Gửi bài:

Chương 072 - Hồng hạnh vượt tường

" Có nỗi khổ bất đắc dĩ nào chứ?" Trưởng lão nhíu nhíu đôi mày một chút hỏi.

Tất cả mọi người ở đây cũng đều chờ câu trả lời của nàng, Tây Môn Lãnh Liệt càng muốn biết nàng muốn làm cái gì?

Lúc này Nguyễn Nhược Khê lại tiếp tục bộ dáng khóc lóc thảm thương đáp:

"Ta là bị hắn lừa a." Một câu, làm dân chúng ồn ào.

" Bị lừa ư, nhưng ta nhìn hắn thế nào cũng không giống dáng vẻ của kẻ lừa đảo."

" Đây là người biết mặt mà không biết lòng."

" Có phải nàng ta đang nói bừa không? Dù sao chúng ta cũng không biết rõ mọi chuyện." ................

Tất cả mọi người đều bàn tán, nói gì cũng có.

" Mọi người im lặng, nghe nàng nói tiếp xem như thế nào?" Lời nói của trưởng lão rất có uy lực, chỉ một câu nói vừa phát ra, bên dưới lập tức trở nên yên lặng.

" Mọi người nói rất đúng, nhìn hắn như thế nào cũng không giống kẻ lừa đảo? Chính là bởi vì dáng vẻ này của hắn mà lúc trước ta quyết tâm, một lòng một ý muốn gả cho hắn. Nhưng là sau khi gả cho hắn xong, hắn mới trở nên hung bạo, lúc đó ta cũng biết được, thật ra trong nhà hắn đã có hơn mười nương tử. Dọc theo đường đi, ta đã hầu hạ hắn thật chu đáo, cẩn thận, không gì không làm, nhưng hắn không đánh thì lại mắng. Ngay cả đi đường cũng vậy, hắn cưỡi ngựa đi trước, bắt ta phải đi bộ theo sau hắn. Ta khóc lóc cầu xin hắn hưu ta, hắn liền uy hiếp ta nói, nếu ta dám đề cập đến việc này nữa, hắn sẽ giết ta." Nguyễn Nhược Khê khóc lóc, kể lể, vu khống, tố giác hắn.

Hơn mười lão bà? Một nhóm nữ nhân đứng bên cạnh tức giận nhìn hắn, tránh xa ba bước, rất phong lưu nha, hắn còn trẻ tuổi mà đã như vậy, về sau này thực không dám tưởng tượng ra sao nữa.

Hắn cưỡi ngựa, bắt nàng phải đi bộ theo sau? Một bên nam nhân cũng cảm thấy không còn gì để nói hắn nữa, cho dù hắn không thích nàng bao nhiêu đi nữa, cũng không thể ngược đãi một nữ nhân như vậy được, hắn quả thật không phải là nam nhân mà.

" Khách quan, lời nói của tiểu nương tử có thật hay không?" Vẻ mặt của trưởng lão nghiêm túc hỏi.

" Đúng." Tây Môn Lãnh Liệt thản nhiên thừa nhận, thái độ không hề kinh hãi hay hoảng sợ đáp:

" Nhưng sự tình cũng không giống như nàng vừa nói như vậy."

" Không phải sao? Ngươi dám nói ngươi không có hơn mười nương tử ư? Ngươi dám nói ngươi không hề đánh ta sao? Ngươi dám nói ngươi không cưỡi ngựa bắt ta đi bộ theo sao?" Nguyễn Nhược Khê một câu một câu ép hỏi hắn, giọng nói áp đảo người khác.

" Ngươi dám nói những điều ngươi nói đều là sự thật? Không có cắt câu lấy nghĩa sao?" Tây Môn Lãnh Liệt cũng lạnh lùng hỏi lại nàng.

" Ta không có." Nguyễn Nhược Khê nói xong, lại rơi vài giọt nước mắt, tạo ra dáng vẻ đáng thương tìm kiếm sự đồng tình.

" Các vị, nhà của ta ở kinh thành, ta có rất nhiều nương tử bởi vì tất cả đều do các nàng chủ động tiến vào cửa mà thôi. Còn phần đánh nàng là do nàng hồng hạnh xuất tường dám cùng nam nhân khác bỏ trốn. Lần này là ta đi tìm nàng, bắt nàng đi bộ trên đường chính là trừng phạt nàng, thử hỏi có nam nhân nào còn có thể để một nữ nhân hồng hạnh vượt tường cưỡi chung một con ngựa với mình chứ." Tây Môn Lãnh Liệt không để ý tới thái độ của nàng, tiếp tục giải thích câu chuyện lạ thường của hắn.

" Ngươi ngậm máu phun người." Nguyễn Nhược Khê tức giận điên cuồng trừng mắt nhìn hắn, hắn thật độc ác.

" Ta ngậm máu phun người ư. Các ngươi xem, đây là lúc ta tìm được bọn họ thì bị tình nhân của nàng đả thương. Có nam nhân nào lại chịu đựng được mối hận bị người khác cướp mất thê tử chứ." Tây Môn Lãnh Liệt cởi bỏ phần áo, lộ ra miệng vết thương bị nàng đâm trúng.

" Hóa ra là như thế này, vậy ngươi thật sự vẫn còn khách khí đối với nàng, nếu là ta, ta nhất định ra tay giết chết nàng rồi."Nam nhân vẻ mặt tức giận nói.

" Loại nữ nhân này thật sự là làm mất mặt tất cả nữ nhân chúng ta, làm sai không nói lại còn bẻ cong sự thật." Nữ nhân cũng phẫn phẫn bất bình.

Nguyễn Nhược Khê hoàn toàn không nghĩ tới mọi chuyện sẽ trở thành cục diện thế này, vốn muốn cho mọi người trách cứ hắn? Không nghĩ tới, cuối cùng lại là khiển trách chính mình, điều này làm cho nàng trở tay không kịp, chẳng biết phải đối phó như thế nào.

" Khách quan, nữ nhân không biết liêm sỉ như vậy ngươi còn muốn nàng làm gì? Nên đem nàng dìm lòng heo đi." Vẻ mặt trưởng lão tức giận nhìn về phía Nguyễn Nhược Khê.

" Ta không có, hắn vu oan cho ta." Hiện tại Nguyễn Nhược Khê có cảm giác mình có miệng mà không thể giải thích.

" Dìm lòng heo đi, dìm lòng heo đi..........." Đám người đột nhiên kích động, phẫn nộ hét lên.

" Có phải là hối hận rồi không? Vũ Khuynh Thành, muốn đấu với ta sao, ngươi còn non nớt lắm." Tây Môn Lãnh Liệt nhân cơ hội nói nhỏ bên tai của nàng một cách đắc ý.

" Ngươi........." Nguyễn Nhược Khê thật sự là có oan mà nói không nên lời, cũng chỉ biết trách mình tự cho là thông minh.

" Khách quan, ngươi có cần chúng ta giúp ngươi xử phạt nữ nhân không giữ trinh tiết này không?" Trưởng lão trịnh trọng hỏi.

" Cám ơn, có câu một đêm vợ chồng trăm ngày ân, ta muốn cho nàng thêm một cơ hội nữa, thật sự xin lỗi vì đã quấy rầy các vị, xin mời các ngươi cứ tiếp tục. Cái này xem như là tấm lòng của ta, bồi thường cho mọi người, mời mọi người uống trà." Tây Môn Lãnh Liệt xuất ra một nén thỏi vàng đưa đến trong tay trưởng lão.

" Cám ơn khách quan." Trưởng lão tự nhiên cung kính đáp, biết thỏi vàng này là thật.

Mọi người nhìn thấy thỏi vàng tỏa sáng lòe lòedưới ánh mặt trời kia, trợn mắt há hốc mồm, ra tay cũng thật hào phóng, chẳng qua nếu họ không truy cứu, bọn họ còn truy cứu cái gì.

" Các vị, xin cứ tiếp tục, hẹn gặp lại lần sau." Tây Môn Lãnh Liệt lôi kéo tay Nguyễn Nhược Khê, gật đầu chào rồi đi ra ngoài, mọi người cùng nhau tránh sang một bên, nhường đường cho bọn họ đi.

Nguyễn Nhược Khê thật sự là muốn ói chết, vừa rời khỏi tầm mắt của dân chúng, liền hung hăng bỏ tay hắn ra, tự mình đi về phía trước.

" Ngươi muốn làm gì, chớ quên tất cả mọi chuyện này đều là do ngươi tự mình bày ra." Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay bắt lấy nàng, nàng có tư cách gì mà giận dỗi chứ.

" Ta không có giận dỗi, ta muốn đi tìm người tình của mình, không thể cứ như thế bị ngươi vu oan, hãm hại hồng hạnh vượt tường." Nguyễn Nhược Khê quay đầu lại, cười như không cười nói.

" Ngươi biết đi nơi nào tìm sao? Muốn hay không ta giới thiệu cho ngươi một người?" Tây Môn Lãnh Liệt nhíu mi hỏi.

" Được, chỉ cần có thể cho ngươi mang tiếng bị cắm sừng là được rồi, ta không có điều kiện gì đặc biệt hết, chỉ cần là nam nhân thì được rồi." Nguyễn Nhược Khê cũng khiêu khích nhìn hắn.

" Nhưng thật là đáng tiếc, trên đời này không có nam nhân nào dám làm cho ta mang tiếng là bị cắm sừng." Tây Môn Lãnh Liệt lấy tay nâng cằm của nàng lên, ánh mắt mang theo lửa giận phừng phừng. Trước giờ chưa từng có nữ nhân nào dám nói với hắn những lời như vậy.

" Đó là bởi vì bọn họ chưa gặp qua ta mà thôi, nếu gặp ta rồi chắc chắn sẽ không giống như vậy." Nguyễn Nhược Khê chớp mắt một cách mê hoặc, sau đó sắc mặt trở nên lạnh lùng, xoay người đi về phía trước.

" Cẩn thận, tránh ra." Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên ôm lấy nàng từ phía sau, liền xoay người ngã sang một bên.

Nguyễn Nhược Khê quay đầu lại thì thấy, ngay tại nơi bọn họ vừa đứng lúc nãy, đồng thời xuất hiện một loạt ám khí, sắc mặt lập tức biến đổi, lại bị ám sát?

" Ai? Đi ra." Tây Môn Lãnh Liệt ôm nàng đứng dậy, liền quát.

" Ha ha, ha ha, vui thật, vui thật." Một tiểu nam hài bốn năm tuổi đi ra, nhìn thấy bọn họ cả người chật vật vỗ tay châm chọc.

" Ám khí vừa rồi là ngươi phóng ra sao?" Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt âm trầm nhìn hắn.

" Là ta thì sao nào?" Vẻ mặt tiểu nam hài ngạo nghễ xem thường, không đem hắn để vào mắt.

" Đây là trừng phạt ngươi, lần sau nếu dám tái phạm, ta sẽ không dễ dãi như thế này nữa đâu." Tây Môn Lãnh Liệt ở phía sau hung hăng gõ gõ lên đầu hắn một chút. Nếu không phải thấy hắn vẫn còn là một đứa nhỏ, hắn sẽ không ra tay nhẹ nhàng như thế đâu. Nhưng vừa mới quay người, phía sau liền bay tới một cái phi tiêu.

" Ta đã cảnh cáo với ngươi." Đầu hắn cũng chưa quay lại, đưa tay bắt lấy cái phi tiêu, sau đó hướng phía bay tới phóng đi.........

"A........" Phía sau truyền đến tiếng thét đau đớn, khổ sở của tiểu nam hài, phi tiêu lập tức cắm vào trên cánh tay hắn.

" Ngươi làm gì vậy? Nói thế nào thì hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ mà." Nguyễn Nhược Khê lập tức chạy tới gần. Tuy tiểu nam hài làm sai nhưng hắn vẫn chỉ là một đứa nhỏ, khẩn trương đỡ lấy hắn nói:

" Ngươi có nặng lắm không

Còn chưa dứt lới, chợt nghe một âm thanh từ xa xa truyền đến:

" Dám tổn thương Lân Nhi, muốn chết ư?"

Nàng chỉ cảm giác có một trận gió lạnh hướng nàng đánh đến, một thân ảnh màu trắng từ xa đến gần, nhìn không rõ khuôn mặt của hắn.

Sau đó nàng cảm thấy thân mình bị đẩy sang một bên, bên tai truyền đến hai tiếng nổ.

Lúc này, nàng mới phát hiện Tây Môn Lãnh Liệt tiếp được chưởng lực của đối phương đích, nội lực chạm nhau, phát ra tiếng vang. Sau đó cả hai đều lui về phía sau vài bước, dừng bước lại, giương mắt lên đánh giá đối phương.

Nàng cũng nhìn rõ được hình dáng của đối phương, khuôn mặt tuấn mỹ một cách kỳ lạ, khoác lên người một thân áo trắng, khiến cho nàng cảm thấy hắn giống như thần tiên không hề nhiễm bụi trần.

" Sư huynh, bọn họ khi dễ ta." Tiểu nam hài độc ác nhân cơ hội chạy đến bên cạnh nam tử áo trắng cáo trạng trước.

" Lân Nhi, cố gắng nhịn một chút." Giờ phút này giọng nói của nam nhân áo trắng thật dịu dang, mềm mỏng, đưa tay rút ra cái ám khí trên tay tiểu nam hài, giúp hắn trát một ít dược lên vết thương, băng bó đơn giản. Một lúc sau mới nói tiếp:

"Đứng sang một bên đi."

" Dạ, sư huynh." Tiểu nam hài nghe lời đứng sang một bên, nhìn về phía bọn họ lộ ra một nụ cười đắc ý.

" Là ai làm hắn bị thương?" Giờ phút này âm thanh của nam tử áo trắng cực kỳ lạnh lùng.

" Ta." Tây Môn Lãnh Liệt cũng lạnh lùng đáp trả.

" Ngươi." Trong khoảnh khắc sắc mặt nam tử áo trắng trở nên lạnh lùng, tay chậm rãi đưa lên......

" Chờ một chút." Nguyễn Nhược Khê đột nhiên đi tới, nhìn thấy hắn liền hỏi:

" Ngươi không nghĩ nên hỏi xem vì cái gì chúng ta làm hắn bị thương sao?"

Cát, nam tử áo trắng có vẻ suy nghĩ một chút, lại đột nhiên nói:

" Mặc kệ vì nguyên nhân gì, làm một đứa nhỏ bị thương, các ngươi mới chính là người sai."

" Hèn chi, hắn lại không biết lí lẽ như vậy? Hóa ra là do mấy người lớn các ngươi dạy dỗ làm mẫu những hành động như vậy." Nguyễn Nhược Khê lúc này mới lạnh lùng, trào phúng nói.

" Ý ngươi muốn nói cái gì?" Ánh mắt nam tử áo trắng híp lại tà mị hỏi.

" Chẳng lẽ không đúng sao? Một đứa nhỏ, lại dám tuỳ tiện dùng ám khí phóng về phía người đi đường, đã cảnh cáo hắn rồi, hắn lại còn dám đánh lén sau lưng. Mà ngươi vừa đến đã không hỏi nguyên nhân vì sao, đã muốn ra tay vì hắn báo thù, cũng khó trách tuổi tác của hắn còn nhỏ đã vô pháp vô thiên(coi trời bằng vung) thế kia." Nguyễn Nhược Khê tiếp tục châm chọc.

" Ngươi........." Sắc mặt nam tử áo trắng lập tức trở nên hắc ám, nàng dám giáo huấn hắn.

" Ta cái gì? Ta nói không đúng sao?" Nguyễn Nhược Khê trừng mắt nhìn hắn.

" Nói rất đúng, Nhược Phi, ngươi sủng Lân Nhi nhiều quá, làm cho hắn trở nên vô pháp vô thiên. Chuyện này cũng xem như là giáo huấn hắn một chút. Để cho hắn biết, không phải tất cả mọi người đều sẽ che chở, tha thứ cho hắn." Một nam tử áo xanh đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.

" Sư huynh."Nam tử áo trắng lập tức cung kính chào.

" Cha." Tiểu nam hài lập tức cúi đầu, nhìn dáng vẻ này có lẽ thực kính trọng, sợ hãi người cha này.

" Cuối cùng cũng có một người biết nói lí lẽ nha." Lúc này Nguyễn Nhược Khê mới nhìn hắn thầm nói, hắn cũng xem như là một người dễ nhìn, chẳng qua so với nam tử áo trắng thì có phần trưởng thành chững chạc hơn, cũng không trách được, dù sao đứa con cũng lớn như vậy rồi.

" Công tử, phu nhân, nếu không chê tại hạ xin mời các ngươi uống chén trà, xem như là thay tiểu nhi giải thích với hai vị."Nam tử áo xanh chắp tay, thái độ thành khẩn nói.

" Không cần, chẳng qua, ta cũng có sai, cho dù hắn là người không đúng trước, ta cũng không nên cùng một đứa nhỏ so đo, mong huynh bỏ qua cho." Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt dịu đi một chút, lúc này mới chắp tay nói.

" Một khi đã như vậy, ta đây cũng không miễn cưỡng, hai vị bảo trọng, cáo từ."Nam tử áo xanh nói, ánh mắt đảo qua Nguyễn Nhược Khê. Hướng về phía nam tử áo trắng phân phó:

" Nhược Phi mang theo Lân Nhi, chúng ta đi."

" Dạ, sư huynh." Trên mặt nam tử áo trắng tuy có chút không muốn, không đống tình, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Chờ thân ảnh của bọn họ biến mất, thân thể Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên lay động một chút, cũng nhịn không được nữa, chỉ cảm thấy có một luồng ngọt tanh từ cổ dâng lên đến miệng.

" Phốc..." một ngụm máu tươi từ miệng phun ra, vết thương trên thân hắn vốn chưa lành hẳn, chưởng vừa rồi lại dùng hết toàn bộ nội lực, bị thương càng thêm thương?

" Ngươi thấy thế nào?" Nguyễn Nhược Khê chấn động, lập tức đỡ lấy hắn, nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, khẳng định vừa rồi vì cứu mình, đã mạo hiểm tiếp một chưởng kia, nên đã bị thương.

" Không sao." Tây Môn Lãnh Liệt suy yếu tựa vào trên vai của nàng, trong lòng không khỏi suy nghĩ bi ai. Nếu muốn có được tình yêu của nàng, sinh mệnh của nàng, chỉ sợ trước tiên hắn phải cửu tử nhất sinh(mười phần chết chín). Chẳng qua, nếu có thể giải trừ lời nguyền, cho dù hiện tại phải chịu bao nhiêu tội cũng nhỏ bé không đáng kể, đều không đáng nhắc tới.

" Ngươi ráng chịu một chút, chúng ta đi tìm đại phu." Dáng vẻ này của hắn làm sao lại không có gì được. Nguyễn Nhược Khê không nghĩ nhiều, nâng hắn lên, phụ giúp hắn đi tới con ngựa bên cạnh.

Chờ hắn leo lên ngựa, nàng mới đột nhiên ý thức được, vừa rồi nàng lại không có ý nghĩ đào tẩu, mà là muốn cứu hắn. Tâm tư trở nên phức tạp, rối loạn.

Mục lục
Ngày đăng: 17/05/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục