Gửi bài:

Chương 17-20

Chương 17: Cơn Giận Của Anh.

Sau khi tắt đi webcam , Hạo Ngôn cảm thấy rất mệt mỏi,cả ngày nay hắn đã làm việc điên cuồng rồi trở về nhà lại tiếp tục cuộc họp trực tuyến khẩn cấp, toàn bộ cơ thể đều lên tiếng đòi nghỉ ngơi.

Thuận tay cầm lấy nước ở bên cạnh , ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

”Chết tiệt!”

Buông lời mắng chửi, nhìn lại thứ đang cầm trong tay hắn không thể tin được , đây không phải là nước canh mà là thứ thuốc màu đen xì khiến cho người ta nhìn phát sợ, khi nào thì thứ này được đặt ở đây? !

Rất nhanh chóng, hắn đã đã quên là ai vừa mới đưa tới!

Hương vị kia làm cho hắn thấy rất không thoải mái, không bao lâu, hắn cảm giác được toàn thân khó chịu, nhiệt độ trong phòng đang lên cao, nhiệt độ cơ thể hắn cũng nóng lên dị thường.

Xoay người nhìn lại chiếc chén không. Hắn mơ hồ biết rõ là vì sao ! Chết tiệt, hắn bị đánh thuốc!

Vẻ mặt âm trầm, hắn mở cửa, dự định đi ra ngoài dạy dỗ người nào đó , chỉ là vì quá kích động, khiến cho dược liệu trong cơ thể dường như càng phát huy nhanh hơn, khiến cho thân thể hắn choáng váng, tầm mắt cũng từ từ trở nên mơ hồ.

Đáng chết! Hắn biết rõ bọn họ rốt cuộc muốn làm gì , bọn họ có cần phải thiết kế hắn như vậy không, hắn là người mà khi nói thì không tính toán gì với ai, hắn chán ghét nhất chính là bị người khác ép buộc!

Được rồi, bọn họ đã thành công chọc giận hắn, hắn sẽ không để cho kế hoạch của bọn họ thực hiện được!

Thẩm Hạo Ngôn cắn răng cố gắng khống chế lửa nóng trong cơ thể . Chỉ là hắn không thể kiên trì quá lâu, lảo đảo bước đi, chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng, giải quyết tình trạng quẫn bách này.

Không ngờ rằng, khi lướt qua gian phòng cửa khép hờ hắn bước vào, cố gắng nhìn rõ mọi thứ trong phòng , nhưng ánh sáng màu vàng của đèn điện hắt ra khiến hắn càng mơ hồ .

Đi đến bên giường, lại bị tình cảnh trước mắt dọa cho sợ hết hồn!

Hắn đi nhầm phòng sao? Chuyện này là thế nào? !

Chỉ thấy trước mắt một người con gái nằm trên chiếc giường lớn mặc đồ ngủ màu trắng dây lưng bởi vì vặn vẹo giãy giụa nới lỏng ra, bên trong chiếc áo ngực đỏ rực là da thịt trắng nõn như ẩn như hiện ,tầng chăn mong manh đắp ở ngang hông, cặp chân trắng nõn lộ một khoảng quỷ dị mị hoặc người ta.

Tay của hắn như bị mê hoặc bất giác vươn tới chạm trước mắt khả nhân nhi lúc vươn đi ra, chỉ là ___ dường như cảm giác được bản thân bị người khác nhìn với ánh mắt chăm chú nóng bỏng, người trên giường vô thức cuốn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nghiêng về phía bàn tay hắn, làm cho suy nghĩ hỗn độn trong hắn nháy mắt bừng tỉnh chút ít!

Chết tiệt, là cô! Vợ của hắn !

Cho dù là dưới tình huống này, của anh vẫn nhanh chóng suy nghĩ, hắn nghĩ tới mới vừa rồi bản thân bị hạ thuốc, còn có cô vợ gợi cảm hiện tại nằm ở trên giường , hắn rất khó để không thể không nghi ngờ là bọn họ liên thủ thiết kế hắn!

Hắn tình nguyện bị dục hỏa hành hạ, cũng sẽ không tác thành cho kế hoạch của bọn họ. Chọc giận hắn , sẽ phải có gan gánh chịu phẫn nộ cửa hắn!

”Tỉnh dậy đi- – tỉnh dậy, cô đồ đàn bà đáng chết!”

Hắn nổi giận kéo người đang ngủ ngon giấc trên giường dựng dậy, lực đạo khiến cho người trên giường phải khẽ kêu lên.

Bạch Tiểu Nhược mở hai mắt vẫn đang còn mờ mịt như tầng sương mù, khó hiểu nhìnThẩm Hạo Ngôn trước mặt, ánh mắt như muốn bốc hỏa.

“ Chết tiệt cô nói cho tôi biết đây là có chuyện gì? ! Cô và mẹ tôi bày trò sắp đặt với tôi sao?”

Hắn không thể tin được,bộ dạng của nàng thanh thuần tinh khiết mà lại có tâm cơ như vậy .

”Cái gì, anh đang nói cái gì, em không hiểu!”

Bị hắn lay gọi đến mức sắp sửa hôn mê, lại nghe những lời khó hiểu như vậy khiến cho nàng càng trở nên hồ đồ.

”Chẳng nhẽ cô lại bỉ ổi đến vậy sao? ! Nhanh như vậy không thể chờ đợi được muốn bò lên trên giường của tôi sao? ! Muốn ra sức củng cố địa vị thiếu phu nhân à? !”

Lửa giận đã khiến cho lời nói của hắn không còn kiêng nể gì nữa. Chỉ mới hơn một ngày , cô ta đã nóng lòng như vậy sao. Đôi mắt hắn âm lãnh nheo lại lộ rõ vẻ nguy hiểm.

”Không phải đâu, anh hiểu lầm rồi, em không có, không có mà!”

Mặc dù vẫn không rõ sự việc rốt cuộc là như thế nào, nhưng là nàng tuyệt đối không có ý tứ kia . Đúng là mẹ chồng có chỉ dậy cho nàng , nhưng mà nàng cũng còn chưa kịp áp dụng cơ mà .

”Cô còn muốn ngụy biện sao? Hiện tại cô ăn mặc như vậy nằm ở trên giường, ý tứ không phải là quá rõ ràng sao? Lại còn cố tình trối cãi!”

Đã rõ ràng còn không chịu thừa nhận, hắn sẽ không dễ dàng tha thứ !

”Này – - đây là – - em thật sự không như thế !”

Theo tầm mắt của hắn nhìn về phía quần áo mình, nàng bỗng im bặt, vội vàng buộc lại dây áo, nàng thật sự không biết phải giải thích tình huống trước mắt như thế nào.

”Không cần phải nhiều lời ! Tôi cho cô biết, tốt nhất là cô nên từ bỏ ý định đi, tôi sẽ không để cho cô đắc ý đâu!”

Trừng mắt nhìn Tiểu Nhược đang muốn giải thích, hắn cực lực đè nén dục vọng , càng bởi vậy khắc tức giận mà nhăn nhó, vẻ mặt hung hãn như quỷ Satan!

”Em…” Nàng cố gắng mở miệng một lần nữa, nhưng lại bị hắn nhanh chóng cắt ngang.

” Thẩm Hạo Ngôn tôi muốn kết hôn chỉ là một cô vợ hiền lành biết an phận, không phải là một người đàn bà đầy tâm cơ phóng túng !”

Hắn không phải đã nói rất rõ ràng là chỉ muốn một đứa trẻ để có người thừa kế , cô ta nhanh như vậy đã không thể chờ đợi được? Hắn hiện đang thay đổi chú ý, hắn sẽ không để cho người khác sắp xếp hắn một cách thái quá như vậy được! Thô lỗ đẩy nàng ngã xuống, xoay người sải bước, loạng choạng bước ra cửa, hung hăng đóng sầm một cái!

Hắn lao nhanh đến phòng tắm dành cho khách ở bên cạnh , đem mình ngâm trong làn nước lạnh lẽo , cho đến khi dược liệu kia mất hết tác dụng.

Bị hắn ngang ngược đẩy ngã xuống giường, sắc mặt nàng một hồi trắng một hồi xanh, nhớ lại hành động của anh ta, cùng với những lời nói gay gắt, khiến cho nàng trong lòng đau nhói, biểu hiện tàn nhẫn lạnh lùng của anh ta như vậy khiến cho nàng lo lắng, nàng không biết tại sao lại như vậy?!

Hai tay vừa rồi bị anh ta tóm chặt bây giờ sưng phồng cả lên, nhưng nàng đã cũng chẳng buồn bận tậm , rút cục không nhịn được nữa nàng gục bên gối vùi đầu khóc nức nở.

Chương 18: Chạy Trốn.

“Tổng giám đốc, anh có muốn nghỉ ngơi một lát hay không, tới nơi tôi sẽ gọi anh?” Trợ lý Lý nhìn về phía Tổng giám đốc nhà mình rõ ràng vẻ mặt rất mệt mỏi, nhưng vẫn đang chăm chú vào chiếc Laptop trước mắt.

“Nghỉ ngơi tốt, thì mới có tinh thần minh mẫn để làm việc được?”

Nhìn hắn ngay cả dừng cũng không chịu dừng một lá, Tiểu Lý nhịn không được lại lên tiếng thúc giục. Tiểu Lý than thầm: Tổng giám đốc của mình dù sao cũng không thể ngã xuống, mình còn có mẹ già phải nuôi ! Mình cũng là cần nghỉ ngơi, nhưng mình mới có 3 giờ sáng đã bị đánh thức !

“Được rồi.”

Có vẻ như không chịu nổi lời thúc giục của trợ lí, hay là do thật sự cũng rất mệt mỏi, hắn dừng đôi tay đang bận rộn lại.

Tháy thế Tiểu Lý vội vàng giúp hắn đem ghế ngồi ngả xuống thoải mái.

Chờ đến khi Tổng giám đốc nhắm mắt, đắp cho hắn thêm một chiếc chăn mỏng, sau đó nhẹ nhàng bước ra khoanh dành cho hành khách.

Dường như là chỉ vừa nhắm mắt, Thẩm Hạo Ngôn liền khẽ lên tiếng nguyền rủa.

Bởi vì, bây giờ trong đầu toàn là chuyện của buổi tối ngày hôm qua, chuyện kia hắn vốn nghĩ là người con gái kia sẽ có biện pháp gì đó, thế nhưng lại dùng phương pháp hèn hạ như vậy xếp đặt hắn! Hắn cũng không biết tối hôm qua bản thân tắm không biết bao nhiêu lần nước lạnh, mới dập tắt hết dục vọng thiêu đốt trong người. Đương nhiên hắn có thể đi tìm những người đang bà khác, chỉ cần một cú điện thoại, nhưng hắn vẫn nhịn được, hắn nhất định sẽ đòi lại gấp đôi!

Trong đời hắn ghét nhất là bị ép buộc, cho dù là chuyện hắn nhất định phải làm.

Hắn sớm đã có kế hoạch, thế nhưng cô gái kia lại ý đồ phá hỏng, hắn sẽ không cho phép điều đó!

Cho nên rạng sáng mới là 3 giờ hắn đã gọi điện thoại cho trợ lý, ra lệnh sắp xếp để sáng sớm hôm nay hắn bay ra nước ngoài khẩn cấp, tự mình tới Châu Âu giải quyết công việc.

Thoạt nhìn có điểm giống sợ hãi mà chạy trốn, mặc dù hắn không chịu thừa nhận!

Hắn bây giờ không muốn nhìn thấy nàng, hắn sợ sẽ đối với nàng làm ra những chuyện đáng sợ.

Hắn chỉ muốn sang bên đó trực tiếp giải quyết rắc rối của kế hoạch đang triển khai, phải, lí do chỉ có vậy mà thôi, hắn ở trong lòng thầm giải thích vì sao mình không kịp suy nghĩ mà lại hành động như vậy, còn có vẻ giống như đang chạy trốn.

Bất chợt , trong đầu hắn bỗng hiện lên hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia, khiến cho tâm tình của hắn thoáng xuất hiện một loại cảm giác khác lạ, điều này làm cho hắn rất không thoải mái. Lắc lắc đầu, cố gắng gạt đi những suy nghĩ phiền chán kia.

Chờ hắn xử lý tốt chuyện ở Châu Âu, hắn sẽ khiến cho nàng nhận thức rõ ràng, hắn không phải là kẻ dễ dàng ngoan ngoãn để cho người ta thao túng .

Bất kể là ai, đều phải trả giá đắt cho việc chọc giận hắn! Mệt mỏi đến cực điểm, bất giác chìm vào trong giấc ngủ.

“Cái gì? ! Nó bây giờ đang ở Châu Âu? !” sáng sớm trong phòng khách lớn của Thẩm gia vọng lên tiếng quát tháo om sòm. Người lên tiếng không là ai khác, chính là Thẩm phu nhân.

Bà sáng sớm nhận được tin tức của quản gia, báo cáo là thiếu gia sáng sớm đã ra sân bay, sang Châu Âu công tác. Bà lập tức cúp điện thoại, hoả tốc chạy tới đây hỏi cho rõ ràng.

“Dạ vâng, thiếu gia hôm nay 6 giờ đã lên máy bay, tôi đã gọi điện tới hãng hàng không xác nhận .”

Quản gia kinh hoàng sợ hãi, rất sợ bên kia không chú ý, lão phu nhân lại mất hứng.

“Tiểu tử ngu ngốc này, hôm qua đã đồng ý với ta như thế nào, bây giờ thì lại chạy mất.”

Thì ra bà thật sự đã già rồi chẳng còn uy tín gì nữa sao?

“Đúng rồi, đem hôm qua… Đêm hôm qua các người có nghe được cái gì, ừm – - tiếng động kỳ lạ gì hay không?” (Sa: @@ phu nhân ! Tường nhà người cách âm tốt lắm)

Bà chẳng qua là muốn biết tối hôm qua rốt cuộc có phát sinh hay không chuyện cần phát sinh.

“Tiếng động lì lạ? ! Không có, nhưng mà – - “

Quản gia lông mày nghiêm túc nhíu lại, ông đang suy nghĩ đó có được coi là tiếng động kì lạ hay không?

“Nhưng mà cái gì, nói nhanh một chút, không cần phải ấp a ấp úng .”

Muốn bà sốt ruột đến chết hay sao?

“Tối hôm qua thiếu gia quát tháo rất lớn tiếng, quả thực giống như sư tử đang gầm thét, về sau còn có tiếng sập cửa rất to.”

Tối qua ông đang say mộng đẹp thì bị giật mình, hại ông cứ tưởng rằng mình lạc vào rừng rậm, chọc phải sư tử, bị dọa một trận khiến cho người đầy mồ hôi lạnh.

“Sau đó thì sao, không có gì nữa à?”

Về sau có không có cái gì gọi là âm thanh mập mờ sao.

“ Không có.”

Ông còn có đứng lên xem xét, phát hiện không có điều gì khả nghi, bốn phía an tĩnh đến đáng sợ, ông lại nằm xuống ngủ tiếp, sau đó cũng không biết gì cả.

“Không có? Làm sao có thể không có đây, ông nhớ lại cho kĩ, có phải đã bỏ sót cái gì hay không.”

Bà rõ ràng đã bỏ thuốc liều cực mạnh , hơn nữa, Tiểu Nhược nghe lời như vậy, chắc chắn sẽ làm theo lời bà, con trai bà liệu có thể chịu được lực hấp dẫn này không?

“Thật sự là không có.”

Quả thực sau đó cũng không có tiếng động gì.

“Quản gia, bây giờ ông lập tức gọi thiếu gia trở về đây cho ta!”

Thật là…, kế hoạch hoàn mỹ như vậy lại vẫn xảy ra sai sót!

Lão phu nhân, thiếu gia đã lên máy bay, bốn giờ chiều mới tới nơi, hơn nữa thiếu gia còn phải đi làm việc.

“ Người cần tìm đang ở trên máy bay, ông làm thế nào phi lên cản thiếu gia lại được đây? Với lại quấy rầy công việc của thiếu gia, hậu quả sẽ rất thê thảm !”

Khi nó tới nơi trước tiên điện thoại cho nó, bảo nó quay trở về , cứ nói là ta sắp chết” thật sự bà sẽ bị tức mà chết mất, 555, cháu của bà, khi nào thì mới có đây…”

555: phiên âm gần giống với huhuhu

Lão phu nhân, hay là chờ thiếu gia làm xong việc trở về đi.”

Quản gia nhìn lão phu nhân nhà bọn họ, ông có thể thấy thấu hiểu được tâm tình sốt ruột muốn bế cháu nội của bà, suy nghĩ của thiếu gia, ông cũng không thể lý giải, làm cho hắn mất hứng, ông cũng không có quả ngon để ăn.

“Ta muốn cháu của ta.”

Chỉ muôn ôm cháu nội mà thôi, vì sao lại khó như vậy.

“Lão phu nhân, sẽ có mà, tôi tin thiếu gia sẽ không để cho người thất vọng .”

Thiếu gia là hắn từ nhỏ nhìn đến lớn, hắn không phải là loại người thất tín, ông tin tưởng thiếu gia.

“Tốt nhất là như vậy!”

Nếu không để cho bà được ôm cháu nội, bà sẽ làm căng với nó cho mà xem.

“Thiếu phu nhân ở trên lầu sao?”

Bây giờ bà cũng chỉ biết tìm Tiểu Nhược cô con dâu đáng thương để an ủi.

“Có ạ.”

“Tốt lắm, không có việc gì đừng tới quấy rầy chúng tôi.”

Bà muốn suy nghĩ lại, bà sẽ không thể dễ dàng khinh “địch” như trước nữa rồi !

Chương 19: Bị Thương Ngoài Ý Muốn.

Bước lên lầu, trong phòng ngủ chính không thấy người đâu, dọc theo hành lang, phát hiện Tiểu Nhược ở phía ngoài sân thượng.

“Tiểu Nhược.”

Bà bước tới gần lên tiếng gọi nàng.

“Dạ.” Đang còn chìm đắm trong suy nghĩ riêng nàng đột nhiên bị gọi tên nên co chút giật mình.

“Mẹ, là ngươi sao?” Xoay người nhìn thấy người vừa tới, lông mày vốn đang giãn ra, lập tức lại nhíu lại, như nhớ ra chuyện khó xử kia.

“Sao vậy, Không vui khi nhìn thấy ta sao.” Nhìn thấy nàng nhíu chặt mi, bà trêu đùa nói.

“Dạ, không có, không có, con chỉ là…” Do dự không biết phải giải thích như thế nào về nhiệm vụ được giao đã không hoàn thành.

“Chỉ là cái gì?”

“Con tối hôm qua, tối hôm qua…” Quanh co không biết nên giải thích tình huống như thế nào, nàng chẳng những không làm được gì, lại còn bị anh hiểu lầm.

“Được rồi, mẹ cũng đã biết , không có việc gì, không vội, chờ nó quay trở lại sẽ tìm nó để tính sổ sau.”

Cho dù trong lòng nóng lòng muốn ôm cháu , thế nhưng bà cũng không nên bức quá .

“Dạ , vâng.” May mắn là mẹ chồng không truy vấn điều gì, mày ngài bấy giờ mới chịu giãn ra.

Tuy nhiên cũng vì một chuyện khác mà nàng rầu rĩ không vui vẻ lên được. Sáng sớm nay đã nghe được tiếng xe lái đi, sau đó nàng biết được tin tức anh đã đi Châu Âu.

Vốn là không cần hắn phải giải quyết, hắn lại kiên trì tự mình rời đi.”Có lẽ anh ấy không muốn thấy mình rồi!” Tiểu Nhược tự giễu nghĩ.

Tiểu Nhược không tự chủ đem lời nhủ thầm nói lên thành tiếng,Thẩm phu nhân vội vàng an ủi.‘”Sao lại vậy, không nghĩ những chuyện này nữa, chúng ta tới vườn hoa tản tản bộ, không nên ở lâu trong phòng, sẽ buồn bực chết mất .”

“A,được!” Khẽ lắc đầu, nàng nở một nụ cười ngọt ngào, cùng mẹ chồng hăm hở đi xuống lầu.

Năm ngày qua đi, trong mấy ngày này, Tiểu Nhược mỗi ngày đều vui vẻ giống như chú chim nhỏ vừa mới xổ lồng, trong hoa viên Thẩm gia có rất nhiều loại hoa, ban ngày, lúc nhàn hạ nàng sẽ lại tới hoa viên chăm sóc những khóm hoa kia; hoặc là ở trong thư phòng đọc sách, có khi Thẩm phu nhân chạy qua cùng nàng uống trà chiều, nói chuyện phiếm.

Nàng cảm thấy rất phong phú, vui vẻ, chỉ là ngẫu nhiên chợt nhớ đến, trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt lãnh khốc, cùng với hiểu lầm của anh ngày đó, lại cảm thấy nhục nhã.

tiếng bước chân vội vàng từ xa rồi tới gần, nàng nghe được tiếng cửa phòng bị gõ mạnh.

“Thiếu phu nhân, không xong rồi.”

Quản gia ngoài cửa lo lắng kêu lên.

“Làm sao vậy? !” mở cửa, nhìn vẻ mặt bối rối của quản gia, trong lòng không khỏi thoáng hiện lên một tia bất an.

“Thiếu gia đã xảy ra chuyện.”

Thở phì phò nói với nàng.”Làm sao lại như vậy?” Không phải chỉ là đi công tác hay sao? Đã xảy ra chuyện gì , hơn nữa chẳng phải là còn có hộ vệ sao?

“Là như thế này, công ty con bên kia, đối thủ cạnh tranh ghen tức, thế nên cho người ám hại, vung dao muốn đả thương người đại diện của chúng ta, thời khắc quan trọng thiếu gia đẩy anh ta ra, thay người đó đỡ một dao.”

“Cái gì? Rất nghiêm trọng sao, anh ấy có bị thương không?”

Nghe được hắn gặp chuyện không may, tim như nhẩy lên.

“Đã đưa đến bệnh viện, bị thương ở phần bụng bên phải. Bây giờ còn đang cấp cứu.”

Bên kia vừa xảy ra chuyện, liền vội vàng gọi điện thoại báo về .

“Vậy bây giờ tôi nên làm cái gì?”

Vừa nghe đến hắn vẫn còn đang cấp cứu, Tiểu Nhược liền kinh hoảng không ngớt, hoàn toàn không biết phải làm như thế nào.

“Tốt nhất là đuổi tới Châu Âu đi, thiếu gia cần ngài chiếu cố, tôi đã để cho lái xe đi đặt vé máy bay .”

Tình huống khẩn cấp, hơn nữa, lão phu nhân cho rằng đây là một cơ hội, để cho thiếu phu nhân đi chiếu cố thiếu gia, có thể gia tăng thời gian bọn họ ở cùng nhau, bồi dưỡng tình cảm.

“Được, vậy tôi lập tức thu dọn đồ đạc!” Dường như không có chút do dự, nàng lập tức đáp lời.

Sau đó, nàng bắt đầu thu thập hành lý .

Khi máy bay thuận lợi đáp xuống sân bay Paris, Tiểu Nhược bỗng cảm thấy hoảng hốt, sẽ phải gặp lại hắn.

Ngồi ở trong xe Limousine, nghĩ tới lát nữa sẽ phải gặp người kia, bản thân mình nên làm như thế nào, quả thật nàng có chút hoài nghi anh ta có muốn gặp nàng hay không.

“Nhưng là bây giờ anh ấy bị thương, mình là vợ , chiếu cố anh là chuyện đương nhiên!”Trong lòng có một giọng nói reo hò khích lệ nàng.

Chương 20:

Bệnh viện trung tâm thành phố Paris

Đứng trước cửa phòng bệnh, Tiểu Nhược còn đang do dự có nên gõ cửa hay không. Bên cạnh, quản gia đã nóng lòng thay nàng gõ cửa, kéo nàng ra khỏi trạng thái ngây ngốc đi vào trong. Trong phòng bệnh, Thẩm Hạo Ngôn mới được chữa trị nằm trên chiếc giường màu trắng, hai mắt nhắm nghiền , mày rậm nhíu lại, dường như đang phải chịu đựng những cơn đau đớn thống khổ, ngủ cũng không được yên, cánh tay vẫn còn đang truyền nước biển lộ ra bên ngoài chăn. Tiểu Nhược đi tới, nhẹ nhàng nâng tay anh lên, đặt lên giường, đem chăn đắp lên. Quản gia chứng kiến cảnh này, cảm động đến thiếu chút nữa kêu to, dù cho ai nhìn thấy thiếu phu nhân dịu dàng, động tác cẩn thận cùng với đôi mắt tràn đầy nhu tình chắc hẳn đều sẽ cho rằng bọn họ là một cặp vợ chồng ân ái.

Nhưng mà, sự thật lại không phải như vậy.

Thiếu gia bọn họ có phần không thích thiếu phu nhân thì phải, nếu không thì cũng chẳng đối xử với nàng lạnh nhạt như vậy.

Hi vọng sự cố ngoài ý muốn lần này sẽ cho bọn họ một cơ hội. Hắn xúc động nghĩ, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, đem không gian riêng tư lưu lại cho hai người.

Ngồi trước giường bệnh, Tiểu Nhược nhìn Thẩm Hạo Ngôn đang ngủ mà nhẹ giọng thở dài. Đôi mắt bình thường lạnh lùng như băng khép chặt giống như đứa trẻ mới sinh ngủ say, ngũ quan tuấn lãng như chạm khắc, tỏa ra khí thế, khiến cho hắn mặc dù đang ngủ cũng khiến cho người ta cảm nhận được một loại khí phách vương giả không gì sánh được. Một khắc kia cũng giống như hình ảnh sư tử tạm thời ngủ say chờ tỉnh giấc. “Ít nhất khi ngủ thì tốt hơn nhiều”. So với khi hắn tỉnh, nàng tình nguyện lựa chọn hắn như bây giờ, ít nhất hắn sẽ không tỏa ra khí thế bức người, khiến người ta không rét mà run. Không kiềm chế được tình cảm của mình vươn cánh tay nhỏ bé chạm vào khuôn mặt như họa kia , muốn vuốt lên đôi mày rậm nhíu chặt. “Ưm…” Người trên giường khẽ rên thành tiếng, không rõ là do cơn đau khi hết thuốc tê hay là do bị quấy rầy mà khó chịu. Tiếng rên khiến cho Tiểu Nhược tỉnh táo lại, nàng chột dạ định rút bàn tay ở trên mặt hắn về.

Thế nhưng, bàn tay nàng lại bị người ta nắm lấy,rút không ra.

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, không dám tin nhìn qua người trên giường đang mở mắt, cái miệng nhỏ nhắn mở ra thật to, hoàn toàn không biết phải phản ứng ra sao.

“Tôi còn chưa có chết, không cần đem miệng mở ra đến mức lớn như vậy”

Chỉ là một vết thương nhỏ, nàng cho là hắn sẽ cứ như vậy mà ngủ, vĩnh viễn bất tỉnh dúng không? Hắn, cũng không yếu ớt như vậy!

“Ưm…Đừng!” Cầm tay nàng kéo khiến miệng vết thương bị rách, đau đớn làm cho hắn thấp giọng nguyền rủa.

“Anh buông em ra” Nhìn hắn nhăn mày lại, biết hắn bị đau nên nàng vội vàng nhắc nhở hắn

“Không buông! Ai bảo cô đến ?”

Trông nàng giống như ghét bỏ bộ dạng bây giờ của hắn, trong lòng hắn liền tức giận.

“Em…em…”

Dường như hắn đang tức giận, là không muốn cho nàng đến sao? Nhưng mà–

“Không chết được, không phiền cô hao tâm tổn trí, đi về đi ! “

Lạnh lùng cắt ngang lời của nàng, hắn không thích để cho người ta nhìn hắn giống như côn trùng, nhất là nàng!

Quá tổn thương lòng tự tôn của hắn!

“Nhưng mà..”

Nàng còn muốn nói, nàng vẫn chưa thể đi, nàng đến chính là muốn chăm sóc hắn.

“Tôi bảo cô đi về, cô nghe không hiểu sao? Cút !”

Hắn hất tay nàng ra, hung dữ nói, nhưng vẫn không cẩn thận làm rách miệng vết thương.

“Tên lang băm chết tiệt này”

Đau nhức liên tiếp làm hắn mất đi tính nhẫn nại, tiện tay cầm lấy chén nước trên chiếc bàn bên cạnh, ném về phía bức tường.

“Anh đừng nóng giận, em đi ra ngoài, em đi ra ngoài ngay bây giờ đây”

Nàng lớn tiếng nói, sợ hắn lại tức giận, sẽ lại làm rách miệng vết thương, vậy thì nguy rồi.

“Cút ra ngoài ! !”

Bên trong lại truyền đến âm thanh của một bình hoa bị ném vỡ, chạy ra ngoài cửa, Tiểu Nhược khổ sở dựa vào vách tường.

Hắn thực sự rất không muốn gặp lại nàng sao!

Ngày đăng: 17/03/2013
Người đăng: Vũ Biên Thuỳ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?