Gửi bài:

Chương 076 - Tiêu Diêu cung - Lăng Tiêu

Nhìn thấy những hình ảnh kích tình sống động đang diễn ra trước mắt, Nguyễn Nhược Khê mặc dù là người đến từ hiện đại văn minh của mấy ngàn năm sau, cũng không khỏi tim đập nhanh, sắc mặt đỏ bừng, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác.

" Ai cho ngươi dừng lại, tiếp tục khiêu vũ, không có mệnh lệnh của ta không được ngừng lại."Nam nhân yêu nghiệt lãnh khốc một bên không ngừng động thân tiến vào nữ nhân bên dưới, một bên giương mắt nhìn nàng ra lệnh.

Nguyễn Nhược Khê bị hắn trực tiếp giương mắt nhìn lăm lăm, cả người đều thấy không thoải mái, nàng có cảm giác hắn đã đem nữ nhân bên dưới trở thành mình. Nhưng vẫn phải tiếp tục múa, tiếp tục uốn éo cơ thể, nàng biết nam nhân như vậy rất nguy hiểm đáng sợ. Nàng không muốn phải thực sự thay thế vị trí của nữ nhân kia, cho nên nàng sẽ không chọc giận hắn.

Tây Môn Lãnh Liệt ở trên đường nhìn người trong bức tranh, bạc, đây là biện pháp liên lạc của tổ chức mật thám Phi Ưng, không hơn một canh giờ nữa, sẽ có người đến liên hệ với hắn.

Quả nhiên sau một canh giờ, có một nam nhân đi đến trước mặt hắn nói:

"Công tử, xin hỏi có việc gì?"

" Giúp ta tìm một người, đây là bức họa của nàng, giá tiền sẽ do các ngươi quyết định." Tây Môn Lãnh Liệt mở miệng liền nói, cũng may hắn đã sớm chuẩn bị bức họa từ trước.

" Được, trong vòng mười hai canh giờ nhất định sẽ cho ngươi câu trả lời, một ngàn hai hoàng kim, nhưng công tử nên biết quy củ của chúng ta, đầu tiên phải đưa trước một trăm hai mươi hoàng kim."Nam tử đáp.

" Hoàng kim thì ta không có biện pháp mang đến đây, đưa cho ngươi cái này trước, vậy là đủ rồi." Tây Môn Lãnh Liệt đưa cho hắn một khối ngọc bội.

Namtử vừa nhận lấy, nhìn thấy khối ngọc này màu xanh biếc trong suốt, vừa nhìn thấy đã biết chính là thúy ngọc cực phẩm, ít nhất cũng đáng giá năm trăm hai hoàng kim, thu hồi vào nói:

" Được, có tin tức làm sao liên lạc với công tử?"

" Khách điếm Đồng Phúc lầu hai phòng chữ Nhân." Tây Môn Lãnh Liệt nói.

" Vậy xin công tử kiên nhẫn chờ tin tốt lành, tại hạ cáo từ trước."Nam nhân gật đầu, liền ôm quyền xoay người rời đi.

Nguyễn Nhược Khê không ngừng vặn vẹo thân hình, trên người mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuống, đây là do tác dụng của rượu? Nhưng nàng cảm thấy mệt mỏi quá, nhìn thấy nam nhân kia vẫn còn đang ra sức, cũng không dám ngừng lại. Nàng thực sự hoài nghi, hắn có phải là ăn trúng xuân dược không, cho dù là ăn xuân dược cũng đã ngừng lại từ sớm rồi, nhìn thấy dáng vẻ chịu đựng, vẻ mặt thống khổ, đau đớn, yên lặng của nữ nhân bên dưới hắn, vốn từ người đang hưởng thụ lại trở thành người bị ngược đãi.

" Hừ......."Nam nhân đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, động tác nhanh hơn, sau đó gầm một tiếng nặng nề, thân thể ngừng lại, hắn lại một phen đẩy ra nữ nhân bên dưới, ra lệnh:

" Cút."

" Dạ, cung chủ, nô tì cáo lui." Hai nữ tử cuống quít cầm lấy quần áo, liền lui xuống, một bên nô tì lập tức làm sạch cho hắn, sau đó giúp hắn mặc quần áo.

" Ngươi đi tới." Yêu nghiệt lãnh khốc nam nhân lấy tay chỉ vào nàng.

Nguyễn Nhược Khê sợ hãi lập tức dừng lại động tác, đứng ngay tại chỗ, nói thật nàng rất sợ, phi thường sợ, chần chờ không biết có nên đi qua hay không.

" Không có nghe rõ sao? Đi tới." Ánh mắt nam nhân híp lại một chút.

Chậm rãi nghiêng qua nghiêng lại bước tới, đi đến gần hắn, còn cách khoảng chừng một thước thì dừng lại, Nguyễn Nhược Khê cố gắng nở một nụ cười nói:

"Có việc gì sao?" Lời còn chưa dứt, thân mình đã bị hắn đột nhiên kéo vào trong lòng ngực.

" Ngươi thực sợ ta?"Nam tử yêu nghiệt lãnh khốc ửu hắc đích tuấn mâu gắt gao giương mắt nhìn nàng, bàn tay ở phía sau lưng nàng không ngừng vê vê, xoa xoa.

" Sợ." Tim Nguyễn Nhược Khê đập nhanh hơn, trống ngực gõ loạn nhịp, sắc mặt thay đổi một chút, nàng có thể không sợ sao chứ? Nàng biết bây giờ phải thành thật một chút.

" Sợ ta cái gì?" Bàn tay của yêu nghiệt lãnh khốc nam tử chậm rãi di chuyển từ phía sau lưng đi đến bên hông.

" Cái gì cũng sợ?" Nàng nói tiếp, tuyệt đối không phải khoa trương, mà là sợ hắn thực sự.

" Cái gì cũng sợ?" Khoé miệng nam nhân đột nhiên giơ lên một cái nụ cười,

"Càng sợ ta càng muốn ngươi không sợ?"Tay hắn đột nhiên trở lên phía trước đẫy đà của nàng.

Cả người Nguyễn Nhược Khê nhất thời run lên, vừa thẹn lại vừa giận, hoàn toàn không lo lắng, tay giơ lên đưa qua,

" Vô sỉ."

"Ba..." Một âm thanh thanh thúy vang lên, Nguyễn Nhược Khê chỉ biết nhìn chằm chằm bàn tay của mình, lại nhìn thấy dấu bàn tay trên mặt hắn, lúc này mới cảm thấy sợ hãi, nàng cự nhiên dám đánh hắn, xong rồi.

Sắc mặt nam nhân âm trầm giương mắt nhìn nàng đang sợ hãi, ánh mắt mang đầy giận dữ giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Nữ nhân bên dưới cùng nô tì đứng một bên đều trợn to mắt nhìn, không thể tin được nhìn nàng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, bốn phía tĩnh lặng, ngay cả tiếng trâm rơi đều có thể nghe được.

"Tiện nhân, ngươi dám đánh ta, ta............." Cả người nam nhân đều tản ra hơi thở lạnh như băng, lộ ra sát khí.

" Vô sỉ, đê tiện, xú nam nhân, ta làm gì không dám chứ? Ta với ngươi một không oán, hai không cừu, ngươi lấy quyền gì bắt ta đến đây?" Dù sao đều là chết, Nguyễn Nhược Khê đột nhiên không còn sợ hãi, hướng về phía hắn hét to lên, trước khi chết cũng phải trút hết phẩn uất trong lòng chứ.

" Ngươi muốn chết? Ta thành toàn cho ngươi." Namnhân đã lộ ra ánh mắt giết người, tay chậm rãi giơ lên, nàng chẳng những đánh hắn, bây giờ còn cư nhiên dám mắng hắn, nữ nhân như vậy hắn sẽ không lưu giữ lại.

" Không cần ngươi động thủ, không phải đều là chết sao chứ? Ta chính mình làm, ta sợ ngươi làm bẩn ta." Nguyễn Nhược Khê biết hôm nay trốn chẳng thoát, nhìn xem chung quanh, liền thấy một thanh kiếm đặt ngay bên cạnh, không chút do dự, đi tới, rút thanh bảo kiếm ra, nhìn thấy thanh kiếm sắt bén nàng nghĩ cắt cổ hẳn là rất nhanh, sẽ không có đau đớn nhiều lắm? Nhưng vì sao tay nàng lại run rẩy, nhưng dù sao, không chết cũng phải chết, không phải do nàng quyết định, nhắm mắt lại, tay liền hướng lên cổ kéo xuống........

"Ba."Tay đột nhiên thấy đau rát, kiếm liền dừng lại, mở to mắt mới phát hiện hắn dùng chén rượu đánh trúng chính mình.

" Tưởng có thể chết dễ dàng vậy sao? Đáng tiếc ta sẽ không cho ngươi chết, ta muốn từ từ tra tấn ngươi, cho ngươi biết hậu quả của việc đánh ta là như thế nào."Nam nhân đột nhiên đưa tay ra bóp lấy cổ của nàng, chỉ dùng một chút sức lực, sắc mặt nàng đã đỏ bừng.

Đột nhiên thiếu không khí, tay chân Nguyễn Nhược Nhê dùng sức giãy dụa.

Cho đến khi nàng muốn ngất xỉu thật sự, hắn mới chịu buông nàng ra. Hướng về nữ nhân phía dưới phân phó nói:

" Trông nom nàng cho cẩn thận, nếu nàng xảy ra chuyện gì? Các người đều phải chôn cùng."

" Nô tì tuân lệnh." Nữ nhân phía dưới sợ hãi đáp.

Lúc này nam tử mới lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, xoay người rời đi.

Mấy nữ tử lập tức đem nàng dìu vào trên ghế, sau đó đứng ở một bên nhìn nàng, lại không nói một lời nào.

" Các ngươi yên tâm, ta sẽ không liên luỵ đến các ngươi đâu, các ngươi có thể nói cho ta, chuyện gì đang xảy ra chứ? Hắn là ai vậy?" Nguyễn Nhược Khê biết các nàng đang lo lắng cái gì, lập tức cam đoan, nhưng nàng càng muốn biết mình đang ở nơi nào?

Không có một người trả lời nàng, tựa như không có nghe hay thấy bất cứ cái gì, nhưng đôi mắt lại mở to nhìn thẳng vào nàng.

Nguyễn Nhược Khê cố nén giận, nàng biết các nàng nhất định là đang sợ hãi, nam nhân như vậy thật sự làm cho người ta sợ hãi. So với Tây Môn Lãnh Liệt còn làm cho người ta cảm thấy sợ hơn. Nếu cho nàng lựa chọn, nàng tình nguyện ở bên cạnh Tây Môn Lãnh Liệt, nhưng không biết hắn có thể tìm được mình hay không nữa? Đột nhiên nàng thật hy vọng, hắn có thể tìm được chính mình.

Trong khách điếm,

Một ngày sau, Tây Môn Lãnh Liệt rốt cục cũng thấy có người tới báo tin, giang hồ mật thám quả nhiên không tầm thường.

" Thế nào? Nàng ở nơi nào?" Giọng nói của hắn có chút lo lắng, nàng không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được, nàng rất quan trọng đối với hắn.

" Tra được, nàng là bị người của Tiêu Diêu cung mang đi, hiện tại đang bị giam giữ ở bên trong Tiêu Diêu cung,"Nam nhân đáp lại.

" Tiêu Diêu cung?" Trong khoảnh khắc, sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt trở nên nghiêm trọng. Tuy hắn vẫn ở trong hoàng cung nhưng cái tên Tiêu Diêu cung hắn đã từng nghe qua, chuyện khiến người ta bàn luận nhiều nhất Tiêu Diêu cung chính là cung chủ Lăng Tiêu. Nghe nói, hắn thích nhất là xem nữ nhân khiêu vũ, cuộc sống phóng túng, nhưng võ công của hắn cực cao, gần như rất ít lộ diện, người bình thường chỉ nghe nói qua tên của hắn, vẫn chưa có ai gặp qua người thật của hắn bao giờ, cho nên làm cho hắn càng thêm thần bí.

Trong lòng đột nhiên hiểu được, nhất định là do Lăng Tiêu đã biết chuyện khiêu vũ tối hôm qua, cho nên mới mang nàng đi, nữ nhận này thực sự tự tìm phiền toái.

" Công tử, người đã tìm được rồi, ta muốn lấy số ngân lượng còn lại."Nam tử chấp tay nói.

" Được, ngươi cầm ngọc bội này đến phủ quốc sư, hắn nhìn thấy ngọc bội này sẽ đưa ngân lượng cho ngươi." Tây Môn Lãnh Liệt nói.

" Vậy cáo từ."Nam tử không chút nghi ngờ lới nói của hắn, bởi vì không có ai dám đối với tổ chức Phi Ưng không thực hiện lời hứa. Nếu như vậy, tổ chức Phi Ưng sẽ không tiếc sức lực mà giết hắn.

Biết Nguyễn Nhược Khê đang ở nơi nào, Tây Môn Lãnh Liệt không dám có chút chần chờ, liền lập tức chạy tới.

Tiêu Diêu cung.

Lăng Tiêu vẫn như trước nằm ở trên ghế, nhìn một nhóm nữ nhân đang ca múa phía dưới, đột nhiên không còn cảm thấy chút thú vị nào hết.

" Nguyễn Nhược Khê, ngươi đi xuống múa." Hướng về phía nàng đang đứng bên cạnh hắn ra lệnh.

" Không múa." Nguyễn Nhược Khê không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

" Ngươi dám cự tuyệt ta? Cho tới bây giờ còn không có nữ nhân nào dám cự tuyệt ta." Ánh mắt Lăng Tiêu hung ác giương mắt nhìn nàng.

" Cũng phải có người làm người đầu tiên chứ, ta đây cảm thấy thật vinh hạnh được làm người đầu tiên." Nguyễn Nhược Khê cũng giương mắt nhìn hắn, dù sao nàng cũng đã ôm lấy cái chết, vậy còn sợ cái gì nữa.

" Ha ha ha ha." Lăng Tiêu đột nhiên cười to lên, sau đó nhanh chóng đem nàng ôm vào trong lòng ngực:

"Nguyễn Nhược Khê, ta đột nhiên thật thích tính cách này của ngươi." Lời nói vừa dứt lại tiếp tục:

"Ta quyết định cho ngươi làm nữ nhân của ta."

Mục lục
Ngày đăng: 17/05/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục