Gửi bài:

Chương 074 - Bán nghệ ở thanh lâu 2

Một nữ tử khoảng trên dưới ba mươi tuổi, dáng người thon thả đi ra, nhìn nàng dò xét một chút nói:

" Ngươi tìm ta?"

" Ngươi là ma ma ở đây sao?" Nguyễn Nhược Khê giật mình nhìn nàng, trong ấn tượng của nàng, tất cả các lão nương ở thanh lâu vẻ mặt đều là tô son trát phấn, thân thể mập mạp chanh chua, không giống như nàng này, gương mặt mỉm cười, thân hình được chăm chút cẩn thận.

" Không giống sao?" Nữ tử đột nhiên cười, sau đó nói:

" Gọi ta là Vân tỷ đi, không biết phu nhân tìm ta có việc gì không?" Cảm giác của mình không thể sai, nàng không phải là đến bán thân.

" Ta muốn cùng ma ma thương lượng một việc, đêm nay ta muốn ở trong này biểu diễn, ngân lượng thu vào ngươi một nữa ta một nửa, không biết ma ma có đồng ý không?" Nguyễn Nhược Khê trực tiếp nói ra mục đích chính của mình khi đến đây.

" Đối với những sự việc, những người có năng lực, ta đương nhiên đồng ý, chẳng qua một khi phu nhân đã tìm tới Mộng Duyên của ta thì nhất định đã biết yêu cầu của ta cũng rất cao, không biết ngươi lấy cái gì thuyết phục ta hợp tác cùng ngươi." Ánh mắt nữ tử loé sáng, nàng sẽ không phá hỏng bảng hiệu của mình.

" Đương nhiên có." Nguyễn Nhược Khê nói xong, liền vặn vẹo, uốn éo bàn tay đưa lên che mặt, ngón tay từ từ mở ra lộ ra gương mặt xinh đẹp, mê hoặc, ánh mắt của nàng mơ màng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, cái lưỡi nhỏ bé khẽ liếm liếm lên đôi môi đỏ mọng đó.

Ánh mắt của Vân tỷ nhất thời trợn to, lộ ra sự kinh ngạc vui mừng trước đó chưa từng có, nữ nhân như vậy, động tác như vậy, không chỉ là nam nhân, ngay cả nàng là một nữ tử còn bị nàng ta câu dẫn, làm cho tâm tư rối loạn không yên.

Vỗ tay nói:

" Được, thành giao. Phu nhân còn có yêu cầu gì liền nói đi, ta nhất định thỏa mãn."

" Ta chỉ khiêu vũ, sau khi khiêu vũ xong, ngươi liền đem bạc phân cho ta, ta lập tức đi, còn có nhịp điệu của tiết tấu phải nhanh." Nguyễn Nhược Khê nói tiếp.

" Được, nhưng chẳng lẻ phu nhân không muốn ở đây biểu diễn vài lần sao? Ta có thể cho ngươi bảy phần." Vân tỷ đề xuất dụ dỗ, biết nàng nhất định là thiếu bạc, bằng không cũng sẽ không tới nơi này, nhưng nàng cũng biết vũ đạo như vậy nhất định sẽ làm các nam nhân ở nơi này điên cuồng, sao có thể buông tha cơ hội kiếm tiền này chứ.

" Để ta nghĩ xem, nếu đúng như lời ngươi nói ta sẽ thực hiện." Nguyễn Nhược Khê không có trực tiếp cự tuyệt.

" Tốt lắm, ta đi chuẩn bị trước đây, nếu phu nhân không có nơi để đi, có thể trụ ở trong này, cần cái gì ta đều sẽ chuẩn bị cho." Vân tỷ nói.

" Không cần, buổi tối ta đến đúng giờ là được, vậy ta đi trước." Nguyễn Nhược Khê nhàn nhạt trả lời.

" Được, tới tối ta chờ ngươi." Vân tỷ gật đầu.

Vẻ mặt Nguyễn Nhược Khê thoải mái đi ra khỏi Mộng Duyên, tay nắm quả đấm, làm một tư thế thắng lợi, rốt cục thu phục được, nàng tựa như thấy được cuộc sống tốt đẹp về sau rồi.

Đi theo phía sau nàng, khoảnh khắc thấy nàng đi vào thanh lâu, Tây Môn Lãnh Liệt có chút ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ nàng thật sự muốn đi bán thân, lại gặp vẻ mặt cao hứng lúc đi ra của nàng, sắc mặt ngưng trọng, không biết nàng muốn làm cái gì? Xem ra chỉ có thể im lặng chờ xem diễn biến tiếp theo.

Nguyễn Nhược Khê khe khẽ cười trở lại khách điếm, nói với tiểu nhị nàng muốn mượn một con dao nhỏ, đi trở về phòng của mình, từ trong túi hành lí lấy ra một bộ váy áo màu vàng, kỳ thật nàng muốn dùng màu đỏ, nhưng chắc phải đi mua, cho nên, cầm con dao nhỏ cắt bỏ đi ống tay áo, vốn muốn dùng đai deo, suy nghĩ một chút, hay là có một chút bảo thủ đi, váy dài xuống một chút, nàng dùng dao cắt một chút, đương nhiên cũng không thể quá ngắn, cầm lên xem xét thì thấy rất giống cái váy ngắn không có tay ở hiện đại, cũng không tệ lắm.

Một ngày nhanh chóng trôi qua.

" Tây Môn Lãnh Liệt, ăn cơm đi." Nàng bưng cơm chiều đi vào.

" Để đó đi, ta sẽ ăn sau." Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng liếc mắt một cái.

" Hay là ăn bây giờ đi, lát nữa tiểu nhị sẽ lấy dược cho ngươi uống." Nguyễn Nhược Khê đem cơm chiều để qua một bên trên giường của hắn, nàng phải nhanh chóng ra ngoài rồi.

" Tiểu nhị? Vậy ngươi đi đâu hả?" Hắn cố ý hỏi.

" Ta đi ra ngoài một chút, được rồi, ngươi cứ từ từ mà ăn nha." Nguyễn Nhược Khê đánh trống lảng nói, xoay người liền rời đi.

Cầm lấy quần áo đã chuẩn bị, liền một mạch chạy tới Mộng Duyên. Làm nàng kinh ngạc hơn nữa chính là Vân tỷ cư nhiên dán một bảng quảng cáo trước cửa, còn tự mình đứng chờ nàng.

"Phu nhân, ngươi đã đến rồi, nhìn xem có vừa lòng chưa?" Vân tỷ mỉm cười hỏi.

Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy trên tấm ván gỗ bên cạnh miêu tả:

" Đêm nay, gặp nhau Mộng Duyên, nữ tử thần bí múa trên đài, nàng làm cách nào hấp dẫn ánh mắt của các ngươi? Dụ dỗ thân thể của các ngươi? ..... Phấn khích không thể bỏ qua, muốn tham gia, ít nhất một trăm hai mươi lượng."

" Một trăm hai cao như vậy sao?" Nguyễn Nhược Khê cả kinh, nàng biết một trăm hai không phải số lượng nhỏ.

Vân tỷ đột nhiên cười lớn, sau đó giải thích nói:

"Phu nhân không biết đó thôi, không cần biết vũ đạo của phu nhân có đáng giá với số tiền này hay không? Cho dù không đáng giá thì họ cũng phải trả bằng số tiền này. Những nam nhân đến mộng duyến của ta, hoàn toàn không cần một trăm hai này, cái mà hắn muốn chính là thứ tốt nhất, ta cũng tin tưởng rằng ngươi là tuyệt nhất rồi."

"Vậy có người nào sẽ đòi tiền lại không?" Nguyễn Nhược Khê có chút lo lắng.

" Yên tâm, nếu diễn xuất của ngươi chấm dứt, chắc chắn sẽ làm cho mấy nam nhân ở đây không thể đòi tiền lại, vậy ngươi có thể chia được hơn một vạn hai nha." Vân tỷ nói.

" Một vạn hai?" Đôi mắt Nguyễn Nhược Khê trừng lớn lên. Trời ạ, kỳ thật nàng chỉ cần một ngàn hai là đến nơi, nhưng vậy cũng tốt, về sau nàng sẽ không cần lo lắng suy nghĩ tìm cách kiếm tiền nữa rồi.

"Phu nhân, nếu ngươi biểu diễn xuất sắc, về sau nói không chừng sẽ là mười vạn lượng, theo ta đi chuẩn bị đi." Vân tỷ kéo nàng theo cửa sau đi vào, chuẩn bị cho nàng một cái phòng riêng.

" Vân tỷ, cho ta mượn một ít son phấn, ta muốn trang điểm." Nguyễn Nhược Khê yêu cầu.

" Được, ta lập tức cho người mang đến cho ngươi." Vân tỷ gật đầu.

Rất nhanh, son phấn được mang đến, nàng đem tóc buộc lại bằng dây lụa, sau đó vuốt tóc mai lên, dùng mấy cây trâm cài cố định lại, như vậy thoạt nhìn sẽ nhẹ nhàng khoan khoái hơn, tự tô cho mình lớp trang điểm đậm, nàng có thể cam đoan sau khi hoá trang xong, sẽ không có ai nhận ra đó là nàng, thay đổi xiêm y ngồi chờ ở đó.

"Phu nhân đã chuẩn bị xong chưa? Khách nhân đã đến đông đủ hết rồi, đang chờ đợi ngươi ra biểu diễn đó." Vân tỷ đẩy cửa ra đi vào, vừa nhìn thấy nàng, khiếp sợ đứng ngay tại chỗ.

" Vân tỷ, như thế nào? Ngươi thấy có được không?" Nguyễn Nhược Khê di chuyển thân thể một cách tao nhã, uyển chuyển.

" Được, được, phu nhân, đêm nay nhờ tất cả vào ngươi." Vân tỷ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nếu nàng cứ đứng ngốc trong này mãi, nhất định sẽ thành tiêu điểm của mọi người.

Trên sân khấu.

Âm nhạc chầm chậm vang lên, không gian nhất thời im lặng xuống, những ánh mắt nhìn chằm chằm lên trên sân khấu không chớp mắt.

Giữa không trung, một tay cùng hai chân Nguyễn Nhược Khê túm nhanh dải lụa đỏ thắm, một bàn tay mở ra, từ từ hạ xuống.

Woa........ Hội trường nhất thời rối loạn lên, không phải bởi vì cách thức xuất hiện của nàng, mà là cách hoá trang kỳ lạ của nàng cùng với cánh tay mềm mại, trắng nõn nà lộ ra ngoài.

Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở một góc sáng, nhìn thấy mà khiếp sợ không thôi, sắc mặt trong khoảnh khắc trở nên tối đen, nhìn thấy nàng quần áo không đủ che hết cơ thể, lại nhìn đến ánh mắt tham lam, hưng phấn của đám nam nhân phía dưới, hắn thật muốn đem nàng mang xuống dưới, hỏi xem nàng đến tột cùng có biết cái gì gọi là liêm sỉ không?

Nguyễn Nhược Khê chậm rãi rơi trên mặt đất, âm nhạc biến tấu trở nên nhanh hơn, nàng mở đầu bằng một động tác kinh điển với nam nhân dưới đài, sau đó liền vặn vẹo thân thể, cộng thêm động tác có sự chuyển động của thân thể, hai tay múa may theo theo thân thể của bản thân nhẹ nhàng phiêu lãng.........

Nhất thời nam nhân bên dưới gào thét trở nên điên cuồng hơn .

" Thêm một lần nữa đi."

" Mĩ nhân, đến đây, cho gia thơm một cái nào."

" Đến đây, cho gia sờ một cái đi."

Khoé miệng trên mặt Nguyễn Nhược Khê khẽ nhếch lên, chuyển động qua lại trước mặt bọn bọ, lại không cho bọn họ có cơ hội chạm vào thân thể nàng.

Tất cả mọi người hưng phấn đến cực điểm, nếu không phải nhờ người hầu của thanh lâu ngăn cản phía trước, bọn họ đã sớm xông lên trên đài rồi.

Tây Môn Lãnh Liệt nhìn thấy động tác khêu gợi của nàng, đôi mắt híp lại, hắn không thể không thừa nhận lực hấp dẫn của nàng, hắn lại càng không biết mấy cái động tác khiêu vũ này nàng từ đâu học được? Đột nhiên hắn cảm thấy Vũ Khuynh Thành giống như mê cung, làm hắn nhìn không thấu.

Âm nhạc dần dần chậm lại, Nguyễn Nhược Khê vừa chuyển thân, làm một động tác chào cuối cùng, liền lui xuống.

" Không cần đi, mĩ nhân, tối nay gia bao ngươi."

" Vân tỷ, bao nhiêu bạc, đêm nay gia muốn nàng ta."

.................................................

Nguyễn Nhược Khê mặc âm thanh ồn ào phía sau, chạy về phòng, thay quần áo xong, liền tẩy trang.

Vân tỷ đi vào với vẻ mặt kinh hỉ:

"Phu nhân, ngươi làm cho mọi người khiếp sợ, nam nhân bên ngoài trở nên điên hết rồi, ta ở Mộng Duyên lâu như vậy, nhưng đây là lần lần đầu tiên gặp phải trường hợp thế này. Đây là bạc của ngươi, chẳng qua ta hy vọng phu nhân đêm nay có thể diễn xuất thêm vài lần nữa,"

" Vân tỷ, cám ơn ngươi, sau này ta sẽ không đến đây nữa, nói thật nếu không phải bởi vì thiếu bạc, ta sẽ không đi đến đây diễn rồi." Kết quả, Nguyễn Nhược Khê có được một xấp ngân phiếu thật dày.

"Thật không? Thật sự là đáng tiếc." vẻ mặt Vân tỷ thật thất vọng, nàng không đến biểu diễn, chính mình liền mất đi một đống bạc to rồi.

" Không có gì đáng tiếc hết? Vân tỷ, ngươi sống ở trong này lâu như vậy nhất định biết có thứ so với bạc còn quan trọng hơn mà, hẹn gặp lại." Nguyễn Nhược Khê mỉm cười.

"Phu nhân, về sau có việc hoan nghênh ngươi tìm đến ta." Vân tỷ hiểu được ý tứ trong câu nói của nàng.

" Cám ơn." Nàng sẽ không trở lại thêm nữa đâu.

Mục lục
Ngày đăng: 17/05/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục