Gửi bài:

Chương 065 - Chân tướng đáng khinh

Ngự thư phòng.

" Vương, quốc sư cầu kiến." Tiểu Lí Tử bên ngoài hồi bẩm.

" Cho vào." Tây môn Lãnh Liệt giương giọng phân phó.

Chi nha một tiếng cửa bị mở, Phượng Minh đi vào, quỳ gối hành lễ nói:

" Thần tham kiến vương."

" Đứng lên đi." Tây môn Lãnh Liệt phân phó nói.

" Vương, thần vừa nhận được tin, cao nhân kia sẽ xuất quan trước thời hạn, ta muốn cùng vương mấy ngày nữa đi tới đó, hắn có thể cho chúng ta biện pháp phá bỏ lời nguyền." Phượng Minh đứng dậy nói.

" Được, Phượng Minh, ngươi an bài đi." Tây môn Lãnh Liệt gật đầu nói.

" Vương, mang theo Vũ Khuynh Thành cùng đi đi, nàng là người nhà của Vũ Huyền Di, biết đâu đến lúc đó có thể sẽ giúp ích được." Phượng Minh lại đề nghị.

" Ngươi đang giúp nàng sao?" Tây môn Lãnh Liệt giương mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái liền nhìn ra dụng ý của hắn.

" Vương, nàng còn cần thần giúp sao?" Phượng Minh mỉm cười hỏi lại hắn.

" Cần mà cũng không cần." Tây môn Lãnh Liệt đáp, từ nhỏ lớn lên cùng nhau rất ăn ý, tâm của hắn không cần nói người kia cũng biết.

" Vậy vương đi nghỉ sớm một chút, thần cáo lui trước." Phượng Minh chắp tay nói.

" Được, lui ra đi." Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu.

Chờ sau khi Phượng Minh đi mới phân phó cho Tiểu Lý Tử:

" Đem Vũ Khuynh Thành tới đây."

" Vâng, vương." Tiểu Lý Tử vội vàng đi thiên lao tuyên chỉ.

Rất nhanh liền mang Vũ Khuynh Thành đến ngoài ngự thư phòng nói:

" Vương, Vũ mỹ nhân đến rồi."

" Để nàng tiến vào, các ngươi lui ra đi." Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.

" Vâng." Tiểu Lý Tử vội vàng lui ra ngoài, lấy tay hướng Nguyễn Nhược Khê làm một động tác mời nói:

" Nương nương, xin mời."

Nhìn thấy nàng đi vào, mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nguyễn Nhược Khê đứng ở đó, trong đôi mắt mang theo cừu hận trừng mắt nhìn hắn.

" Sao lại nhìn ta như vậy, là trách ta đem ngươi nhốt vào thiên lao sao?" Tây Môn Lãnh Liệt nhìn thấy cười lạnh nói.

" Không, ta không hận ngươi, một người ngay cả đứa nhỏ của mình cũng có thể ra tay hủy bỏ được, không đáng để ta hận, ta thấy xót xa thay cho ngươi."Nguyễn Nhược Khê nhìn chằm chằm vào hắn, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra tâm tư hắn, nàng muốn thử, không biết dự cảm này của mình chính xác hay không?

" Ha ha, ha ha." Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng đột nhiên cười rộ lên, đi đến bên cạnh nàng, cả người tản ra một loại hơi thở nguy hiểm nói:

" Vũ Khuynh Thành, cũng chỉ có ngươi dám nói như vậy."

" Ta đã thay ngươi hứng chịu oan ức, ta còn có cái gì không dám? Cùng lắm là mất mạng, tội danh ta đang mang không phải cũng chết sao, như vậy sao không thể nói." Trong đôi mắt Nguyễn Nhược Khê không hề cười giương mắt nhìn hắn,

" Vũ Khuynh Thành, ta đây rất muốn nghe, ngươi vì sao cho rằng là ta? Mà không phải người khác?" Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nổi lên một nụ cười lạnh.

" Rất đơn giản, ngươi không muốn các nàng hoài thai mà sinh ra, không muốn các nàng làm hoàng hậu, ngươi muốn cho bọn họ kiềm chế thế lực đối phương, hủy bỏ đứa nhỏ của các nàng, đối với ngươi là có lợi nhất, chẳng qua, ta thật muốn nhìn trái tim ngươi một chút, đến tột cùng có phải màu đỏ không, lại có thể đồng thời xóa bỏ hai đứa nhỏ của mình, ngươi không đau lòng sao?" Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê lạnh như băng nhìn hắn.

" Hừ hừ." Nghe nàng nói xong, Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên đích hừ lạnh, nhìn nàng một lúc khá lâu mới nói:

" Ngươi thật thông minh, lại cũng thật ngu xuẩn, có những thứ không hề biểu hiện đơn giản như ta nhìn thấy."

" Ngươi có ý gì?" Nguyễn Nhược Khê sửng sốt chẳng lẽ hắn biết là ai? Hay là có ẩn tình khác.

" Không có ý gì? Ngươi không phải đã biết rồi sao? Được rồi, dược là ta hạ, cấp cho Như phi." Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên thừa nhận nói.

" Quả nhiên là ngươi." Xem ra quả nhiên mình đoán không sai, chính là tâm tính thiện lương rất đau, hoàng cung quả nhiên là nơi ăn thịt người, bắt buộc bản thân bình tĩnh, mới hỏi:

" Vậy có thể xin ngươi nói cho ta, ngươi vì sao đồng thời hủy bỏ đứa nhỏ của Như phi và Nhu phi, vì sao lại muốn giá họa cho ta? Ngươi có thể tùy tiện tìm một người khác." Mấy điều này nàng muốn biết rõ, cho dù là chết, cũng phải chết cho minh bạch.

" Vì sao lại giá họa cho ngươi? Bởi vì ngươi là người Vũ gia, vì Vũ gia đứa nhỏ này không thể không chết?" Trong đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt bắn ra thù hận, nàng nghĩ hắn muốn giết đứa nhỏ sao? Nàng cho rằng hắn thật sự muốn cân bằng quyền lợi của các nàng sao? Không, những điều này hoàn toàn chỉ là cái cớ, hắn khó có thể mở miệng, lý do thống khổ này, ép hắn không thể không làm như vậy.

" Tây Môn Lãnh Liệt ngươi nên tìm cho mình một lý do tốt hơn, vì Vũ gia, vậy ngươi nói xem, vì sao lại bởi vì Vũ gia mà hai người con của ngươi phải chết?"Nguyễn Nhược Khê châm biếm, đây chỉ là cớ của hắn mà thôi.

" Ngươi không cần biết vì sao, ngươi chỉ cần thay Vũ gia chịu là được rồi, cho nên Nhu phi vì sao sinh non? Ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ không nghĩ ra sao?" Đôi môi Tây Môn Lãnh Liệt mang theo lãnh phúng (lạnh lùng châm biếm) nói.

" Nếu ta thông minh, thì sẽ không bị ngươi tính kế." Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn tự giễu cợt bản thân.

" Nhu phi, không có mang thai." Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng đột nhiên nói.

" Cái gì?" Nguyễn Nhược Khê chấn động, trừng lớn ánh mắt nhìn hắn, dường như không dám tin những gì mình nghe được.

" Khiếp sợ sao? Rất bình thường, nghe được tin Như phi hoài thai, nàng nghĩ ra cái biện pháp lớn mật này, âm thầm tìm cách làm Như phi sinh non, hơi thở của nàng, cũng giấu hoa hồng, tạo ra dấu hiệu giả sinh non, đánh lừa mọi người, làm cho người ta tưởng có người muốn đồng thời hủy đứa nhỏ của các nàng, dù sao mọi chuyện càng loạn càng tốt." Tây Môn Lãnh Liệt cũng thấy ngoài ý muốn, hắn cư nhiên sẽ lại giải thích cho nàng.

Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê trở nên khó coi, nàng thật không nghĩ đến, nhưng là nàng không nghĩ, trong hoàng cung có người xấu xa như vậy.

" Cho nên vì sao là ngươi, ngươi nên nghĩ tới, bởi vì ngươi là huyết nô, cho dù là ngươi hủy bỏ đứa nhỏ của Như phi và Nhu phi cũng sẽ không chết, bọn họ không làm gì được ngươi, với ta, thần bảo vệ quan trọng hơn bất kỳ kẻ nào, cho nên nếu là người khác, hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, thậm chí ảnh hưởng đến cả gia tộc." Tây Môn Lãnh Liệt nói.

Nghe thế, Nguyễn Nhược Khê chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn, hóa ra cái gì hắn cũng tình tốt lắm? Chẳng qua, nàng có phải là nên vui mừng, ít nhất, hắn cũng không phải thật sự lãnh huyết tàn bạo, nếu không tùy tiện tìm một người chịu tội thay.

" Trở về đi, ngày mai sau khi lâm triều, ngươi sẽ được thả ra, trở lại những ngày tháng trước kia, cái gì cũng sẽ không thay đổi?" Tây Môn Lãnh Liệt biết nàng đã khiếp sợ quá mức.

Cho đến khi trở lại địa lao, Nguyễn Nhược Khê mới hồi tưởng lại tất cả lời hắn nói, tuy nhiên mọi chuyện rõ ràng như vậy, nhưng hắn lại nói, đứa nhỏ phải chết, là bởi vì Vũ gia, rốt cuộc là ý gì? Vũ gia cùng hắn có cừu hận gì? Xem ra, nàng phải biết rõ những thù hận này, hỏi Phương Minh hẳn là sẽ biết.

Mục lục
Ngày đăng: 17/05/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục