Gửi bài:

Chương 69 - 70 - 71

Chương 69: Gặp Lại – Ác Ma Đại Giá Quang Lâm.

Hai năm sau…..

Không – -” Tiểu Nhược bỗng nhiên vùng dậy, giật mình thoát ra khỏi những hồi ức cũ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên người ,mà bên ngoài cửa sổ bầu trời đã là một mảng hắc ám, vỗ vỗ ngực, bình ổn lại nhịp tim rối loạn, dường như cô vừa trải qua một giấc mộng dài, giấc mộng về quá khứ rối ren, quấn quýt không chịu buông tha. Đó là vết thương cô chôn tận sâu đáy lòng, câu chuyện năm xưa đối cô là một sự đả kích quá lớn, thế cho đến giờ mỗi khi cô nhớ lại lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Nếu như nói rằng cô đã không còn hận Thẩm Hạo Ngôn nữa, căn bản chi là lừa mình dối người, chỉ là coi như lúc đó Tiểu Nhược là cô gái tính tình mềm yếu , chỉ biết im lặng tuyệt đối rồi lặng lẽ rời đi, sự thật cũng chứng minh cô cũng chỉ như con đà điểu rúc mình trốn tránh.

Thế nhưng hai năm sau, hắn lại xuất hiện. Tiểu Nhược nhíu chặt hàng lông mày nho nhỏ, giống như là đang tự nói với bản thân mình: “Thẩm Hạo Ngôn, anh rốt cuộc muốn thế nào, anh tới đây làm gì, chúng ta, chúng ta đã ly hôn rồi không phải sao- -” chuyện đã qua hai năm, hắn lại xuất hiện ở trước mặt cô, dùng tư thái bá đạo ép cô trở lại bên cạnh hắn.

Chỉ là hắn đã quên mất, cô bây giờ sớm đã không còn là Tiểu Nhược ngốc ngếch ngày xưa . Nếu như là cô trước đây, lúc này thấy hắn đã xuất hiện có lẽ sẽ khúm na khúm núm trước mặt Thẩm Hạo Ngôn, rồi sau đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc tìm một nơi để chốn đi, tốt nhất là chốn đến một nơi mà Thẩm Hạo Ngôn không thể tìm được, chỉ là cô bây giờ cũng không phải cô của ngày xưa nữa, hiện tại cũng không giống nhau, bọn họ đã ly hôn rồi …

“Thẩm Hạo Ngôn, anh không thể ảnh hưởng tới tôi, cũng không có cách nào thay tôi quyết định!” Cho nên hiện tại cô vẫn rất tốt, thoải mái nằm trên chiếc giường nhỏ của mình

Có lẽ là cô quá coi thường quyết tâm của người nào đó, người kia làm chuyện gì cũng chưa từng có dỡ nửa chừng . Cho nên nữa đêm bỗng xuất hiện tiếng chuông của chói tai, Tiểu Nhược quả thực bị dọa cho hết hồn, hai mắt mở to nhìn cánh cửa , quên mất phải phản ứng như thế nào, mà chuông cửa trước sau không ngừng vang lên, hơn nữa rõ ràng cho thấy là người nào đó đang bực mình đành trút giận lên cái chuông, vội vàng, dai dẳng mà chói tai. Chỉ có một người mới có thể nhấn chuông như vậy , bởi vì người đó quá mức bá đạo, cũng chẳng có tính nhẫn nại gì cả. Tiểu Nhược lấy tốc độ nhanh nhất nhảy xuống giường, chạy đến bên cửa, mở cửa ra, cô không muốn anh đem tất cả hàng xóm đánh thức dậy, không cần đoán cũng biết sau đó cô sẽ phải xấu hổ đến chết mất!

Đứng ngoài cửa quả nhiên là cái người đang mang bộ dáng bực mình, Tiểu Nhược đoán nếu cô chỉ chậm một bước nữa thôi, nhất định là anh sẽ trực tiếp phá cửa xông vào mất. Thân thể sợ hãi né sang một bên, khiến cho hắn dễ dàng tiến vào, đóng cửa lại. Cô vừa mới chỉ xoay người, vòng eo cảm thấy một trận căng thẳng, cả cơ thể bị xoay ngược lại, dễ dàng bị ép lên cánh cửa, cô còn chưa kịp phản ứng phả ứng gì, bong đen đã bao trùm xuống , trên môi một hồi ấm áp, Tiểu Nhược giằng co, chỉ tiếc, không chút nào xê dịch được, người trước mặt giống như tượng đá ghim chặt cô trên cánh cửa, anh chỉ dùng một tay đã cố thể chế ngự hai tay cô bắt chéo sau lưng, hại cô chỉ có thể mở to mắt to, “Ô ô – -” kháng nghị, cho dù cô đã từng học qua TaeKwonDo, nhưng mà ở trước mặt hắn tựa như chỉ là khoa chân múa tay đùa giỡn, không, ngay cả con mèo nhỏ gãi ngứa cũng không bằng, căn bản là không thể nào thoát khỏi. Nụ hôn bá đạo thiếu chút nữa làm cho Tiểu Nhược không thở nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến mức đỏ bừng. Thẩm Hạo Ngôn khẽ lùi lại, nhắc nhở cô, “Nhắm mắt lại, nhớ hô hấp – -” chỉ một thoáng rồi lại hôn xuống, mãnh liệt không một chút nào dịu dàng . Tiểu Nhược thề, cô nghe ra được trong giọng nói của anh có vẻ giễu cợt, đáng ghét! Người đàn ông này còn để ý tới, lại còn ăn đậu hủ của cô ( ăn đậu hũ: chiếm tiện nghi, sàm sỡ), lại còn cười cô, thật sự là – - buồn cười!

Thế nhưng con mèo nhỏ thì cũng chỉ là một con mèo nhỏ, dù giương nanh múa vuốt thế nào, cũng chạy không thoát khỏi bàn tay của tên thợ săn giảo hoạt. Thẩm Hạo Ngôn vừa rồi không kiên nhẫn tức giận rốt cục lấy được kết quả như ý muốn, nhìn xem này cô gái nhỏ liền bởi vì bị mình hôn môi liền quên mất cả hô hấp, tâm tình của hắn là tốt rồi phải không được, hãy nói đi, cô vốn là nên tại trong ngực hắn, phải thuộc về hắn . Chẳng qua cô không chịu nghe lời lại chơi cái trò mất tích với hắn! Thật sự là quá giằng co! Nhưng cuối cùng còn không phải là lại bị hắn bắt được sao! Cho nên, hắn Thẩm Hạo Ngôn trời sinh chính là tay săn mồi lão luyện, hắc hắc, Thẩm Hạo Ngôn nở nụ cười càn rỡ, vớ vẩn, xem em làm thế nào để đấu được với anh!

Ác ma cảm thán, ” mèo nhỏ, em rốt cục đã trở lại! Trở lại bên cạnh anh rồi – -” ác ma lần nữa rớt phá mắt kiếng, thâm tình ôn nhu nỉ non!

Bị người nào đó tính kế con mèo nhỏ đáng thương vẫn còn đang giãy dụa trong lòng, không thấy được kia nụ cười bướng ngang trên khóe môi của ác ma – - cùng những lời thủ thỉ đầy thâm tình kia ~

Chương 70: Cuộc Sống Không Có Em .

Sáng sớm những tia sáng len lỏi vào căn phòng nhỏ đánh thức Tiểu Nhược, cô xoay người, “sao lại có vẻ đau nhức nhỉ”, hai cánh tay quơ quơ trúng người đang ngủ bên cạnh.

“Uhm!” Bên cạnh lại đột nhiên vang lên tiếng rên rỉ, làm cho Tiểu Nhược đứng hình, từng cảnh từng cảnh ngày hôm qua tái hiện lại trong đầu cô như một thước phim quay chậm, vô ý nhìn qua thấy người đàn ông kia đang cau mày, miệng còn lẩm bẩm gì đó, mắt cô mở càng ngày càng to. Cuối c cũng bừng tỉnh cô giãy giụa nhảy ra khỏi cái chăn, muốn bước xuống giường, nhưng do quá vội vàng cô lại bị té xuống. Tiếng động ấy khiến cho người đàn ông đang ngủ trên giường bị đánh thức

Tiểu Nhược thề, nếu như tình hình lúc đó không quá tức cười thì chắc người ta sẽ tưởng cô háo sắc mất, híc. Mà cũng thương cho cái chăn bị cô xé rách kia, một nửa trong tay cô, một nửa còn lại đang nằm chễm chệ trên cặp mông của người kia, mà xem chừng nửa chăn kia cũng muốn rớt xuống rồi…Tiểu Nhược chỉ có thể trợn mắt nhìn người kia lười biếng mở mắt ra, khuôn mặt hắn mang cút mơ màng, không hiểu chuyện gì xảy ra đang chờ cô giải thích.. Chờ lâu không thấy cô mở miệng, hắn dứt khoát lật thân, lấy

tay gối đầu, nằm nghiêng người nhìn chằm chằm cô

Tiểu Nhược chột dạ, lắp bắp nói;

“ Cái kia… cái kia…” Tiểu Nhược nói nửa ngày mà chỉ nói được hai tiếng “ cái kia”. Trong lòng cô cực kì hối hận, sao mà cô lại vô dụng như vậy, đối mặt với hắn lại không nói năng được gì cả (_?_). Cô còn hùng hồn nói hắn không ảnh hưởng gì đến cô thế mà bây giờ….Nhưng quan trọng là: bọn họ bây giờ không còn bấy kì quan hệ nào nữa, làm sao lại có thể …có thể chung chăn gối cơ chứ? Lại còn làm những việc không nên làm?

“Tại sao..tại sao lại…” Tiểu Nhược vừa cắn cắn góc chăn như trút giận lại không dám nhìn người đàn ông kia

“Uh, sao?” Người đàn ông lười hỏi một câu, giọng nói trầm trầm mị hoặc khiến Tiểu Nhược thiếu chút nữa vất tấm chăn trên người nhào tới, không thể trách cô nha, từ nhỏ cô đã bị Anime ảnh hưởng (minhmap: khụ…khụ Anime : Truyện tranh Nhật Bản). Người đàn ông này chỉ mới hai năm không gặp mà thay đổi nhiều quá, khiến cho cô choáng váng. Phải nhẫn nhịn, việc nhỏ không nhịn được sẽ ảnh hưởng tới việc lớn, lời của ông cha nhất định phải học theo. Tiểu Nhược hít sâu, nín thở nói:

“ Cái kia…. Chúng ta…” không thể như vậy. Đầu cô cúi thấp đến độ sắp chạm đất, không có can đảm nói hết câu. Liếc trộm hắn, nói thế nào cũng là hắn sai, nhưng tình cảnh bây giờ người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ cô là làm sai chuyện gì đó, đang nhận lỗi với chồng mình.

Hơn nữa, hiện tại giữa bọn họ là loại quan hệ gì đây, hai người họ đã li hôn rồi mà, chia tay rồi mà còn cố thể như vậy sao? Nghĩ như vậy, Tiểu Nhược liền khôi phục lại sức chiến đấu, bị lăn qua lăn lại, eo đau nhức cũng phải, cô cố gắng đứng thằng người, khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên nhìn hắn

“ Chúng ta.. không thể.. như.. nh ư vậy được” ngưởi cô mỏi nhừ, cô đem lời nói xong, trong lòng nhẹ nhõm không ít

“A! sao lại không được?” vẫn giọng nói nhàn nhạt, chỉ có chữ “A” thì lông mày khẽ nhếch lên một chút.

Vì cái gì, tất nhiên là có rất nhiều lý do rồi, mấy lí do đó không thể đếm trên đầu ngón tay được, Tiểu Nhược tức muốn hộc máu. Cảm giác lành lạnh, kéo kéo miếng chăn, cô lại muốn hét lên, lấy chăn che người lại, cô nãy giờ không phải…, sao lại có thể chứ, âm thầm dùng sức giữ chặt một góc chăn

Tiểu Nhược bỗng nổi điên lên:

“Vì cái gì à? Anh hỏi tôi vì cái gì sao? Được, tôi nói cho anh biết, chúng ta đã li hôn. Đây là lý do quan trọng nhất, nói đến đây giọng cô có chút ảm đạm

“Vậy thì thế nào”

Ly hôn rồi mà lại còn cùng nằm nói chuyện được người ta gọi là tái hôn, mà dù sao thì hai người họ cũng đâu có ly hôn, nhưng bây giờ hắn không muốn nói cho cô biết, hắn lại muốn trêu chọc con mèo nhỏ của mình một chút, ai bào cô dám trốn đi đến tận hai năm, làm hắn tốn bao nhiêu công sức đi tìm cô.

“ Như thế nào? Chính là chúng ta không thể nằm ngủ chung trên một chiếc giường, giống như bây giờ, tối hôm qua như vậy…”Nghe hắn nói như thể hắn không quan tâm, máu cô lại càng sôi lên, người này đúng là mặt dày thật, trước kia hắn đâu có vậy, nhưng sao bây giớ hắn lại thế cơ chứ?

‘ Sau đó thì sao?” hắn vẫn ung dung nhìn cô nổi giận, chơi với cô đúng là thú vị mà

“ Sau đó, sau đó thì, anh phải về nhà anh….” Thanh âm của cô ngày càng yếu, thật là vô dụng mà

“ Cho nên sao?” Tiếp tục hỏi

“Cho nên, cho nên, cứ coi như chúng ta không có chuyện gì xảy ra, đường ai nấy đi, nước sông khôn phạm nước giếng..” cô ngây ngốc trả lời câu hỏi của hắn “ Tóm lại, chúng ta không thể ở cùng một chỗ”. Đúng vậy, không thể lại sống chung.

“ Cho nên, em muốn nói là, chúng ta ly hôn rồi thì không để ở cùng một chỗ? Đây là loại lý do gì?” Nói xong khinh thường nhìn cô

“ Không thể ở cùng nhau có rất nhiều lí do, nói đến một trăm cái cũng không hết, nói đến sang mai vẫn còn, hơn nữa, mấu chốt là, ly hôn không có nghĩa là phải ở xa nhau, không còn bất kì liên quan gì đến nhau…” Càng nói hắn càng kích động, giọng càng ngày càng cao lên, đồng thời chăn cũng bị kéo lên. Chỉ là hai người không ai phát hiện, Tiểu Nhược thở gấp, người này thật là!

“ Kì thật, anh muốn nói là, em thật nhát gan, không dàm thừa nhận là em còn yêu anh! Những thứ kia căn bản không phải là lí do!”

Cuối cùng còn bỏ thêm một câu: “ Lý do của em toàn bộ không tính, chúng ta… chúng ta chưa từng ly hôn”

Chương 71: Chưa từng ly hôn .

Sorry các nàng mấy hôm nay bạn Sa bận quá nên ko đăng truyện được. mấy chương sau có em Na trợ giúp chắc sẽ sớm xong thui.

“Chúng ta chưa ly hôn.” Anh nhẹ nhàng nói.

Câu nói này chẳng khác nào một quả bom gây chấn động khiến cho Tiểu Nhược trở nên thẫn thờ, anh, anh ta nói cái gì? Không ly hôn? Kia, kia –

“Nếu như điều em bận tâm chính là chuyện này, muốn tìm cớ để phủ nhận, vậy để anh nói cho em biết, chúng ta chưa từng ly hôn, trong hai năm qua, quan hệ hôn nhân của chúng ta vẫn luôn tồn tại, lúc ấy, anh không ký tên.”

Nhìn ra sự ngờ vực của cô, Thẩm Hạo Ngôn tốt bụng giải thích. Chết tiệt nếu như cô khăng khăng lấy lý do ly hôn không muốn cùng hắn ở chung một chỗ, như vậy hắn đành phải nói ra sự thật này, trêu cợt cô so với nguy cơ có thể mất cô cái nào quan trọng hơn. Giờ phút này, mặt mũi chẳng quan trọng nữa, hắn không thể buông tay được, xa cách đã hai năm. Hai năm, với tính cách của hắn nhất định là muốn hoàn lại gấp đôi, quan trọng là phải hoàn lại như thế nào mới thỏa đáng . Khóe miệng lộ ra ý cười thâm trầm . Gian thương đúng là gian thương , nếu như Tiểu Nhược biết rõ ý nghĩ của hắn, nhất định cảm thán như vậy .

“Tôi, tôi, anh — chúng ta, không có – không có – ly hôn -?”

Tiểu Nhược lắp bắp hỏi, cô thực sự nghi ngờ, một vấn đề đơn giản mà cứ ngây ngốc hỏi lại nhiều lần. Chỉ là hắn vừa mới lơ đãng nói ra một câu như vậy, nhưng lại khiến cho những bi thương đã ngủ yên từ lâu bông nhiên quay lại.

“Đúng vậy. Không ly hôn. Cho nên về luật pháp quan hệ hai chúng ta vẫn là vợ chồng , mà em –”

Hắn nhìn biểu hiện ngây ngốc của người con gái trước mặt , trong lòng không khỏi vui vẻ một trận, bộ dạng ngây ngốc này muốn đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu. Khiến cho hắn vô thức nổi cơn thú tính, khụ, cô thật là có bản lãnh kích thích tiểu ác ma trong lòng hắn.

“Mà em, vẫn là vợ của anh! Bà xã ạ –”

“A –”

Tiểu Nhược lòng hoảng sợ , không cần phải hắn lại đùa giỡn hoa chiêu gì . Nhưng hắn cố ý từ từ không đem lừoi nói cho , cứ như vậy treo khẩu vị của cô.

“Bà xã, cho nên em phải tận tình thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, mà tối qua chỉ có thể coi là phần lãi hai năm trước em thiếu anh. Anh muốn lấy cả vốn lẫn lời! Bây giờ trả đủ cả hai năm đi!”

“A –” Lời còn chưa nói hết, người nào đó liền thừa dịp kéo cô lại, chiếc chăn trên người cũng bị kéo ra, nhanh như cắt cả người Tiểu Nhược đã bị giam vào trong ngực, hắn mỉm cười đặt Tiểu Nhược dưới thân. Tiểu Nhược thét chói tai không thôi , đáng tiếc mấy giây sau tiếng kêu đã bị chặn lại , chỉ còn tiếng ngâm nga như có như không.

Tiểu Nhược trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ về câu nói kia “Chúng ta không ly hôn.” “Không ly hôn là sao, vẫn còn là vợ của anh ư, vậy, chẳng phải là anh và tình nhân cũ tái hợp hay sao, lẽ nào cô lại là người thứ ba, là Tiểu Tam sao? Không đúng a, dường như là –“Bởi vì một câu nói của anh khiến cho đầu óc của cô mơ mơ hồ hồ thế nên khi hắn nhào tới cô phản ứng chậm mất nửa nhịp, nếu như cô phản ứng nhanh, ít nhất, ít nhất còn có thể nói một câu như thế này “Sao anh có thể nhào đến như vậy!” Lần này cô muốn tránh đi, né khỏi hắn, không phải đã toi công rồi sao? Vậy năm đó anh phản bội cũng không tính ư? Có thể xem như không có việc gì mà quên đi ư? Có thể im lặng chịu đựng sao? Tất nhiên là không thể, cô bây giờ cũng không thể tùy tiên? Đương nhiên là không được, cô bây giờ cũng không thể tùy tiện nói tha thứ liền tha thứ! Nhưng căn bản là cô bây giờ đến phòng thân cũng không thể làm được, không thể làm cho hắn di chuyển một chút nào! Chỉ có thể tức giận mà thôi!

Hai ngày, suốt hai ngày, Tiểu Nhược không còn sức lực cũng không còn cơ hội bước ra khỏi nhà trọ của cô một bước, Cô cứ như thế bị tên ác ma Thẩm Hạo Ngôn nghiền ép đến mệt chết, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Muốn chửi bới hắn cũng chỉ có thể rủa thầm trong bụng, bởi vì cổ họng của cô đã khản đặc. Nhìn cái tên đó ăn mặc chỉnh tề, tinh thần rất tốt, khóe miệng cười cười khiến trong lòng cô càng bực bội, Tiểu Nhược ở trong lòng thầm mắng hắn ngàn vạn lần. Mà Thẩm Hạo Ngôn dường như cảm thấy được, đang chỉnh lại trnag phục liền dừng lại, quay người bước đến phía dường, cúi người nắm lấy cằm Tiểu Nhược mà dùng sức hôn lên, cho đến khi hắn thỏa mãn mới chậm rãi quay người đi đến công ty..

Bị hắn hôn đến mức gần nghẹt thở, Tiểu Nhược ủy khuất ôm một góc chăn thầm nghĩ không thể để cho hắn tùy tiện chà đạp như vậy được, không lẽ hai năm vất vả của cô trở nên uổng phí sao, hại cô chịu cảnh tha hương, thương tâm trốn đi thật xa, loanh quanh một vòng, cuối cùng lại dây dưa không rõ với nhau, đây không phải là điều cô muốn. Cô bây giờ đã có thể một mình sống mạnh mẽ hơn rồi..

Mấy ngày sau đó, Tiểu Nhược cũng không thấy Thẩm Hạo Ngôn đâu, nhưng cô vẫn bị câu nói ngày hôm đó của hắn làm cho rối bời, làm việc liên tục mắc sai lầm. Ngay cả Jane cũng nhìn ra tâm trạng của cô, hỏi cô có chuyện gì rắc rối cần giúp đỡ không. Nhưng Tiểu Nhược không muốn nói, cô ấy cũng không ép. Tiểu Nhược nhìn cô ấy trong lòng thực cảm động, nhưng rắc rối lần này thật sự không biết nói thế nào.

Chuyện này thật rắc rối nha, Tiểu Nhược yếu ớt thầm nghĩ.

Ngày đăng: 17/03/2013
Người đăng: Vũ Biên Thuỳ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?