Gửi bài:

Chương 33 - 36

Chương 33 : Ôn nhu kỳ lạ

"Ngươi tỉnh lại đi , bổn tiểu thư mới không lạ gì kiểu thương xót của ngươi , đem cái trò này đưa cho Cẩm quý phi của ngươi đi !" Hân Vũ ở trong lòng hắn giãy dụa muốn rời đi , không thể tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của nam nhân , nhất là loại nam nhân giống như hắn.

Hình Ngạo Thiên nghi hoặc cau chặt mày , nàng rốt cuộc là dạng nữ nhân gì , hắn đường đường là một quân vương ưng thuận hứu hẹn với nàng , vậy mà nàng lại coi như cặn bã , thử hỏi trời xem có bao nhiêu nữ tử muốn được một câu quan tâm của hắn , mà nàng lại không để ý , không yêu thích như vậy , nàng rốt cuộc để ý cái gì đây ?

Đem nàng nhìn thẳng vào mình , Hình Ngạo Thiên muốn xem xem trong lòng nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì , nhưng nước mắt tràn ra trên hai má nàng làm tim của hắn liền thắt lại.

"Ta ra lệnh cho ngươi không được phép khóc nữa , nếu khóc , ta sẽ đem ngươi ... đem ngươi ..." Câu nói kế tiếp kéo dài cả ngày không nói ra nổi , hắn do dự nên phạt nàng thế có là tốt hay không nữa đây ?

"Ngươi lại muốn đem ta đi đâu đây ? Ném vào đế lăng cho xác chết ăn ? Hai là muốn phạt ta ba ngày ba đêm không xuống giường được ?" Khẽ nức nở , thấy hắn nửa ngày không nói được vế sau , nàng mở miệng trước đánh đòn phủ đầu .

"Cột ngươi vào , đồng thời không xuống giường được!" Hơi hơi cong môi , xem xem nàng còn dám tranh luận với hắn , hình Ngạo Thiên hắn nói được thì làm được , thực sự trói buộc cả cuộc đời nàng , cũng không phải không thể được.

"Ngươi ... Cầm thú . Bạo chúa ... Ngươi buông ra , ngươi đi tìm ái phi của ngươi đi , ta đât không chào đón ngươi !" Nếu thạt bị hắn trói buộc cả đời , không bằng ngay lập tức đâm chết nàng đi .

"Vật cưng nhỏ , xem ra ngươi thực sự là một lòng muốn đi tìm cái chết phải không , vậy ta sẽ thanh toàn cho ngươi —-!" Dứt lời một tiếng , Hình Ngạo Thiên áp đảo nàng , mạnh mẽ hạ xuống , nhưng mức độ quá mạnh , làm Hân Vũ đau , má bị đụng phải cũng ma xát tới chỗ bị thương trên má Hân Vũ , khiến nàng kêu đau ra tiếng .

"Đau quá , ngươi buông ra , vì sao ngươi luôn khi dễ ta như vậy ?" Hình Ngạo Thiên nghe thấy nàng kêu gào , lập tức dừng toàn bộ động tác .

Nhìn thấy cổ tay bị hắn nắm đến sưng đỏ , còn cả vết sưng đỏ chói mắt trên má , Hình Ngạo Thiên đứng dậy cầm lấy khăn mặt Hòa Thái đặt ở bên giường , cho vào trong nước nóng thấm ướt vắt khô rồi nhẹ nhàng đắp lên khuôn mặt nàng nói : "Bình thường nhìn ngươi kiên cường thông minh như vậy , sao ngươi không tránh đi ?"

Hân Vũ hít hít cái mũi , rất ủy khuất phản bác nói : "Ái phi của ngươi vừa vào cửa , không nói gì hết , liền trực tiếp đánh người , ta không phải tiên tri , cũng không phải nữ hiệp võ công cao cường , ngươi muốn ta tránh thế nào ?"

Nhìn thấy gương mặt tức giận của nàng , cả đôi môi đỏ mọng mở ra , hắn cảm thấy khát nước , nuốt một ngụm nước bọt , cực kỳ ôn như giống như an ủi nàng : "Một bạt tai này của ngươi , lại đổi lấy ta tự tay đắp khăn nóng cho ngươi , chẳng lẽ còn không đáng sao ?"

Trời à ! Hắn đang nói cái gì đây , Hân Vũ đẩy hắn ra ngồi dậy , vẻ mặt tức giận bất bình nói với hắn : "Ta không thích , ai lại thích bị tát chứ , tóm lại ta chính là không thích , ta ước gì ngươi vĩnh viễn không xuất hiện ở trước mắt ta , tốt nhất ngươi nên làm như lời ái phi kia của ngươi , đuổi ta đi , ta còn cám ơn trời đất đấy!

'Vì sao ngươi muốn rời đi như vậy , chẳng lẽ ta đối với ngươi không tốt sao ?" Hình Ngạo Thiên đột nhiên trở nên rất kiên nhẫn , hắn thạt sự rất muốn hiểu nội tâm của nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì .

Chương 34 : Ta không phải trẻ con .

"Vì sao ? Nguyên nhân rất đơn giản , bởi vì ta căn bản không thuộc về nơi này , chứ đừng nói ở đây còn có một người đáng ghét , nếu ta có thể có một đôi cánh , ta nhất định sẽ bay khỏi nhà giam này!" Hân Vũ mới không sợ hắn , nếu hắn có thể vì lời này mà thả nàng ra , vậy càng tốt , nhưng điều này xem ra chỉ là giấc mộng của riêng nàng thôi .

"Không thuộc về nơi này , vậy ngươi thuộc nơi nào ? Thuộc loại 2012 mà ngươi nói sao ?" Đột nhiên nghĩ đến câu nói lần trước nàng đã nói , 2012 , con số kỳ quái này rốt cuộc là cái gì ?

Hân Vũ có chút thất thần , tiếng nức nở cũng đột nhiên ngừng lại , "2012" đây chẳng qua là nàng thuận miệng nói ra , lúc này hắn hình như muốn cùng nàng truy vấn tới cùng , vậy phải làm sao bây giờ , nàng phải giải thích thế nào đây ?

Mỗi lần hỏi vấn đề này , nàng đều duy trì trầm mặc , như thế khiến Hình Ngạo Thiên nổi lên lòng nghi ngờ , lời trong miệng nàng nói ra câu nào có thể tin tưởng đây ?

Bần thần một hồi lâu , nhìn thấy gương mặt càng lúc càng mất đi sự nhẫn lại , xem ra chỉ có thể phân tích thôi : "2012 là một năm , vì sao phải kêu 2012 đây ? Đó là bởi vì quê quán của ta có hơn hai nghìn năm lịch sử , truyền lưu cho đên đời chúng ta , vừa vặn chính là hai ngàn lẻ mười hai năm , cho nên chính là 2012 ."

"Ha ha ha ~~ ngươi thật đúng là xem ta thành đứa bé ba tuổi sao ? Loại chuyện ma quỷ ta mà tin , ta đây không đã không xứng càng không có tư cách làm Phhong thành Vương!' Hình Ngạo Thiên nhìn thẳng vào cặp mắt thủy linh to , nàng nói dối mặt không hoảng cũng chẳng đỏ .

Hân Vũ xấu hổ ngồi dậy , cũng đúng , chuyện ma quỷ như vậy đổi lại chính nàng cũng không tin , nhưng mà rõ ràng , nàng thật sự là đến từ năm 2012 nha , điều này vốn không có lừa hắn nha .

"Quên đi , thấy ngươi hôm nay bị ủy khuất , ta sẽ không ép hỏi ngươi từ đâu đến , nhưng mà , ngươi tốt nhất nên nghĩ câu trả lời cho rõ ràng , sau này ta vẫn sẽ hỏi ngươi ." Cầm khăn mặt nhúng vào trong nước nóng , lấy ra tiếp tục đắp nên mặt nàng , Hân Vũ không nói câu nào , chỉ lẳng lặng ngồi ở bên giường .

Trong Nghi Lan cung , Lam Cẩm Nhi chuẩn bị mọi thứ chờ Vương thượng đến , thay bộ y sam mới hôm qua vừa làm xong , ngày hôm nay mới phát huy công dụng của nó , nàng cố ý đặc biệt vào phòng bếp chuẩn bị chút điểm tâm mà Vương thượng thích ăn nhất , vẻ quyến rũ động lòng người sau khi trang điểm tỉ mỉ hiện lên trong gương đồng , trong lòng còn hoan hỉ , phấn chấn, ngây ngất nghĩ , đợi lát nữa Vương thượng nhìn thấy dáng vẻ này của mình sẽ có diễn cảm gì gì ?

"Nương nương , bộ y phục này của người thật đúng là đẹp vô cùng , đợi lát nữa Vương thương thấy , sau này nhất định sẽ càng thêm yêu thương người , nói không chừng , mũ phượng Vương hậu kia , rất nhanh sẽ rơi xuống trên đầu quý phi nương nương người đây !" Cung nữ đứng bên cạnh thấy nàng chuẩn bị tỉ mỉ như thế , đương nhiên cũng muốn phối hợp khen nàng .

Lam Cẩm Nhi cao ngạo nhìn chính mnhf trong gương đồng , đối với lời người cung nữ đứng bên cạnh càng thêm tự tin , nụ cười ngăn không đựng đọng bên miệng , nhìn sắc trời bên ngoài , lúc này Vương thượng hẳn là đã xử lý tốt chuyện triều chính nha , nhưng vì sao lại mãi không thấy thánh giá chứ ?

" Đông Nhi , ngươi tới Ngự thư phòng xem xem , có phải Vương thượng còn bận rộn quốc sự hay không , nếu không thấy thánh giá Vương thượng thì ngươi hỏi thăm một chút xem Vương thượng đã đi đâu , đi nhanh về nhanh !" Lam Cẩm Nhi càng chờ càng thấy không đúng , trước kia Vương thượng luôn tuân thủ thời gian , nếu có việc gấp, cũng sẽ phái người tới đây truyền lời , nhưng hôm nay sao lại vậy , ngay cả nửa lời nhắn cũng không có ?

Chương 35 : Châm lửa chiến tranh

"Lý công công , Vương thượng không có ở ngự thư phòng , cũng không đi đến chỗ Cẩm quý phi , quý phi nương nương bảo nô tì tới hỏi Vương thượng đi đâu ?" Đông Nhi một mặt nịnh hót hỏi thăm thái giám hầu hạ ở Ngự thư phòng .

"Không có đi tới chỗ Cẩm quý phi sao ? Vậy nhất định Vương thượng còn ở chỗ mỹ nhân Vân Yên các rồi , buổi sáng không lâu sau Cẩm quý phi đi , Vương thượng liền đi ra ngoài , sau đó còn phái người đến đem sổ sách buổi sáng chưa phê duyệt vong đưa đến Vân Yên các !" Thái giám nhỏ giọng nói bên tai Đông Nhi , nàng chính là người bên cạnh quý phi nương nương , đương nhiên không thể lãnh đạm .

"Ta đây phải lập tức trở về bẩm báo với nương nương , Lý công công đa tạ , ngày sau nương nương sẽ nhớ rõ điều tốt của ngươi!" Đông Nhi rất nhanh chạy về Nghi Lan cung , Lam Cẩm Nhi sớm đã chờ đợi khó chịu ở trong cung rồi .

Nhìn thấy Đông Nhi chạy vào , lập tức kéo tay nàng lo lắng hỏi : "Vương thượng đâu , Vương thượng ở đây ? Có phải đã không còn ở trong Ngự thư phòng hay không ?"

"Nương nương . Buổi trưa Vương thượng đã đi đến Vân Yên các , đến bây giờ vẫn chưa rời khỏi !" Đông Nhi thở hổn hển , vừa vào cửa đã bị Cẩm phi bắt lại , lời nói liên tục thở gấp không ngừng .

Sắc mặt Lam Cẩm Nhi tức khắc trở nên xanh mét , Vương thượng lại có thể đi tới chỗ con tiện nhân kia , chẳng lẽ là đi vấn tội sao ? Nhưng mà nàng không nhận được phong thanh gì , nhìn điểm tâm trên bàn , hướng về phía Đông Nhi ở sau ra lệnh : "Bưng điểm tâm trên bàn , theo bổn cung đến Vân Yên các , bổn cung muốn nhìn xem , tiện nhân kia rốt cuộc dùng thủ đoạn gì độc chiếm Vương thượng ở lại ."

"Dung ma ma , chúng ta đi —-!" Lão ma ma bên người lập tức tiến lên dìu nàng , mấy cung nữ đuổi phía sau , lửa cháy đi về hướng Vân Yên các .

Bên trong Vân Yên các , Hân Vũ đang ăn bữa tối không biết vị cùng hắn , nhìn hắn như vậy , dường như ăn uống cũng chẳng ngon , nàng không biết những thức ăn naỳ có gì ngon , một bàn gà vịt thịt cá , chỉ có hai người bọn họ ăn , thật đúng là quá lãng phí , khổng hổ là Đế vương a !

"Sao không ăn , chẳng lẽ không hợp khẩu vị , hay là cảm thấy khó ăn ? Vậy ta lập tức chém ngự trù* (đầu bếp) , đổi một người khác , cho đến khi nàng cảm thấy ăn ngon mới thôi , thế nào ?" Hình Ngạo Thiên lại gắp lên một miếng thịt bò cho nàng , thấy nàng đối với một cung nữ đã để ý như vậy , hắn phát hiện nàng rất thiện lương .

Hân Vũ trừng lớn hai mắt quẳng cho hắn một cái lườm , nhưng vẫn bất đắc dĩ cúi đầu , gắp đồ ăn trong bát , chậm rãi bỏ vào trong miệng nhi từ từ ăn , Hình Ngạo Thiên thấy nàng rốt cục cũng thay đổi , lúc này mới thỏa mãn động đũa.

"Cẩm Phi đến —–!" Hân Vũ mới vừa ăn hai miếng , chợt nghe thấy tiếng nói cao vút của tiểu thái giám ngoài cửa , phẫn nộ buông bát đũa , không nói hai lời , đứng dậy muốn đi vào trong nội thất , nhưng lại bị hắn kéo lại .

"Đi đâu , ngồi xuống dùng xong bữa , chưa no không cho phép đi , nếu đêm nay nàng té xỉu ở đây , sau này mỗi ngày ta liền nhìn nàng ăn!" Hình Ngạo Thiên kéo nàng vào trong lồng ngực của mình , đém đồ ăn trong bát mình gắp lên đưa đến bên miệng nàng , dùng ánh mắt bắt buộc nàng ăn hết .

Lam Cảm Nhi bày ra một bộ dạng cao quý tao nhã đi đến , vừa nhìn thấy hai người ôm nhau trước bàn kia , nàng liền tức giận đến ngứa răng , nhưng ngại Vương thượng ở đây , nàng chỉ có thể chịu đựng , không thể đem bộ mặt xấu xí của mình biểu hiện ra ngoài.

Chương 36 : Một kích trí mệnh

"Thần thiếp tham kiến Vương thượng!" Một tiếng vấn an mảnh mai , cố gắng muốn gọi tim hắn trở về.

Hình Ngạo Thiên nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn nàng một cái , chỉ lo đút cho nữ nhân trong lòng ăn no , đợi lát nữa nàng mới có thể cho hắn ăn no , chỉ tùy ý nói có lệ : "Đứng lên đi , sao ngươi lại đến nơi này , không hảo hảo mà ngồi ở trong cung của ngươi , chẳng lẽ lại muốn tìm đến phiền toái ?"

Lam Cẩm Nhi cả kinh , sao Vương thượng lại nói nàng như vậy , lập tức đi đến trước bàn , dùng mắt ra hiệu , bảo Đông Nhi đem điểm tâm đặt xống nói : 'Vương thượng , tại sao người nói thần thiếp như thế được ? Chẳng lẽ người đã quên buổi sáng ngày đã nói qua đêm nay sẽ đến chỗ thần thiếp sao ? Thần thiếp thấy sắc trời đã trễ như vậy , cũng chưa thấy ngài qua , hỏi thăm xuống , mới biết được Vương thượng đến chỗ muội muội , cho nên đem điểm tâm đã chuẩn bị đưa tới."

Hân Vũ liếc mắt một cái cũng không buồn , nghiêm mặt ăn đồ ăn hắn đưa đến bên miệng , còn cố ý đưa cánh tay vắt trên cổ của hắn , dáng vẻ giả bộ mờ ám mười phần , mục đích chính là muốn chọc nàng giận chết , xem nàng còn kiều ngạo thế nào —- hừ !

"Ta có nói qua với ngươi thế sao ? Sao ta không rõ chuyện này chứ? Ta chỉ nhớ rõ đã đáp ứng Vũ nhi , đêm nay sẽ đến bồi nàng , ngươi nếu đã tới , vậy ngồi xuống cùng nhau dùng cơm xong rồi hãy đi!" Hình Ngạo Thiên nhìn ra tâm tư của nàng , cũng có chút hưởng thụ phối hợp với nàng , chốc chốc còn cố ý mượn cơ hội đánh lên lên môi đỏ mọng của nàng .

Lam Cẩm Nhi tựa tiếu phi tiếu xấu hổ ngồi xuống , quay mặt về phía hai người , nàng hận không thể tiến lên đem cái tay kia từ trên người Vương thượng kéo xuống chém rụng , xé rách khuôn mặt yêu mị kia, xem nàng ta lấy cái gì mà cướp nam nhân của nàng !

"A ... Người ta ăn no ồi , không ăn vô nữa , ta muốn về phòng nghỉ ngơi , hai má vẫn cảm thấy có chút đau ,Vương thượng ngài nếu đồng ý với Cẩm phi vậy tối nay ngài phải đi đến chỗ Quý phi nương nương rồi!" Hân Vũ cuộn người trước ngực của hắn , tay nhỏ bé giả bộ vẽ vòng tròn , nàng đoán nữ nhân kia hiện tại nhất định đang nhìn bọn họ , tốt nhất là nhìn nhiều hơn chút , tức chết là hay nhất , vậy không uổng công nàng diễn màn kịch này .

"Sao thế , nàng liền nghĩ đem ta giao cho nữ nhân khác như vậy ? Chẳng lẽ trong lòng nàng không có chút quan tâm đến tình cảm của ta sao ?" Hình Ngạo Thiên cúi đầu khẽ dụi xuống trán nàng , nhìn khuôn mặt nũng níu nhỏ nhắn kia , tâm tình hắn liền tốt lên .

"Vương thượng ,người xấu lắm , không cần làm trò trước mặt người ngoài nha , Cẩm phi vẫn còn ở đây , chán ghét !" Hân Vũ đẩy hắn đứng lên , tằm mắt thấy mắt Lam Cẩm Nhi chợt lóe lên , như vậy đủ rồi , nàng đã được nhìn biểu tình gà ngốc của nữ nhân kia , sợ là khó có thể tưởng tượng nổi tên nam nhân kia lại muốn nàng .

"ha ha ha ~~~ Nàng tiểu yêu tinh dày vò người khác này , ta xem nàng chạy đi đâu !" Hân Vũ thấy hắn đứng lên đi về phía mình , xoay người bỏ chạy vào phòng , Hình Ngạo Thiên hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của Lam Cẩm Nhi , chạy vào theo Hân Vũ .

Ngay khi được cửa gỗ che đậy , Lam Cẩm Nhi rốt cuộc không chế không nổi phẫn nộ trong lòng , hưng hăng buông chén đúa , đứng dậy muốn rời đi , mời vừa đi chưa được hai bước , trong nội thất truyền ra thanh âm yêu kiều , làm cho nàng muốn xông vào giết người.

"Ừm ... Vương thượng ... Người ôn nhu chút , làm cho người ta rất thoải mái a ..." Hân Vũ kéo Hình Ngạo Thiên tựa vào cánh cửa , cố ý học tiếng những nữ nhân làm nũng trên TV , kéo giọng ngâm lên với bên ngoài .

Hình Ngạo Thiên vốn ôm lấy tâm tình xem cuộc vui , ở một bên không căn thiệp , nhưng khi nàng vào gian phòng , sau khi tiếng gọi mê người kia , hắn liền không thể giúp nàng tiếp tục đóng kịch , bởi vì nơi nào đó tượng trưng cho nam giới đã không chịu đựng nổi , dần dần trở nên cường đại !

Ngày đăng: 09/08/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?