Gửi bài:

Chương 98 - 100

Chương 98 : Đáy lòng kích động

Nhìn sắc trời , tối nay thật sự đã muộn quá rồi : "Hình đại ca , tối nay dừng lại ở đây đi , ta mệt rồi , muốn trở về nghỉ ngơi , ngươi cũng sớm trở về với Hân Vũ đi , đừng cho nàng cảm thấy tịch mịch."

Nhìn bóng lưng Vũ Hàm rời đi , Hình Ngạo Thiên nói một câu lặng lẽ : "Vũ Hàm , ta sẽ đem tình cảm của mình đối với nàng , chốn ở nơi sâu nhất trong lòng ta , để nó vĩnh viễn chôn sâu ở nơi đó!"

Hình Ngạo Thiên chờ bóng lưng Vũ Hàm biến mất khỏi tầm mắt mới rời đi về phía Hưng Khánh cung , nhưng nhìn thấy cái giường không một bóng người , không khỏi nhíu mày , Hân Vũ đi đâu , vừa rồi không phải ngủ say ở trên giường sao ?

Vừa định gọi người tiến vào gặng hỏi , cửa đã bị người tử ngoài mở ra , thân hình nhỏ xinh của Hân Vũ hiện ra trước mắt hắn , mà khi Hân Vũ nhìn thấy sự xuất hiện của hắn cũng rất kích động , sao hắn nhanh như vậy đã trở lại rồi ?

"Hân Vũ , nàng không phải đã ngủ sao , nàng lại đi đâu vậy ?" Hình NgạoâThiên tiên lên xoay ngang người ôm lấy nàng trở lại giường , cởi áo của mình , giáp thân để nàng bao trùm dưới thân thể mình.

Hơi né tránh nụ hôn của hắn , quay mặt nhỏ giọng nói : " Vừa rồi ta tỉnh ngủ thấy chàng không có ở đây liền đi dạo một vòng , cảm thấy hơi mệt chút nên trở lại ."

Hình Ngạo Thiên bất mãn đem gương mặt nàng xoay lại đối mặt với mình , khẽ cắn vành tai của nàng , bàn tay to cởi bỏ quần áo trên người nàng , khẽ cắn vành tai của nàng , dùng thanh âm trầm ổn khàn khàn nỉ non bên tai : "Sau này buổi tối nếu không ngủ được có thể đi ra ngoài , nhưng nếu không ở bên cạnh ta , nhất định phải mang theo Hải Đại Phủ , ta sợ nàng gặp nguy hiểm , hiểu không ?"

Người Hân Vũ cứng đờ , hắn không ở bên , ngủ không được không ở bên cạnh , vậy hắn có thể đi sao ? Buổi tối , hắn lại có khả năng chạy tới cùng ai đó?

Quên đi , nàng thật sự không dám suy nghĩ , càng nghĩ lòng nàng càng loạn , Hình Ngạo Thiên cách lớp quần áo từ từ dạo chơi trên thân thể mềm mại của nàng , để lên môi của nàng , dùng lưỡi mình cạy mở môi nàng , mạnh mẽ đưa lưỡi vào trong miệng nàng , hấp dẫn , lôi kéo.

Sự tiếp xúc thân mật của hắn khiến Hân Vũ lúc này cảm thấy chán ghét , có lẽ vì tối nay nhìn thấy một màn trong đình kia , hai tay bất giác dùng lực đẩy hắn ra , mà Hình Ngạo Thiên cảm giác được sự kháng cự của nàng , ấn đường căng chặt , lại càng tăng thêm đòi hỏi với nàng , Hân Vũ là của hắn , hắn không cho phép nàng cự tuyệt mình .

"Ừm , chàng làm gì , Ngạo Thiên .. Chàng làm đau ta , Ngạo Thiên ..." Hân Vũ cố gắng gọi hắn , nam nhân ở trên chẳng những không dừng lại , ngược lại còn dồn dập , xâm nhập nhanh hơn .

Bàn tay to dùng sức xé một phất , quần áo mỏng manh trên người Hân Vũ liền bị hắn thô lỗ xé nát , da thịt tuyết trắng lõa lổ rất nhanh hiện lên trước mắt hắn .

Hân Vũ bị hành động này của hắn dọa sợ tới mức toàn thân run rẩy không thôi , điều này làm nàng nhớ lại lần đầu tiên hắn ở Ôn Tyên cường bạo nàng , vì sao lại biến thành như vậy , vừa rồi hắn không phải còn tốt sao ? Chẳng lẽ là học tỷ cự tuyệt hắn rồi , trong lòng hắn không thoải mái ?

Trước thân thể nữ nhân mê người , là môt nam nhân đều sẽ nổi lên phản ứng , Hình Ngạo Thiên đã không khống chế nổi dục vọng muốn nàng của mình , rất nhanh cởi bỏ quần áo trên người cả hai , lại đè lên trên người của nàng , bàn tay to thô lỗ di chuyển trên mặt ngọc thể , da thịt vốn tắng như tuyết , khi hắn hôn không một chút ôn nhu nào , sớm đã phủ đầy dấu hôn !

"Ngạo Thiên ... Ngạo Thiên ... Chàng làm đau ta , ta là Hân Vũ , ta không phải Vũ Hàm tỷ tỷ , chàng buông tay —" Hân Vũ cố gắng hét lên , nhất định là vậy , nhất định hắn lại xem mình như là Vũ Hàm học tỷ , chẳng lẽ trước giờ khi hắn làm với mình đều là bởi vì mình có bóng dáng của Vũ Hàm học tỷ sao ?

"Vũ Hàm ... Vũ Hàm ... Không có Vũ Hàm ..." Hình Ngạo Thiên đột nhiên nghe được cái tên quen thuộc ,trong miệng cũng lặng lẽ nhắc đến , trong lúc bất tri bất giác , chính hắn cũng không chút để ý đã làm tổn thương trái tim của Hân Vũ .

Hân Vũ vô lực nhắm nghiền hai mắt , mặc hắn làm gì , nàng đều không còn chống cự cũng không đáp lại , chỉ sợ hãi run rẩy thân mình , nước mắt đau đón chảy dọc theo khóe mắt , một giọt lại một giọt chậm rãi chảy xuống .

Thân thể run rẩy khiến Hình Ngạo Thiên cảm nhận được , khi hắn ngẩng đầu nhìn lên Hân Vũ nước mắt ràn rụa thì lý trí tỉnh lại một chút , nhìn trên thân thể da thịt tuyết trắng khắp nơi đều là dấn hôn hồng tím , gần như lần đầy toàn thân !

"Hân Vũ ... Hân Vũ ..." Lý trí thanh tỉnh nhắc hắn ý thức được bản thân đã làm sai chuyện gì , nhẹ giọng gọi tên Hân Vũ , nghiêng thân dịu dàng ôm chặt thân thể vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy của nàng .

Cảm nhận được người trong lòng vẫn còn run rẩy , Hình Ngạo Thiên nhu tình hôn lên cái trán trơn bóng của nàng , Hân Vũ không biết hiện tại hắn rốt cuộc là ai ? là ác ma cầm thú tra tấn cường bạo ? Hay là Hình Ngạo Thiên tình nguyện vì nàng mà chết ?

"Hân Vũ , thực xin lỗi , ta không phải cố ý , thật sự không phải là .. ngay cả chính ta cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy ?" Ôn nhu hôn từng chút một , thâm tình giải thích , nhưng không thể khiến tâm tình Hân Vũ yên tĩnh trở lại , nàng không dám mở mứt , nàng sợ hãi nhìn thấy trong mắt hắn sẽ xuất hiện một bóng dáng khác.

"Hân Vũ , nhìn ta được không ? Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng?" Vuốt ve gương mặt của nàng , khẽ vuốt trán nàng .

Vô luận hắn đang nói gì bên tai , nàng đều không chịu mở mắt , Hình Ngạo Thiên bất đắc dĩ lui vào trong đệm , đôi môi ấm áp an ủi từng chút một trên da thịt của nàng , cố gắng gieo xuống thân thể nàng một ngọn lửa tình mãnh liệt .

"Ngạo Thiên , đừng ..." Tuy rằng lý trí của Hân Vũ kháng cự sự đụng chạm của hắn , nhưng thân thể của nàng lại chân thật , Hình Ngạo Thiên ôn nhu như lửa trêu đùa nàng , đã khiến thân thể của nàng biểu hiện ra phản ứng chân thật nhất .

Hôn từng chút lên da thịt Hân Vũ , đến mức khắp nơi đều khô nóng khó chịu , làm Hân Vũ kìm lòng không được tràn ra tiếng than nhỏ , bàn tay to chạy trên mỗi tấc da thịt trơn mềm , để lại dư âm hơi thở của hắn .

" Ta nóng quá... Nóng quá ..." Hân Vũ cuối cùng cũng chịu không nổi sự trêu chọc của hắn , nhưng Hình Ngạo Thiên không có ý định buông tha nàng dễ dàng như vậy , từ rốn một đường liếm lên nơi đẫy đà trước ngực nàng , sau khi nơi phấn nộn trước ngực bị hắn xâm lược giờ đã nâng đầu chờ hắn an ủi .

"Hân Vũ .. Hân Vũ ..." Hình Ngạo Thiên nhẹ giọng gọi tên nàng , Hân Vũ mở hai mắt , đồng thời nhìn về phía hắn , đôi nam nữ ôm nhau , giờ phút này đều chỉ nhìn thấy bản thân từ trong mắt đối phương , ngoài ra không còn ai khác.

Sr mọi người – Lãm đi làm về mệt gần chết nên hôm nay chỉ có thể edit 1 chương ngắn , sáng mai Lãm đi học , chiều mai và tối mai sẽ bồi thường mọi người ^^ .

Chương 99 : Tạm thời gác lại

Hình Ngạo Thiên chậm rãi kéo gần khoảng cách giữa hai người , cho đến khi chóp mũi hai người chạm vào nhau , môi mỏng cũng nhẹ nhàng dán lên cái miệng nhỏ nhắn của Hân Vũ . Chóp mũi hắn phả ra hơi thở nóng rực , kéo Hân Vũ đi theo từng bước tiến của hắn , từ từ nhắm hai mắt lại , cùng hắn bay lượn vào một khoảng trời xanh thẳm .

"Ừm .. Ừm..." Hân Vũ nắm chặt khăn trải giường , Hình Ngạo Thiên khiêu khích trước ngực Hân Vũ , nhẹ nhàng , ôn nhu , sợ mình làm đau nàng , cố nén sưng cứng dưới bụng , kiên nhẫn chờ Hân Vũ chuẩn bị tốt để nghênh đón hắn !

Thân thể cực nóng kề cùng một chỗ , ngọn lửa trên người càng ngày càng lớn hơn , sự không vui của Hân Vũ tạm thời yên xuống , đi theo phản ứng tự nhiên mà thân thể phát ra , ôm chặt lấy hắn , rên nhỏ ở bên tai của hắn .

"Hân Vũ , ta được chứ ...?" Thơi gian trôi qua từng chút , cảm giác hoa gian đã ướt ái , Hình Ngạo Thiên biết nàng đã chuẩn bị tốt , nhưng hắn không muốn trực tiếp đi vào như thế , hắn sẽ tôn trọng nàng , yêu thương nàng , nếu Hân Vũ không muốn , cho dù mình chịu không nổi ra sao cũng sẽ không cưỡng ép nàng , bởi vì hắn để ý đến cảm thụ của nàng .

"Ừ—-!" Hân Vũ đóng chặt hai mắt lại , nhẹ giọng đáp lại hắn .

Được nàng cho phép , Hình Ngạo Thiên điều chỉnh tốt tư thế của hai người . #đã che chắn #

"Ừm ... Chàng , Ngạo Thiên , không được , ta sắp chịu không nổi , ừm ..." Khuôn mặt của Hân Vũ lúc này đã sớm đỏ bừng , trong lúc bất tri bất giác tình dục đã lan trời tới mỗi một góc trên thân thể , khiến nàng không thể không mở miệng cầu xin hắn .

"Ngoan , bảo bối , ta lập tức sẽ !" Hình Ngạo Thiên nói xong thở nhiệt khí bên tay Hân Vũ , hông tăng thêm lực , hai người liền kết hợp chặt chẽ cùng một chỗ , ngay sau đó , hắn tựa như con ngựa hoang thoát cương , không ngừng phóng túng chạy trong cơ thể nàng , giống như bản thân dùng không hết lực , một khắc cũng không muốn dừng lại .

"A ... Ừm ...!" #đã che chắn # , từng đợt kích tình làm cho cả phòng soi sực , ngay cả cung nữ bên ngoài phòng cũng nghe được âm thanh mờ ám này .

Giường giống như đang phát ra tiếng kháng nghị đối với hai người , không ngừng phát ra tiếng ken két theo tiết tấu của hai người!

Hình Ngạo Thiên nhìn Hân Vũ dưới thân hai má đỏ hồng , mà Hân Vũ cùng nhìn nam nhân đang chạy trên người mình , ánh mắt đồng thời giao nhau , khiến cho bọn họ muốn càng nhiều hơn , khao khát với đối phương càng mãnh liệt !

Tiếng va chạm của da thịt vang lên trên giường , Hân Vũ bám chặt lấy thân thể hắn , dưới thân va chạm từng đợt , khiến nàng càng lúc càng suy yếu vô lực , móng tay chẳng biết từ lúc nào đã cào trên người hắn vài vết máu .

Trên người Hình Ngạo Thiên đầy mồ hôi , chạy trên thân thể mảnh mai của Hân Vũ , cúi đầu che đi môi của nàng , đem tiếng rên rỉ của nàng toàn bộ ăn vào trong miệng , người càng lúc càng nóng , Hân Vũ khó chịu rủ đầu xuống , khi hắn va chạm một kích cuối cùng mạnh mẽ , rên lên một tiếng trong miệng hắn , sau khi thân thể run rẩy một hồi liền xụi lơ dưới thân hắn .

Còn Hình Ngạo Thiên cũng đem mầm mống của mình tình rót vào trong cơ thể nàng , sau một hồi mây mưa , Hân Vũ yên lặng nằm trong ngực hắn . Nhìn thấy dung nhan của nàng say ngủ Hình Ngạo Thiên kìm lòng không được cúi đầu hôn môi nàng , là mềm mại như vậy , thơm ngọt như vậy , nhưng lại giống như độc dược , chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào , cũng khiến hắn khó có thể kiềm chế càng muốn nhiều hơn nữa!

Giờ phút này , Hân Vũ thanh nhã yên bình , sâu sắc hấp dẫn lấy hắn , biết rõ cử động như vậy sẽ đánh thức nàng đang mỏi mệt , nhưng Hình Ngạo Thiên vẫn không thể khắc chế được nội tâm dày vò , nhẹ nhàng hấp thụ môi nàng .

"Ừm ... Đừng nháo , ta mệt quá rồi ..." Hân Vũ đẩy hắn , xoay người chìm vào giấc ngủ !

Vài ngày liên tục sau đó , Hân Vũ đều cất dấy tâm sự ở trong lòng , tuy rằng Hình Ngạo Thiên miệng nói từ bỏ Vũ Hàm , nhưng ai nấy cũng đều thấy được , hắn vẫn rất để ý nàng , rất quan tâm nàng .

Ba ngày sau , chính là ngày giỗ tiên hoàng , Hình Ngạo Thiên cùng Giai Lạc đương nhiên muốn đi Thiên Thọ cung dâng hương , Mộ Nguyệt trưởng lão tối hôm qua cũng từ Thánh Nguyệt giáo tới , không có Mộ Nguyệt dẫn dắt , bọn họ dĩ nhiên không dám tự tiên xông vào Thiên Thọ cung , còn Hân Vũ đối với Thiên Thọ cung là ám ảnh in dấu , nói gì cũng không chịu đi .

Uông Vũ Hàm là Vương hậu của Thiên Diệp quốc , đương nhiên cũng không thể đi vào , hai người bọn họ kết giao ở lại trong cung , nhìn thấy Hân Vũ mấy ngày nay sắc mặt không tốt lắm , liền đoán được đại khái là có liên quan đến nàng .

"Hân Vũ , ngươi yên tâm , Hình đại ca là của ngươi , bất luận kẻ nào cũng không cướp được !" Cầm tay nàng , cảm giác được tay nàng lạnh lẽo , sờ lên trán nàng , xem ra nàng thực sự bị bệnh rồi .

"Người đâu , mau truyền thái ý !" Uông Vũ Hàm khẩn trương nhìn nàng , để nàng quay lại giường nghỉ ngơi , Hòa Thái nghe tiếng hô lập tức chạy khỏi Hưng Khánh cung đi đến Thái y viện mời Thái y .

"Học tỷ , ta không sao , chúng ta đừng nhắc tới hắn được không , ta đây chỉ là tối hôm qua bị lạnh mới cảm mạo chút ít mà thôi!" Cố chấp ngồi dậy nhưng lại bị Uông Vũ Hàm đè trở laị .

Gật đầu , đáp ứng điều thỉnh cầu thứ nhất của nàng : "Chúng ta không đề cập tới hắn nữa , vậy ngươi cũng phải suy nghĩ cho bản thân , nghỉ ngơi cho tốt , dưỡng tốt thân thể , nơi này có thể không phải quê hương của chúng ta , không phải chỉ cần một viên thuốc là có thể chữa khỏi bệnh cảm mạo của ngươi ."

"Ai nha ...Sao lại vậy , nô tài mới rời đi một ngày , nương nương sao lại bị bậy rồi ? Mau mau để lão nô bắt mạch , để tránh chậm trễ bệnh tình !" Người chưa tới thanh âm đã truyền vào trước , Hải Đại Phú hôm qua xuất cung có việc , lúc này mới vừa trở về liền nhìn thấy nha đầu Hòa Thái bảo muốn đi Thái Y viện mời Thái y lại đây .

"Là Hải công công đã trở lại sao , ngày mau xem cho Hân Vũ , ta thấy nàng hình như hơi sốt !" Uông Vũ Hàm đứng dậy , đem vị trí nhường cho ông bắt mạch .

Hải Đại Phú dĩ nhiên biết rõ thân phận của Uông Vũ Hàm , còn có đoạn tình với Hình Ngạo Thiên ông cũng biết được rõ ràng , mấy ngày đều quan sát nàng , ông nhìn người đã mấy chục năm , thấy được nàng là một người thiện tâm , chẳng thể trách Vương thượng lại nhớ mãi không quên được nàng , một cô nương có vẻ ngoài xinh đẹp , tâm cũng đẹp như vậy , vẻ đẹp như vậy ở trong thâm cung này , đến cùng là còn có thể có mấy người được chứ ?

Chương 100 : Đột nhiên trúng độc

Hải Đại Phú cẩn thận bắt mạch cho Hân Vũ , nhìn bệnh trạng của nàng , chắc chỉ là nhiễm phong hàn mà thôi , Thái Y vội vàng chạy đến chuẩn bệnh cho nàng lần thứ hai , sau đó viết đơn thuốc.

Thái y vừa rời đi , Hòa Thái liền bưng tới một chén canh gừng : "Hải công công , nô tì sáng sớm thấy nương nương không thoải mái , cố ý đặc biệt chuẩn bị một chén canh gừng , canh gường này phải uống trước hay là đợi lát nữa uống thuốc xong mới uống vậy ?"

Hải Đại Phú nhìn canh gừng trong tay Hòa Thái , nói : "Canh gừng nãy vẫn nên bỏ xuống trước , chờ sau khi uống thuốc xong hãy uống , nếu để nương nương uống nhiều thứ như vậy liền một lúc sao có thể được ?"

"Hòa Thái , đem cành gừng này này cho bổn cung đi , Phong Thành của các ngươi ở trời bắc , lạnh hơn sơ với Thiên Diệp chúng ta , mấy ngày nay ta đều cảm thấy có chút không khỏe !" Hòa Thái vừa nghe , lập tức cao hứng đem canh gừng đến trước mặt Thiên Diệp Vương hậu , sáng sớm nàng đã chuẩn bị rồi , nếu không dùng thì thật lãng phí tâm ý của nàng .

"Ai nha , Vương hậu nương nương cũng không thể có việc , mau mau để ta xem mạch cho người !" Nói xong , liền đi tới bên cạnh Uông Vũ Hàm , lúc này Thiên Diệp Vương hậu không thể ở Phong Thành xảy ra bất kỳ sai sót gì nha , nếu không Độc Cô Thác kia tức giận lên , hai nước chẳng phải sẽ gặp tai ương sao ?

Hân Vũ mơ mơ màng màng nằm trên giường , nhìn thấy học tỷ cùng Hải công công ở bên cạnh nàng , hơi hơi mấp máy môi , nhẹ giọng cười : "Học tỷ , ngươi không được sinh bệnh đấy , cả hai chúng ta đều bị bệnh vậy thì không thể bầu bạn được ."

"Ha ha ~~ nha đầu ngốc , ngươi nằm nghỉ nhanh đi , đừng nói chuyện nữa !" Trong lúc nói , Uông Vũ Hàm uống hết chén canh kia , Hải công công cũng hài lòng , chỉ là thân thể có chút không thích ứng , không có gì lo ngại .

Diệp Đỉnh vừa nhận được thư hồi âm từ Thiên Diệp , liền lập tức đưa tới cho Vương hậu xem : 'Nương nương , Vương thượng dùng bồ câu đưa tin tới !"

Bọn họ xuất môn đã tám ngày , đã nhiều ngày bất kể là bọn họ ở đâu , Uông Vũ Hàm cũng nhận được tín hàm của Độc Cô Thác từ Thiên Diệp truyền tới , mở tín hàm ra , lại là một hồi tình cảm nhớ nhung nồng đậm , Uông Vũ Hàm cười đến không ngậm miệng , mấy người còn lại cũng ngượng ngùng ngoảnh về phía nàng , thấy bọn họ ngọt ngào như vậy , thật sự là đáng ao ước !

"Phốc —-" Một khắc trước lòng đang tràn ngập vui mừng nhìn nỗi nhớ phu quân yêu dấu viết cho nàng , ngay sao đó , máu tươi chói mắt liền rải đầu tín hàm !

"Vương hậu — học tỷ —-!!!" Diệp Đỉnh tiếp được Uông Vũ Hàm miệng phun máu tươi ngã xuống đấy , Hải Đại Phú lập tức bắt mạch tượng của nàng , Hân Vũ nhảy từ trên giường xuống , xông tới trước mặt Vũ Hàm .

"Hải công công , thế này là thế nào , vừa rồi khi ngươi bắt mạch cho tỷ tỷ , không phải còn nói không có chuyện gì sao ? So chỉ mới được một lúc tỷ tỷ liền phun máu tươi ?" Hân Vũ nắm chặt tay Vũ Hàm , nhìn thấy máu trên miệng nàng từ từ biến sắc , kinh hách quát to lên .

"Các ngươi nhìn nhau , mau tươi biến sắc !" Ấn đường Hải Đại Phú càng lúc càng nhíu chặt , một lát sau , bất đắc dĩ nói : "Vương hậu nương nương trúng độc , hơn nữa là độc tửu , ta cũng không biết được loại kỳ độc này !"

"Ta cảnh cáo các ngươi , nếu Vương hậu thật sự xảy ra chuyện , Thiên Diệp nhất định sẽ san bằng Phong thành của các ngươi !" Diệp Đỉnh đem một viên thuốc trước khi đi Vương thượng giao cho hắn đưa vào trong miệng Vương hậu , dùng nội lực mạnh mẽ bức nàng nuốt vào trong bụng , Vương thượng nói rõ , nếu nương nương ở Phong Thành nhiễm quái bệnh nào , đem viên thuốc này cho Vương hậu ăn là được .

Hắn hiện tại không thể chắc chắn viên thuốc này có hữu dụng với Vương hậu hay không , nếu Vương thượng đã dặn dò như vậy nhất định nó có chỗ kỳ diệu . Ôm lấy Vương hậu lập tưc rời khỏi Hưng Khánh cung , bất luận Hải công công ngăn trở thế nào hắn cũng xông ra ngoài .

Hình Ngạo Thiên cùng Giai Lạc và Lãnh Liệt vừa ra khỏi Thiên Thọ cung liền nhận được thông báo từ Hưng Khánh cung , Thiên Diệp Vương hậu ở Hưng Khánh cung trúng độc hộc máu , Diệp Đỉnh tướng quân đã dùng bồ câu đưa tin về Thiên Diệp quốc , cũng cưỡng chế đưa Vương hậu mang về Nguyệt Hoa cung !

"Cái gì —- Vũ Hàm sao lại đột nhiên trúng độc ?" Hình Ngạo Thiên cũng bất chấp tất cả , vận nội lực chạy vội về hướng Nguyệt Hoa cung , Lãnh Liệt cùng Giai Lạc cũng chạy theo sát phía sau về Nguyệt Hoa cung .

Hình Ngạo Thiên thần sắc vội vàng chạy tới Nguyệt Hoa cung , Hòa thái lúc này đang quỳ trên mặt đất , Hân Vũ cùng Hải Đại Phú đang chăm sóc cho Vũ Hàm . Tiến lên nhìn thấy sắc mặt Vũ Hàm tái nhợt , không , có thể nói là không có chút huyết sắc nào , tái nhợt khiến cho người ta nghĩ nàng đã chết rồi .

"Đã xảy ra chuyện gì , các ngươi ai có thể nói cho ta biết ?" Hình Ngạo Thiên nhìn thấy một đám người lặng lẽ không lên tiếng , trong lòng liền sốt ruột hơn , Vũ Hàm không thể có chuyện , tuyệt đối không thể có chuyện .

"Phong Thành vương , Vương Hậu chúng tôi đang yên lành uống một bát canh gừng ở Hưng Khánh Cung của ngươi kết quả liền hộc máu ngã xuống đấy , hiện tại rơi vào tình trạng này , tại hạ đã gửi thư về nước , tin rằng Vương thượng ít ngày nữa sẽ lập tức đến đây !" Thanh âm của Diệp Đỉnh trầm lạnh , nếu Vương hậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn , nhất định Vương thượng sẽ san bằng Phong Thành .

Hình Ngạo Thiên nhìn thoáng quá Diệp Đỉnh liền đi tới bên cạnh Hân Vũ , giữ chặt tay nàng , hai mắt đỏ lên hỏi : "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì , hai người các nàng không phải đang yên lành ở trong cung sao ?"

"Ô ô ô ~~~ học tỷ vốn đang khỏe , người trúng độc đáng lý là ta , nhưng chén canh kia lại để tỷ tỷ uống , một lát sau , tỷ tỷ liền ..." Hình Ngạo Thiên lại đem mũi nhọn đối hướng Hải Đại Phú , để cho ông nói rõ hết chuyện này .

"Vương thượng bình tĩnh trước đã , thần đã ép hỏi qua Hòa Thái , canh gừng kia là đích thân nàng nấu , nhưng trong lúc đó nàng có đi qua Thái y viện một chuyến , cho nên không canh giữ ở bên , ta cảm thấy , người hạ độc hẳn là ..." Câu nói kế tiếp Hải Đại Phú còn chưa kịp nói ra nhưng Hình Ngạo Thiên đã hiểu rõ ý tứ của ông .

Mục tiêu của hung thủ là Hân Vũ , nhưng Hân Vũ vừa khéo không uống thuốc , canh gừng lại là Vũ Hàm muốn uống , người hạ độ nhất định là trong lúc Hòa Thái rời khỏi phòng bếp trộm tới cho độc vào, thử hỏi trong hậu cung này , rốt cuộc ai là người muốn mạng của Hân Vũ nhất , rõ ràng như vậy nhưng trong tay bọn họ không có chứng cớ , cũng không thể cứ dựa vào suy đoán liền đi gây khó dễ !

"Tình trạng của Vũ Hàm hiện tại thế nào rồi , độc có thể giải hay không ?" Thái y cũng đã quỳ ở trên đấy , có thể vẫn là không có ai có năng lực giải độc , Hải Đại Phú tiến lên , hổ thẹn nói : "Khởi bẩm Vương thượng , độc trong người Vương hậu tên là Trấm tửu , lông chim trấm* có dấu kịch độc , dùng lông loài chim đó ngâm ở trong rượu . Sau vài ngày sẽ luyện này Trấm tửu , độc tính rất lớn , hầu như không thể giải , phương pháp hạ độc như vậy thường dùng vào việc giết người trong vô hình trên giang hồ , nhưng trong cung đình rất ít khi xuất hiện .

*Chim Trấm : Giống chim có chất độc nói trong truyền thuyết , dùng lông của nó ngâm rượu , uống vào là chết ngay .

Ngày đăng: 09/08/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?