Gửi bài:

Chương 081 – Lại chạy trốn

Nguyễn Nhược Khê cưỡi trên lưng ngựa, càng nghĩ càng thấy không hợp lý, nhưng rốt cục là không hợp lý ở chỗ nào? Nàng cũng không biết nên nói từ đâu, hiện tại trong lòng bình tĩnh lại, nàng mới phát hiện bản thân không hiểu làm sao, nàng thay hắn lo lắng cái gì chứ? Hắn là vương, nàng không là gì cả, chỉ là một huyết nô của hắn, không phải hắn sẽ tìm một người khác thay thế hay sao? Nàng quả thực đã đánh giá cao chính mình.

Ngu ngốc, cứ coi mình nhất thời tâm trí bị mê loạn đi, cho dù hắn yêu mình thì sao? Hắn có thể thay đổi thân phận vương sao? Hắn có thể đem nữ nhân trong hoàng cung đuổi đi sao? Mà những thứ này nàng rất để ý, trước kia không thương cho nên không thèm để ý.

"Chờ một chút."Nàng hô ra tiếng, nàng phải thừa dịp bản thân còn chưa rơi vào tay giặc rời đi sớm một chút, nếu không bị thương khẳng định là mình.

"Làm sao vậy?"Tây Môn Lãnh Liệt lập tức đem ngựa gìm lại

Nguyễn Nhược Khê lập tức nhảy xuống ngựa, quay đầu lại cười với hắn một nụ cười rực rỡ nói:

"Tây Môn Lãnh Liệt, ta không làm phiền ngươi nữa, tự ta đi được rồi, tạm biệt."

Không nhìn biểu tình trên mặt hắn, cầm tay nải bước đi.

Tây Môn Lãnh Liệt sửng sốt giương mắt nhìn bóng dáng của nàng, hôm nay cuối cùng hắn cũng biết cái gì gọi là hỉ nộ vô thường, đôi mắt hiện lên một tia cười lạnh, còn muốn chạy, trước kia không thể, hiện tại lại càng không thể.

Chân dùng sức đập vào bụng ngưa, đưa tay đem nàng ôm lên, kéo trở về trong lồng ngực mình nói:

"Vũ Khuynh Thành, bây giờ còn muốn chạy, đã chậm rồi, ta nói rồi, ngươi lúc ấy không đi, ta sẽ hối hận, ta hiện tại đã hối hận, cho nên ngươi không được đi."

"Ta nói rồi đâu phải ta không đi đâu? Ta chỉ nói thuận đường, là nam nhân nói lời phải giữ lấy lời, thả ta xuống."Nguyễn Nhược Khê hùng hồn trừng mắt hắn, may mắn, may mắn, nàng để lại một đường lui.

"Thì đúng là một đường mà."Tây Môn Lãnh Liệt không thèm nhìn nàng, cưỡi ngựa bay nhanh, hướng kinh thành chạy đi.

"Ngươi nói không có đạo lý? Ngươi sao có thể................"Trên lưng ngựa không ngừng truyền đến tiếng bất mãn của nàng

Nhìn thấy hoàng cung gần trong gang tấc, Nguyễn Nhược Khê biết nàng đã không còn khả năng rời đi, trở lại hoàng cung, thì sẽ quay lại tháng ngày làm huyết nô, cũng trở lại bên trong những âm mưu, nhưng đây không phải là chuyện nàng có thể quyết định được, cũng không là chuyện nàng muốn đối mặt.

"Yên tâm, ta sẽ không lợi dụng ngươi."Tây Môn Lãnh Liệt dắt tay của nàng, giống như biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì?

Nguyễn Nhược Khê liếc hắn một cái, đây là hắn an ủi, hay là hứa hẹn, mở miệng nói:

"Không bằng, ngươi cứ để ta đi đi."

"Vũ Khuynh Thành, ta nói rồi, không có khả năng."Tây Môn Lãnh Liệt không để ý tới nàng, lôi nàng đến trước cửa hoàng cung.

"Chờ một chút."Nguyễn Nhược Khê gọi hắn lại, nàng biết nếu đi vào cánh cửa lớn này, nàng sẽ rất khó đi ra, tất cả lại trở về vị trí ban đầu.

"Sao?"Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng hỏi.

"Đi dạo đã, ta còn chưa đi dạo trong kinh thành."Nguyễn Nhược Khê mở miệng yêu cầu.

"Ngươi chưa đi dạo trong kinh thành sao?"Tây Môn Lãnh Liệt nghi hoặc nhìn nàng, cho dù nàng không ra khỏi cửa lớn, thiên kim tiểu thư không bước ra cửa, nhưng không thể trong mười mấy năm trời, mà chưa đi dạo trong kinh thành? Hay là nàng cố ý nói như vậy?

"Không có."Nguyễn Nhược Khê đáp, nàng mà đi dạo rồi thì mới kì quái chứ.

"Đi thôi."Trong lòng Tây Môn Lãnh Liệt tuy hoài nghi, nhưng không truy đến cùng, có lẽ, nàng thực sự chưa từng đi.

Đường khố ở kinh thành so với thị trấn nhỏ có vẻ lớn hơn, có vẻ phồn hoa náo nhiệt hơn, những đồ vật mới lạ của cổ đại cũng rất nhiều, Nguyễn Nhược Khê không mục đích đi qua chỗ nọ chạy tới chỗ kia.

"Công tử, tiểu thư, thử vào nhìn xem, đây là tơ tằm loại tốt nhất, mặc trên người tiểu thư, nhất định rất đẹp, khiến người xinh đẹp như tiên nữ."Một nữ tử đứng ở cửa điếm (cửa hàng), giữ chặt cánh tay của nàng vẻ mặt mang nụ cười dẫn nàng đi vào.

Đi vào, đôi mắt Nguyễn Nhược Khê đã bị một bộ y phục trắng noãn hấp dẫn, xem qua nhiều kịch cổ trang trên TV, nàng luôn sinh ra một loại sùng bái cùng hướng tới với những nữ tử một thân y phục màu trắng xinh đẹp như tiên nữ, cũng từng nghĩ, bản thân có một ngày mặc nó.

"Ánh mắt tiểu thư thật sự tinh tường, đây chính là y phục mới nhất trong điếm của chúng ta, ngươi sờ này, có cảm thấy được không?"Chủ quán nhiệt tình giới thiệu.

"Thích thì mua đi."Tây Môn Lãnh Liệt thấy nàng rất thích, ở một bên nói, chỉ là một bộ y phục mà thôi.

"Được, ta đi thử xem."Nguyễn Nhược Khê cầm lấy quần áo, trong lòng lại có ý định khác.

"Tiểu thư, ta mang ngươi đi vào."Chủ quán cao hứng nói, công tử tiểu thư này vừa thấy là biết là kẻ có tiền, hôm nay lại được kiếm một ít.

Nguyễn Nhược Khê cùng nàng đi vào trong nội thất, vẫn chưa thay y phục, mà lấy từ trong lòng ra một ngàn hai bạc liền nhét vào trong tay của nàng nói:

"Đại tỷ, cái này ngươi cầm lấy."

"Tiểu thư, làm cái gì vậy?"Chủ quán tuy có chút kinh ngạc, nhưng tay lại xiết chặt ngân phiếu, đôi mắt sáng ngời.

"Đại tỷ, nam nhân bên ngoài kia muốn thú (cưới) ta, nhưng ta đã có đối tượng tâm đồng ý hợp, nhưng hắn cậy nhà nhiều tiền, cưỡng bức ta gả cho hắn, cho nên ta không thể không cùng hắn làm quen thân thiết..........."Nguyễn Nhược Khê đáng thương nói, còn dùng tay lau lau nước mắt.

"Hóa ra là như vậy.........."Chủ quán lập tức đồng tình với nàng.

"Đại tỷ, ngươi giúp ta được không? Ta nhất định vô cùng cảm ơn."Nguyễn Nhược Khê nhân cơ hội giữ chặt tay của nàng yêu cầu nói.

"Giúp ngươi? Giúp thế nào?"Chủ quán sửng sốt.

"Đại tỷ, cứ như vậy...................."Nguyễn Nhược Khê ở bên tai của nàng nhẹ giọng nói thầm.

"Tiểu thư, để ta nghĩ đã."Chủ quán do dự.

Nguyễn Nhược Khê không có biện pháp đau lòng lấy ta một ngàn hai bạc đặt vào tay trong tay của nàng nói:

"Đại tỷ, xin ngươi giúp ta."

Nhìn thấy bạc ánh mắt chủ quán sớm đã không thể nhìn sang hướng khác, gật gật đầu nhưng vẫn lo lắng nói:

"Được, nhưng, ta có gặp phiền toái gì hay không?"

"Không đâu, đại tỷ, ngươi yên tâm, ta đã sớm suy nghĩ chu toàn rồi."Nguyễn Nhược Khê lại ở bên tai của nàng nói thầm một chút.

"Đi, nghe theo lời của ngươi."Chủ quán đáp, bỗng dưng được hai ngàn lượng bạc, nàng liền mạo hiểm một phen.

"Cám ơn ngươi, đại tỷ."Trong đôi mắt Nguyễn Nhược Khê lộ ra nụ cười quỷ quyệt, đối phó.

Tây Môn Lãnh Liệt chờ ở bên ngoài, chợt nghe gặp bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.

"Tiểu thư, ngươi thật xinh đẹp."Âm thanh ca ngợi của chủ quán .

"Đẹp lắm, nhưng hình như thắt lưng không phù hợp."Là tiếng của Nguyễn Nhược Khê.

"Chỗ này không được sao? Được, tiểu thư, chờ một chút, ta lập tức giúp ngươi sửa một chút, để mặc đi ra ngoài, công tử chắc chắn không nhận ra ngươi, tiểu thư xinh đẹp như vậy khiến nữ nhân như ta thấy thật ghen tị."Chủ quán trêu đùa cười.

"Chủ quán, ngươi nói đẹp là đẹp, được rồi, ngươi nhanh lên."Nguyễn Nhược Khê đồng ý.

Trong phòng lập tức trở về im lặng.

Đợi một hồi Tây Môn Lãnh Liệt thật muốn nhìn xem nàng xinh đẹp như thế nào, đột nhiên cảm giác không đúng, lập lập tức xốc màn che nội thất, liền thấy bộ y phục nằm ở đó, chủ quán té xỉu trên mặt đất.

Sắc mặt lập tức trở nên xanh mét, liền đuổi theo, phía sau chủ quán lập tức mở mắt đứng dậy, thở phào nói:

"May quá, hắn không phát hiện mình là giả bộ bất tỉnh."

Nguyễn Nhược Khê từ cửa sau trốn đi ra, theo một con đường nhỏ tới một nơi hẻo lánh, mới dựa vào tường thở dốc, nàng biết nàng không thể dừng lại, cũng không thể ở lâu trong kinh thành, nếu không, hắn rất nhanh có thể tìm được mình.

Nhưng nàng nên rời kinh thành như thế nào? Nói không chừng, bây giờ, hắn cũng đã lùng bắt toàn thành.

Đem mái tóc dài thả xuống, làm cho rối tung lên, đem chính mình trở nên chật vật giống như kẻ điên, mới chậm rãi đi ra ngoài, đi đến trước một tiệm bánh bao mua hai cái bánh bao.

Liền thấy một loạt thị vệ trước mặt, có phải đến bắt nàng hay không? Nàng lập tức thần hồn nát thần tính xoay người bỏ chạy.

"Đứng lại, ngươi chạy cái gì?"Binh lính lập tức phát hiện sự dị thường của nàng, ở phía sau bắt đầu đuổi theo

Nguyễn Nhược Khê đầu cũng không dám ngoảnh lại, hỗn loạn dùng hết sức có thể chạy vào trong ngõ nhỏ.

"Đứng lại."Âm thanh phía sau càng ngày càng gần, Nguyễn Nhược Khê biết xong rồi, trốn không thoát.

Thân mình lại đột nhiên bị người túm tới cạnh cây trúc bên cạnh dựa vào bóng cây che lấp.

"Ngươi.........."Nguyễn Nhược Khê vừa muốn kêu ra tiếng, miệng lập tức bị người che lại

"Ư"

Ý bảo nàng không cần lên tiếng.

Nguyễn Nhược Khê hiểu được đây là hắn giúp mình, gắt gao dựa vào thân thể hắn, đầu vừa dựa đúng vào cằm hắn, làm nàng không thể nhìn rõ xem hắn là ai?

"Mẹ nó, sao chạy nhanh như vậy? Không thấy bóng dáng đâu."Một thị vệ hùng hùng hổ hổ mắng.

"Quên đi, cùng lắm thì cũng chỉ là một kẻ cắp, bắt không được thì thôi."Mấy binh lính khác nói.

"Mẹ nó, lãng phí sức lực của gia................."

Mục lục
Ngày đăng: 17/05/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục