói, bởi vì nàng biết, cha kết thúc thì mình cũng xong.

"Vương, thần thiếp chỉ cầu người tha cho người nhà thần thiếp."Như phi cũng quỳ trên mặt đất, nàng so với Nhu phi tương đối bình tĩnh hơn, biết mạng cha không thể giữ được, vậy nàng chỉ có thể giữ lấy mạng người nhà và mình.

"Lời nói vừa rồi, các ngươi không có nghe rõ sao? Đi xuống, ta không muốn nói lần thứ hai."Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng ra lệnh nói.

"Hai vị tỷ tỷ, trong lòng vương tự có chừng mực, sẽ không liên lụy người vô tội, các ngươi không phải là minh chứng tốt nhất hay sao? Vương cũng không khiến các ngươi liên can không phải sao? Vương có lẽ mệt, các ngươi hay là đi về trước đi."Nguyễn Nhược Khê nâng các nàng dậy, cấp cho các nàng ánh mắt an tâm, lúc nào nói được mới có thể nói.

"Vâng, vương, thần thiếp cáo lui."Như phi cùng Nhu phi đều là người thông minh, một chút liền hiểu, sao lại không rõ ý tứ trong lời nói của nàng, nàng ấy không để các nàng chọc giận vương, bây giờ không có cách nào cứ vãn, chỉ có thể giữ lại mạng sống của mình và người nhà.

"Đi xuống đi."Tây Môn Lãnh Liệt vung tay lên, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Như phi cùng Nhu phi, Tiểu Ngọc đều lui ra ngoài.

Ánh mắt hắn lúc này mới mang nụ cười nhìn nàng, vẻ mặt sủng ái ôm nàng nói:

"Nàng là đang ép ta buông tha các nàng cùng người nhà sao?"

"Vương vĩ đại thánh minh, rõ ràng là chàng không muốn trách tội các nàng, không muốn liên lụy nhiều người, thần thiếp chẳng qua chỉ nói hộ ý tứ của người thôi."Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn, đôi mắt cũng mang theo ý cười, nếu hắn muốn quy tội cho các nàng, các nàng cũng sẽ không còn bình yên không việc gì tới bây giờ.

"Nói như vậy, là ta hiểu lầm nàng sao?"Tây Môn Lãnh Liệt dùng cằm nhay nhay cái mũi của nàng.

"Thần thiếp cũng không dám nói như vậy, chẳng may vương mất hứng, chẳng phải là muốn trị thần thiếp tội bất kính sao."Nguyễn Nhược Khê cũng cười khẽ nói.

"Cũng chỉ có nàng dám theo ta nói chuyện như vậy."Tây Môn Lãnh Liệt cười khẻ một chút, mới đem nàng ôm chặt trong lồng ngực nói:

"Nhược Khê, mấy ngày nay ta rất nhớ nàng."

"Ta cũng vậy."Nguyễn Nhược Khê lấy tay ôm cổ hắn, nhún chân hôn hắn một cái.

"Không đủ, ta muốn nhiều hơn."Tây Môn Lãnh Liệt lập tức bế nàng lên, ôm nàng hướng bên giường đi tới.

"Ư........"Nguyễn Nhược Khê cuống quít né tránh hắn, sau đó kinh hãi mà nhìn hắn nói:

"Chàng làm gì vậy?"

"Nàng nói xem, nàng không muốn ta sao? Ta muốn nàng, lúc nào cũng muốn."Tây Môn Lãnh Liệt ái muội nói.

Nguyễn Nhược Khê cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn, lại cuống quít nhắc nhở nói:

"Bây giờ là ban ngày."

"Ta không chờ nổi tới lúc trời tối."Tây Môn Lãnh Liệt nói xong, liền đem nàng đặt ở dưới thân.

"Chờ một chút, cửa đã đóng chưa? Đừng để Tiểu Ngọc đột nhiên đi vào."Nguyễn Nhược Khê vội vàng hỏi, nàng không muốn đối mặt với tình huống xấu như vậy.

"Nàng ta sẽ không không hiểu quy củ như vậy, biết ta ở bên trong, không dám xông vào."Tây Môn Lãnh Liệt nói, cung nữ rất hiểu quy củ trong hoàng cung.

"Nhưng mà..................."

"Không có nhưng mà."Nguyễn Nhược Khê còn chưa dứt lời, miệng đã bị hắn lấp kín.

Sau đó trong phòng là một trận lửa nóng triền miên.

Trong mấy ngày tiếp theo, hắn vẫn bề bộn nhiều việc như trước, tả hữu Thừa tướng cuối cùng không thoát chết được, nhưng mạng gia đình bọn họ giữ được, chỉ có điều bị lưu đày, Như phi cùng Nhu phi cũng không bị liên lụy, nhưng ở trong cung cũng không như trước.

Nguyễn Nhược Khê khẽ thở dài, lòng người thật dễ thay đổi, đại khái chính là ý tứ này.

"Tiểu Ngọc, Phượng Minh vẫn chưa vào triều sao?"Nàng quay đầu hỏi Tiểu Ngọc một bên .

"Không có."Tiểu Ngọc lắc lắc đầu, nàng cũng rất kỳ quái, quốc sư vì sao không đến?

"Lúc cần hắn, cư nhiên không thấy người đâu."Nguyễn Nhược Khê lại thở dài.

"Nương nương, tìm quốc sư có chuyện gì sao?"Tiểu Ngọc nghi hoặc hỏi, nương nương gần đây sao lại tìm quốc sư chứ.

"Ừ, có việc."Nguyễn Nhược Khê gật đầu, mà lại là đại sự.(việc hệ trọng)

"Vậy nương nương vì sao không trực tiếp tuyên triệu quốc sư chứ? Hoặc là để vương tuyên triệu hắn đến đây."Tiểu Ngọc nói.

"Ngươi có thể xuất cung đi tuyên triệu sao?"Ánh mắt Nguyễn Nhược Khê sáng ngời.

"Có thể, nhưng phải có thánh chỉ của vương mới có thể xuất cung."Tiểu Ngọc gật đầu.

"Như vậy rất phiền toái."Nguyễn Nhược Khê đáp, trong đầu đột nhiên chợt lóe lên, vì sao nàng không xuất cung? Nghĩ vậy liền nói:

"Tiểu Ngọc, không bằng chúng ta xuất cung đi tìm quốc sư, ngươi có cách nào xuất cung không?"

"Lén đi ra ngoài sao?"Tiểu Ngọc cả kinh.

"Ừ, nhưng ngươi yên tâm, nếu có chuyện gì có ta chịu trách nhiệm, ngươi chỉ cần nghĩ cách mang ta đi ra ngoài là được."Nguyễn Nhược Khê gật đầu nói.

"Thế nhưng vậy được không? Chẳng may vương biết thì làm sao bây giờ?"Tiểu Ngọc vẫn có chút do dự.

"Chúng ta đi nhanh về nhanh, dù sao người cũng không nhất định biết, cho dù biết, cũng không có việc gì, nương nương của ngươi đang là sủng phi nha, ngươi chỉ cần nghĩ cách mang ta ra ngoài là được."Nguyễn Nhược Khê một chút cũng không để ý nói.

"Được rồi."Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút mới đồng ý, sau đó nói:

"Vậy ủy khuất nương nương mặc y phục của cung nữ cùng nô tì xuất cung vậy?"

"Được, ngươi đi tìm y phục mang đến, để ta thay."Nguyễn Nhược Khê hưng phấn nói.

"Vâng, nương nương, người chờ nô tì, nô tì lập tức về liền."Tiểu Ngọc nói xong, liền đi lấy quần áo.

Cửa hoàng cung.

"Đứng lại, người nào là người cung nào, đi đâu?"Hai thị vệ ngăn Tiểu Ngọc cùng Nguyễn Nhược Khê ăn mặc thành cung nữ lại.

"Nhìn rõ đi, ta là cung nữ Tiểu Ngọc bên người Vũ nương nương, nương nương nhà ta đột nhiên muốn ăn vịt hấp muối, sai chúng ta ra ngoài mua."Tiểu Ngọc nghênh ngang kiêu ngạo nói, đem Nguyễn Nhược Khê đứng ở một bên, nàng cũng có gắng cúi đầu, không để người thấy mình.

"Hóa ra là Tiểu Ngọc tỷ tỷ, vậy có thánh chỉ xuất cung không?"Thị vệ vừa nghe là cung nữ Tử Uyển, thái độ lập tức cung kính hẳn lên, cũng thay bằng một bộ khuôn mặt tươi cười.

"Nương nương nhà ta đang chờ ăn, các ngươi cũng biết vương gần đây bề bộn nhiều việc, nương nương sao có thể vì chút việc nhỏ đi quấy rầy vương, nương nương bây giờ được sủng ái nhất, sau này còn xuất cung nhiều? Chẳng lẽ việc gì cũng đi xin thánh chỉ của vương, các ngươi ở trong cung cũng không ít thời gian, chuyện ta vừa nói thấy thế nào? Cho ra ngoài không? Không cho đi, vậy ta quay về cùng nương nương đi xin thánh chỉ của vương, chẳng qua, cứ như vậy, sẽ lãng phí không ít thời gian, nói không chừng, nương nương sẽ không cao hứng........"Tiểu Ngọc vừa đấm vừa xoa, lại cố ý dừng một chút sau đó từ trong lòng lấy ra hai đĩnh bạc:

"Đây là nương nương thưởng cho các ngươi, nương nương nói, các ngươi cũng vất vả, mặc kệ cho ra hay không, đây đều là thưởng các ngươi."

Trong lòng Nguyễn Nhược Khê không khỏi tán thưởng, Tiểu Ngọc quả nhiên rất lợi hại, lời uy hiếp vô cùng tinh tế.

Thị vệ nhìn thấy bạc trong tay, cho nhau cái nhìn thoáng qua, lập tức cười làm lành đáp:

"Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tỷ nói chi vậy? Một khi nương nương muốn ăn, vậy chúng ta đương nhiên không dám ngăn cản, còn mong Tiểu Ngọc tỷ tỷ nói tốt vài câu, vậy tỷ tỷ cũng đi nhanh đi, không nên để nương nương chờ lâu, đều là do chúng ta không phải"Sau đó tránh đường ra.

"Ừ, vậy cám ơn."Tiểu Ngọc gật gật đầu, sau đó phân phó Nguyễn Nhược Khê ở một bên nói:

"Thu Diệp, chúng ta đi nhanh đi, bằng không nương nương sốt ruột."

"Vâng, Tiểu Ngọc tỷ tỷ."Nguyễn Nhược Khê liền như vậy đi theo Tiểu Ngọc ra khỏi cổng hoàng cung.

Ra khỏi hoàng cung một đoạn, nàng mới thở phào, không khỏi tán thưởng Tiểu Ngọc nói:

"Tiểu Ngọc, ngươi rất lợi hại."

"Nương nương, đâu phải Tiểu Ngọc lợi hại, nô tì nào trong hoàng cung cũng đều nói được như vậy."Tiểu Ngọc nói, nàng cũng là học được mà thôi.

"Đừng khiêm tốn, dù sao cũng là nhờ ngươi mang ta xuất cung, đi thôi, chúng ta đi hỏi thăm xem phủ quốc sư ở chỗ nào?"Nguyễn Nhược Khê kéo nàng.

"Vâng, để nô tì đi hỏi người khác."Tiểu Ngọc nói xong, liền xoay người đến hỏi người bên đường.

Mục lục
Ngày đăng: 17/05/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục