Gửi bài:

Chương 066 - Xuất cung

Quả nhiên, vào thời điểm giữa trưa ngày hôm sau, Nguyễn Nhược Khê cùng Tiểu Ngọc được phóng thích ra ngoài.

" Nương nương, thật tốt quá, chúng ta không cần phải chết." Đột nhiên biết không bị xử tử nữa, Tiểu Ngọc cao hứng ôm lấy nàng khóc ròng nói.

" Ừ, đi thôi." Nguyễn Nhược Khê vỗ vỗ vai nàng rồi đi ra ngoài.

Trở lại Tử Uyển, Thu Hồng, Thu Diệp, Tiểu Minh Tử, Tiểu Đức Tử cung nghênh tại cửa, quỳ xuống hành lễ khi nàng đi vào:

" Nô tì, nô tài, cung nghênh nương nương."

" Không cần đa lễ, đứng lên đi." Nguyễn Nhược Khê nói.

" Dạ, nương nương." Bọn họ cùng nhau đứng dậy, giúp đỡ nàng đi vào phòng, mỗi người một miệng đem sự việc phát sinh vào buổi sáng hôm nay lần lượt nói ra hết.

Bây giờ Nguyễn Nhược Khê mới biết được, Như Phi, Nhu Phi, cùng nhóm đại thần thực không có uy hiếp, bức bách Tây Môn Lãnh Liệt phải xử tử mình, Phượng Minh lại ở một bên nhắc nhở thân phận của nàng, huyết nô, nếu không phải như vậy, nàng cũng đừng mong được trở về.

Kỳ thật nàng biết, Nhu Phi là chột dạ, mà Như Phi cùng các đại thần này cũng không phải là đồ ngốc, sẽ không hoài nghi, một khi đã không thể truy cứu cho rõ ràng, bọn họ phải buông tay thôi.

Vừa trở lại phòng, định nghỉ ngơi một chút, Tây Môn Lãnh Liệt đã tới rồi.

" Nô tì tham kiến vương." Tiểu Ngọc cúi người hành lễ rồi bước lui ra ngoài.

" Bây giờ còn cần phải diễn trò nữa sao? Màn ân ái thắm thiết?" Nguyễn Nhược Khê lạnh lùng, trào phúng nói.

Tây Môn Lãnh Liệt không để ý đến sự trào phúng của nàng, chỉ lạnh lùng ra lệnh:

"Ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai cùng ta xuất cung."

" Xuất cung?" Nguyễn Nhược Khê ngây ngẩn cả người, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn, rốt cục nàng có thể xuất cung.

" Sai? Ngươi không muốn, vậy thôi." Tây Môn Lãnh Liệt cố ý nói, xoay người muốn rời đi.

" Không, ta đồng ý." Tâm Nguyễn Nhược Khê quýnh lên giữ chặt cánh tay hắn, sao nàng lại không muốn. Đối với nàng mà nói, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần xuất cung, nàng còn có cơ hội chạy trốn.

" Vậy ngươi chuẩn bị một chút, sáng mai ta bảo Tiểu Lí Tử tới đón ngươi." Tây Môn Lãnh Liệt phân phó xong, xoay người liền rời đi.

Nguyễn Nhược Khê lấy tay vô vào mặt mình, tim xúc động sắp nhảy ra ngoài, rốt cục nàng cũng có cơ hội xuất cung, rốt cục nàng cũng có cơ hội rời đi. Nàng không có ra lệnh cho Tiểu Ngọc thu thập vài thứ cho mình, mà là chính mình thu thập vài bộ quần áo tốt, cố ý mang theo một thanh chủy thủ. Nàng nghĩ nếu có khả năng trốn thoát, cái này có thể dùng để phòng thân, cũng có thể đổi lấy tiền.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Lí Tử đón nàng lên chiếc xe ngựa chờ sẳn ở trước cửa cung. Khi lên xe nàng mới nhìn thấy Tây Môn Lãnh Liệt và Phượng Minh cùng ở đó. Nàng không thấy kinh ngạc cho lắm, gật đầu chào Phượng Minh xong, ngồi vào một bên, trong lòng lại thầm tính toán phải chạy trốn như thế nào.

Điều làm cho nàng buồn bực chính là xe ngựa này cứ chạy không ngừng nghỉ trừ ăn cơm, ngủ nàng cũng ở trên xe ngựa.

" Này, chúng ta sẽ đi đâu? Cũng không được nghỉ ngơi một đêm, ta mệt mỏi quá." Dọc theo đường đi, nàng không biết đã hỏi qua mấy lần, nhưng chủ yếu chính là cứ tiếp tục như vậy, làm thế nào nàng có cơ hội đào tẩu.

" Vậy ngươi có thể nghỉ ngơi." Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng đáp.

" Khuynh Thành chịu khó một chút, rất nhanh sẽ đến." Phượng Minh chỉ mỉm cười nhìn nàng nói.

Liền như vậy, xe ngựa chạy trên đường hết năm ngày, rốt cục ngừng lại, bọn họ xuống xe ngựa nói:

" Đến rồi."

" Rốt cục cũng đến." Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê thật khó coi, mở miệng nói. Mấy ngày nay, xương cốt trên người nàng sắp bị nghiền nát. Đến giờ nàng mới nhìn rõ cảnh sắc nơi này, thật đúng là thế ngoại đào nguyên, đẹp quá, rất thích hợp làm nơi an dưỡng.

" Các vị khách nhân, sư phụ xin mời vào." Ngay lúc này, một đồng tử hơn mười tuổi mặc áo xanh đi đến nói.

" Được, tiểu sư phụ, phiền toái ngươi trước tiên tìm phòng cấp tiểu thư này nghỉ ngơi một chút, được không?" Phượng Minh mỉm cười nói.

" Có thể." Tiểu đồng tử nói xong, liền phân phó một đồng tử khác dẫn Nguyễn Nhược Khê đi xuống.

Nguyễn Nhược Khê đi đến một đạo phòng, liền nằm nghỉ trên giường, nàng muốn ngủ một giấc cho khoẻ, phục hồi sức lực, sau đó mới nghĩ tới việc phải đào tẩu bằng cách nào.

" Khách nhân, sư phụ ta ở bên trong, các ngươi cứ đi vào." Tiểu đồng tử đứng trước cửa nói.

" Được, cám ơn tiểu sư phó." Phượng Minh nói tạ ơn, liền cùng Tây Môn Lãnh Liệt đẩy cửa ra, đi vào.

" Các ngươi đến rồi sao." Giọng nói của một ông lão già nua mạnh khỏe lập tức truyền đến.

" Bái kiến Vô Cơ lão nhân." Tây Môn Lãnh Liệt cùng Phượng Minh, thái độ cung kính chắp tay nói. Lúc này mới nhìn thấy lão nhân trước mắt một cách rõ ràng, một đầu tóc trắng bạc phơ, mi mắt cùng chòm râu cũng đều bạc trắng, nhưng ánh mắt lại sáng ngời có thần, cả người phát ra một luồng tiên khí.

" Không dám, trên người vị khách nhân này mang theo khí chất uy nghiêm trời sinh chỉ có ở các bậc chí tôn vương giả, lão phu thật không dám nhận." Ánh mắt của Thiên Cơ lão nhân lộ ra vẻ tinh quang.

" Thiên Cơ lão nhân quả nhiên là thế ngoại cao nhân, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra thân phận của ta. Ta đây không thể giấu diếm. Ta nghĩ thiên cơ lão nhân cũng đã đoán ra lý do mà ta đến đây rồi? Xin ngài chỉ điểm sai lầm, có thể có biện pháp nào phá giải trừ lời nguyền này?" Tây Môn Lãnh Liệt chắp tay nói.

" Oan nghiệt, yêu người mà hận, hận người mà yêu, nếu muốn giải trừ lời nguyền, chỉ có một biện pháp duy nhất?" Vô Cơ lão nhân nhìn hắn nói.

" Biện pháp gì?" Tây Môn Lãnh Liệt và Phượng Minh cùng nhau nhìn hắn.

Mục lục
Ngày đăng: 17/05/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục