Gửi bài:

Chương 21-24

Chương 21: Lăng Băm Tuấn Mỹ.

Thẩm Hạo Ngôn đem người đuổi ra ngoài, bởi vì cảm giác đau đớn nơi miệng vết thương, lại phải trông thấy người không muốn gặp nên trong lòng rất khó chịu, muốn tìm người trút giận.

Nhưng mà bây giờ cũng chỉ có thể nằm trên giường bệnh, hắn tức giận đấm xuống giường.

” Thật là hiếm thấy nha, tổng giám đốc Thẩm, hiếm khi có thể nhìn thấy được hình ảnh này của cậu” Đi kèm với giọng nói trêu tức là một vị nam tử cao lớn, tuấn mĩ dị thường bước vào phòng bệnh.

“Cậu, tên lang băm chết tiệt này!” Không thấy thì không sao, vừa xuất hiện liền bày ra vẻ mặt đáng ăn đòn, hắn tiện tay ném qua một cái gối.

“Ồ, tức giận không nhỏ, xem ra sức khỏe không tồi, nếu biết sớm tôi đã đem vết thương của cậu mở ra lần nữa rồi khâu lại, rèn luyện tay nghề kĩ thuật của tôi, để lâu cũng vô dụng!”

Nếu biết sớm như thế này thì đã không cho cậu ta sống dễ chịu , lãng phí thuốc quý của mình, thật là không đáng yêu !

Nam tử tuấn mĩ tiếp nhận “Ám khí” của hắn, vẫn còn bày ra bộ dáng mỉm cười, không mảy may đem “con sư tử” bệnh tật này để vào mắt.

“Không thành vấn đề, nhân tiện tôi cũng luyện nắm đấm một chút, cậu cũng biết, để lâu cũng vô dụng, tay lại đang ngứa ngáy, bây giờ lấy xương sườn của cậu để luyện tập cũng được lắm ! ” Giọng nói bình tĩnh, không thấy dấu hiệu của sự tức giận, thế nhưng giọng nói kia lại quá mức trầm thấp khiến cho nam tử tuấn mĩ lạnh cả sống lưng. “Ha ha, nói đùa thôi, tôi thích nhất chính là khua môi múa mép.” Cười khan vài tiếng, anh rất rõ ý nghĩa sâu xa đằng sâu vẻ mặt này, tốt nhất là không nên chọc tức cậu ta, bằng không chết lúc nào cũng không biết !

“Có điều , hắc, bộ dáng của cậu bây giờ thật sự là đủ “đặc sắc” nha”. Mạo hiểm với tính mạng, anh cố gắng nặn ra từng từ. Nói đùa, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất, không cười nhạo cậu ta một tý đúng là rất có lỗi với bản thân mình.

“Cậu muốn chết đúng không?” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, tốt nhất cậu ta không nên kích thích hắn lúc này, bằng không hắn cũng mặc kệ hắn có phải bác sĩ thiên tài hay là bạn bè gì thì cũng đều phải tính sổ .

“Bản thân tôi trước đó không lâu vừa mới đi xem bói, sư phụ của ông thầy tướng số kia nói mệnh tôi rất tốt, sẽ sống rất lâu nha !” Ai bảo anh người gặp người thích chứ.

“Ừm hứ! Tôi rất muốn uy hiếp ông ta một chút xem ông ta nói thật đến mức nào .

Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi , cậu nhìn cậu xem, cậu như bây giờ thì còn oai phong cái gì, thuộc hạ của cậu mà nhìn thấy không rớt mắt kính mới là lạ”. Râu ria mới mọc, con mắt hằn lên những tia máu, cùng với tính tình nóng nảy, đừng nói y tá, con kiến nhỏ đi qua còn muốn ngoan ngoãn về nhà. Thế mà cậu ta còn chết vì sĩ diện không để cho người ta giúp tân trang lại bề ngoài.

” Bệnh viện này sắp đóng cửa đúng không, cậu ăn no quá rửng mỡ sao? ” Hỏi nhiều như vậy, sẽ không phải là bị rối loạn tiêu hóa chứ.

“Yên tâm, tôi là thiên tài mà, làm sao có thể đóng cửa chứ, hơn nữa bây giờ chăm sóc cậu là thuộc trách nhiệm của tôi. ”Hắc, bắt được cơ hội này thì phải liều mạng dùng mà tận dụng, ai bảo trước kia đều bị cậu ta bắt nạt đến chết chứ, thật là hiếm khi ông trời mới cho cơ hội đùa giỡn với cậu ta.

“Cậu tin không, sắp đến tôi sẽ khiến cho cậu nhận ra sai lầm ngớ ngẩn của mình? “. Bây giờ thấy hắn cái gì cũng không làm được nên không thèm kiêng nể gì cả ! Đúng là đáng giận!

“Một giây nữa thôi, tôi sẽ làm cho cậu ngủ say đó, con mèo nhỏ ạ ” Hắc hắc, đành phải nói mấy câu độc ác vậy, huống chi, bây giờ anh đang quyết định sinh tử của cậu ta, hắc. Trên gương mặt ưu nhã từ đầu đến cuối luôn mang theo ý cười, khiến cho người ta cảm thấy vô hại mà không biết rằng giấu đằng sau đó là bao nhiêu tà ác

Đáng lẽ ra anh đã đi công tác tại thành phố B, tham dự một buổi tọa đàm,nhưng lại bị trợ lí của người này khẩn cấp triệu hồi, anh đúng là mệnh khổ. Anh tuy thế nhưng lại là đại soái ca người gặp người thích, người ta coi anh như bảo bối, cũng chỉ có cậu ta coi anh là cỏ, nhẫn tâm bóc lột anh.

Ai bảo anh thiếu cậu ta một đoạn nhân tình cơ chứ.

Chương 22: Thương Hương Tiếc Ngọc.

Lúc trước nếu như không nhờ Thẩm Hạo Ngôn, anh có thể đã được đăng trên trang nhất của mọi bản tin xã hội:”Thiếu niên nhà giàu cùng chó yêu tuẫn tình”.

Tuẫn tình : là từ thường chỉ người phụ nữ tình nguyện chết theo chồng để giữ trọn tấm lòng trung trinh của nghĩa tao khang.

Đúng là so với Đậu Nga còn oan hơn, sự thật là, con chó của anh đuổi theo một con chó màu hồng phấn của khách quý, không cẩn thận rơi vào trong hồ,mà anh, lại bị nó kéo xuống. Đáng thương là anh lại không biết bơi ! Ở trong hồ, anh cố gắng mà vùng vẫy, đúng lúc Thẩm Hạo Ngôn đi ngang qua bắt gặp, bảo trợ lý xuống cứu anh, anh mới có thể bảo toàn cái mạng nhỏ này, thoát khỏi hồ nước lạnh như băng.

“Không thể nhanh hơn chút sao, bản lĩnh y thuật của cậu chỉ như thế này thôi à?”

Nhiều hơn một ngày đối với hắn đều là sự hành hạ.

“Lão đại, cậu kiên nhẫn một chút có được không, tôi đã cho cậu ra viện sớm hơn hai ngày nha, cậu cho mình là người sắt sao, vết thương lớn như vậy, chỉ cần dùng tay điểm một cái, niệm vài câu thần chú là sẽ khỏi đúng không?

Lại còn dám nghi ngờ y thuật của anh, đúng là không thể chịu được ! Khuôn mặt tuấn mỹ có điểm vặn vẹo, anh tuyệt đối không thể chịu đựng được việc người khác nghi ngờ y thuật của anh.

“Tôi làm sao có thể tin tưởng được người đã cùng một con chó ngốc làm chuyện tuẫn tình ngu ngốc. “

Lúc ấy vì cứu cậu ta mà phải trì hoãn hành trình, thật là mất nhiều hơn được

“Không phải là làm chuyện tuẫn tình OK ?”

Đã nói qua rất nhiều lần, cậu ta nghe không hiểu sao ? Anh nóng nảy đến mức giậm chân

“Mắt thấy mới là thật”

Mắt lạnh lùng liếc cậu ta một cái, không cùng tên ngu ngốc này nói nhảm nữa.

“Sự thật có chút sai lệch, tôi lại đành phải nói lại một lần nữa, là như vậy…”

Danh dự của anh làm sao có thể để cậu ta bôi nhọ !

“Đủ rồi ! Không có việc gì, cậu có thể cút ra ngoài được rồi. “

Đột nhiên ngắt lời của anh, phất tay ý bảo anh có thể ngừng lại, đúng là người dài dòng

“Chờ một chút, để tôi nói hết…” Lời còn chưa nói hết, một cái gối liền bay tới, đập vào giữa sống mũi của anh.

Lời muốn nói ra cũng chỉ có thể ủy khuất nuốt vào trong lòng.

“Đau quá nha, làm cái gì vậy, cậu không biết thương hương tiếc ngọc đúng không ?”

Vuốt cái mũi bị đánh, anh kêu lên.

“Thế là tôi còn nương tay rồi đó !” Thương hương tiếc ngọc ? Chưa cho cậu ta vài quyền đúng là một sai lầm ! Tên đáng ghét.

” Đúng là lòng tốt không được báo đáp, sớm biết thế này tôi đã cho cậu ngủ luôn không tỉnh rồi”

Đỡ phải lãng phí tài nguyên, còn hại anh mất cơ hội xuất ngoại hiếm có.

“Còn không cút ra ngoài, đừng trách tôi không khách khí !”

Tên này, nói một hồi dài dòng liền không dứt

“Hừ, xú gia hỏa! Thật nên tìm một cô gái đến trị cậu !” Anh không phục lẩm bẩm.

Kỳ thật anh không biết rằng người kia đã xuất hiện rồi.

“Cậu cút ngay !” Trị hắn ư ? Tốt nhất là nàng có bản lãnh đó, cho tới bây giờ hắn còn chưa từng gặp qua. Anh khinh thường đùa cợt ” Sớm muộn gì cũng có ngày đó, cậu cứ chờ mà xem !”

Anh có dự cảm mãnh liệt rằng người đó nhất định sẽ xuất hiện, nếu không lưu lại con sư tử này đúng là đại họa .

Anh ai oán nhìn hắn một cái, chán nản đi ra ngoài.

Cạnh thang máy, nhìn cái mũi đỏ lên qua mặt kính, nghĩ đến hình tượng cả một đời anh minh của mình bị hủy, chẳng trách vừa rồi đám y tá kia có bộ dáng muốn cười mà không dám cười ! Mà tất cả cũng chỉ tại con sư tử không biết thương hương tiếc ngọc kia !

Thật không biết là kiếp trước anh có thiếu nợ cậu ta không !

Tốt nhất là cố gắng đừng để cậu ta rơi vào tay anh lần nữa, nếu không cậu ta nhất định sẽ rất thảm ! Anh vẫn nở nụ cười, vẻ mặt u ám khiến cho người ta nhìn anh như trẻ con .

Chương 23: Giai nhân thanh tú.

Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, anh vừa định đi vào, trước mặt bỗng nhào tới một người, đụng vào anh khiến anh lảo đảo lui về phía sau vài bước. Vừa định nhìn xem ai lại hấp tấp như vậy, người trước mặt đã vội mở miệng trước.

Thời điểm thang máy mở cửa, gót giày của Tiểu Nhược bỗng trẹo một cái, cả người không khống chế được ngã về phía trước, cảm thấy hình như đã đụng phải người khác.

“Thật xin lỗi ” Nàng vội vàng ngẩng đầu lên hướng người bị nàng đụng phải áy náy xin lỗi.

Thế nhưng lại bị người đàn ông tuấn mĩ trước mắt làm cho ngây người, hoàn toàn đã quên mất giày của mình còn giẫm lên chân người ta.

“Không sao”. Ưu nhã đỡ nàng, anh thi triển nụ cười chết người kia.

Đối mặt với nàng, trong lòng anh xẹt qua một tia kinh kinh ngạc,mừng rỡ, khá lắm mỹ nhân xinh đẹp, nhìn hàng lông mày mảnh mai như lá liễu, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, cái miệng xinh xắn, đôi mắt nhìn trong suốt giống như làn nước không chút bụi bẩn, điều này không khỏi làm anh vui sướng.

Con sư tử kia rốt cục cũng có một người có thể thuần phục cậu ta ! Anh cười gian ở trong lòng.

Đằng sau khuôn mặt tươi cười làm người ta như tắm gió xuân tiềm ẩn những tính toán âm hiểm, bên trong giường bệnh Thẩm Hạo Ngôn hắt hơi một cái thật to, lại làm miệng vết thương đau nhức, khẽ nguyền rủa.

“A, thật sự rất xin lỗi!” Phát hiện ra giầy của mình dẫm lên cái gì ở phía sau, lại dọa nàng nói thêm một hồi xin lỗi. Tiểu Nhược ảo não nhăn lại đôi lông mày nhỏ nhắn.

“Tiểu thư, thật sự không sao”.Thật là đáng yêu, cô gái như thế lại để ý con sư tử kia, rõ ràng là tự đưa mình vào miệng sư tử. Trong lòng anh có chút băn khoăn nho nhỏ, ai.

“Ừm, thật ngại quá”

May là , đối phương không gây khó dễ , bằng không tính nàng hướng nội thật không biết xử lí ra sao.

“Không có việc gì, không có việc gì, cô tới thăm bệnh à ? “

Lòng hiếu kì nổi lên, dĩ nhiên là muốn biết rõ ràng, hơn nữa nơi này lại là Paris.Người Châu Á đúng là rất ít gặp.

“Ừm, đúng vậy, tôi..bạn của tôi bị bệnh, tôi tới thăm anh ấy”.

Không biết có nên nói đó là chồng nàng hay không, thôi, tốt nhất là đừng nói. Tiểu Nhược thầm nghĩ trong lòng.

“A, tôi hiểu rồi. Vậy người đó ở phòng nào, có cần tôi dẫn đường không ?”

Anh phát huy hết mức vai diễn người đi săn, thận trọng theo sát con mồi.

“Không…không cần, tôi biết rồi, chỉ là vừa đi ra ngoài mua ít đồ “

Thực ra, ban nãy nàng đang ở trong hoa viên dưới lầu, một mình đau lòng.

“Nếu không ngại, cô có thể cho tôi biết tên của cô không? Tôi tên là Đằng Nguyên Phong.” Biết tên là tốt rồi.

“Tôi tên là Bạch Tiểu Nhược”. Mặc dù người đàn ông trước mặt này có chút nhiệt tình quá trớn, vẻ mặt lại vui vẻ,thân mật, chắc không phải người xấu.

“Bạch tiểu thư phải không, sau này còn gặp lại, chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại nhau thôi”

Chắc chắn sẽ gặp lại, dù thế nào đi chăng nữa,anh cũng sẽ tìm cơ hội đó.

“A?” Gặp lại? Không thể nào, người đàn ông đẹp trai trước mặt có phải…có chút vấn đề hay không?

Nàng còn muốn nói tiếp, người đã không thấy, chỉ thấy thoáng một cái bóng áo trắng biến mất nơi góc tường.

“Thật là một người kì lạ !”. Nàng nhủ thầm, rồi lập tức đi tới phòng bệnh.

Chương 24: Nhất Định Không Từ Bỏ.

Cửa phòng vừa mở ra, một cái gối ôm bất ngờ từ trong không trung bay tới, Tiểu Nhược nhanh mắt vội né sang một bên , may mắn không bị đập vào người.

“Ai cho cô vào đây, đi ra ngoài, cô nghe không hiểu đúng không !”

Đoán trước được tiếng gào thét.”Mặc kệ anh có muốn hay không, em vẫn sẽ ở lại đây.”

Bày ra bộ dáng dọa người này giống như trong trận chiến, hắn cho rằng nàng sẽ cứ như vậy mà lùi bước, bỏ về nước đúng không?

Nếu vậy lại khiến hắn thất vọng rồi ! Nàng càng muốn ở lại nơi này, nhìn hắn muốn đem nàng giết đi mà lại không làm được.

Hạ quyết tâm không rời đi, nàng liền giống như một tráng sĩ nắm chặt tay, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi về phía hắn.

“Không đi đúng không, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí !” Nàng vậy mà lại không sợ chết còn dám tới gần, thật là khiến cho hắn không biết nên tức giận hay khâm phục nàng đây.

Mặc dù trong lòng nàng đã phát run, nhưng dưới chân bước đi cũng không dừng lại.

Nàng đã chuẩn bị tâm lí kĩ càng rồi, bất kể là hắn ném cái cốc hay cái gối.

Nhìn nàng ngày càng đến gần, Thẩm Hạo Ngôn càng thêm bực bội, cầm lên chiếc cốc trên chiếc bàn bên cạnh giơ lên.

Theo phản xạ nàng nhắm mắt lại chuản bị tiếp nhận cú ném này, nhìn lông mi run rẩy có thể thấy được nàng khẩn trương đến mức nào, sợ hãi, thực ra nàng không phải là không sợ.

Đợi đã lâu mà lại không có cảm giác gì, nàng chậm rãi mở mắt ra, đứng tại chỗ chống lại cặp mắt bùng cháy lửa giận kia, bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Hạo Ngôn nhìn đi nơi khác, vung tay một cái, chiếc cốc vang lên tiếng vỡ ở nơi góc tường.

Hành động kia của nàng muốn nói cái gì ? Cho là hắn sẽ đánh phụ nữ sao? Xem Thẩm Hạo Ngôn hắn trở thành cái gì ? Sẽ vô lại mà đánh phụ nữ ? Quả thực là vũ nhục hắn!

Hắn bây giờ còn chưa bị tàn phế,nhưng cũng không thể làm gì được,là muốn luôn luôn nhắc nhở hắn bị đang bị thương sao, không có hiệu quả đâu?

Khó tránh lửa giận của hắn bốc lên cao.” Anh vẫn nên nằm xuống nghỉ ngơi đi, miệng vết thương sẽ lành nhanh một chút, đừng tức giận nữa “. Giọng nói giống như dỗ trẻ con lại làm cho người nào đó không thoải mái.

“Nghỉ ngơi thật tốt? Nếu cô không tới phòng tôi, tôi sẽ nghỉ ngơi tốt hơn! ” Chỉ cần nàng không xuất hiện, khiến hắn không đau đầu là tốt rồi.

Cái tên Đằng Phong kia cùng người phụ nữ khó chịu trước mắt đúng là như nhau.

“Em sẽ không gây ảnh hưởng đến anh, em sẽ rất im lặng, anh cần cái gì thì bảo em.” Nàng rất nghiêm túc gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế trong góc tường.

Hoàn toàn bất chấp Thẩm Hạo Ngôn ngồi trên giường mặt tái đi, nàng tự nhiên ngồi xem tạp chí, thẳng thừng coi thường cơn giận của hắn.

“Người phụ nữ này !” Bất kể hắn uy hiếp, đe dọa ra sao, nàng cũng làm ra vẻ không liên quan đến mình.

Kiên quyết không bỏ qua, dù ra sao cũng không đi, thật là làm cho người ta nổi điên ! Mặt Thẩm Hạo Ngôn đã vặn vẹo không còn hình dáng như cũ.

“Với tư cách là một người bệnh, anh vẫn nên nằm trên giường nghỉ ngơi thật tốt đi, em sẽ không rời khỏi, anh nên tiết kiệm chút sức lực, bớt nói đi.” Từ trong chiếc miệng nhỏ nhắn thốt ra lời nói nhàn nhạt, lỗ tai của người phát điên nào đó nghe vào lại trở thành cười nhạo.

Hắn, có thể mặc kệ loại chuyện như vậy phát sinh sao ?

Nhưng, bây giờ, hắn, chết tiệt cái gì cũng không làm được ! Thật buồn nôn

Ngày đăng: 17/03/2013
Người đăng: Vũ Biên Thuỳ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?