Gửi bài:

Chương 37-40

Chương 37: Tắm Uyên Ương.

Bạn Jun đã trở lại và típ tục lợi hại như xưa, có ai nhớ bạn Jun hung nhỉ?

“Em …em lạnh quá!” Tiểu Nhược bị hắn ôm vào trong lòng, cảm giác rất khó chịu, hít thở cũng không thông, vì sao đột nhiên lại đối xử với cô như vậy, không phải hắn rất ghét co sao? Bây giờ lại làm ra những chuyện không giống ngày thường, chắc hắn uống rượu say, nhất định là vậy, nếu không tại sao cô lại cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình trở nên dịu dàng hơn, hắn là người lạnh nhạt mà, làm sao có thể chứ, nhất định là cô hoa mắt !

“Đi tắm nước nóng !” Không để cho cô cự tuyệt, hắn đã ôm lấy cô đi đến phòng tắm, đúng lúc đó Bạch Tiểu Nhược lại vùng vẫy muốn đứng dậy.

“Thả em xuống, mau thả em xuống…đừng như vậy..”. Dù cho Tiểu Nhược có kháng nghị như thế nào đi nữa, thì người ôm cô vẫn làm như không nghe thấy, bước chân không dừng, tiếp tục đi đến phòng tắm.

Dùng chân đá văng cánh cửa, thả cô xuống, cơ thể cao lớn cúi xuống mở nước nóng, sau đó lạiquay người nhìn cô, dùng ánh mắt bảo cô.

“Anh…anh có thể ra ngoài, em.. em sẽ tự mình..hắt xì… “. Còn chưa nói xong, cô đã hắt xì vài cái. Không thể nào, mới đi dưới mưa, nhưng mà cô lại cảm thấy trước mắt hơi mờ, đầu choáng váng, chẳng lẽ cô lại bị cảm? Cô thầm nghĩ. Cô bất ngờ lảo đảo dựa mình lên tường, , tỏ vẻ mình không sao, nhưng mà sắc mặt người đó càng khó coi, cơ thể cũng nghiêng về phía này, người này muốn làm gì chứ? Cô lùi lại

“Bạch Tiểu Nhược ! Cô đúng là không biết điều !”. Cô lại muốn đuổi hắn đi sao? Dầm mưa, đứng cũng không vững lại còn bướng bỉnh như vậy, cô gái này luôn có cách khiến hắn nổi giận, nếu không dạy dỗc cô tử tế hắn cũng không phải Thẩm Hạo Ngôn.

“Anh…anh muốn làm gì… đừng tới đây…a…”. Trong nháy mắt, trời đất quay cuồng, cô nằm ngang trên đùi hắn, chỉ một lát sau, Tiểu Nhược hoảng sợ kêu lên, khóc thút thít.

Thẩm Hạo Ngôn buồn cười nhìn cô gái nằm bên bồn tắm khóc đến hồ đồ cả lên, ông trời à, hắn xuống tay nặng lắm sao, cô khóc thành như vậy, hắn nhớ rõ hắn chỉ vỗ vào mông cô vài cáí tượng trưng thôi mà, cô gái này làm sao vậy? Cô có càn phải khóc thảm như vậy không, làm như hắn là bạo quân không biết thương hoa tiếc ngọc không bằng.

“Đừng khóc nữa, cô khóc cái gì? Không được khóc !”

Trong lòng bị tiếng khóc của cô làm cho rối loạn, hắn lớn tiếng quát cô. Hắn không thích nhign thấy phụ nữ một khóc hai nháo, cố tình gây sự, phụ nữ thật phiền phức. Hơn nữa, khi người phụ nữ này khóc, hắn lại cảm thấy buồn chán, luống cuống. Cảm giác này thật không dễ chịu mọt chút nào cả, vậy nên tốt nhất cô dừng có khóc nữa,

“Em…em có làm sai cái gì sao ? Sao anh lại đánh em ?”

Không biết có phải là do cô thực sự bị hắn đánh đau hay không, có lẽ cô chỉ mượn cơ hội này mà khóc ra tất cả những oan ức, những diều không vui ở trong lòng, dù sao bây giờ cô cũng đang khóc như mưa giồng như một tên hề. Hắn..hắn sao có thể đánh vào chỗ đó của cô chứ? Đánh xong còn không cho cô khóc, tại sao hắn có thể bá đạo như vậy! Khuôn mặt nhỏ nhắn sớm đã nóng tới mức có thể chiên trứng, cô…cô thực sự mất hết mặt mũi rồi!

“Cô lại khóc, dừng khóc ngay! ”

Hắn tiếp tục uy hiếp. Nhưng mà người phụ nữ này vẫn tiếp tục khóc.

“Cô…cô còn khóc nữa, tôi liền đem cô ném vào trong bồn tắm, giúp cô tắm rửa!” Dù cho uy hiếp thế nào cũng không được, hắn đành phải sử dụng đến đòn sát thủ này, hắn không tin người phụ nữ này có thể làm như không nghe thấy.

“Hức…em…em không khóc..”. Nghe hắn nói vậy, dù cho còn oan ức, cũng không dám khóc ở trước mặt hắn nữa, vội vàng lau hết nước mắt đang không ngừng rơi ra, tiếng khóc thút thít cũng không phải kiểm soát được nhanh như vậy, cô quay lưng đi, không dám nhìn hắn. “Tôi còn tưởng rằng cô muốn tôi giúp cô tắm rửa, thực tế thì tôi cũng không để ý lắm!” Hắn hứng thú nhìn cô tự nhiên thả nước mắt vào rồi lại thu vào , xem ra không dọa cô, cô cũng không nghe lời. Hắn giơ lên nụ cười bất chính, cố ý trêu đùa cô.

“Em để ý..em để ý…hắt…hắt xì” Cô lại bất ngờ hắt xì.

“Nếu cô còn không tắm, tôi sẽ giúp cô tắm.” Cô gái này muốn chết đúng không, muốn bị cảm mạo đúng không, dầm mưa lâu như vậy, lại còn ở đây tranh cãi với hắn.

“Em tắm…em tắm, anh đi ra ngoài trước đi…”. Hắn không đi ra ngoài thì làm sao cô dám tắm ? Mặc dù hắn và cô là vợ chồng, nhưng cô cũng cởi mở đến nỗi muốn cùng hắn tắm uyên ương nha.

“Cô đã nói như vậy, không bằng…chúng ta tắm uyên ương, thế nào?” Hắn đến gần cô, xấu xa nói nhỏ vào tai cô.

“Ách…anh..” Người này biết thuật đọc tâm sao? Làm sao hắn lại biết rõ ý nghĩ của nàng chưa, quá…quá giỏi đi.

“Trên mặt cô đều viết như vậy kia kìa. Ngu ngốc!” Đúng là một cô gái đơn thuần, ý nghĩ đều viết ở trên mặt. Bỏ lại những lời này, hắn liền xoay người lạnh lùng đi ra phòng tắm, để lại một người còn đang xấu hổ ở bồn tắm bên trong.

Chương 38: Con Ma Men ” Ăn Trộm” .

Cùng chúc mừng bạn Minh ngày đầu làm tân sinh viên nào cả nhà.

Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, hừ, tiểu nhân, tiểu nhân! Tiểu Nhược nằm trong bồn tắm đầy bọt oán giận lảm nhảm nói, còn không ngại lấy tay đập đập xuống nước, tỏ rõ khí thế của mình. Nhìn một chút, hắn vừa rồi dùng cái giọng gì nói chuyện với cô, thật muốn đập cho hắn một trận, hắn còn có thể lạnh lùng hơn được nữa không, lão yêu, lại còn bày cái mặt ra cho người ta xem, đồ xấu xa ..

“Cô còn không mau tắm, tôi mở cửa đi vào đó” Giọng nói từ bên ngoài truyền vào, còn kèm theo cả tiếng vặn tay cầm cửa. Tiểu Nhược đang tắm, đứng vọt lên, chạy nhanh tới khóa trái cửa nhà tắm. Thật ra cái cửa đã khóa lại nhưng cô phải đích thân kiểm tra thì mới yên tâm, cô thở hồng hộc, thì thầm: “ Anh..anh thật…” không biết xấu hổ, muốn thế nào, giở trò lưu manh sao, thật sự là..

“ Tôi còn tưởng cô nghĩ quẩn, nhất thời…, tôi nói cho cô biết, tôi không có rỗi hơi giúp cô xử lý mớ hỗn độn đó”. Hắn rất bận, không có thời gian rảnh rỗi để ý cô. Trong lòng hắn vang lên tiếng nói ầm ỹ: kỳ thật là mày lo lắng cho cô ấy, sợ cô ấy trong phòng tắm không cẩn thận xảy ra chuyện, sợ cô ấy đột nhiên ngất đi.. Thừa nhận đi, mày đang lo cho cô ấy—không, hắn làm sao lại lo cho cô cơ chứ, hắn cực lực chối bỏ.

Đúng là trong lòng cô có phảng phất chút cảm giác cô đơn, dùng tay đập nhẹ cho bọt khí tràn ra: “ Mình sẽ không, xong rồi xong rồi, sao mình lại như vậy nhỉ, mình sẽ sống thật tốt, sống thật lâu! Xú gia hoả, nghĩ cô là loại người gì, chỉ một chút chuyện đó mà làm cô suy sụp sao, mặc dù chuyện này có vượt qua khả năng chịu đựng, ngoài khả năng chấp nhận của cô nhưng cô sẽ không mềm yếu như vậy.

“Phải không, tốt nhất là cô đừng ngất xỉu ở bên trong, tôi không có thời gian để chăm sóc người bệnh đâu”. Ngâm nước mưa lâu như vậy, bây giờ còn mè nheo, nàng thật muốn chết có phải không, cảm mạo rất vui vẻ sao, cô dám bị cảm ư, hừ hừ để xem hắn xử lí cô thế nào (minhmap: iu chết đi sống lại roy mà còn bày đặt, sao a mún xử chị thế nào, hắc hắc hắc).

“Tôi đâu cần anh chiếu cô chứ, tôi tự biết chăm sóc mình..” cô không thèm trông cậy vào lòng tốt của hắn, cứ theo lời của Thiên Phương Dạ nói đi, lòng của cô không cao như vậy, cô chỉ hy vọng cuộc hôn nhân này an ổn, cô sẽ cô gắng làm tốt trách nhiệm của mình, những thứ khác, cô cũng sẽ không nghĩ nhiều nữa, mà nói trắng ra thì cô cũng chẳng có tư cách gì để nghĩ.

“Tôi không muốn phá cửa vào đâu” Thanh âm xa dần, hắn đi rồi, Tiểu Nhược ngồi bệt xuống sàn, lưng dựa vào cửa, hắn đi rồi…

Cô thoải mái, buông lỏng cơ thể, hưởng thụ cảm giác ấm áp, tắm xong cả người đều nhẹ nhàng, làm cho cô vui vẻ xoay vòng.

Khát quá, mặc áo choàng tắm vào, cô đi ra ngoài tìm nước uống, ở quầy bar, cô nhìn thấy một cái ly màu sắc xinh đẹp (minhmap: coi chừng thuốc độc đó chị), do khát quá, cô tiện tay lấy uống “khụ..” đây là nước gì vậy, ngòn ngọt, lại có chút hương vị kích thích, đây đâu phải là nước trái cây, vị cũng không tồi nha ~

“A, rượu của tôi” Thẩm Hạo Ngôn đi đến quầy bar tìm ly rượu cốc- tai, hắn vừa đi vào thư phòng một chút, quay ra đã không thấy ly rượu đâu nữa rồi

“Rượu” Vừa định cùng hắn nói vài câu lại nghe thấy hắn bảo đó là rượu? Trời ạ, không phải chứ? Cô vừa rồi đã uống rượu của hắn! Chết rồi! Thảm rồi!

“ Cô uống hết rồi?” Nhìn cái ly không trong tay cô, hắn có dự cảm xấu.

“ Không phải là nước trái cây sao?” Cô chột dạ, không dám nhìn mặt hắn, cô thật sự không cố ý mà, nếu biết đó là rượu, cô tuyệt đối sẽ không uống. Cô không bao giờ uống rượu, với loại chất kích thích này cô luôn tránh xa, lần này coi như tiêu rồi, cô vội vàng chạy đi

“ Đó là rượu cốc- tai, ngu ngốc”. Nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì rượu của cô, hắn cảm thấy rất thú vị, rượu kia đã bắt đầu phát tác rồi, loại cốc- tai này tác dụng rất mạnh a~

Quả nhiên..

“ Uống rất ngon nha, em tưởng nó là nước trái cây…đừng, anh đừng có liên tục phát sáng thế, em sẽ nhức đầu nha…” Sao trước mắt cô lại có nhiều Thẩm Hạo Ngôn đến vậy, chán ghét, anh không cần liên tục tỏa sáng như vậy, cô thật sự nhức đầu mà

Cô xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi, “ hắn” vẫn không ngừng tỏa ra hào quang (minhmap: chị đang bị hoa mắt nên nhìn cái gì cũng nhòe đi), a cô bắt được khuôn mặt của anh, muốn nhéo nhéo anh.

Cô gái này, thật là đáng giận, lại dám đi nhéo gương mặt của hắn, còn nhào nặn như cơm nắm nữa chứ (minhmap: >,<)! Trái chà xát hữu nhu!

“ Đủ rồi, mặt tôi chứ không phải nắm cơm đâu” Bắt lấy bàn tay không an phận của cô, hắn cúi xuống đem cô bế lên. Dám nhéo má hắn nữa, hắn sẽ cho mông cô nở hoa luôn!

“A! Sao tự nhiên trần nhà lại xoay chuyển, a a, em đang bay, a a ha ha..” Thẩm Hạo Ngôn đần mặt ra nghe cô nói chuyện, có khi nào, uống rượu nhiều quá, điên luôn rồi không? Hay là cô uống trộm rượu của hắn? Có lầm không vậy, để hậu quả cho hắn chịu sao? Thật sự là ầm ỹ mà.

Hắn thề, hắn mà để cho cô uống rượu lần nữa thì hắn sẽ không mang họ Thẩm!

Chương 39: Say Rượu.

“Bịch…” Một tiếng, Thẩm Hạo Ngôn ném vật nhỏ say rượu này lên giường, đắp chăn lên, muốn làm cho cô tự sinh tự diệt, không nghĩ rằng vừa mới xoay người đã bị một luồng sức mạnh giữ lấy, hắn giương mắt nhìn góc áo bị nắm chặt, hắn định đưa tay gạt ra, ai ngờ người phụ nữ kia lại…

“Này, buông tay! mau buông tay!” Người phụ nữ này nổi điên cái gì chứ, kéo áo hắn làm gì ?

“Bạch Tiểu Nhược, người phụ nữ này, mau buông tay !”

Tiểu Nhược bị tiếng quát đe dọa, không những không buông tay, lại càng nắm chặt, thậm chí còn…cắn tay của hắn ? Cắn ? Cô là chó con sao ?

Hay là do xương của hắn tươi ngon ?

“Đừng…ưm..” Tiếng nói mơ hồ, giống như người ta muốn cướp đồ ăn ngon của cô vậy, cô quyết tâm không buông ra thứ gì đó trong miệng, cho nên dù cho Thẩm Hạo Ngôn có dùng cách gì để gạt tay của cô ra thì cũng vô dụng, cô vẫn cương quyết không buông.

“Cô mau buông tay …”Một bên hắn thở hổn hển, một bên Tiểu Nhược không ngừng nói:

“Đừng như vậy, đừng rời đi…”. Nếu như không chắc chắn cô uống rượu của hắn, hắn thật sự không tin điều mà mình nhìn thấy trước mắt, có lẽ hắn sẽ cho rằng đây là mưu kế của cô, rắp tâm hãm hại hắn !

Nhưng mà bây giờ, cái này cùng với quyến rũ hắn thì có gì khác nhau ? Nhìn cô hết cắn lại gặm, hơn nữa với loại lực đạo giống như con mèo nhỏ này, cùng với con muỗi cắn ở trên cũng chẳng khác nhau là mấy

, không hề cảm thấy đau, chỉ gợi ra trong hắn từng trận ngưa ngứa tê dại, hẳn dường như cảm nhận được trong cơ thể có một luồng sóng ngầm dâng trào mãnh liệt. Cô vẫn còn chưa ngừng nói:

“Không buông, buông ra, anh sẽ đi, đừng đi…”. Có lẽ cô cảm thấy nóng nên không ngừng tự kéo đi áo của mình, , lộ ra bờ vai trần, còn có cảnh xuân sắp lộ ra ngoài nữa, cô thực sự say rồi, không phân biệt rõ ràng được tình hình hiện nay, thứ cô đang cầm là cái gì, người nào, hơn nữa cô cũng không biết rằng vô tình đã quyến rũ ai.

Thẩm Hạo Ngôn tuy lãnh khốc nhưng là người có thể duy trì lí trí, nhưng giờ khắc này đây, hắn chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt khiến hắn miệng đắng lưỡi khô, lí trí sắp đổ xuống cống, mà hắn, dường như cũng không muốn ngăn cản.

Ngay sau đó, hắn giống như con báo nhanh nhẹn mà đẩy Tiểu Nhược ngã xuống giường, thân thể cường tráng ép cơ thể nhỏ xinh của cô lên giường, tay chân hắn cố định cô ở trên giường, muốn ngăn cô không đánh hắn nữa. Đột nhiên thay đổi chỉ khiến Tiểu Nhược thêm điên cuồng mà giãy dụa, kêu, thậm chí còn nức nở, trong nháy mắt cô giống như một người điên vậy. Thẩm Hạo Ngôn cúi xuống, đôi môi dày hô mạnh lên thanh âm phiền não kia, quả nhiên, mùi vị rất ngon., hắn liều mạng dây dưa, mút vào, cố ý khiêu khích cô, làm cô hưng phấn cùng hắn. Cho đến khi cô cảm thấy hít thở không thông , hắn mới tách ra một chút, đôi môi nóng như lửa đi xuống, chỉ dùng một tay giữ chặt cô, tay kia bắt đầu chu du trên thân thể mềm mại của cô, tay hắn vuốt ve thân thể cô, giống như ma pháp trên từng đường cong của cô.

“Đừng..đừng làm thế..”. Nóng quá, trên người cô nóng như có lửa đảo qua, môi thì bị làm phiền, còn có bàn tay ở trên người cô liên tục gây ra từng đợt tê dại, trong cơ thể dâng lên một cảm giác xa lạ, khiến cô bất an, cô giãy dụa vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi cảm giác giày vò này. Thế nhưng làm thế nào cũng không thể di chuyển dù là một chút, cơ thể cường tráng kia ép cô đến không thở được.

“Linh…linh…”. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên đến chói tai, Thẩm Hạo Ngôn chán nản lấy di động muốn tắt máy, nhìn thấy dòng chữ hiện trên màn hình, ngẩn ra, để lại, tiếng chuông vẫn vang, cuối cùng hắn vẫn nhận, bên kia truyền đến tiếng của Amaris:

“Ngôn, anh ở đâu vậy, em muốn nói chuyện với anh….anh ấy”- Âm thanh vội vã, ngắt quãng. Không đợi cô nói xong, hắn nói:

“Cô không cần gọi nữa, chúng ta không có khả năng!” Hắn liền ngắt điện thoại, tháo pin ra, đem di động ném thật xa. Nhanh như vậy khiến Đằng Nguyên Phong gấp đến nỗi quay mòng mòng, anh mới nhận được tin, người kia đã ở Paris, anh tưởng anh hiểu người đó, nhưng lại không biết – người đó muốn làm cái gì !

Amaris muốn nói người kia đã trở lại, anh ấy đang ở đây, nhưng mà Thẩm Hạo Ngôn lại không cho cô cơ hội để nói.

Thẩm Hạo Ngôn vươn tay kéo cô gái nhỏ đang muốn bò xuống giường, kéo cô lại, rồi xoay người cô, đem cô áp chế dưới thân.

Hôm nay dù như thế nào, hắn đều muốn cô, nói hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng được, hắn không muốn kiềm chế nữa, huống hồ cô chính là vợ hắn, hắn chỉ làm cho hai người từ hữu danh vô phận trở thành danh chính ngôn thuận thôi. Đúng vậy, hắn muốn cô, một giây cũng không muốn đợi ..

Hai tay bắt đầu xé rách quần áo của cô, chỉ còn lại đồ lót. Dính vào*****, ánh mắt nóng như lửa say đắm nhìn cô, khiến cô không còn chỗ nào che giấu…

Chương 40: Chạy Trốn

Chương này có cảnh hot nhé các nàng, lần đầu edit cảnh không trong sáng câu văn không được chau chuốt xin mọi người thông cảm. ( Gừa làm mắt vừa nghếch lên đi đọc truyện mới khổ chứ)

Bạn Jun đang bị hỏng máy nên tạm thời không edit truyện được, thở dài ing.

Cô dường như đang bồng bềnh trôi trong một giấc mộng, trong giấc mộng đó có một đôi tay rắn chắc nóng bỏng mơn trớn vuốt ve toàn thân cô. Ôn nhu mà triền miên, đó là những cảm giác mà cô chưa bao giờ từng trải qua, cánh tay mạnh mẽ như vậy, vòng tay ấm áp ôm như vậy, đó là sự ấm áp mà cô vẫn thường khát vọng. Là Thượng Đế nghe thấy được lời cầu nguyện của cô, cho nên phái Thiên Sứ tới an ủi cô sao, là thật sao? Nếu đã là như vậy, thế thì cô không cần phải buông tay, không bao giờ như vậy nữa . Cố gắng dựa vào nguồn nhiệt ấm áp kia, tìm kiếm bến đỗ bình yên cho riêng mình. . . . . .

Có phải cô đã quá mức chìm đắm trong hạnh phúc bong bóng hay không? Bằng không vì sao ngay sau đó đau đớn bén nhọn làm cô phải thét ra tiếng, cô liều mạng giãy dụa, muốn thoát ra khỏi, cô không muốn, đau quá, A —— hóa ra Thượng Đế cũng gạt người ta! Thế nhưng đột nhiên tiếng thét chói tai bỗng biến mất thay vào đó là than hình ấm áp ập tới, khiến cho cô chỉ có thể phát ra rên rỉ giống như miêu nữ.

Trên người thân hình ai đó đè nặng tựa Thái Sơn, nghe được được tiếng thét đau đớn của cô, lại dịu dàng triền miên hôn cô, như là muốn giảm bớt đi đau đớn, lời nói bên tai nỉ non trấn an, động tác cũng dịu dàng hơn trước, dần dần chờ đợi cô thích ứng.

Nhưng là vì sao, thoạt nhìn bộ dáng hắn dường như lại rất thống khổ vậy , lông mày nhíu chặt, tiểu Nhược nhủ thầm rất tự nhiên vươn tay bàn nhỏ bé muốn vuốt hàng mi đang chau lại kia, nhưng mà giây tiếp theo, lại thấy hắn gầm nhẹ một tiếng, nháy mắt trời đất quay cuồng, cảm giác thắt lưng bị ôm chặt, tiếp theo người kia ra vào càng lúc càng nhanh khiến cô khó có thể chịu đựng được, hắn một lần lại một lần, càng ngày càng sâu nhập, càng ngày càng mãnh liệt, “Ô —— ô ——” tiểu Nhược thốt ra tiếng rên rỉ trong phòng ngủ rộng lớn, cô đem mặt vùi vào trong cổ hắn, tình cảm mãnh liệt khó kiềm chế nổi liền cắn lên vai người nào đó, trên tấm lưng dày rộng lưu lại một vết xước dài rất rõ ràng. . . . . .

Thẩm Hạo Ngôn cảm thấy hắn nhất định là điên rồi nên mới có thể giống như một chàng trai lần đầu nếm trái cấm. Vào lúc mà ý thức của cô không rõ ràng lắm lại chiếm giữ lấy cô có vẻ như thật bỉ ổi, nhưng mà cô thật giống như trong tưởng tượng của hắn thật xinh đẹp ngọt ngào khiến hắn luyến tiếc không thể buông tay, thầm nghĩ thật sâu chiếm vì mấy có, lại nhìn thấy cô thống khổ rên rỉ, cho dù sự nhẫn nại của hắn không thể kìm chế được nữa chỉ muốn bùng nổ, tiết tấu chậm xuống, trấn an cô, chờ cô chuẩn bị thật tốt, bởi vì cô khiến cho hắn trào dâng cảm giác muốn thương yêu, cho nên hắn đợi cô chuẩn bị sẵn sàng, bắt kịp hắn, cùng hắn hưởng thụ cảnh giới cực hạn kia. . . . . . nhưng mà tiếng rên rỉ của cô tựa như miêu nữ, đôi bàn tay non mềm nhỏ bé đụng chạm, làm cho hắn rốt cuộc không thể khống chế mình, thuộc loại dã tính một mặt rốt cuộc không thể che dấu, không khống chế được thầm nghĩ đoạt lấy thân con mồi dưới, nhấm nháp tấm thân xinh đẹp kia. . . . . .

Trong phòng ngủ nhiệt độ càng ngày càng cao, tình cảm càng mãnh liệt, hơi thở thâm trầm gấp gáp , kia nếu có chút giống như vô giống như hỉ giống như khóc rên rỉ, giao hưởng xuất động nhân chương nhạc, tại kia phương nho nhỏ thiên địa, rơi mồ hôi cùng tình cảm mãnh liệt.

Ngoài cửa sổ mưa càng rơi xuống càng lúc càng dữ dội, càng ngày càng lạnh lẽo , mà bên trong tình cảm dânh trào mãnh liệt. Người đàn ông nặng nề gầm nhẹ, người con gái động tình thét chói tai, phóng thích. . . . . . màn cửa sổ bằng lụa mỏng theo làn gió bay lên , mơ hồ có thể thấy được hai bóng người kia trên giường dây dưa , hòa quyện vào nhau, rất nhanh lại một đợt tình cảm mãnh liệt lại bắt đầu, thật lâu vẫn không chấm dứt. . . . . .

Giấc mộng xuân chân thực đến đáng sợ, hình ảnh trong mộng thật sống động, mồ hôi hỗn loạn , rên rỉ, đau đớn của lần đầu tiên, dần dần lại thành sự vui thích không thể nói lên lời, những lời ngọt ngào thì thầm bên tai, đôi tay kia dịu dàng ôm lấy, hết thảy, chân thật đến vậyN nhưng mà đầu óc đau đến choáng váng đến vậy, còn người đàn ông không ngừng dây dưa, khiến cho cô quay cuồng bị cuốn tới tận Thiên đường. . . . . .

Một đêm này đã buông rơi tất cả, thế thì cứ như vậy mà trầm luân đi!

Có lẽ, bình minh tới thì tốt rồi, mộng cũng sẽ tỉnh, cảnh trong mơ cũng sẽ chấm dứt. . . . . .

Ngày đăng: 17/03/2013
Người đăng: Vũ Biên Thuỳ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?