Gửi bài:

Chương 1.1

Cô cựa mình trong giấc ngủ. Cô cảm thấy bối rối, mí mắt cô giật liên tục. Cô cố nhớ lại những chuyện xảy ra với mình nhưng cô không thể. Cô mở mắt ra và nằm lặng lẽ.

Sự yên tĩnh ấy không kéo dài được lâu. Đột nhiên, mắt cô mở to, cô không thể nhớ ra những điều làm mình lo lắng, không nhớ bất kì điều gì cả! Mọi thứ hoàn toàn trống rỗng!

Cố gắng giữ mình tránh xa cảm giác hoảng sợ một cách khó khăn, cô cố nhớ lại một điều gì đó, dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất, nhưng vô ích. Cô thậm chí không thể nhớ nổi tên của chính mình!

Cô nhìn xung quanh, những bức tường màu hồng quá xa lạ đối với cô; cô không nhận ra chúng. Cô khóc, gắng gượng ngồi dậy và cô phát hiện ra mình hầu như không còn một tí sức lực nào để nhấc đầu ra khỏi gối.

Nhưng cô không ở một mình. Phát hiện cô khóc, một người phụ nữ mập mạp trong trang phục y tá bước nhanh đến bên giường cô. "Tôi thấy cô đã quay trở lại với chúng tôi," Bà ta nói nhẹ nhàng, bình tĩnh.

Nhưng người phụ nữ trẻ nằm trên giường lại không thể bình tĩnh. "A..ai...? Ở đâu...? Tôi không biết tôi đang ở đâu và tôi là ai," cô thì thầm, giọng cô thật sự hoảng loạn.

Ngay lập tức, bác sĩ đã có mặt ở đó, ở trong phòng, cùng với họ.

Sau đó là lúc người phụ nữ trẻ bối rối vì sự kiểm tra và những câu hỏi của vị khách mặc áo blouse trắng, thuốc an thần và một thế giới lờ mờ, vô định.

Người y tá đang chăm sóc các vết thương và các vết thâm tím cho cô nhưng cô vẫn không thể nhớ được bà ta là ai. Cô đã bị mất trí nhớ.

Hơn thế nữa, cô còn thấy hai người đàn ông trong trang phục đắt tiền trong phòng cô. Họ thường xuyên gọi tên cô. Một người cao lớn, khoảng trên 40 tuổi và có vẻ ông ta là một bác sĩ. Ông ta thỉnh thoảng đến phòng cô, chiếu ánh sáng vào mắt cô trong khi hỏi cô vài câu hỏi để xác định tình trạng sức khỏe của cô. Nhưng không biết do những chuyện đã xảy ra với mình hay do liều thuốc an thần mạnh đã có tác dụng mà cô từ từ trôi vào giấc ngủ giữa cuộc nói chuyện.

Người đàn ông kia đến thăm cô thì trẻ hơn người đàn ông này khoảng mười tuổi. Anh ta cỡ 35 hay 36 tuổi gì đó, cũng cao lớn. Anh ta không đặt bất kì câu hỏi nào. Nhưng thay vào đó, anh ta đến và ngồi cạnh cô, thỉnh thoảng nói chuyện hay chỉ đơn giản là ngồi im lặng bên giường cô.

Nhiều ngày trôi qua mà cô vẫn không nhận biết được gì nhiều. Họ gọi cô là Claire; cô nghĩ chắc hẳn có ai đó biết cô và nói cho họ cô là ai. Cô lờ mờ nhớ lại những khoảnh khắc hoảng loạn, gần như là kích động. Cô có một kí ức mơ hồ về việc bị dời từ phòng này sang phòng khác và sau đó là bị chuyển từ bệnh viện này sang một bệnh viện hoàn toàn khác và cuối cùng là cô ở trong một không gian đầy y tá và những khuôn mặt xa lạ, cô thậm chí không nhận ra vị bác sĩ và người đàn ông luôn đến thăm mình.

Một buổi sáng, cô tỉnh dậy và đây là lần đầu tiên cô cảm thấy không bị những cơn buồn ngủ cuốn đi một lần nữa. Lần này cô vẫn tỉnh táo. Trong khi cô vẫn không nhớ lại được gì và đầu cô vẫn mụ mẫm thì cơ thể cô đã cảm thấy khỏe hơn và bớt đau hơn.

"Tôi đang ở đâu thế này?" Cô hỏi người y tá ngay khi cô ta bước vào kiểm tra.

"Roseland" Cô y tá trả lời ngay. Và nhận ra một tí thông tin như thế chẳng có ý nghĩa gì với cô gái đó hết, cô tiếp: "Đây là một bệnh viện tư nhân. Cô được chuyển đến đây cách đây hai ngày và cô đang được chữa trị."

"Tên của tôi là Claire?"

"Claire Farley," cô y tá đáp không do dự.

"Chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy? Làm thế nào...?"

"Cô gặp tai nạn giao thông. Cô bị thương nghiêm trọng và đã hôn mê trong một thời gian ngắn, nhưng mọi việc đã qua và không còn gì nguy hiểm đến tính mạng của cô nữa. Cô có một vài mũi khâu ở đùi bên phải và vài vết trầy xước ở cánh tay nhưng không cần phải khâu, và một vài cơ bị chấn thương nhưng," cô y tá thêm vào một nụ cười trấn an, "không có gãy xương."

"Đầu tôi vẫn ổn chứ?" Claire hỏi, cảm giác hoảng loạn tăng cao nhưng cô đã kiểm soát được và giữ cho mình được bình tĩnh. "Tôi không thể nhớ được..."

"Đầu cô vẫn ổn," cô y tá nhanh chóng làm cô yên tâm. "Chúng tôi đã kiểm tra, chụp X quang và nhận thấy rằng cô bị một cú va đập mạnh khi rơi xuống. Nhưng tôi có thể hứa là cô không bị một vết thương vĩnh viễn nào."

"Nhưng tôi không thể nhớ được mình là ai." Một chút sợ hãi đã len vào giọng nói của cô.

"Hãy thư giãn nào," cô ý tá dỗ dành, "Tôi là Beth Orchard. Như tôi đã nói, cô đã hôn mê trong một thời gian ngắn và đầu cô quyết định là nó muốn nghỉ ngơi. Bây giờ cô càng sớm bắt đầu nghỉ ngơi thì kí ức của cô sẽ càng sớm quay trở lại. Nào, bây giờ tôi có thể làm gì được cho cô đây?"

Claire nhìn xung quanh. Có một lọ hoa rất đẹp ở góc phòng, một bó hoa nhỏ khác ở trên cái bàn cạnh giường cô, cộng thêm một giỏ trái cây. "Tôi dường như đã có mọi thứ," Cô trả lời, và muốn đặt nhiều câu hỏi nữa nhưng không biết làm sao khi mà cô cảm thấy mình chẳng còn một chút năng lượng nào.

Beth Orchard rời đi, và Claire bắt đầu trải qua những cảm xúc kích động đang tăng cao khi mọi thứ chỉ là những bức tường gạch trống rỗng mà cô không thể bước qua. Cô cố đẩy và đẩy nhưng không có gì ở đó cả.

"Claire Farley," cô nói thành tiếng, đấu tranh để lấy lại sự bình tĩnh, nhưng cái tên dường như quá xa lạ với đầu lưỡi của cô.

Tuy nhiên, chỉ khi sự hoảng loạn bắt đầu tăng cao một lần nữa thì cánh cửa mở ra và bác sĩ Phipps bước vào. Mặc dầu ông là một chuyên gia phẫu thuật nhưng cô lờ mờ nhớ ra các nhân viên y tá đã kính trọng gọi ông là ngài Phipps. "Đầu cô thế nào rồi?" ông ấy hỏi, bước đến giường cô và đưa mắt nhìn cô một cách một cách chuyên nghiệp.

"Mọi thứ đều trống rỗng, không có ánh sáng, không có gì ở đó cả," Cô trả lời.

"Cô cần nghỉ ngơi," ông ấy nói một cách tự tin. "Y tá Orchard đã nói như vậy."

"Hãy cố không lo lắng," Ngài Phipps đề nghị.

"Bao lâu? Mất bao lâu tôi mới có thể lấy lại kí ức của mình?" Claire lo lắng hỏi, và quan trọng hơn, "Tôi có thể lấy lại nó chứ?"

"Nó có thể trở lại bất cứ lúc nào," ông ấy trả lời. "Nếu nó chỉ đơn thuần là một cú va chạm vào đầu thì kí ức của cô có thể quay trở lại trong vài ngày hoặc vài tuần tới hoặc có thể nhiều hơn. Cô chỉ cần nghỉ ngơi và..."

"Nếu?" Claire chất vấn, nhận ra mình đủ tỉnh táo để biết nhiều hơn. "Ý ông là tình trạng của tôi có thể nghiêm trọng hơn so với một cú va chạm bình thường vào đầu."

Ông ấy ngập ngừng trong giây lát, rồi cho cô một câu trả lời thẳng thắng."Thỉnh thoảng khi một người phải chịu đựng một sự căng thẳng tinh thần tột độ đến mức không thể chịu đựng hơn được nữa, não của họ sẽ quyết định đâu là đủ và sẽ tống khứ mọi thứ trong một thời gian ngắn."

"Ông nghĩ điều đó có thể đã xảy ra với tôi?"

"Có thể hai cái cùng xảy ra, cú va đập mạnh vào đầu của cô và sự tổn thương tinh thần, theo lời khai của nhân chứng thì cô đã có một cuộc tranh cãi khi đang di chuyển trên đường, nhưng tôi tin trong giai đoạn này thì tai nạn là thủ phạm."

Claire chấp nhận điều đó. Cô không có sự lựa chọn nào khác. Ngài Phipps là một người tài giỏi và cô tin ông ấy. "Gia đình của tôi?" cô hỏi. "Họ biết tôi đang ở đây?" Ông ấy không trả lời. "Tôi có một gia đình? Hay không?"

"Khi tôi nói cô cần nghỉ ngơi, ý của tôi là," ông ấy cười. "Hãy để não của cô được thư giãn."

Đột nhiên cô cảm thấy kiệt sức, mọi lo lắng trong cô đã dịu lại. "Đúng vậy," Cô đồng ý và nhắm mắt lại.

Ngày đăng: 26/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?