Gửi bài:

Chương 2.5

Đúng lúc đó, sau khi đã chuyển sang chiếc ghế đệm trong phòng ngủ, tinh thần Claire bắt đầu tụt dốc, cô không dám chắc. Cô nghĩ về tất cả những việc tốt Tye đã làm, được củng cố bằng sự thật rằng, tuy họ đã đính hôn, anh vẫn không hề đòi hỏi cô dù chỉ là điều nhỏ nhặt nhất. Sự kiên nhẫn của anh thật đáng ngạc nhiên, cô nhận ra, khi cô cho rằng, trong quá khứ hẳn là họ cũng từng thân mật như họ đang thân mật bây giờ vì anh đã thấy cô trong đủ tình trạng chẳng mặc gì - vậy mà anh vẫn lo mời Jane đến giúp cô tắm. Claire thấy khắp người nóng bừng khi chợt nảy ra ý nghĩ rằng, bất kể tất cả những gì cô có thể nhớ được, họ có thể đã từng tắm chung với nhau!

Và đó chính là vấn đề. Cô không thể nào nhớ nổi. Dù cô cố thúc ép trí nhớ, chẳng có gì ngoài một khoảng tối trống rỗng khổng lồ. Cô thúc ép và thúc ép – nhưng chẳng có gì. Mọi người chỉ giỏi nói rằng cứ thư giãn, trí nhớ của cô sẽ quay trở lại. Nhưng không hề; thế thì cô thư giãn thế nào được đây?

Cô bắt đầu thấy bối rối, nỗi lo lắng giày vò cô. Cô đứng dậy khỏi ghế. Cô không thể chịu nổi – bóng tối này, sự cô lập này giữa cơ thể với trí óc. Cô bước tới cửa, không biết đi đâu nhưng thấy như mình sẽ phát khùng nếu không ra khỏi đây.

Ở ngoài hành lang, cô cố thở đều. Cô hơi hoảng hốt, tất cả chỉ có thế. Cô cần có điều gì khác để lấp đầy tâm trí. Cố đào sâu những ký ức không hề có đó làm cô phát điên.

Claire tìm được thứ khác để lấp đầy tâm trí khi cô quyết định vượt qua cái cầu thang như đột nhiên dài đến cả dặm. Cô chậm chạp, với một phần trong cô mất bình tĩnh và thúc giục. Vì Chúa, mày cứ như một trăm tuổi chứ không phải hai mươi... Hai mươi gì? Cô thậm chí còn chẳng biết mình bao nhiêu tuổi!

Bất thình lình thấy tuyệt vọng, chỉ nhờ nỗ lực hoàn toàn của ý chí mà cô mới không ngồi sụp xuống cầu thang và òa khóc trong nước mắt của nỗi phiền muộn, sự nản lòng và nỗi sợ hãi cùng cực.

Cô buộc mình phải tiếp tục. Buộc mình đi xuống, mỗi lần một bước. Thế là, OK, người cô thấy như thể bị trọng lượng nặng hàng tấn ép xuống, nhưng cô chắc chắn rằng hôm nay cô gần như không đau nhiều như ngày hôm qua. Tích cực, đó là con đường phía trước. Phải giữ tinh thần tích cực.

Cô phải thừa nhận rằng thấy mình gần như ngã quỵ khi đến được ba bậc thang cuối cùng. Cô bám chặt lấy cái tay vịn cầu thang đẹp đẽ bằng gỗ, nghỉ một chút và quyết định sẽ đi hết chặng đường còn lại.

Đảm bảo không gây bất cứ tiếng động nào khi đi xuống, cô giật nảy mình khi đột nhiên nhìn thấy Tye vừa mới bước ra từ một trong những cánh cửa dọc theo hành lang.

"Cái gì...?" anh, với gương mặt như tia sét, sải bước về phía cô, vươn cánh tay tới cô khi anh dừng lại ở chân cầu thang. Nhưng, sau cuộc hành trình vĩ đại của mình, cô không định đón nhận điều đó.

"Không!" cô kêu lên, và, lờ đi vẻ mặt sấm sét của anh, "Em muốn tự làm điều đó." Cô bướng bỉnh nói.

Tye bực bội nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt màu tro đang phán xét của anh nhìn gay gắt vào đôi mắt xanh sâu thẳm của cô. Vẻ mặt anh vô cùng giận dữ, nhưng đôi cánh tay anh đã thả xuống bên mình, và anh đã lùi lại một bước.

Thấy đôi chân có thể khuỵu xuống bất cứ lúc nào, Claire cúi đầu và lấy hết tất cả sức mạnh còn lại. Cô tung ra sức mạnh ấy với sự giúp sức của cái vẻ ra chiều rất mạnh mẽ, và, mong anh quá mải quan sát chân cô nên sẽ không chú ý thấy các khớp tay cô nắm lấy thanh vịn cầu thang đang trắng bệch, cô vượt qua những bậc thang còn lại.

Chỉ đến khi đặt được chân lên sàn hành lang và đứng cạnh bên anh, cô mới nhìn lên. Sau nỗi tuyệt vọng đen tối như thế, adrenalin đã được bơm ra trong cô – adrenalin trước thành tích của cô. Cô không chắc có phải mình thoáng thấy dấu hiệu của sự tự hào trong mắt anh không. Nhưng, mặc dù có thể sắp gục tới nơi, cô đã tự mình vượt qua những bậc thang đó!

"Bây giờ?" Tye lạnh lùng hỏi, và cô biết anh đang hỏi xem liệu bây giờ cô có sẵn sàng nhận sự giúp đỡ của anh hay chưa. Bằng không, cô khá chắc, là cô sẽ thất bại nhục nhã trước mặt anh.

"Bây giờ." Cô đồng ý, và từ chỗ không còn chút tuyệt vọng tăm tối, cô nở một nụ cười hân hoan khi Tye cúi xuống và nhấc cô lên trong vòng tay.

Anh đưa cô vào phòng khách và nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc sofa. Rồi, đứng lui lại, anh hỏi "Anh sẽ làm gì với em nhỉ?"

"Đừng có cáu em." Cô van vỉ "Em..." Cô ngừng lại. Anh có đủ việc để làm hơn là phải nghe những nỗi thống khổ của cô.

Nhưng, "Em?" anh gặng hỏi.

"Em cần phải ra khỏi phòng. Các sự kiện cứ tràn ngập trong em." Cô đáp, giọng có phần run run. "Chính là..." cô tiếp tục sau khi hít một hơi sâu "sự vỡ mộng đang đánh bại em. Em cố nhớ gì đó, bất cứ điều gì, nhưng..." giọng cô bắt đầu chìm dần "... nhưng chẳng có gì ở đó cả."

"Ôi em yêu." Tye thầm thì, ngồi xuống bên cô. "Anh thấy bất lực không thể giúp em điều gì ngoài việc nói với em rằng bác sĩ Phipps tin là có nhiều khả năng trí nhớ của em đang bắt đầu khơi dậy."

"Em ước gì nhanh nhanh lên."

"Hy vọng sẽ như vậy." Tye chuyển chủ đề. "Em thật tuyệt vời với những bậc thang đó. Anh tự hỏi, em định làm gì khi được cổ vũ biểu diễn lại đây?"

Anh đang đùa, và cô nghĩ mình có thể yêu anh. "Treo lủng lẳng trên chùm đèn?" cô đáp, nhưng chợt sợ cản trở anh làm việc, cô hỏi "Em chỉ ngồi đây một lúc có được không?".

"Đổi cảnh sẽ có lợi cho em."

"Nhưng chỉ khi anh quay trở lại làm việc." cô kỳ kèo.

"Chủ nô! Anh mừng là mình không làm việc cho em!" Cô cười toe toét, và thấy ánh mắt anh trên miệng cô. Rồi anh hỏi "Em không sao nếu anh để em lại đây một lát chứ?"

"Dĩ nhiên rồi. Bất kể là gì thì em cũng qua hết rồi."

Anh siết nhẹ tay cô rồi đứng dậy. "Nếu em cho chân lên sofa và nghỉ một lát, có khả năng em sẽ được phép ăn tối ở dưới nhà đấy."

Không nói thêm một lời, cô tháo giầy rồi duỗi mình trên sofa. Cô nhắm mắt, chờ giây lát, và rồi mở mắt ra. Tye vẫn đứng đó, nhìn cô. Nhưng chỉ ngay trước khi anh bước đi, cô thấy khóe miệng anh hơi nhếch lên.

Bữa tối, về tổng thể, là một bữa ăn dễ chịu. Claire tự đi được tới phòng ăn và thoải mái ngồi bên bàn ăn, cô nhận ra, lần đầu tiên mà cô có thể nhớ được.

Vì rằng, dù sao đi nữa, Tye dường như biết rất ít về gia đình cô, và bởi cô thấy cần phải biết gì đó về gia đình anh, cô hỏi "Có thể anh đã kể cho em rồi, nhưng anh kể lại cho em nghe về gia đình anh được không? Em đã gặp ai chưa?"

"Em quen với Miles, con riêng mẹ kế anh, nhưng em không biết Paulette, cô vợ tình cảm của chú ấy." Tye đáp.

"Cha mẹ anh?" Claire nhắc, khi có vẻ như anh chẳng có gì để nói thêm.

"Mẹ anh bỏ nhà đi khi anh chỉ mới biết đi. Anh gần như không biết mẹ."

"Thế-thế bà anh nuôi anh lớn à?" Claire hỏi, nghĩ thật buồn khi anh chẳng có mấy kỷ niệm với mẹ, và vì cô có ấn tượng rằng anh thân thiết với bà, cô tin rằng người phụ nữ đó đã giữ vai trò lớn lao trong cuộc đời anh sau khi mẹ anh bỏ đi.

"Anh sống cả tuần với bà. Bố muốn anh ở cùng ông vào cuối tuần. Khi ông đi bước nữa, ông khăng khăng bắt anh về ở hẳn với ông và mẹ kế."

"Sự sắp xếp thành công chứ?"

"Rất thành công. Dì Anita hơi lớn tuổi hơn cha anh một chút, và có một đứa con trai hơn anh 10 tuổi. Mà dì cũng không thể tốt hơn nếu anh cũng là con trai dì."

"Mọi người hòa thuận với nhau chứ?"

"Vô cùng."

"Thật tốt." Claire mỉm cười, không nghi ngờ gì chuyện Tye đã có những tổn thương trong cuộc sống, nhưng cô thấy vui vì cuối cùng mọi chuyện cũng được giải quyết ổn thỏa như thế. "Anh đã sống trong hạnh phúc, cả lúc ở chỗ bà phải không?" cô nhận xét.

"À, anh không nói chính xác như thế."

"Anh không ư?"

"Bí mật gia đình." Anh giãi bày, miệng mang nét bí ẩn. "Bà không có cảm tình chút nào với dì Anita."

"À!" Claire lẩm bẩm, ngờ rằng đó có thể là do dì Anita giành lấy quyền giám hộ mà bà Kershaw đã gánh vác. Nhưng, không muốn tọc mạch vào việc có thể là vấn đề nhạy cảm, đặc biệt nhạy cảm với cái chết mới đây của bà anh, Claire bèn chuyển hướng hỏi, vì Tye vừa mới kể với cô rằng anh có một người anh em là con riêng của mẹ kế. "Anh có anh em hay anh em cùng cha khác mẹ nào không? Chị em chẳng...?" Cô thở hổn hển, câu hỏi biến mất, cơn sốc chiếm lấy cô, sắc da trở nên nhợt nhạt, thế giới của cô quay cuồng.

"Sao?" Ngay lập tức Tye rời khỏi chỗ ngồi và canh chừng cô. "Sao thế?" Anh kéo chiếc ghế gần cô rồi bước tới và ngồi sát bên cô, cúi xuống để nhìn được mặt cô.

"Em không sao." Claire thở hổn hển, thế giới của cô bắt đầu tự ổn định lại, nhưng chưa được thế khi cô buộc lòng phải giữ chặt lấy tay anh hỏi nhanh "Tye – em có chị em gái không?"

Mắt cô tìm mắt anh; cô cần phải biết. Nhưng anh đang trì hoãn trả lời. Và đó không phải là câu trả lời, mà là một câu hỏi khi anh đáp lại "Sao em lại hỏi thế?"

"Em nghĩ rằng em có." Cô nói, rồi giải thích "Em định hỏi anh có chị em gái không khi đột nhiên trong đầu em có hình ảnh của hai bé gái, một lớn hơn, còn bé gái kia – em nghĩ rằng đó là em khoảng 5 tuổi. Chúng em đang ở bờ biển nào đó. Em ngã và bị đứt chân." Cô run rẩy nói tiếp. "Bé gái lớn hơn đang chăm sóc em. Tye." Claire khàn giọng hổn hển. "Em có một vết sẹo cũ ở chân."

"Anh có để ý thấy." anh cẩn trọng đáp lại. "Hồi xưa em có vài vết khâu ở đó."

Cô nhìn anh chằm chằm, đôi mắt mở to "Em có chị em không?" cô gặng hỏi "Em có thuộc về ai đó không?" cô nức nở.

"Ôi, cưng bé nhỏ." Tye thì thầm, nắm lấy đôi tay cô. "Dĩ nhiên là em có thuộc về ai đó!" Và rồi, ánh mắt anh dừng lại trên vẻ mặt khẩn cầu của cô, "Em thuộc về anh."

Ngày đăng: 26/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?