Gửi bài:

Chương 104 - 106

Chương 104 : Miệng phun máu tươi

"Ta tới rồi , Vũ Hàm ... Ta tới rồi !" Độc Cô Thác đem mặt vùi vào trong tóc nàng , ngửi một mùi thơm cơ thể chỉ thuộc về riêng nàng .

Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía bọn họ , không ngờ được Thiên Diệp Vương Độc Cô Thác đại danh đỉnh đỉnh lại có thể có một mặt ôn nhu như thế , thật khiến cho bọn họ đại khai nhãn giới .

"Thiếp tưởng rằng , thiếp sẽ không còn được gặp lại chàng nữa , thiếp tưởng , chia ly lần này , chính là kết thúc của chúng ta !" Uông Vũ Hàm kéo thân thể nặng nề , gắng gượng nói ra những lời này .

"Đứa ngốc, chúng ta không phải ước hẹn phải đời đời kiếp kiếp ở cùng nhau sao ?" Độc Cô Thác thâm tình nói nhỏ bên tai nàng , hắn tuyệt đối sẽ không để Vũ Hàm rời xa hắn , tuyệt đối không .

"Khụ khụ khụ" – Uông Vũ Hàm ho nhẹ vài cái , nắm chặt cánh tay của Độc Cô Thác , ngực khó chịu giống như bị hỏa thiêu , nàng rất muốn đáp lại Độc Cô Thác , nhưng thân thể ốm yếu khiến nàng khó có thể mở miệng .

"Phốc ..." Một ngụm máu đổ tươi phun ra từ trong miệng Uông Vũ Hàm , Độc Cô Thác trừng lớn hai mắt nhìn ái thê mềm đi trong lòng , lớn tiếng gọi nàng : "Vũ Hàm ——— Vũ Hàm ———-!"

Bóng đêm lại ập tới , Uông Vũ Hàm không nghe được bất cứ âm thanh gì , cho dù Độc Cô Thác tức giận ra lệnh cho nàng , nhưng nàng vẫn nặng nề mê man .

Đặt nàng nằm ở trên giường , Độc Cô Thác tiến từng bước tới phía Hình Ngạo Thiên , lớn tiếng nói : "Hung thủ đâu ? Hung thủ ở đâu ? Cô vương phải bắt hắn băm thây vạn đoạn !"

Hình Ngạo Thiên thở dài , sau đó mới đáp : 'Trước mắt còn đang tra , vẫn chưa thể xác định hung thủ là ai , nhưng ta cho ngươi một cam đoan , nếu Hình Ngạo Thiên ta không tìm ra được hung thủ , ta cam nguyện đưa đầu của ta dâng ngươi !"

Những lời này của Hình Ngạo Thiên khiến tất cả mọi người ở đây tưởng mình nghe nhầm , hắn lại có thế vì một nữ nhân lập lời thề như vậy , đối phương còn là vua nước đối địch , Hân Vũ từ đầu tới cuối đứng bên cạnh nhìn thấy nhất cử nhất động của hắn đối với học tỷ , trong lòng chua sót không biết nên nói với ai .

Độc Cô Thác lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm , sau một hồi , mới mở miệng nói : "Hi vọng ngươi có thể nói được làm được , nhưng đừng tùy tiện tìm một người để thay thế , ta có mắt nhìn ra ."

Độc Cô Thác đương nhiên là không tin tưởng lời Hình Ngạo Thiên nói , từ khi hắn vào Vương cung Phong Thành , ám vệ cũng đã ở cẩn thận sắp xếp ở hậu cung , hắn tin rằng Vũ Hàm trúng độc , nhất định là tần phi trong hậu cung của hắn ta gây nên .

Ban đêm , bởi vì có Độc Cô Thác làm bạn , trong tẩm cung cũng không cần nhiều người canh giữ ở đây , Hân Vũ nhìn thấy Hình Ngạo Thiên thần tình tang thương , tiến đến kéo tay hắn , nói : "Ngạo Thiên , quay về Hưng Khánh Cung nghỉ ngơi đi , chàng đã phải trông học tỷ vài ngày rồi , bây giờ phu quân của học tỷ đã đến , nơi này có hắn , tất cả đều ổn ."

Hình Ngạo Thiên nhíu mày , giống như không thích nghe những lời Hân Vũ nói , Độc Cô Thác đến đây thì thế nào ? Hắn cũng không thể giải độc , so với việc chiều chuộng hơn , hắn có nặng lực gì chăm sóc tốt cho Vũ Hàm chứ ?

"Không cần , nàng đi về trước đi , cô còn muốn ở cùng Vũ Hàm !" Thái độ hờ hững của hắn , khiến trái tim Hân Vũ tức thời bị đâm mạnh , vừa rồi hắn xưng "cô" với nàng , hắn lại bày vẻ quân vương với nàng ?"

Hân Vũ không nhiều lời dư thừa , một khi đã như vậy , nàng cũng không có gì để nói , chỉ hi vọng tỷ tỷ có thể sớm khôi phục , đi trên đường nhỏ uốn khúc , nhìn lên bầu trời đêm đầy sao , vì sao không có một ngôi sao nào thuộc về nàng ?

Đột nhiên một hồi tiếng bước chân vội vã truyền đến , Hân Vũ dừng bước ngay tại chỗ , nhìn thấy một đám người vội vàng chạy về phía Nguyệt Hoa cung , chẳng lẽ độc của học tỷ trầm trọng hơn sao ?

Chương 105 : Tan nát cõi lòng – không một vết tích

Hân Vũ lập tức xoay người chạy về , vừa vào cửa liền nhìn thấy trong phòng ngủ có rất nhiều người , trong đó một một ông già đã có tuổi , ông ta là ai?

Kha Sắt im lặng chuyên tâm bắt mặt cho Vũ Hàm , một lát sau , đặt tay nàng xuống , đứng dậy đi đến bên cạnh Độc Cô Thác nói : "Khởi bẩm Vương , Vương hậu đã ăn đan dược lão phu đặc chế , không cho độc này khuếch tán , một câu , Vương hậu có thể cứu chữa , nhưng nhất định phải giữ yên lặng , tất cả mọi người có thể tránh ra được không ."

Không đợi Độc Cô Thác trả lời , Hình Ngạo Thiên đã mở miệng nói chen vào : "Những người không liên quan toàn bộ đi ra ngoài , Giai Lạc , Hân Vũ , hai người cũng theo ta đi ra ."

Độc Cô Thác lườm hắn một cái , mới quay đầu nói với Kha Sắt : "Buổi trưa sau khi Vương hậu ăn viên thuốc này của ngươi vào miệng liền phun máu tươi , máu tươi sắc vẫn là màu đổ thẫm , đây là tình huống gì ."

"Vương thượng đừng lo lắng , thân thể Vương hậu là bách độc bất xâm , chẳng lẽ ngài đã quên Vương hậu từng nếm qua cái gì sao ?" Kha Sắt không nhanh không chậm lấy ngân châm từ trong hòm sắt ra , trong phòng chỉ còn hai tỷ muội Tử Nhan và Tử Tâm ở lại hầu hạ , bọn họ thấy Kha Sắt đại phu cầm ngân châm ra , đương nhiên cũng hiểu ông muôn châm cứu cho Vương hậu .

Khóe miệng Độc Cô Thác hơi nhếch lên , hắn cho Vũ Hàm nếm qua rất nhiều đan dược Kha Sắt đặc chế , những thứ này đều là linh dược có thể cho nàng bách độc bất xâm , cho dù là Vũ Hàm trúng kỳ độc trên giang hồ cũng có thể tạm thời giữ được tính mạng không chết .

Đứng ngoài phòng , Hình Ngạo Thiên đứng trước cửa sổ nhìn bầu trời đêm , bất cứ ai cũng không đoán được lòng hắn đang suy nghĩ điều gì ? Hân Vũ chậm rãi tiến đến bên cạnh hắn , thử hỏi : "Ngạo Thiên , nếu ngày ấy , người trúng độc là ta , chàng sẽ như thế nào ?"

Hình Ngạo Thiên liếc mắt nhìn nàng một cái , nhìn bầu trời đêm nghĩ một lát hắn mới trả lời: "Ta sẽ tìm kiếm danh y khắp nơi cứu chữa cho nàng , nàng tuyệt đối sẽ không chết !"

"Nếu ta thật sự chết ? Chàng sẽ đau lòng vì ta sao ?" Đáp án của hắn cho nàng rất có lệ, giống như hắn chỉ là tùy miệng nói ra vậy .

'Nàng sẽ không chết , nhất định sẽ không !" Hình Ngạo Thiên xoay người nâng mặt nàng lên , Hân Vũ nhìn thẳng vào mắt hắn , đã không còn , trong mắt hắn đã không còn tìm thấy phần tình nghĩa ngày xưa nữa , vì sao hắn không thể bỏ được học tỷ , vì sao hắn không thể chỉ nhìn nàng thôi ?

"Ngạo Thiên , ta mệt rồi , ta muốn quay về tẩm cung nghỉ ngơi một lúc , được chứ ?" Nơi này có nhiều người bên cạnh học tỷ như vậy , có phu quân nàng ở đây nhất định học tỷ sẽ không có chuyện gì .

Hình Ngạo Thiên gật đầu nói : "Nàng vốn nên ở trong tẩm cung nghỉ ngơi , mau trở về đi thôi ."

Hân Vũ lưu luyến không rời nhìn hắn , hồi lâu mới từ từ đi khỏi Nguyệt Hoa cung , Hải Đại Phú cùng Hòa Thái luôn đi sau lưng nàng , thấy tâm tình nàng không được tốt , cũng biết là nguyên nhân gì nhưng không dám lên tiếng quấy rầy nàng , lúc này đúng là phải cho nàng một không gian của riêng mình .

Nhìn thấy phòng ngủ trống trải , Hân Vũ không biết trong lòng mình hôm nay là tư vị gì , lấy ra Nhân Thư nàng luôn để bên cạnh , là nó mang nàng đến nơi đây , nhưng vì sao hiện giờ nói lại không thể mang nàng về chứ?

Mở ra mặt bài Nhân thư hoàng kim , ngay cả giấy bên trong cũng do bạch kim đúc thành , nàng đối với nơi đây không chút bận lòng , muốn về nhà , muốn gặp ông nội , nhớ cuộc sống đại học chờ mong đã lâu , nước mắt ào ào rơi xuống , tích lạc trên một tờ giấy ...

Chương 106 : Mất tích một cách bí ẩn

Mở ra mặt bài Nhân thư hoàng kim , ngay cả giấy bên trong cũng do bạch kim đúc thành , nàng đối với không chút bận lòng , muốn về nhà , muốn gặp ông nội , nhớ cuộc sống đại học chờ mong đã lâu , nước mắt ào ào rơi xuống , tích lạc trên một tờ giấy ...

Si ngốc nhìn Nhân thư không chữ trước mắt này , đột nhiên một cảm giác choáng váng đánh úp đến nàng , nàng cảm thấy thật mệt mỏi , mí mắt rất muốn giao nhau , cuối cùng không kiên trì nổi nhắm hai mắt lại , gục xuống quyển sách .

Chuyện kỳ lạ từng chút hướng đến Hân Vũ , một chùm tia sáng lóe từ trong Nhân thư được mở ra , dần dần bao bọc lấy toàn thân Hân Vũ , trong nháy mắt , Hân Vũ liền biết mất vào trong sách , mà Nhân thư thì yên lặng đặt trên bàn , giống như chưa hề phát sinh bất cứ chuyện gì .

Trong Nguyệt Hoa cung , Uông Vũ Hàm lần lượt đem độc tố trong cơ thể phun ra , mỗi một lần phun , máu tươi đều từ từ biến lại về màu đỏ , chỉ cần đem độc tố còn sót lại trong cơ thể tiêu sạch , thì có thể không có việc gì .

Suốt cả đêm , tất cả mọi người đều bận rộn vì Thiên Diệp vương hậu , chờ đến khi màu máu hồi phục bình thường , Kha Sắt lại sai người chuẩn bị thuốc tắm , độc tố để lâu như vậy trong cơ thể nhất định sẽ còn sót lại , ông muốn dùng thuốc tắm thẩm thấu vào trong da , điều hòa từ trong ra ngoài , đem toàn bộ độc tố còn sót lại rửa sạch sẽ .

Toàn bộ quá trình Độc Cô Thác đều ở bên cạnh nàng , còn Hình Ngạo Thiên thì luôn canh giữ ở trong phòng , nhìn thấy Vũ Hàm lần lượt nhổ ra dư độc , tim của hắn cuối cùng cũng yên tâm , nhưng vì sao tối nay hắn cảm thấy trong lòng rất khó chịu , cảm thấy thiếu một thứ gì ? Nhưng lại không nói ra được ?

Mọi người trong Nguyệt Hoa cung hầu như đều thức trắng đêm đến tận hửng đông , Độc Cô Thác ôm Vũ Hàm trở về giường , đêm qua nàng tắm thuốc cả đêm , cuối cùng cũng lọc sạch được độc tố , nhìn thấy sắc mặt Vũ Hàm đã hồng nhuận trở lại , trái tim luôn trôi nổi giữa không trung của hắn rốt cuộc cũng được bình định rồi .

Tử Nhan bưng thuốc chính tay Kha Sắc đại phu điều phối đến : "Vương thượng , Kha Sắt đại phu bảo Vương hậu uống thuốc này vào , chờ tối uống một lần thuốc nữa , độc còn sót lại trong cơ thể xem như là được thanh trừ"

Độc Cô Thác thấy Vũ Hàm còn hôn mê , ngồi xuống giường nâng nàng dựa vào người mình , cầm lấy chén thuốc từ Tử Nhan , uống một ngụm vào trong miệng rồi từ từ đưa vào trong miệng nàng , một chén thuốc , đều là Độc Cô Thác dùng cách này đút vào .

Đem bát không đưa cho Tử Nhan , hỏi : "Kha Sắt đại phu đâu ? Có phải đi nghỉ ngơi rồi không ?"

"Hồi bẩm Vương thượng , Kha Sắt đại phu sắc thuốc xong thì đi ngủ rồi , những người khác thì đều ở bên ngoài chờ đợi , Vương cần gọi bọn họ tiến vào không ?" Tử Nhan nhẹ giọng trả lời , chỉ sợ quấy nhiễu tới Vương hậu .

"Để bọn họ nghỉ ngơi đi , nói cho bọn họ Vương hậu không có việc gì , đi bảo Viên Dã , Diệp Đỉnh , Lãnh Liệt vào đây !" Độc Cô Thác thấy Vũ Hàm đã không có việc gì , như vậy kế tiếp , hắn muốn tìm ra đầu sỏ hạ độc .

Tử Nhan rời khỏi phòng ngủ , thấy mọi người đểu ở đại sảnh lo lắng chờ đợi liền y theo mệnh lệnh Vương thượng , nói : "Tử Nhan tham kiến Phong Thành Vương , Vương của ta nói Vương hậu đã không còn gì đáng ngại , bảo tất cả mọi người an tâm về nghỉ ngơi đi ."

Lời nói xoay chuyển , Tử Nhan đi đến trước mặt Diệp Đỉnh nói : "Ba vị tướng quân , Vương thượng có lệnh , các ngươi lập tức đi vào !"

Hình Ngạo Thiên thấy ba người bọn họ đi vào liền đoán được mục đích của Độc Cô Thác , hiện tại Vũ Hàm đã không có việc gì , vậy hiện tại hắn nhất định là muốn tìm ra hung thủ là ai ?

Đúng lúc , hắn cũng muốn biết tên hung thủ ghê tởm là ai , nơi này chính là địa bàn của hắn , lần này , hắn nhất định sẽ bắt được hung thủ sớm hơn Độc Cô Thác !

"Vương thượng , ngài rốt cuộc đã trở lại , Thiên Diệp Vương hậu nương nương đỡ nhiều chứ?" Hải Đại Phú một mực đứng ngoài phòng ngủ chờ Hân Vũ rời giường , nhưng Vũ phi nương nương còn chưa ra thì đã thấy Vương thượng trở lại .

Hình Ngạo Thiên nhìn hắn một cái , cúi đầu suy nghĩ mới lên tiếng : "Nàng không có việc gì , mấy ngày tiếp theo ngươi nên coi trọng Vũ phi , toàn bộ đồ ăn đồ uống đều phải kiểm tra , kể cả đồ ăn người mình làm , hiểu chưa?"

"Vương thượng xin yên tâm , trải qua chuyện lần này , thần nhất định sẽ càng thắt chặt hơn so với trước kia , nhất định không cho những kẻ núp trong bóng tối kia đụng tới một sợi tóc của nương nương !" Hải Đại Phú cam đoan nói.

Hình Ngạo Thiên gật đầu , liền đẩy cửa phòng ngủ đi vào , nhìn thấy giường chiếu gọn gàng , trong phòng ngủ không có bóng dáng Hân Vũ ? Chẳng lẽ nàng đã đi ra ngoài sao ?

"Hải Đại Phú , Vũ phi đi đâu rồi , sao không có trong phòng ngủ ?" Hải Đại Phú nghe được tiếng hắn gọi , lập tức chạy vào , nhìn thấy phòng ngủ trống không , quả nhiên không có dấu tích của nương nương .

"Vương thượng minh xét , sáng sớm nay lão nô đã ở ngoài phòng ngủ trông coi , nhưng lão nô không có thấy Vũ phi nương nương đi ra ngoài , thủ vệ trước cửa cung cũng không có nói Vữ phi nương nương có rời đi ." Không có bất cứ người nào nhìn thấy nàng đi ra ngoài , vì sao người lại không có ở trong phòng chứ?

Ấn đường Hình Ngạo Thiên nhíu chặt , ánh mắt sắc bén quét mắt nhìn trong phòng một lượt , cuối cùng dừng ở trước quyển sách đang để mở ở trên mặt bàn , từ từ đi đến trước bàn , nhìn thấy quyển sách này được tạo ra từ hoàng kim , đáy lòng Hình Ngạo Thiên run rẩy một hồi , chẳng lẽ đây là Nhân thư Mộ Nguyệt trưởng lão nhắc tới sao ?

Hắn mơ hồ cảm giác được có chuyện xảy ra , nhưng hắn lại không có cách nào tin tưởng chuyện lại phát sinh như vậy : "Hải Đại Phú , lập tức đi mời Mộ Nguyệt trưởng lão lại đâu , còn chuyện Vũ phi mất tích , một chữ cũng không được tiết lộ , đặc biệt là nhóm người trong hậu cung ."

"Lão nô hiểu được , thần lập tức đi làm!" Hải Đại Phú lập tức chạy ra ngoài , gọi Hòa Thái tung tin Vũ phi trúng độc , còn hắn thì lập tức đi mời Mộ Nguyệt trưởng lão đến .

Hình Ngạo Thiên ở trước bàn nhìn nhân thư không chữ kia , lúc này dung nhan của Hân Vũ lần lượt hiện lên trong đầu hắn , hình như tối hôm qua Hân Vũ hỏi hắn mấy vấn đề , chẳng lẽ khi đó , nàng đã chuẩn bị tốt để rời khỏi đây sao ?

Sẽ không , tuyệt đối không , nếu nàng có bản lĩnh có thể rời đi chỉ trong nháy mắt thì lúc ở Nam Bình sơn nàng đã có thể rời đi , thời điểm khi hắn tra tấn thương tổn nàng , nàng cũng có lý do để rời đi ...

"Mộ Nguyệt tham kiến vương thượng , không biết tình trạng của Vũ phi nương nương bây giờ thế nào ?" Mộ Nguyệt ở ngoài cửa cầu kiến , Hải Đại Phú bên ngoài nói là Vũ phi nương nương trúng độc , ngay cả Mộ Nguyệt cũng cho là thật .

Hình Ngạo Thiên nhanh chóng mở cửa ra để Mộ Nguyệt trưởng lão tiến vào , kể lại phát hiện vừa rồi , hy vọng có thể có được đáp án mà hắn muốn từ bà !

Ngày đăng: 09/08/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?