Gửi bài:

Chương 1.3

Qua tuần sau đó, cô hồi phục một cách nhanh chóng. Tới mức bác sĩ Phipps, giờ không còn phải thăm nom cô thường xuyên như trước nữa, đã bàn tới chuyện cho cô xuất viện. Cô đã khỏe hơn rất nhiều, cô biết thế, nhưng cô vẫn còn cả một chặng đường trước mặt cho tới khi hồi phục được hoàn toàn. Trong khi ký ức về những sự kiện trước khi cô tỉnh dậy trong bệnh viện vẫn trống không như thế, và dù cô đang bắt đầu thấy bức bối khi bị giam hãm trong bệnh viện thì ý nghĩ về việc rời khỏi đây khiến cô thấy hoảng sợ.

Điều đó có nghĩa là cô nửa sốt ruột muốn rời bệnh viện nhưng lại nửa khiếp sợ ý nghĩ về việc đi khỏi nơi đã trở thành an toàn đối với cô.

Hầu như ngày nào Tye cũng đến thăm cô, nhưng anh không còn đến thường xuyên kể từ khi công việc buộc anh phải đi đây đi đó khắp nước và thỉnh thoảng rời London qua đêm.

Cho đến lúc đó cô vẫn chưa biết mình đang ở đâu trên đất Anh, và chỉ khi đó cô mới nhận ra mình chắc hẳn phải đang ở London. Chính Tye đã điền vào một vài ô trống khác. Nhưng anh để cô tự thu thập chúng chứ không làm cô rối bằng cách kể cho cô mọi chuyện cùng một lúc – vẫn còn rất nhiều chuyện mà cô không biết.
Cô đã hỏi về công việc của anh, và anh khá cởi mở về chủ đề đó. "Anh là một nhà phân tích kinh doanh độc lập." anh đáp. Công ty của anh tên là Công ty Nghiên cứu và Phân tích Kershaw và từ những điều nhỏ nhặt mà anh đã kể cho cô, cô có thể lượm lặt được rằng anh có một nhóm những chuyên gia giải quyết vấn đề ưu tú làm việc cho mình. Cô cũng đã biết được rằng công ty của anh liên tục được tìm đến bởi những doanh nghiệp cần các kỹ năng phân tích hàng đầu để tìm ra nguyên nhân và nơi ẩn náu của những vấn đề có nguy cơ dẫn tới thất bại.

Claire lẽ ra đã muốn biết nhiều hơn, nhưng dường như Tye nghĩ rằng anh nói vậy là đủ. Thế nên cô bèn hỏi anh cô làm công việc gì. Anh đã kể cho cô rằng lúc đó cô đang chuyển việc, và theo một cách nào đấy, khi cô có ý định nài ép anh nói xem công việc mà cô vẫn thường làm là gì thì anh lại chuyển sang chủ đề khác.

"Chúng ta gặp nhau như thế nào?" là câu khác trong số những câu hỏi mà cô đã đặt ra, và câu trả lời mà cô nhận không được đầy đủ cho lắm. Tuy vậy, cô hiểu lý do sao lại thế. Rõ ràng chuyện tình cảm của họ là một trong số những câu chuyện tình bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng có lẽ biết, hoặc thậm chí có thể là theo chỉ dẫn nào đó của bác sĩ Phipps, rằng nên tránh làm cô xúc động, Tye đã lái cuộc trò chuyện sang hướng khác.

Và thực sự, cô không thể nói rằng mình thấy có lỗi. Việc nghĩ về mối quan hệ yêu đương mà chắc hẳn là cô đã có với Tye không hoàn toàn làm cô ngượng ngùng, nhưng, nhớ lại vòng tay mạnh mẽ của anh ôm cô lúc đó, cô không thể chối rằng cô cảm thấy xao động trong lòng khi nghĩ về nó.

Ngày chủ nhật, cô chờ đợi, trông ngóng cả ngày mong Tye sẽ tới thăm, nhưng khi đã 8h tối mà anh vẫn chưa đến, cô biết rằng anh sẽ không đến. Và cô muốn anh đến.

Cô nhận ra rằng làm ông chủ của chính mình nghĩa là anh phải làm việc với đủ kiểu giờ giấc, cuối tuần cũng vậy. Có lẽ anh đang làm việc ở đâu đó ngoài London và vẫn còn việc phải làm. Điều đó thật đáng tiếc. Cô sắp xuất viện và không có lấy một chút ý niệm gì về nơi mình sống. Cũng không có một nhân viên y tá nào, cô phát hiện ra, biết cô sống ở đâu. Hoặc, giả như họ có biết, thì cũng không ai nói cả.

Cô đã rời khỏi giường và ngồi được một lúc, nhưng khi nỗi lo lắng bắt đầu dâng lên, cô quyết định trở lại giường. Cô thấy cứng đơ ở những chỗ mà cơ sẽ hồi phục sau, cô đã được cam đoan như thế, nhưng trong khi phải thừa nhận rằng không hề phá vỡ bất cứ kỷ lục nào về tốc độ, cơ thể cô vẫn đau ê ẩm khi cô trở lại giường và ngồi đó suy nghĩ. Cô làm gì bây giờ?

Cô đã hỏi Tye về gia đình mình và anh trả lời rằng cha mẹ cô đang đi du lịch, thăm thú đâu đó ở Bắc Mỹ. Anh cho là cô sẽ đồng ý, và bởi vụ mất trí nhớ của cô không đe dọa đến tính mạng, rằng anh không cần cố liên lạc với họ và phá hỏng kỳ nghỉ mà họ đã trông đợi lâu đến thế.

Vì cô cũng sẽ chẳng biết họ là ai ngay cả khi tìm được họ và họ có vội vã trở về đi chăng nữa nên Claire đã hoàn toàn đồng ý. Cô ngờ ngợ rằng mình là con một. Mặc dù vậy, điều khiến cô buồn bực bây giờ là ý nghĩ rằng cô chẳng thể chiếm giường ở bệnh viện được lâu hơn nữa; đó sẽ là đỉnh cao của sự ích kỷ nếu có ai đó cần hơn đang chờ đợi để có được giường. Nhưng cô cũng chẳng mong rời khỏi bệnh viện, nơi y tá hay nhân viên tạp vụ hay một ai đó luôn hối hả từng giờ hay kiểu thế, để về nhà, về một ngôi nhà trống trải và thẫn thờ nhìn đăm đăm suốt cả ngày vào những bức tường.

Đó là nếu cô sống trong một ngôi nhà. Với tất cả những gì cô biết thì có lẽ cô có một căn hộ nhỏ ở đâu đó, thậm chí là một phòng vừa để tiếp khách vừa để ngủ. Những cảm giác lo lắng của cô tăng thêm mức nữa. Rồi đột ngột, ngay lúc cô thấy thèm ghê gớm có ai đó để trò chuyện thì cửa mở, và Tye bước vào.

Ngày đăng: 26/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?