Gửi bài:

Chương 63-64-65

Chương 63: Một Mặt Khác Của Người Đàn Ông Lạnh Lùng

Rất lâu sau đèn phòng phẫu thuật mới tắt, bác sĩ đẩy cửa bước ra nói:

“Thẩm tiên sinh, cuộc phẫu thuật rất thành công, phu nhân chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện, nhưng hiện tại thể chất của người bệnh khá suy yếu, cần phải nghỉ ngơi nhiều, mọi người chú ý đừng quấy rầy người bệnh quá lâu, nếu có chuyện gì cứ đến tìm tôi—còn nữa, đứa bé sau này có thể có lại.”

Bác sĩ cẩn thận dặn dò, sau cùng còn nói một câu, ông chưa từng thấy đôi vợ chồng nào lại yêu con đến vậy.

“Cảm ơn bác sĩ.” Sau khi nói lời cảm ơn với bác sĩ, Thẩm Hạo Ngôn vội vàng vào phòng bệnh của Tiểu Nhược. Trên giường bệnh, Tiểu Nhược đang truyền dịch, hai mắt khép lại, bàn tay không bị truyền dịch giờ phút này đang nắm thật chặt. Thẩm Hạo Ngôn đi tới, ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn gương mặt tái nhợt của cô chợt cảm thấy đau lòng, đôi tay dày rộng ấm áp run run cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô đưa lên miệng hà hơi, cố gắng truyền cho cô một chút hơi ấm.

“Mèo nhỏ, em ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho thật tốt— bé con nếu muốn thì vẫn có thể có lại.” Đối với đứa con vô duyên với hắn, mặc dù hắn chưa nhìn thấy mặt nhưng khi con mình mất đi, người làm cha như hắn cũng cảm thấy như bị cắt đi một phần thân thể, dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại rất rất đau. Thế nhưng hắn không muốn vì vậy mà đánh đổi lấy tính mạng của cô, con cái nếu muốn còn có thể có lại. Cho nên khi ký vào giấy cam kết phẫu thuật hắn không một chút chần chừ. Mặc dù hắn rất cần người thừa kế nhưng hắn tuyệt đối không vì thế mà đánh đổi tính mạng của cô dù biết rằng cô sẽ oán trách hắn, vừa rồi bác sĩ nói cho hắn biết cô ngay cả khi mơ hồ cũng không chịu từ bỏ đứa bé.

Trên gương mặt cương nghị của hắn tràn đầy lo lắng, đôi lông mày nhíu lại, đưa tay lên mặt cô nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt không ngừng trào ra, động tác của hắn nhẹ nhàng như đang nâng niu một báu vật, “Đừng khóc! Con còn có thể có lại, chỉ cần em bình an là được—“ Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô như đang dỗ một đứa trẻ, nếu như giờ này có người xông vào nhất định sẽ nghĩ mình đang gặp quỷ, thì ra cũng có ngày người đàn ông lạnh lùng này có thể dịu dàng như nước vậy. Cho dù Tiểu Nhược đang ngủ say nhưng dường như cô vẫn có thể cảm giác được hắn đang an ủi mình, nước mắt từ từ ngừng chảy, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của cô trong giấc ngủ.

Mặc dù trước đây hắn xem nhẹ cô, bọn họ- hai người căn bản không thể tìm được tiếng nói chung, hắn thừa nhận hắn coi trọng sự nghiệp hơn cô, đây là chuyện không thể nào thay đổi bởi vì hắn không tin vào tình yêu, kể từ sau chuyện buồn trong quá khứ, phụ nữ đối với hắn bất quá chỉ là đồ vật bên cạnh hắn kiêm người có nhiệm vụ duy trì nòi giống. Nhưng chỉ đến khi gặp cô, dù công việc bận rộn như thế nào nhưng trong đầu hắn luôn có hình bóng của một người con gái tuy vẻ ngoài yếu đuối nhưng bên trong lại rất kiên cường cố chấp, người con gái này không tốn nhiều công sức mà nắm giữ được hắn, càng ngày hắn càng nghĩ đến cô nhiều hơn. Nhưng trong đời hắn chưa từng chịu khuất phục trước ai, dù hắn đã cố ý coi thường cô, hành hạ cô, làm cô tổn thương nhưng hắn cũng không thể lừa dối được chính bản thân mình.

Hắn quyết định nhân cơ hội này dành lại quyền làm chủ. Ngày mai, hắn sẽ cho cô biết quyết định này của hắn. “Em là của anh, nhất định là của anh-“ Hắn kề sát vào bên tai cô thì thầm. Đây là lời thề của hắn dành cho cô trong lúc cô vẫn còn đang mê man, đương nhiên là Tiểu Nhược cũng không thể nghe được.

Cả một đêm Thẩm Hạo Ngôn ngồi canh chừng trước giường bệnh của Tiểu Nhược, chốc chốc lại nhìn bình truyền dịch,duy nhất chỉ có đôi bàn tay vẫn nắm chặt lấy đôi tay nhỏ bé của cô mà sưởi ấm, lâu lâu lại nói mấy câu an ủi xen lẫn trách cứ chính mình, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nếu như giờ phút này Tiểu Nhược tỉnh lại hắn nhất định sẽ bĩu môi mà nói với hắn như vậy .

Nhưng Thẩm Hạo Ngôn chưa kịp thực hiện lời hứa của mình thì khi trời còn chưa sáng hắn đã nhận được điện thoại của công ty,mạng dữ liệu của công ty bị người ta tấn công. Nếu như hắn biết hắn vì chuyện này mà bỏ lỡ cái gì, hắn nhất định sẽ tự tay làm thịt cái kẻ phá nhiễu kia, bởi vì hắn bỏ lỡ thời khắc lúc Tiểu Nhược tỉnh dậy, cũng là hắn đã bỏ lỡ mất cô.

Chương 64: Trái Tim Băng Giá .

Sau khi Thẩm Hạo Ngôn rời đi không lâu, Tiểu Nhược chậm rãi tỉnh lại, khi cô mở mắt ra, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm lên trần nhà, cô sợ hãi đưa tay sờ lên bụng mình khẽ vuốt, nỗi đau lại trào lên, cô bết rõ ở nơi đó đã từng tồn tại một sinh mạng nhỏ bé, mới chỉ hôm qua thôi, cô còn cùng nó tâm sự thế mà hôm nay… nó đã lặng lẽ rời bỏ cô, cô không cho phép, không cho phép—bàn tay cô nắm chặt ga giường màu trắng, cố gắng kiềm chế bản thân mình, cô gắng không cho mình khóc ra tiếng, nhưng cảm giác đau khổ đó, cảm giác tuyệt vọng đó cô không thể nào chịu được, bờ vai run run như tiết lộ nỗi đau của cô, những giọt nước mắt đã không kiềm chế được nữa, từng giọt từng giọt trào ra thành tiếng nức nở.

Đúng ra con của cô có thể giữ lại, cô biết rõ chỉ cần không kí vào giấy đồng ý phẫu thuật thì tốt rồi, là hắn, hắn đã kí, hắn thật sự không muốn đứa bé. Là hắn, phải, chính hắn đã giết con của hai người— tâm trạng cô lúc này cực kì kích động, che dấu mình dưới chăn rồi khóc lớn riêng! Nhưng cô lại không biết được rằng, trong hoàn cảnh ấy Thẩm Hạo Ngôn không có lựa chọn nào khác, đứa bé kia căn bản không thể giữ lại nữa, nếu tiếp tục giữ lại đứa bé sẽ nguy hiểm đến tính mạng của cô, mà điều này hắn không bao giờ thỏa hiệp, chỉ là cô không biết…

Dì Vương cùng Thẩm lão phu nhân vừa bước qua cửa liền nhìn thấy bộ dáng đau thương của Tiểu Nhược- đem chăn che kín mình lại, việc cô cố gắng đè nén tiếng khóc của mình không có tác dụng, tiếng khóc nức nở ấy vẫn bay vào trog tai của hai người vừa bước vào kia, dù sao họ đều đã từng làm mẹ, tất nhiên có thể hiểu được cảm giác của Tiểu Nhược lúc này, dì Vương khổ sợ gạt đi từng giọt nước mắt, Thẩm lão phu nhân ngồi trên xe lăn cũng lấy khăn chấm chấm nước mắt. Bà nhìn dì Vương có ý bảo đẩy bà tới bên giường Tiểu Nhược.

Duỗi đôi tay mà chỉ qua một đêm đã gầy gò, nhăn nheo, vỗ vào tấm chăn bông:

“ Tiểu Nhược, không sao cả, con từ từ lại có, ngoan…”

Thẩm lão phu nhân cũng nghẹn ngào,có trời mới biết bà mọng đợi đứa bé này như thế nào, sau khi biết Tiểu Nhược mang thai, bà vui mưng giống như một đứa trẻ, bà vui như chính mình được làm mẹ vậy, bà hưng phấn gọi bạn bè đi mua sắm, đến cửa hàng nào bà cũng mua quần áo sơ sinh, quần áo trẻ con, nôi, tất… còn mời người chuyên bố trí phòng cho trẻ nhỏ, bởi vì không biết là bé trai hay bé gái nên mọi thứ đều chuẩn bị hai phần, một cho bé trai, một cho bé gái, hơn ai hết bà là người vui vẻ nhất, thế mà hết lần này tới lần khác bị giội cho một gáo nước lạnh, nguyện vọng của bà cuối cùng cũng tan thành mây khói, hỏi làm sao mà bà chịu được đây?

Tiểu Nhược nghe tiếng mẹ chồng, lắc lắc đầu, mở miệng phản bác:

“ không có nữa, mẹ ơi, không thể nào có nữa.. bởi vì căn bản anh ấy không muốn có con…chỉ cần không phải là con của con, không phải do con sinh ra, anh ấy nhất định sẽ muốn, trước kia là bất đắc dĩ, hiện tại đã có cơ hội nên anh ấy mới kí vào tờ giấy đó, nhất định là như vậy..” cô vừa nói vừa khóc, cô khóc như chưa từng được khóc, nếu như không có cuộc nói chuyện với Amaris thì con của cô nhất định sẽ còn, mặc kệ hắn có muốn con hay không, cô cũng có thể chăm sóc tốt cho nó, chỉ là ông trời không cho cô cơ hội…

Thời gian trôi qua thật lâu, Tiểu Nhược từ trong chăn chui ra, nhìn thấy mẹ chồng đang ngồi giường bên cạnh, còn ngồi trên xe lăn, trong tâm cô nhói lên, thấy có lỗi với mẹ chồng, cô nhỏ giọng: “ mẹ…”, có lẽ khóc lâu quá nên giọng cô có chút khan khàn

“Tiểu Nhược, ngoan nào…” lão phu nhân nghiêng người, ôm lấy cô, cả hai người không ai nói với ai câu nào, chỉ yên lặng ôm chặt nhau, một già một trẻ lại khóc nấc lên:

“ Xin lỗi mẹ, con…”

“ Đừng nói nữa, mẹ biết mà, mẹ biết mà…” Tiểu Nhược chưa kịp nói hết câu đã bị lão phu nhân cắt đứt.

Hai người phụ nữ, một già một trẻ an ủi nhau, đến khí Tiểu Nhược khuyên bà trở về nghĩ ngơi, cô không đành lòng nhìn một bà lão vì quan tâm mình mà mệt mỏi, huống hồ bệnh tim của bà mới tái phát, cần nghĩ ngơi tĩnh dưỡng nhiều, với lại, cô cũng cần yên tĩnh một chút

Sự việc lần này khiến cho trái tim của Tiểu Nhược trở nên băng giá.

Chương 65: Không Gặp Lại .

Rốt cục trong phòng bệnh chỉ còn lại môt mình Tiểu Nhược, cô mới buông lớp ngụy trang trên mặt xuống, để mặc cho đau thương gặm nhấm tâm hồn mình. Lúc này cô cũng đã hiểu được ý tứ của anh, anh không thích cô, cũng không cần cô sinh đứa trẻ, anh thậm chí ngay cả phòng bệnh của cô cũng không buồn bước đến, thay vì khiến cho tất cả mọi người không vui như vậy, vậy chi bằng – - chi bằng – -

Rời đi thôi – -

Đầu tiên là phải xuất viện, thế nên cô kiên trì muốn ra khỏi bệnh viện, mẹ chồng cô – Thẩm lão phu nhân lại kiên quyết không đồng ý, ngay cả mẹ đẻ cô khi biết là cô bị sẩy thai cũng chạy tới hầm canh gà cho cô bồi bổ, bọn họ muốn để cho cô nằm viện vài ngày nữa, đợi cơ thể hoàn toàn bình phục rồi mới tính những chuyện khác, mẹ chồng cô rất quan tâm còn nói với cô một câu khiến cho cô cảm thấy mủi lòng:

”Sẩy thai cũng giống như một lần sinh con, rất tổn hại sức khỏe, không chăm sóc bản thân tốt, về sau có thể rất nguy hiểm – -”

Cứ như vậy, cô bị buộc ở lại bệnh viện, hơn nữa bọn họ còn thay nhau tẩm bổ cho cô khiến cô không khỏi nghi ngờ mình sẽ bị vỗ thành con heo béo mất!

Mọi việc cứ như vậy diễn ra, tuy không có sự kiện gì đặc biệt nhưng lại khiến cho mọi người không ngừng lo lắng. Tiểu Nhược càng ngày càng trở nên càng an tĩnh, trừ những lúc bọn họ nói chuyện cùng cô thì cô mới trả lời, còn lại căn bản là thực thi chính sách im lặng là vàng một cách rất nghiêm túc, hại bọn họ vô cùng lo lắng phải mời bác sĩ điều trị trực tiếp đến hỏi xem rốt cục là đã xảy ra vấn đề gì, kết quả lời của bác sĩ nói ra khiến bọn họ càng thêm phiền muộn.

“Đây là biểu hiện rất tự nhiên, có vài người sau khi bị tổn thương lớn, sẽ để lại vết thương trong lòng họ, mức độ chữa lành có thể khác nhau, có một số người sẽ qua rất nhanh, nhưng có một số người rất khó thoát khỏi, càng ngày tình trạng sẽ tồi tệ thêm, thậm chí hình thành chứng trầm uất. Thế nên người nhà phải tích cực quan tâm tới bệnh nhân, cố gắng hết sức giúp cô ấy vượt qua – -”

Thế nhưng cho dù bọn họ nghĩ đủ mọi loại biện pháp cũng không thể khiến cho cô nở một nụ cười, thậm chí bọn họ còn sắm vai hề trong vở hài kịch thế mà cô cũng không chịu hợp tác. Mọi người lại là một hồi bàn bạc, nhưng rồi cũng đành bó tay.

Tất cả mọi người đều không biết cô đang suy nghĩ những gì, cô thường xuyên nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, thi thoảng lại viết cái gì đó lên quyển sổ luôn mang theo bên mình. Phần lớn thời gian, đều đắm chìm trong thế giới của riêng cô, một thế giới lặng lẽ và an tĩnh .

Trong lúc này, Thẩm Hạo Ngôn nhịn không được vội vã trở về muốn nhìn cô một lát, xác định cô hiện giờ có khỏe hay không, hắn nhận được tin nhắn của dì Vương nói rằng cô đã tỉnh lại, mặc dù dì Vương nói xong cực độ không muốn, nhưng là nghênh đón hắn là cửa phòng đóng chặt, đã nắm theo đuôi mà đến y tá hỏi, người nào cũng bảo không thấy cô, nhìn hắn kiên quyết muốn xông vào, y tá mới lại khó xử nói ra:

”Ai cũng có thể vào nhưng trừ anh ra!”

Thẩm Hạo Ngôn chỉ cảm thấy dây cung rất căng trong đầu mình đột nhiên bị chặt đứt. Hắn không tin mấy chuyện tà ma nhưng chẳng nhẽ hắn gặp quỷ sao, hắn đã làm chuyện gì có lỗi với cô, tại sao lại đối xử với hắn như vậy!

“Được Bạch Tiểu Nhược, anh đi – -”

Căm giận đấm mạnh xuống cửa phòng bệnh, xoay người rời khỏi bệnh viện. Lòng tự trọng mãnh liệt khiến cho hắn không chịu nổi sự cự tuyệt như vậy, bộ dáng tức giận đến muốn giết người, ngay cả mấy cô y tá cũng phải chạy tán loạn – - chết tiệt! Mọi chuyện đều rối tinh rối mù cùng lúc, nếu như hắn đoán không sai, chuyện cơ sở dữ liệu mật bị tấn công là do “Nó” ra tay, rất nhanh, hắn sẽ làm cho “Nó” không chỗ nào để trốn. Chỉ chuyện này đủ hắn sứt đầu mẻ trán rồi, cô gái nhỏ này thế nhưng lúc này lại tỏ ra cáu kỉnh, hắn nhất định phải để cho trợ lí Lý điều tra rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện chết tiệt gì, hắn chịu đựng đủ rồi mà vẫn chẳng hay biết gì cả!

Tiểu Nhược tránh ở bên trong cứ ngỡ rằng anh sẽ kiên trì xông vào thêm lần nữa, cô cảm nhận được hiện tại anh nhất định là đang rất tức giận, nhưng mà anh có gì phải tức giận đây, người làm chuyện sai không phải là anh sao, người nên tức giận phải là cô mới đúng. Anh còn tới nơi này làm cái gì, là tới xác nhận đứa trẻ có đúng là đã mất hay không sao, có thể ảnh hưởng tới sự tái hợp giữa anh và?! Nếu như là thế, vậy thì không cần, cô có thể rất rõ ràng nói cho anh biết, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng bọn họ, sẽ không bao giờ.

“Nếu như là muốn tới đây để ly hôn.”

Có một tiếng nói nho nhỏ vang lên trong đầu cô, nhưng là rất nhanh, cô đột nhiên nở nụ cười, điều này cũng không còn quan trọng nữa, không cần anh phải đến tận nơi, cô cũng sẽ làm như vậy, bởi vì cô đã chuẩn bị kỹ càng, hiện tại không quản được nhiều như vậy, dù cho biết rõ lúc trước vì cái gì cùng anh kết hôn, sự tùy hứng của cô lúc này chỉ làm tổn thương cha mẹ, cũng sẽ mất đi chỗ dựa lớn là Thẩm gia, nhưng cõi lòng tan nát, cũng không cách nào bù đắp được, thay vì cả hai người đều thống khổ ràng buộc, như vậy để cho cô chủ động trước, sau đó rời đi – -

Ly hôn – - từ nay về sau không gặp lại, cũng không bao giờ còn thấy nhau nữa – -

Ngày đăng: 17/03/2013
Người đăng: Vũ Biên Thuỳ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?