Gửi bài:

Chương 61 - 64

Chương 61 : Trừng phạt tàn khốc (ngũ)

Hình Ngạo Thiên ngừng lại , nắm người của nàng ,nâng khuôn măt nhỏ nhắn của nàng lên , khóe miệng đã thấm máu tươi , trong đôi mắt đỏ rực hiện lên một tia đau lòng , ngón tay lau qua vết máu đỏ tươi : "Muốn kêu thì kêu , cần gì phải ngược đãi chính mình như vậy ."

Không biết qua bao lâu , trừng phạt tàn khốc gần như kết thúc , xích sắt được cởi bỏ , Hình Ngạo Thiên ôm lấy Hân Vũ xụi lơ , nhẹ nhàng ôm vào lòng , nàng nhù đang ngủ , yên lặng mệt mỏi ở trong lồng ngực ấm áp nhưng tàn bạo của hắn . Nhìn thấy dáng vẻ nhu thuận như thế của nàng ,Hình Ngạo Thiên dùng ngón cái lau nhè nhẹ vết máu trên cánh môi tái nhợt của nàng , nói : "Ngươi nên biết ,phản bội ta có kết cục gì chứ?"

Nhu thuận mà nghe lời , cũng không nhúc nhích , không giương nanh múa vuốt , không có quật cường mạnh mẽ , chỉ có lúc nàng ngủ mới có thể an tĩnh như vậy . Ôm nàng đi vào trong một gian mật thất khác , Hình Ngạo Thiên dùng khăn nóng tự mình lau dấu vết trên thân thể nàng , nhìn thấy nàng bị xích sắt mài rách nát rướm máu , hắn kéo một mắt cá chân nàng , dùng khăn lông sạch sẽ ấm áo xoa chỗ cổ cổ chân trắng tinh , bị mài đến máu thịt mơ hồ , cũng chứng minh quyết tâm giãy dụa khi nãy của nàng .

Nàng ngửa ở trong lồng ngực rộng , nữ tử bị hành hạ đến ngủ mất , tùy ý để nam nhân đùa nghịch trên thân thể nàng , sau khi lau chùi sạch sẽ cho nàng , lại ném xuống một câu : "Sau này ngươi ở đây , một bước cũng không cho ra ngoài ."

Trên tường thành , Âu Dương Tu chờ đến chạng vạng , cuối cùng cũng thấy được thân ảnh Âu Dương Tề , hắn hỏa tốc dẫn người chặn đường hắn ở ngoài thành , không cho phép hắn bước vào Phong thành nửa bước : "Tứ hoàng đệ , lập tức theo ta quay về Yến quốc!"

Âu Dương Tề nhìn thấy huynh trưởng xuất hiện , cũng đoán được Hân Vũ đã xảy ra chuyện : 'Hoàng huynh , coi như đệ xin huynh , huynh tránh ra , để cho đệ qua được không , đệ phải đi cứu Hân Vũ , nàng trở về như vậy , nhất định sẽ không toàn mạng ."

"Ngươi cũng biết quan tâm nàng , vậy lúc trước vì sao phải mang nàng đi , các ngươi rốt cuộc có quan hệ như thế nào , rốt cuộc có hay không " Âu Dương Tu muốn làm rõ vấn đề , nhưng thủy chung vẫn không hỏi ra miệng được .

Âu Dương Tề hối hận cúi đầu , uể oải đáp lại : "Hoàng huynh không cần nhiều lời , chúng ta thật sự chưa từng làm qua chuyện gì , hết thảy đều chỉ là thần đệ đơn phương mà thôi , nàng từ đầu đến cuối , cũng chỉ coi thần đệ như tri kỷ như huynh trưởng , chưa từng có loại tình cảm nữ nhân , muốn rời đi , cũng chỉ là muốn bỏ chạy khỏi cái nhà giam hoa lệ này mà thôi!"

"Một khi đã như vậy , thì không cần nhiều lời nữa , chúng ta lập tức xuất phát quay về Yến quốc !" Âu Dương Tề đưa mắt ra hiệu cho hai gã hộ vệ bên cạnh , Âu Dương Tề nhìn thấu cử động của bọn họ , vừa định xuất nội lực cố gắng thoát đi , lại đột nhiên cảm thấy choáng váng sau đó mất đi tri giác.

Nhìn thấy huynh đệ của mình như thế , Âu Dương Tu cũng thực sự không dễ chịu , nhưng hắn cũng chỉ có thể làm như vậy , đưa hắn mang lên xe ngựa , đoàn người phong trần chạy về Yến quốc , rời khỏi đất thị phi này .

Lam Cẩm Nhi biết Hân Vũ đã trở lại , nhất thời tức giận không thôi , vốn cho là Vương thượng sẽ nhốt nàng ta ở thiên lao , nhưng nàng lại không tìm thấy thân ảnh của nàng , trong bụng thầm nghĩ , có lẽ người bên cạnh vương thượng sẽ biết tung tích của nàng .

Mới vừa bãi triều , Lam Cẩm Nhi đứng đợi ngoài điện đã lâu , nhìn thấy bốn đại hồng nhân bên cạnh vươn thượng đi ra , liền lập tức nâng mặt ra đón đầu : "Bốn người các ngươi cũng thật nhà nhã nha ? Sao Long Trạch tướng quân ngày hôm nay không làm bạn bên cạnh vương thương ? Huyền Vũ , Tử Hách tướng quân ngày hôm nay nhìn cũng rất rỗi rãi nha ? Tiêu thừa tướng , ngài cũng rỗi rãi như vậy , cùng bọn họ ở đây thương lượng cái gì vậy ."

Chương 62 : Thăm dò ý tứ

Bốn người cung kính với nữ nhân trước mắt ,đối với nàng , bọn đều không có hảo cảm , chưa nói đến nàng là nữ nhân của Tả Thừa tướng Lam Cảnh Thiên , chỉ nói về đức hạnh của nàng ở hậu cung thôi , mỗi một việc đều khiến người giận sôi muốn giết nàng .

"Đã nhiều ngày trong triều không có phát sinh đại sự , cho nên sinh ra nhàn rỗi , điểm ấy nương nương , ngài có thể thỉnh giáo phụ nhân của mình!" Tiêu Bá Nghị là một người nhã nhặn , lại là hữu Thừa tướng , ở trong nhóm bốn người , cũng là ở địa vị cao nhất , đương nhiên là do hắn trả lời .

Lam Cẩm Nhi có chút xấu hổ cười khẽ , nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường: "Bổn cung có một vấn đề muốn hỏi các ngươi một chút , không biết các vị có cho bổn cung một câu trả lời hay không ?"

"Oh...? Không biết nương nương có vấn đề gì muốn hỏi chúng ta đây?" Tiêu Bá Nghị đã đoán trước vấn đề nàng muốn hỏi là điều gì , nhưng những chuyện đó là chuyện hậu cung vương thượng , bọn họ sẽ không lắm miệng muốn chết .

'Nghe nói Đỗ mỹ nhân kia đã trở về , các ngươi bình thường đều là người vương thượng tín nhiệm nhất , vậy các ngươi có biết , vương thượng đem con đàn bà kia nhốt ở chỗ nào hay không ?" Lam Cẩm Nhi tâm tư độc địa , đang muốn tìm được Hân Vũ để đưa nàng vào chỗ chết .

"Nương nương , đây là việc nhà của vương thượng , chúng ta làm thần tử , sao lại có tư cách đi quản chuyện của vương thượng chứ ? Cho nên bọn thần cũng không thể cho nương nương đáp án như mong muốn , nếu như nương nương thật sự muốn biết , vậy ngày phải tự mình đi hỏi vương thượng , dù sao hai người cũng là vợ chồng mà!" Tiêu Bá Nghị khôn khéo tránh vấn đề của nàng , ba người khác lại không lên tiếng nào , chỉ yên lặng như đứng một bên xem náo nhiệt .

Sắc mặt Lam Cẩm Nhi cứng ngắc trong nháy mắt , trong lòng nàng biết bọn họ nhất định biết chỗ nữ nhân kia ở , chỉ là cãi bướng không chịu cho nàng biết , hai mắt âm trầm trừng lên nhìn Tiêu Bá Nghị một cái , xoay người liền rời đi , không để cho bọn họ một chút mặt mũi .

Bốn người nhìn nhau , ý người nháy mắt hiện lên bên môi , nữ nhân như vậy , may mà vương thượng còn có thể chịu được nàng , nhưng nếu vương thượng không nể cha của nàng , sợ là sớm đã đày nàng vào lãnh cùng rồi .

Lam Cẩm Nhi bị bọn họ làm mất hứng , ở trong hoa viên bẻ hoa , nữ nhân chết tiệt kia bị nhốt ở đâu , vì sao nàng không tìm thấy người , chẳng lẽ là đã chết rồi sao ?

Mộ Nguyệt nghỉ ngơi điều dưỡng ở trong cung hơn nửa tháng , thân thể đã khôi phục được bảy tám phần , thấy ngày hôm nay khí trời tốt , cũng đến ngự hoa viên thu lượm một chút Nguyệt tinh khí , không ngờ đúng lúc nhìn thấy Lam Cẩm Nhi vẻ mặt xanh mắt , nhìn thấy hoa tươi trong tay nàng , Mộ Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu , ngoan độc như nàng , nếu sau này đứng đầu Đông cung , sợ rằng sau này Vương cung chẳng thể thái bình .

"Một đóa hoa tươi đẹp , Cẩm quý phi vì sao phải lãng phí nó như vậy chứ?' Mộ Nguyệt đi từng bước tới gần nàng , Lam Cẩm Nhi thấy người tới là bà , cũng cảnh giác hành lễ với bà , đối với Mộ Nguyệt , nàng vẫn phải nhún nhường ba phần , dù sao địa vị của bà ta ở Phong Thành không phải tầm thường , ngay cả Vương thượng cũng phải khiêm người đối với bà ta .

"Xem ra hôn này thần sắc của người không tệ , thương thế của Mộ Nguyệt trưởng lão đã khôi phục rồi sao ?" Lam Cẩm Nhi giả vờ tươi cười chào đón bà , vừa rồi bộ dạng thấy thố đã bị bà ta thấy , ngày sau nếu nàng muốn ngồi vào vị trí vương hậu , vẫn phài qua cửa ải này .

Mộ Nguyệt nhặt lên đóa hóa trên đất bị nàng nắm đến dập nát , thương tiếc nhìn nàng thản nhiên nói : 'Nó chỉ là một đóa hoa bình thường , không biết sao lại đắc tội với Cẩm quý phi , để cho người oán hận như thế đối với nó ?"

Chương 63 : Xà hạt nữ nhân ( Nữ nhân độc địa)

"Điều này .. Mộ Nguyệt trưởng lão hiểu lầm rồi , vừa rồi bổn cung dùng lực quá tay , cho nên mới biến bông hoa này thành như vậy , chỉ thế thôi!" Không muốn làm cho mình ở trong mắt bà không tốt , vội vàng xấu hổ giải thích .

Mộ Nguyệt biết tính tình nàng như thế nào , cũng không không tiện vạch trần nàng ngay lúc này , chỉ đứng lên khẽ cười nói : 'Những thực vật này cũng giống như con người , cũng có sinh mạng , Cẩm quý phi vốn là thân thể vạn kim , chẳng lẽ ngay cả đạo lý này cũng không hiểu sao ?"

Lam Cẩm Nhi bị lời nói của bà làm cho á khẩu không trả lời được , cúi đầu không biết nên đối mặt với bà như thế nào , nhưng sau khi ngẫm nghĩ một lát , trong đầu hiện lên một ý tưởng đê tiện , tiến đến bên cạnh Mộ Nguyệt trưởng lão , vẻ mặt thần bí hề hề nói : "Không biết Mộ Nguyệt trưởng lão có biết chuyện của Đỗ mĩ nhân không ? Nghe nói nàng đã hồi cung , nhưng không thấy tăm hơi nàng đâu , ngài nói có phải đã bị Vương thượng định tội chết rồi hay không nha ?"

Mộ Nguyệt nhíu mày , chẳng lẽ Đỗ mỹ nhân chính là nữ tử đi ra khỏi đế lăng cùng Vương thượng sao ? Vương thượng không phải rất yêu thương nàng sao ? Sao lại có thể hạ tay giết nàng được chứ?

"Đấy là chuyện Vương thượng , chúng ta không nên đi suy đoán bừa bãi tâm ý của Vương thượng , nương nương , người làm Hoàng quý phi , vậy người chỉ cần làm việc người đang làm là được rồi , những chuyện khác không liên quan đến người , lão sinh vẫn là khuyên người đừng mù quáng làm rối lên , để tránh rước họa vào thân !" Dứt lời , Mộ Nguyệt liền xoay người rời đi , để lại nữ nhân rắn rết với gương mặt đầy lửa giận .

"Hừ —– Đừng tưởng mình thần thông hơn người , ngày sau bổn cung làm Vương hậu , không có biện pháp chỉnh chết ngươi mới là lạ !" Lam Cẩm Nhi hôm nay có thể nói là xui xẻo , đi chỗ nào cũng không có điềm tốt , tức giận dậm chân , hướng Nghi Lam cung , dần dần biến mất khỏi Ngự hoa viên .

Mộ Nguyệt vừa đi vừa nghĩ đến lời Lam Cẩm Nhi nói , tinh tượng lần nạy dị thường , nàng ta sao có thể chết đi như vậy được ? Nhân thư huyền bí , nói không chừng còn có thể tìm được phương pháp phá giải từ trên người nàng , chuyện đến nước này , bà không thể khoanh tay chịu chết , nhất định phải tìm được nàng ta , nếu khắp nơi trong Vương cung đều không tìm được tung tích của nàng , như vậy nàng nhất định là bị Vương thượng nhốt ở một nơi bí mật .

Hân Vũ chầm chập mở hai mắt , cơn đau đớn thấu xương khiến nàng sống không bằng chết , nàng nhớ rõ , ác ma kia đã tàn nhẫy giày vò nàng ba nhiêu lần , hai mắt phun lửa đỏ kia , gần ngay trước mặt khiến nàng sợ hãi .

Khẽ di chuyển , sưng đau giữa hai chân khiến nàng đau đến cắn chặt hàm răng , cổ tay cổ chân đều chảy ra tơ máu , nhưng rất rõ ràng đã được người khác bôi thuốc , dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là ai làm , tám phần là không muốn cho nàng chết dễ dàng như vậy đi?

Cả người đều lạnh đến thấu tâm , Hân Vũ biết mình nhất định là bởi vì cột nước lạnh như băng kia , bây giờ nàng đã sốt , thân mình đụng vào lại nóng như lửa , nhưng nàng lại chỉ có thể nắm chặt tấm thảm mỏng , vật duy nhất có thể che đậy thân thể .

Từng tiếng bước chân đột nhiên truyền vào bên tai của nàng , Hân Vũ cảm thấy toàn thân hỗn loạn , không thể nói rõ là cảm giác gì , tóm lại đầu óc rất mơ hồ , nhưng thính giác lại linh mẫn lạ thường .

Hình Ngạo Thiên mở của mật thất , hôm qua trừng phạt , tin rằng nàng đã nhỡ kỹ lần giáo huấn này , cao ngạo nhìn lên nữ tử im lặng kia , mơ hồ cảm nhận được một hơi thở chẳng lành .

Nàng căn bản không giống mới vẻ ngoài nhu nhược , nàng giống như một cây cỏ giữa sa mạc , nhìn bên ngoài điềm đạm đáng yêu , nhưng bên trong lại dẻo dai cứng rắn , đây cũng là chỗ hấp dẫn người của nàng .

Chương 64 : Một đêm làm bạn

Lúc bàn tay to của Hình Ngạo Thiên ôm lấy eo của nàng thì Hân Vũ hoảng sợ co rúm lại một chút , hắn nhìn vào nàng đêm qua bị tra tấn không ngừng , khiến nàng hiện giờ tiều tụy cực kỳ , nhưng từ khuôn mặt khuynh thành , vẫn có một cỗ quật cường hơn người

Hân Vũ biết là hắn đến , sợ tới mức nàng động cũng không dám động , lúc này cả người nàng đều ngồi ở trên người Hình Ngạo Thiên , còn hắn ôm nàng thật chặt , tư thế như vậy , làm cho người ta cảm thấy hắn như một đứa bé trai có dục vọng chiếm hữu rất lớn , ôm lấy con búp bê yêu thích của mình .

Ngón tay sạch sẽ của Hình Ngạo Thiên thỉnh thoảng vuốt ve mái tóc dài của nàng , động tác ôn nhu khiến da đầu nàng run lên . Con ngươi đen sâu thẳm , dừng lâu trên mặt nàng , gần như không hề động , chạm vào thân thể nàng , mới ý thức được nàng bị bệnh , đưa thuốc hạ sốt hắn mang theo cho nàng ăn , hắn đã đoán trước nàng sẽ lên cơn sốt , không ngờ hắn đã đoán đúng .

Thân thể Hân Vũ run rẩy không ngừng , sợ hãi đối với Hình Ngạo Thiên đã đâm sâu vào trong lòng , không thể nhổ , cho dù động tác của hắn còn ôn nhu hơn so với mưa phùn gió xuân Giang Nam , vẫn làm cho nàng e ngại vài phần .

Hình Ngạo Thiên trước mắt có gương mặt tuấn mỹ lãnh khốc , thân hình cao lớn gần như khiến cả thân hình của nàng đều nằm gọn trong bóng hắn , một hơi thở nam khí nhàn nhạt đập vào hơi thở của nàng , khiến nàng ổn định một chút .

Đêm dài tựa như đã qua mấy thế kỷ , Hân Vũ cứng ngắc tựa vào trong ngực của hắn , nàng không biết hắn nghĩ gì , cả đêm hung ác , đã khiến nàng sợ hãi sâu sắc , hằn trừng phạt nàng gần như muốn ép khô lấy từng chút máu trên người nàng .

Sau mỗi lần chinh phục giống như dã thú xong , nàng lại bị nghiền nát như búp bê vải , bị ném vào trong góc , lặp lại nhiều lần , trên người nàng đều lưu lại mùi của hắn , khiến nàng không có lúc nào không hận hắn , hận hắn bạo ngược , cũng hận mình bất lực yếu đuối .

Tối nay , mọi âm thanh đều yên lặng , chỉ có tiếng của hai trái tim nhảy lên , dán chung một chỗ , nhưng lại xa không thể chạm . Hình Ngạo Thiên không nói lời nào , nàng cũng khép chặt mắt không dám mở .

Khi hắn im lặng , có một loại lạnh lẽo nhàn nhạt quay chung quanh người , trên đời không ai đoán được hắn đang nghĩ gì , đôi mắt đỏ rực phát sáng trong đêm tối lại gia tăng vài phần quỷ dị .

Sự xuất hiện của hắn , vạch xuống một dấu hiệu vô cùng lớn trong sinh mệnh của nàng , đoạt lấy cùng giữ lấy chưa từng dừng lại , ấn tượng hắn để lại cho nàng chỉ có bạo ngược cùng cuồng bạo .

Nhưng , đêm nay ... Xuyên qua song cửa sổ , ánh trăng ảm đạm chiếu bên chân , hắn lại không có động tác gì , cứ như vậy lẳng lặng ôm nàng ngồi một đêm .

Hân Vũ dừng như rất lâu rồi không cảm nhận được sự che chở cẩn thận như vậy , thân thể lạnh như băng có một thân hình nóng như lửa ôm chặt , đã kéo nàng dần dần rời xa cái rét lạnh , có lẽ quá mệt mỏi , thân thể ấm áp khiến nàng cảm thấy mật mỏi vô cùng .

Hình Ngạo Thiên đem tấm thảm mỏng mạnh đắp cho nàng , trong lơ đáng nhìn thấy dấu tích trên vai nàng , hôm qua hắn giống như nổi điên giày vò nàng , nguyên nhiên cũng là bởi vì dấu răng chướng mắt này .

Yên lặng nhìn dấu vết xấu xí , đột nhiên trong đầu hiện lên một hình ảnh quen thuộc , ngày ấy khi bọn họ gặp nhau , nàng dám cả gan đánh hắn một bạt tai , tức giận đến mức hắn thề cho nàng một bài học khó quên , hai thân thể chặt chẽ kết hợp cùng một chỗ , nam nhân ôm lấy nữ nhân trước người , đột nhiên ở trên vai nàng cắn mạnh xuống !

Ngày đăng: 09/08/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?