Gửi bài:

Chương 49 - 52

Chương 49 : Kế hoạch chạy trốn .

Hình Ngạo Thiên uống hơi say đi vào Vân Yên các , nhìn thấy Hân Vũ đã ngủ , cũng không quấy rầy nàng , chỉ im lặng nằm bên cạnh nàng , ôm nàng thật chặt đi vào giấc ngủ .

Liên tiếp mấy ngày , Hình Ngạo Thiên đều bận rộn tiếp đón sứ đoàn lại giải quyết quốc sự , gần như mỗi đên đều là đến khuya mới có thể quay lại chỗ nàng , mỗi lần nàng đều đã ngủ , còn hắn cũng chỉ trước sau như một ôm lấy nàng ngủ , Hân Vũ chỉ biết là mỗi đêm hắn sẽ đến chỗ nàng ngủ , nhưng trời vừa sáng , khi nàng mở hai mắt ra hắn cũng đã rời đi .

Mấy ngày ở chung ,quan hệ của Hân Vũ với Âu Dương Tề ngày càng chặt chẽ , nàng hào phóng mời hắn đến Vân Yên các làm khách , ở trong mắt người khác , có lẽ đây là làm trái cấp bậc lễ nghĩa , nhưng với Hân Vũ , nàng chỉ coi hắn là bạn tốt , mời bạn tốt về nhà làm khách , ở hiện đại đấy là chuyện rất bình thường .

"Tứ ca ca , chừng nào thì ngươi đi, nếu không thì ngươi mang ta ra ngoài cung được không ?" Hân Vũ suy đi nghĩ lại vài ngày mới quyết định cầu hắn hỗ trợ , chỉ bằng sức lực của nàng , thật sự khó thoát ra ngoài .

Âu Dương Tề bỏ bátt đũa xuống , nàng tốt bụng mới hắn đến ăn cơm hôm nay , là muốn hắn hỗ trợ sao ? Nhưng nàng nói một tiếng Tứ ca ca , thật sự khiến hắn hưng phấn không thôi !

"Ngươi thật sự muốn rời khỏi nơi này sao ? Nếu vương thượng trách phạt xuống dưới , sợ là sẽ gặp đại họa !" Au Dương Tề nhất định phải khẳng định tín niệm của nàng , mang nữ nhân của vua một nước rời đi , đó cũng không phải đùa giỡn .

" Ta đã nghĩ thông suốt từ lâu , vô cùng khẳng định , ta nhất định phải rời khỏi nơi này , ngươi không biết ta ở trong này trải qua cuộc sống thế nào đâu , ở đây thêm một ngày ta sẽ bị giày vò thêm một ngày , cho nên Tứ ca ca , ngươi nhất định phải giúp đỡ ta , chỉ cần ngươi đem ra khỏi cung xong , chuyện khác ta sẽ tự mình lo liệu !" Hân Vũ kích động giữ chặt cánh tay hắn , lên tiếng cầu xin hắn .

Mấy ngày nay nói chuyện với nhau , Âu Dương Tề đã biết nàng người hữu dũng vô mưu , nếu thất sự giống như nàng nói , mang nàng ra ngoai cung thì không cần quan tâm nữa , khỏi cần chờ đến khi nàng ra khỏi cửa thành thì đã bị bắt trở lại rồi .

Nhìn thấy ánh mắt cầu xin ai oán của nàng , tâm Âu Dương Tề tan ra trong nháy mắt , hắn cũng từng ích kỷ muốn mang nàng rời đi , nhưng đủ loại thân phận cản trở , khiến cho hắn đem nỗi khao khát trong lòng đè ép xuống , lúc này nàng cầu xin thành khẩn như vậy , tâm đã ngủ say kia , lại một lần nữ được đốt lên .

"Ngày mai vương thượng sẽ cùng đại hoàng huynh của ta đi săn bắn , ta sẽ mượn cớ không khỏe , chờ sau khi bọn họ xuất phát , thì ngươi lén tới tìm ta , ta để ngươi đống giả thành tùy tùng của ta , đi theo ta kiếm cớ nói là xuất cung đến bãi săn bắn , chờ sau khi rời khỏi , chúng ta liền ngựa không dừng vó rời khỏi Phong thành quốc , chạy theo hướng mặt trời mọc , đến Đại Yên quốc của ta !"Ngữ khí của Âu Dương Tề càng nói càng nặng , cầm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Hân Vũ ủ trong lòng bàn tay mình , hai mắt cũng nhìn thẳng nàng không dời .

"Đợi một chút ~~~ ngươi là nói ngươi cũng muốn rời đi cùng ta ?" Hân Vũ trong một thoáng bị lời của hắn làm mê muội , không biết rốt cuộc hắn đang lập kế hoặc gì .

"Nếu một mình ngươi tự rời đi , ta tuyệt đối lo lắng , nếu ta giúp cho ngươi rời khỏi vương cung này , nếu trở về , đừng nói Phong thành vương sẽ không bỏ qua cho ta mà ngay cả đại hoàng huynh và phụ vương , cũng sẽ không dễ dàng tha ta , chẳng lẽ như vậy ngươi vẫn muốn ta trở về sao ?" Âu Dương Tề vốn không thích cuộc sống bị quản chế , nếu như có thể cùng nàng tiêu dao khoái hoạt cả đời , có gì không được chứ .

Hân Vũ ngẩn ra , đúng vậy , nàng thật ích kỷ , hắn không thể trở về , nhất định không thể trở về chịu chết ...

Chương 50 : Thuận lời trốn thoát .

Đúng như hắn nói Hình Ngạo Thiên đã cùng thái tử Yến quốc đến bãi săn bắn , Âu Dương Tề bảo mình ăn phải đồ hư nên đau bụng , để bọn họ xuất phát trước , bản thân theo sau đến bãi săn

Vì không muốn bị chú ý , Hân Vũ trộm lấy bộ quần áo của Hòa Thái , từ cửa sổ chạy ra ngoài , thẳng đến chỗ Âu Dương Tề ở , vừa thấy nàng xuất hiện trước mắt , hai mắt Âu Dương Tề tỏa ra ánh sáng , xem ra Hân Vũ thực sự muốn cùng hắn lưu lạc chân trời .

"Tứ ca ca , bây giờ chúng ta nên làm thế nào ?" Hân Vũ hiện tại đều nghe theo sự sắp xếp của hắn , cùng hắn qua lại mấy ngày , nàng cảm thấy hắn là một nam nhân nàng có thể tin cậy .

Âu Dương tề lấy ra một bộ đồ nam nhân , bảo nàng lập tức thay đồ , hắn cũng đem đồ vật chuẩn bị từ tối hôm qua đeo lên , ra khỏi cửa ,tiền đương nhiên không thể thiếu , chờ đến khi tất cả đều chuẩn bị thuận lợi theo kế hoạch của hắn , bọn họ liền xuất phát về hướng Thần Vũ môn .

Hân Vũ ăn mặc thành một gã tiểu thái giám , dẫn ngựa cho hắn đi vào Thần Vũ môn , Âu Dương Tề lập tức đánh đòn phủ đầu nói: "Ta muốn đi ra ngoài bãi săn cùng vương thượng và hoàng huynh , phiền các ngươi nhường đường .'

"Thỉnh an Hoàng tử , không biết tứ Hoàng tử có biết đường đến bãi săn không , có cần ty chức phái người dẫn ngài đến ?' Thị về mới vừa đáp lại là thống lĩnh thị vệ , Hân Vũ sợ tới mức không dám nhìn hắn , chỉ sợ hắn nhận ra nàng là nữ nhân .

"Không cần phiền phức , ta tìm được một tiểu thái giám trong cung , để cho hắn dắt ngựa dẫn đường cho ta , thuận tiện xem phong cảnh quốc gia của các ngươi xem !" Âu Dương Tề trấn định tự nhiên ngồi ở trên ngựa , không lộ ra chút suy nghĩ trong lòng .

"Mở cửa —- tứ Hoàng tử , thỉnh !" Thống lĩnh thị vệ không hỏi nhiều , chỉ nhìn thoáng qua Hân Vũ ăn mặc thành thái giám . chỉ cảm thấy dáng người nàng nhỏ xinh , hẳn là tiểu thái giám vừa tiến cung .

Nghe thấy tiếng mở cửa , Hân Vũ vô cùng hưng phấn , đợi bọn họ đi bước một ra cửa cung , biến mất khỏi tầm mắt thị vệ , Hân Vũ bất chấp kích động trong lòng , quang mũ đội trên đầu ra , đứng ở trên đường cái hét to lên —- ta tự do rồi!

Âu Dương Tề vội che miệng của nàng lại , nữ tử liều lĩnh này , cư nhiên trắng trợn hét to như vậy , kéo nàng ra sau một ngõ hẻm , nghiêm khắc trách nàng : 'Hân Vũ , chúng ta hiện tại bắt đầu trốn chạy , sau này ngươi phải chú ý chút , ngàn vạn lần không thể liều lĩnh giống như vừa rồi , nếu như bị phát hiện hành tung , chúng ta sẽ phiền toái to ."

"Ta ... Tứ ca ca thực xin lỗi , là ta quá kích động , cho nên nhịn không được ... Ta cam đoan sau này không làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa !" Hân Vũ giữ chặt cánh tay hắn , thấp giọng mềm nhẹ hướng hắn giải thích .

"Ai... Trước tiên đường nói những việc này , chúng ta cần rời khỏi đô thành trước , sau đó bất cứ việc nào cũng cần phải suy nghĩ , nghe lời của ta , không thể theo ý của ngươi ,biết không ?" Đem mũ đội lên đầu nàng , nhắc nhở lại nàng một lần nữa .

Hân Vũ vội vã gật đầu , sau khi thuận lợi rời khỏi cửa thành , liền ngựa không dừng vó hướng về phía mặt trời mọc . Hình Ngạo Thiên cảm giác tâm không yên , tiễn pháp cũng không mạnh như lúc trước , Âu Dương Tu cảm thấy hắn có chút không ổn , đi tới bên cạnh hắn hỏi : "Vương thượng ngày hôm nay hình như có tâm sự , tiễn pháp không mạnh bằng lúc trước nha ."

"Tu , nơi này không có người ngoài , nói thật với ngươi , ta cảm thấy trong cung hình như đã xảy ra chuyện gì , trong lòng không thể yên tĩnh được !" Hình Ngạo Thiên và Âu Dương Tu lúc nhỏ đều là thái tử được chọn , sau vài lần dự tiệc gặp mặt giữa các nước , đã sớm quen biết , có thể nói là quen biết từ nhỏ , chỉ là ít qua lại , thi thoảng chỉ có thư từ xã giao .

Chương 51 : Giải vào đại lao

"Ta cũng thấy bất an , sao Tề còn chưa đến , cũng sắp đến buổi trưa rồi ?' Hai người nói chuyện đến đây , sau khi nhìn nhau , lập tức lựa chọn nhanh chóng về cung .

Hình Ngạo Thiên theo trực giác đi đến Vân Yên các , Hòa Thái cũng đã chuẩn bị xong bữa trưa , liền thấy Vương thượng vội vã đi đến : 'Nô tì tham kiếm Vương thượng !"

"Chủ tử nhà ngươi đâu ? Tại sao không thấy người ?" Hình Ngọ Thiên nhìn xung quanh phòng một vòng , không thấy vật cưng nhỏ giảo hoạt kia đâu , nhìn thấy đồ ăn trên bàn , gấp giọng hỏi .

"Hồi Vương thượng , buổi sáng mỹ nhân nói đêm qua quá mệt mỏi , cho nên sáng giờ chưa dậy còn ở trong phòng , nô tì bạo dạn chuẩn bị xong bữa chưa đang định đi gọi mỹ nhân dậy!" Hòa Thái cúi đầu , cẩn thận trả lời .

Nhìn về phía vị trí phòng , cảm giác khó chịu của Hình Ngạo Thiên càng lúc càng mãnh liệt , bước đi đến trước cửa phòng , dùng sức đẩy cửa phòng ra , bên trong ngoài đồ trang trí ban đầu ra nơi nào có thân ảnh của nàng .

Phẫn nộ trong nháy mắt xâm chiếm khuôn mặt của Hình Ngạo Thiên , Hòa Thái sợ tới mức quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy , nàng luôn ở bên ngoài chờ , không thấy mỹ nhân đi qua mà ? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?

"Người đâu , bắt toàn bộ người liên can ở Vân Yên các lại , giải vào đại loa chờ xử lý !" Trong mắt Hình Ngạo Thiên giống như có thể phun ra nửa , lại có lá gan dám chạy đi , hắn sẽ có biện phái mời nàng ngoan ngoãn tự trở về .

Au Dương Tu ngồi bên trong đại sảnh , tìm kiếm khắp nơi không thấy bóng dáng Âu Dương Tề , nghĩ đã nhiêu ngày hắn và mỹ nhân của Ngạo Thiên đi lại thân thiết như vậy , chẳng lẽ bọn họ ...?

Hình Ngạo Thiên từ phía sau đi đến chỗ hắn , thấy Âu Dương Tu im lặng ngồi trong đại sảnh , cũng đã đoán được bảy phần , lời ra tiếng vào giữa bọn họ không phải hắn không biết , nhưng hắn cho rằng theo cách của nàng , chỉ coi là quan hệ bằng hữu , không ngờ lần này hắn sai lầm rồi , là hắn phán đoán sai lầm rồi , càng là hắn tin sai nàng rồi !

"Xuất binh đuổi theo , ta tuyệt đối sẽ không bao che cho tên đệ đệ đốn mạt kia , chỉ hi vọng ngươi có thể nể một hồi huynh đệ giữa chúng ta , giơ tay đánh khẽ , ta và phụ vương sẽ hướng ngươi bồi tội !" ÂU Dương Tu tự biết đuối lý , cũng không biết nói gì .

"Không cần , ta có biện pháp để cho bọn họ trở về , về phần hắn , giao cho các ngươi mang về xử trí , muốn thế nào là chuyện người Yên quốc , ta sẽ không ngăn cản !" Hình Ngạo Thiên đẩy cho hắn vấn đề nan giải , trừng phạt nhẹ , chính là coi rẻ phong thành , trừng phạt nặng , sợ là hắn và Yến quốc vương lại không hạ thủ được .

"Được , ta sẽ cho ngươi một công đạo !" Hai người miệng không nói rõ , nhưng trong lòng đã hiểu rõ , cùng một thời gian , trong cung truyền lời ra , phố lớn ngõ nhỏ đều dán bố cáo truy nã , chính là muốn hai người chạy trốn nhìn thấy tin tức này .

Hân Vũ dọc đường đều đi theo Âu Dương Tề , ban đêm ăn ngủ ở nơi hoang dã , ăn gà nướng hắn tự tay làm , cùng hắn dựa lưng đi vào giấc ngủ , đi một mạch ba ngày , lương khô mang theo người đã ăn sạch , bọn họ không thể không vào trong trấn tìm thêm thức ăn , vừa mới tiến vào thành , liền thấy đầu đường ngõ tắt nơi nơi đều dán bố cáo , vì tò mò , nàng liền kéo Âu Dương Tề cùng đến xem , nhưng nội dung trên đó , khiến nàng sau khi xem gần như sắp ngất đi .

"Tứ ca ca , làm sao bây giờ ... Làm sao bây giờ ... Hắn muốn giết mấy người trong Vân Yên các ." Thanh âm run rẩy của Hân Vũ bắt đầu nghẹn ngào , Âu Dương Tề ôm nàng vào lòng ,trước tiên ở trên trấn tìm gian nhà trọ , để phòng nàng khóc trên đường cái .

Chương 52 : Đột ngột tỉnh dậy từ ác mộng .

"Hân Vũ , ngươi cần bình tĩnh một chút , ta nghĩ đây nhất định là kế sách của hắn , mục đích chính là muốn chúng ta trở về chui đầu vô lưới , cho nên chúng ta không thể trở về , một khi trở về , nhất định không còn có thể có tự do nữa !" Trong phòng ở khách điếm , Âu Dương Tề cố gắng kiên nhẫn giải thích nhiều lần cho nàng , bọn họ thật vất vả mới thoát ra , nếu tại thời điểm mấu chốt này trở về , đời này của bọn họ liền xong rồi .

Hân Vũ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ , nhớ lại nhiều ngày nàng đã tự do tự tại , chẳng phải nàng không muốn cùng hắn chu du thiên hạ , sống cuộc sống tự do tự tại , nhưng mà Hòa Thái , bọn họ vô tội , là nàng ích kỷ ...

"Tứ ca ca , chúng ta ở trấn này hai ngày được không ?" Hân Vũ ngẩng đầu nhìn hắn , không cho hắn câu trả lời rõ ràng , chỉ lằng lặng nhìn hắn .

Âu Dương Tề hiểu suy nghĩ trong đáy lòng của nàng , đứng dậy đóng cưa lại , lưu cho nàng một không gian yên tĩnh , sau khi Hân Vũ thấy hắn rời khỏi , ngã về phía sau giường , có lẽ rời đi , thật sự là quyết định sai lầm , nhắm hai mắt lại , lúc này nàng muốn để đầu óc mình nghỉ ngơi một lúc , có lẽ đợi nàng ngủ dậy , chuyện gì cũng có thể chưa từng phát sinh!

"Mỹ nhân , cứu cứu nô tì ... Cứu nô tì ..." Hân Vũ đổ đầy mồ hôi , ở trong mồng , nàng thấy Hòa Thái , còn có rất nhiều người , có Minh Nguyệt , Xuân Đào , Tiểu Ân Tử ... Còn có rất nhiều người , gần như tất cả thái giám cung nữ của Vân Yên các đều ở đây , bọn họ có rất nhiều người bị sốt , còn có người đã ngã vào vũng mãu .

"A—–!!!" Hân Vũ mở bừng hai mắt , bên trong phòng chỗ nào cũng tối đen , điều này khiến nàng nghĩ tới cảnh trong mộng vừa rồi , sợ tới mức nàng cuộn tròn ở chân giường , kêu gào gọi Âu Dương tề ... Tứ ca ca ... Tứ ca ca !

ÂU Dương Tề ở phòng bên cạnh , nghe thấy tiếng nàng gào khóc , lập tức lao vào phòng , lo lắng đi đến bên cạnh nàng : 'Hân Vũ , ngươi làm sao vậy , có ta ở đây bảo vệ ngươi , an tâm , không có việc gì ."

"Tứ ca ca... vừa rồi ta thấy rất nhiều người , trên người bọn họ chảy rất nhiều máu , còn có rất nhiều vết roi , vết bỏng , còn lên tiếng muốn ta cứu bọn họ , chúng ta bây giờ nên làm gì đây , ta không muốn liên lụy đến bọn họ , bố cáo kia nói bọn họ đầu độc chủ tử , nhưng thực ra là ta hại bọn họ , ta không nên chạy trốn , ta sai rồi ... Ta sai rồi...!" Rúc vào trong ngực của hắn , Hân Vũ nhiều lần giải thích sám hối , thế nhưng căn bản là không thể cứu bọn họ được .

"Hân Vũ , ngươi đã đồng ý với ta , nói ngươi sẽ không suy nghĩ lung tung , đây chỉ là mộng , chúng ta hiện tại căn bản không biết chuyện bọn họ bị bắt , rốt cuộc là thật hay giả , có lẽ bọn họ gạt chúng ta đấy .' Âu Dương Tề biết nàng có một tấm lòng lương thiện , nàng không muốn bất kỳ ai vì nàng mà hi sinh , bị phát , cũng có thể vì chính sự lương thiện này lại làm cho tim hắn càng sa vào .

Từ lần đầu tiên hắn gặp mặt , cũng đã nhất kiến chung tình với Hân Vũ , nhưng trở ngại thân phận của Hân vũ , hắn không thể không cất giấu tâm tư , nhưng hôm nay hai người đều rời khỏi cung đình đáng ghét kia , hắn thật sự muốn cùng Hân Vũ chu du thiên hạ , đi khắp các danh sơn đại hà .

"Mộng ... Ta cũng muốn nó chỉ là mộng , nhưng mà mộng này như gần ngay trước mắt , hắn đã nói là làm , hắn thật sự muốn thương tổn mỗi người bên cạnh ta , hắn không phải nói đùa , tuyệt đối không phải !" Nàng cùng Hình Ngạo Thiên đã ở chung hơn nửa tháng , hắn như thế nào , ít nhiều nàng cũng hiểu được vài phần !

Ngày đăng: 09/08/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?