Gửi bài:

Chương 17 - 20

Chương 17 : Lăng mộ kinh hồn (lục)

Hai người bọn họ ở trong mộ thật mặc sức mây mưa triền miên , mà đối diện chính là quan tài của hoàng thái hậu, còn có một nhóm người ở bên ngoài chỉ cách bọn họ một bức tường , ép chế cảm giác nhục nhã giống như ngũ lôi oánh đỉnh lại , chôn sâu hai má vào cổ hắn , không muốn để hắn nhìn thấy được biểu tình lúc này của nàng .

"ừm..." Kèm theo một tiếng kêu rên trầm thấp , kịch tình trong mộ thất cuối cùng cũng kết thúc , cả người Hân Vũ vô lực dựa vào người hắn , nơi kết hợp giữa hai người cảm nhận được một dòng nước ấm nóng sền sệt từ từ chảy xuống , tích lạc trên sàn nhà lạnh như băng .

Hình Ngạo thiên từ từ rút ra phân thân của mình , từ trong góc áo xé ra một miếng vải, lau sạch sẽ hạ thân của hai người xong mới thỏa mãn ôm chặt nàng trong ngực , nói: "Vật cưng nhỏ của ta , biểu hiện hôm nay của ngươi làm cho ta vô cùng hài lòng , hi vọng sau này ngươi cũng có thể ngoan ngoãn động lòng ngươi như vậy!"

Hân Vũ châm biếm cười liếc mắt nhìn hắn một cái , càng vùi sâu đầu tiến vào trước ngực của hắn , Hình Ngạo Thiên còn tưởng rằng nàng đang thẹn thùng , tâm tình vô cùng tốt ôm nàng cùng đi ra ngoài mộ thất .

Hoàng lăng trong lòng đất lớn như vậy , chỗ nào cũng đều bị bóng tối bao phủ , gió lạnh từng hồi thổi đến đánh về phía bọn họ . Đoàn người ở trong đế lăng (lăng tẩm hoàng đế) chứa đầy rẫy cơ quan tìm đường ra , trong lăng tẩm không có thức ăn nước uống , không khí cũng vô cùng ít , bọn họ không thể lưu lại ở bên trong này quá lâu được .

Hình Ngạo Thiên suy nghĩ cách rời khỏi lăng tẩm hoàng đế , hắn cố sức hồi tưởng lại trong đầu . Mộ Nguyệt trưởng lão từng nói qua với hắn tất cả những chuyện liên quan đến đế lăng này . Đế lăng có một cửa sau nối thẳng ra ngoài cung , nhưng ở cửa vào có hơn vạn oán linh canh giữ , bọn chúng đều là những công nhân kiến tạo lăng mộ này , ngày đế lăng hoàn tất xây dựng , chính là ngày chết của bọn chúng!

Thánh Nguyệt giáo thi triển cổ thuật , khống chế linh hồn bọn chúng , tuy rằng tất cả đều đã là xác chết nhưng linh hồn thì tồn tại mãi mãi , chỉ cần bọn chúng ngửi được hơi thở dị thường tiến vào hoàng lăng , hơn nữa càng đến gần bọn chúng , khứu giác của bọn chúng càng thêm nhạy bén . Chỉ cần người nào không phải đời sau của hoàng thất Phong thành , bọn chúng đều giết không tha !

Càng đi về phía trước , cảm giác sợ hãi trong lòng Hân Vũ lại càng tăng . Dường như phía trước sẽ có chuyện không tốt xảy đến , nàng hoang mang theo sát phía sau Hình Ngạo thiên . Tại thời điểm bất thường này , người nàng có thể ý lại chỉ có mình hắn , người có thể tin tưởng , cũng chỉ có hắn !

Một luồng khí dị thường phiêu du trên lăng mộ , ở một lối đi khác trong địa lăng , nơi cả vạn người đều bị chôn chung một chỗ , trong hầm tất cả đều là đầu lâu xương cốt trắng hếu , trong đế lăng tất cả đều là thi binh cùng bị dùng tà thuật sau khi giết , mục đích là để bảo vệ chủ nhân trong đế lăng .

Đột nhiên , trong một góc hầm , cánh tay của một bộ hài cốt từ từ cử động , ngay sau đó , một bộ xương trắng cũng bắt đầu có phản ứng , ngọ nguậy ở trong hầm .

Trong đế lăng bắt đầu có chút rung động . Thân thể Hân Vũ bám vào Hình Ngạo Thiên ở phía trước , khép sát vào hắn , bàn tay hắn kéo lấy nàng , ôm eo che chở nàng vào lòng , hài hước nói "Bây giờ biết sợ rồi sao ? Xem nàng sau này còn dám chạy loạn nữa hay không ?"

Tim nàng thình thịch đập loạn nhịp nhìn hắn , suy nghĩ như bị kéo ra , hiện tại nàng muốn rời khỏi nơi này thật nhanh . Mặt đất láy động càng lúc càng thêm dữ dội , Hình Ngạo Thiên mang theo nàng nhanh chóng chạy về phía trước , đoàn người Long Trạnh cũng theo sát ngay sau , ai cũng không muốn rớt lại phía sau nửa phân.

"Phía trước hình như có một đại điện, có phải lối ra không?" Hân Vũ được hắn che chở trong lồng ngực , nường theo ánh đuốc nhìn thấy một nơi rất rộng tãi , trong lòng liền dần dần cháy lên một tia hi vọng .

Chương 18 : Lăng mộ kinh hồn (thất)

"Mọi người bám sát vào nhau!" Hình Ngạo thiên không hiểu lời của nàng , nhưng trong lòng hắn đã lờ mờ cảm giác được điều không ổn . Nếu đây thật sự là một lối ra khác của đế lăng , vậy thứ đang chờ đợi bọn họ , chính là ngàn vạn oán linh bảo vệ đế lăng , ngay cả hắn cũng không biết bọn chúng trông như thế nào ? Rốt cuộc có chỗ gì lợi hại ?

Càng đến gần đại điện , cảm giác mặt đất càng rung động mạnh mẽ hơn , não cảm thấy tiếng gào thét từng hồi truyền bên tai , căn bản là không phải âm thanh của gió , giống như tiếng ác thân thở phì phì lại giống như tiếng thi thể thối rữa kêu gào , khiến nàng bất giác nghĩ đến những hình ảnh kinh khủng trong phim , thật đáng sợ , thật đáng sợ...

Khi Hình Ngạo Thiên mang theo Hân vũ đi vào trong đại điện , tất cả bọn họ đều bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây người . Trong đại điện , ngoại trừ vương vị ở tít trên cao ra , ở dưới gần như là không có đường , nói đúng hơn thì trên mặt điện có một cái hố to , càng kinh khủng hơn đó là tất cả những bộ xương trắng trong hố , giờ phút này đang phát ra những tiếng kêu khiến người khác phải rùng mình , lục đục muốn bò lên từ trong cái hố !

"Nguươi sợ những quái vật này không?" Tới gần tai của nàng , Hình Ngạo Thiên cúi đầu hôn xuống gương mặt lạnh như băng của nàng , trấn định hỏi nàng .

"...Sợ..." Hân Vũ đem thân mình rúc vào trong lòng hắn , tuy rằng bản thân là người hiện đại nhưng nàng quả thật rất sợ ma quỷ , sợ muốn chết !

"Yên tâm đi , chúng ta sẽ không chết !" Nhìn thấu tâm tư nàng , hắn khẽ cắn vành tai nàng cười nhẹ nói .

Đoàn người của Long Trạch và Huyền Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu , đem Hình Ngạo Thiên và Hân Vũ bao quanh bảo hộ ở trung tâm , hai mươi hai người bọn họ đồng loạt nghiêm chỉnh rút kiếm ra , chuẩn bị khai chiến cùng đám oán linh thối rữa đang bò lên kia.

Vạn người chết trong hầm này toàn bộ phần lớn đều đã hóa thành xương trắng , nhưng vẫn còn số xác chết thối rữa vẫn chưa hoàn toàn bị phân hủy hết , phần thịt trên mấy xác chết này đều bốc mùi không chịu nổi , còn có thêm giòi bọ ghê tởm , mùi thi thối tỏa ra khó ngửi đến mức khiến người ta buồn nôn .

"Ục..." Nhìn thấy cảnh tượng này , Hân Vũ đã khống chế không nổi , chỉ cảm thấy một cơn buồn nôn vọt tới tận yết hầu , cuối cùng không cầm cự được mà phun ra.

Một đám xác chết thức tỉnh này đã bắt đầu đi về phía đoàn người , đừng nhìn bộ dạng chúng đờ đẫn mà khinh , ngay khi vừa ngửi thấy hơi thở người sống tốc độ lập tức tăng nhanh bổ nhào về phía bọn họ . Hân Vũ còn chưa thoát khỏi cơn ghên tởm thì mấy cái xướng trắng đã phát ra tiếng khách khách quái dị , giương nanh múa vuốt đánh về phía bọn họ . Hân Vũ tậm chí còn có thể ngửi được mùi thi thối phát ra từ trên người bọn chúng .

Hình Ngạo Thiên đẩy Hân Vũ về phía sau mình để Huyền Vũ bảo hộ nàng , chính hắn thì xông lên trước , tay nắm chắc lợi kiếm , uy nghiêm của bậc đế vương dâng lên , đứng ở phía trước bộ dạng khí thế địch vạn quân , một cuốc đạp rụng tên thi binh tiến đến đầu tiên , hô lớn " Đến đây – cho dù hiện tại ta thế đơn lực bạc , nhưng chỉ bằng các ngươi cũng đừng vọng tưởng đánh ngã được ta"

Xác chết càng lúc càng nhiều , cảnh tượng hai bên giằng cô hết sức hỗn loạn . Huyền Vũ mang theo bốn người vây quanh Hân Vũ , không cho các xác chết có cơ hội tới gần nàng , một kiếm chặt bỏ xác chết , chém ngang thành hai nửa , nhưng sau khi bọn chúng ngã xuống đất , không lâu lại thấy chồng khít lại mà sống dậy . Việc này thực sự khiến cho cả đám người hơi run da đầu .

Dưới tình thế cấp bách , Hình Ngạo Thiên tĩnh tụ nội lực , không chút do dự triển khai thân thủ , thả người nhảy , hai chân liên tục quét gạt đem hai hủ thi cách mình gần nhất đá lại trong hố , nhưng không ngờ hai hủ thi vừa bị đá về trong hố kia lại bò lên , tiếp tục kêu gào những âm thành kì quái ép về phía Hình Ngạo Thiên .

Long Trạch cùng một đám thị vệ chiến đấu kịch liệt với xác chết , kết quả cũng giống như vậy , mất xác chết này đều không thể giết , mặc cho bọn họ sử dụng chiêu thức gì , bọn chúng vẫn có thể đứng lên , hơn nữa xác chết bò lên từ trong hố càng lúc càng nhiều , đã dồn đám người bọn họ đến chỗ chết .

Chương 19 : Lăng mộ kinh hồn (bát)

"Làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ ? Tại sao bọn chúng bị đánh đều không chết?" Hân Vũ cuộn tròn người ngồi xổm xuống tránh ở phía sau đám người Huyền Vũ .Chẳng lẽ bọn họ thật sự phải chết ở đây , chẳng lẽ nơi này chính là nơi táng thân của nàng sao?

"—–cứu mạng—–!!!" Một cái tay xương trắng bất ngờ chui vào từ khe chân của Huyền Vũ , bắt lấy châm Hân Vũ , muốn lôi nàng đi .

Hình Ngạo Thiên nghe thấy tiếng nàng kêu cứu , phi thân đến trước người nàng chém nát cái tay xương đang bắt lấy chân nàng , rồi ôm nàng vào lòng . Cái tay xương kia một sau một lát lại kết hợp cùng một chỗ , vốn định tiếp tục tấn công tiếp nhưng sau khi cảm giác được hơi thở của Hình Ngạo Thiên thì bất ngờ thối lui.

Yếu không địch lại mạnh , ngàn vạn xác chết bức về phía bọn họ , Hân Vũ chứng kiến cảnh tượng như vậy , hốc mắt ướt đẫm vùi đầu vào trong lồng ngực của hắn . Nơi này thật đáng sợ , thật khủng khiếp , nàng không dám tưởng tượng ra cảnh khi bị mấy xác chết này bắt được . Tiếng nức nở càng lúc càng lớn , Hình Ngạo Thiên cảm nhận được nỗi sợ hãi của nàng , càng ôm nàng chặt hơn !

"Cực Tinh thần biến , Tinh di nhật hoán , Lục thức luân chuyển , lôi động cửu thiên , Huyền thiên đạo tôn , Cửu phương thần lôi , tụ hợp về thân thể của ta , lập tức tuân lệnh —– diệt!" Đúng lúc Hân Vũ tuyệt vọng , một tiếng nói vang dội truyền đến , Mộ Nguyệt trưởng lão xuất hiện đúng lúc ,mọi người liền nhìn thấy ánh mặt trời .

Hai tay Mộ Nguyệt giao nhau , hai ngón cái nối liền cùng một chỗ , tám ngón tay khác đan xen vào nhau , kết thành "đại minh vương ấn" đem chân khí trong cơ thể thúc dục toàn bộ , tụ tập năng lượng mạnh nhất của bản thân , miệng đọc câu thần chú rất nhanh .

Sau đó hai tay khẽ lật , một ánh sáng màu tín cực mạnh thoát ra khỏi cơ thể , bao trùm cả người bà, trong một sát na , một đám tử khí ngưng tụ ở phía trên mộ thất , xoay quanh đỉnh đầu bọn họ . Tử khí tích tụ càng lúc càng nhiều , trên không trung đột nhiên hạ xuống vô số tia chớp hình cầu chói mắt , giống như những hạt mưa bắn về đám xác chết .

Oanh ! oanh ! oanh ! oanh !

Những tia chớp hình cầu uy lực cực kì cường hãn , khiến cho toàn bộ mộ thất rung chuyển , những xác chết phát nổ chân tay bị cụt bay toán loạn xung quanh , chỉ trong giây lát , toàn bộ oán linh giật mình , sau đó thét chói tai , giống như thể bị phỏng lủi hết xuống mặt đất .

Hân Vũ nãy giờ rúc vào trong ngực Hình Ngạo Thiên không dám nhìn , vừa rồi thấy cảnh chân tay bị cụt bay xung quanh vô cùng kinh sợ , nàng càng bám chặt lấy áo hắn ,chờ sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc mới dám ngẩng đầu nhìn hắn .

"Mộ Nguyệt cứu giá chậm trễ , mong vương thượng thứ tội!" Sau khi đem toàn bộ xác chết giải quyết , Mộ Nguyệt đi đến trước mặt Hình Ngạo Thiên . Khi nhìn thấy Hân Vũ trong lồng ngực của hắn thì không khỏi nhíu mày .

"Mộ Nguyệt trưởng lão không cần đa lễ , cũng may ngươi đến kịp lúc , bằng không lần này ta rất khó thoát thân" Đối với vị trưởng lão lớn tuổi trước mắt này , Hình Ngạo Thiên vẫn tỏ ba phần kính nhượng .

Long Trạch cũng thu lại kiếm bảo vệ bên cạnh Hình Ngạo Thiên , vừa rồi hắn cũng nghĩ rằng bọn họ nhất định sẽ bỏ mạng ở nơi này , sự xuất hiện của bà ngay lập tức khiến một đám người ở trong mộ thất hưng phấn không kìm được .

"Vương thượng , việc khẩn cấp trước mắt là phải rời khỏi nơi này đã , lão thân chỉ tạm thời ngăn chặn được bọn yêu nghiệt này , nếu không nhanh rời đi , chở sợ bọn chúng ngửi được hơi thở người sống sẽ đột phá phong ấn lao đến . Hiện giờ lão thân không có nội lực mạnh mẽ có thể phong ấn bọn chúng lần nữa !" Vì an toàn của mọi người , bà ngay lập tức đưa ra đề nghị .

Hân Vũ vừa nghe đến việc có thể rời đi , lập tức lấy lại tinh thần , kéo áo trước ngực hắn nói "Đúng , đúng , chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi này , ta đã không chịu nổi nữa rồi!"

Chương 20 : Lăng mộ kinh hồn (cửu)

Hình Ngạo Thiên cúi đầu nhìn nàng , vẻ mặt tà ý nói : "Bây giờ biết sợ rồi phải không ? Ban đầu không phải là ngươi xông vào đầu tiên sao ? Nếu không phải vì ngươi , sao ta phải đích thân vào nguy hiểm để vào bắt người ?"

"Ta ... Ta làm sao biết nơi này là đế lăng ? Lúc ta đi vào Thiên Thọ cung này còn nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp nữa , sao đột nhiên lại biết thành cái dạng này chứ?" Hân Vũ đáng thương cúi đầu , không dám nhìn vào ánh mắt ăn thịt người kia .

"Vượng thượng , chúng ta nên rời khỏi đây trước ? Ngài có lời gì để sau khi rời khỏi đây hẵng nói với vị cô nương này được không ?" Hai mắt Mộ Nguyệt nhìn chằm chằm vào nàng , trong lòng bà có rất nhiều chỗ không hiểu , sau khi rời khỏi đây bà cũng phải làm cho rõ .

Hình Ngạo Thiên không nói gì , gật đầu chấp nhận lời đề nghị của bà . Đoàn ngươi đi tới trước hố chôn vạn người kia , từ nơi này đến chỗ đối diện phải cách ít nhất mười trượng , thế nhưng ở giữa căn bản là không có điểm để mượn lực , bọn họ chỉ còn cách đi ven theo đoạn đường hẹp mà qua .

Hân Vũ nhìn con đường hẹp này , người lớn giống như bọn họ nhất định phải nghiêng thân mới có thể đi được . Thế nhưng kiểu phải quay mặt về đám xác chết trong hố kia , nàng sớm đã sợ tới mức chân nhũn hết cả.

"Đi thôi , đừng đực ở đấy , không phải nói muốn rời khỏi đây nhanh sao ?" Tay Hình Ngạo Thiên vốn đang nắm lấy tay nàng nhưng đang đi tới trên lối đi chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên phát hiện nàng tự nhiên đứng bất động tại chỗ .

Nhìn nhìn Hình Ngạo Thiên , Hân Vũ cúi đầu yếu ớt nói "Ta .. Ta sợ , ta không dám đi qua , ngộ nhỡ đi đến giữa chừng không cẩn thận ngã xuống thì làm sao giờ? Hơn nữa , ta vừa nhìn thấy mấy thứ kia chân liền mềm nhũm ra , căn bản là đi không nổi!"

Long Trạch và đám người đứng đợi ở một bên , vương thượng không qua , bọn hắn làm sao dám qua trước đây ?

Hình Ngạo thiên hung dữ trừng mắt nhìn nàng , mặc kệ nàng có đi được hay không đều kéo nàng đi lên .

"Ngươi đừng kéo ta như vậy , ta sợ , ta không muốn đi chỗ này!" Hân Vũ lớn tiếng thét muốn bỏ tay hắn ra , nhưng tay hắn nắm rất chặt , buộc nàng phải đi bên cạnh hắn tiến về phía trước .

Hân Vũ đưa lưng về phía hố chôn vạn người , nàng cố gắng không nhìn xuống dưới , thầm nghĩ phải rời khỏi đây thật nhanh . Chờ sau khi Hình Ngạo Thiên bước lên đoạn đường hẹp , một đám đằng sau mới đi theo .

Từng trận gió lạnh lại thổi về phía bọn họ , nguyên nhân có lẽ cũng bởi vì nhân khí càng lúc càng thịnh vượng , xác chết trong hầm giống như lại bắt đầu muốn rục rịch . Hân Vũ rõ ràng nghe được tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt , sợ tới mức nàng không thể không tăng tốc đi nhanh hơn , nhanh chóng chạy về phía cửa đối diện .

"Đừng sợ , có ta ở đây" Hình Ngạo Thiên đột nhiên nói nhỏ một tiếng , ngay lập tức khiến tâm tình nàng bình tĩnh không ít , lần đầu tiên , nàng cảm nhận được có hắn bên cạnh là một chuyện thật may mắn .

"Ngao ... Ngao..." Quả nhiên , đám xác chết trong hố bắt đầu giãy dụa , muốn phá tan đại minh vương chú mà Mộ Nguyện vừa giăng . Hình Ngạo Thiên thấy tình hình phía dưới , sợ là không thể đợi được , ôm chặt người Hân Vũ , đen nội lực tăng tới cực hạn , dưới chân dùng sức liền trực tiếp bay vọt về phía cửa ra .

Hân Vũ chưa chuẩn bị tâm lý tốt đã bị hắn ôm chặt bay lên không , cánh tay bám siết lấy đầu vai hắn , tiếng gào dưới thân khiến nàng kinh hồn bạt vía , sợ hãi không dám mở mắt .

Hình Ngạo Thiên chạm đất trước , quay một vòng trên mặt đất mới an toàn đỡ nàng đứng vững "Không có việc gì , chúng ta đã đến lối ra!"

Hân Vũ tựa vào trên người hắn thở hồng hộc từng ngụm , trong lòng vẫn chưa bình ổn lại . Đoàn người Long Trạch sau đó cũng đi tới , mấy xác chết trong hố xao động càng lúc càng dữ , chờ sau khi toàn bộ đoàn người an toàn Mộ Nguyện mở cửa lối ra bằng đá , gom góp chút sức lực cuối cùng phá ra một đạo phù chú về phía hố xác chết , đem bọn xác chết này phong ấn ngủ say lại!

Vừa rời khỏi đế lăng , Mộ Nguyệt lập tức đóng lối ra lại , bọn họ không biết đã ở trong đế lăng bao lâu , Hân Vũ nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt bên ngoài , có lẽ cảm nhận được mình đã an toàn , thể xác và tinh thần vừa mới thả lỏng nháy mắt đã cảm thấy mắt tối sầm lại , xụi lơ ở trong lòng Hình Ngạo Thiên ,mất đi tri giác.

"Đỗ Hân Vũ ....!" Hình Ngạo Thiên nhìn thấy bộ dạng nàng té xỉu , lo lắng muốn nàng tỉnh lại . Dưới tình thế cấp bách , lần đầu tiên hắn gầm lên trên họ của nàng .

Ngày đăng: 09/08/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?