Gửi bài:

Chương 13-16

Chương 13 : Để nàng đi quyến rũ anh ấy?

“Ngoan, nghe mẹ chỉ đúng mà thôi. Còn có cái này… Cái này để con Hạo Ngôn cùng thưởng thức… Đi theo ta nào…”

Bà hưng phấn giới thiệu, lại còn nháy mắt mấy cái. Sau đó thần bí lôi kéo nàng lên lầu, trên tay còn cầm một cái túi phấn hồng to.

Vẻ mặt khó hiểu bị bà lôi kéo lên lầu, cửa còn nhanh chóng bị khóa lại.

….

“Cái gì đây ạ, này là… Mẹ, không cần phải như vậy… Không cần đâu, thuận… Thuận theo tự nhiên là được rồi…”

Tiểu Nhược lắp bắp nói, trời, mẹ chồng nàng thật đúng là không giống người thường mà, thật sự là tương đối… Tương đối nhiệt tình… trong túi kia là mấy bộ nội y sexy! Trời ạ!

“Thẹn thùng cái gì cơ chứ, mẹ cũng không có ý gì, chỉ là muốn các con mau chóng sinh cháu nội cho mẹ, để cho mẹ sớm trải nghiệm niềm vui tuổi già…” thật sự bà đã chờ lâu quá rồi mà.

“Quyến rũ? ! quyến rũ anh ấy, con sao? !”

“Đúng vậy, chẳng lẽ còn là ta , cô bé ngốc, ha ha.”

“Nhưng… Nhưng mà… Quyến rũ anh ấy thế nào ? !”

Nàng cũng không có cách nào tiếp thu được, để nàng mặc những thứ như thế này đi hấp dẫn Thẩm Hạo Ngôn? ! Nàng dám mặc mới là lạ! Bị bắt buộc cầm mấy bộ nội y tơ tằm trong tay, hơn nữa còn là màu đỏ rực rỡ. da đầu nàng một hồi tê dại.

“Mẹ chỉ là muốn con hiểu rõ hơn Hạo Ngôn thôi, chỉ là áp dụng một chút sách lược nho nhỏ . Đàn ông mà, thi thoảng cũng thích phụ nữ chủ động, giống như ta năm đó cũng là như thế này mê đảo ba Hạo Ngôn đó nha, hiện tại mẹ muốn con trở nên phong tình vạn chủng, mê đảo nó…”

Hoàn toàn không nhìn thấy vẻ thẹn thùng trong mắt nàng , chỉ ra sức thuyết phục nàng, mau chóng hoàn thành tâm nguyện được ôm cháu nội. Bà còn cố tình bày các loại động tác như thế nào là phong tình vạn chủng làm cho Tiểu Nhược xem. Chuyện này ngược lại càng khiến cho mặt của nàng đỏ bừng thành từng mảng.

“Thật là…”

Nàng thật không có dũng khí đó, hơn nữa có cần thiết phải nhanh như vậy không, bọn họ chỉ vừa mới kết hôn được có hai ngày, cũng không phải chiến tranh lạnh lâu năm! Dù sao cũng nên cho nàng một thời gian thích ứng!

“Ô ô… Số mẹ thật là khổ mà, mẹ chỉ muốn ôm cháu nội mà thôi, nguyện vọng nho nhỏ như vậy, thế mà các con cũng không chịu đáp ứng, chỉ biết lừa gạt mẹ, mẹ phải làm sao đây?”

Trong nháy mắt, khuôn mặt điềm đạm đáng yêu liền biến đổi, bàn tay còn phối hợp dụi dụi khóe mắt, dường như còn có giọt nước mắt sắp chảy ra.

“Mẹ… Ngươi, người đừng như vậy mà, đừng…”

Chưa thấy qua này tình cảnh này Tiểu Nhược luống cuống đến độ cũng suýt khóc theo, đây là chuyện gì vậy? !

“Mẹ đã già rồi, Càng ngày càng vô dụng , nói cũng không ai chịu nghe, con nói xem mẹ còn sống làm gì nữa ! Ô ô…”

Giọng nói kia nghe khiến cho người bên cạnh không đành lòng, làm sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt bà, hơn nữa bà không phải người nào khác mà là mẹ chồng nàng.

“Mẹ, người đừng khóc , con… Con đồng ý là được mà, nhưng, thành công hay không con cũng không dám chắc!”

Nàng căn bản không nỡ từ chối bà, hơn nữa là nàng là người rất dễ mềm lòng, cho nên liền xúc động đáp ứng, chuyện tiếp theo cứ để sau hẵng tính vậy.

“A, thật sao, tốt, như vậy thì tốt rồi, thật tốt quá.”

Thấy nàng đồng ý, bà lập tức liền tươi cười hớn hở, dường như ai đó vừa rồi khóc đến khổ sở não nùng, khiến cho người ta không đành lòng từ chối không phải là cùng một người.

“Vâng…”

Xem bà lúc thì khóc lúc thì cười , nàng còn thật không biết như thế nào để thích ứng… Nàng rất nghi ngờ có phải người vừa khóc lúc nãy đang ở trước mặt nàng không. Vì sao lại có cảm giác bị gài bẫy thế nhỉ!

“Được, vậy con nói là làm nha, đêm nay tiến hành luôn đi, còn nữa, đây là bí mật giữa hai mẹ con ta, nhớ phải giữ kín nhé! Được rồi, mẹ không quấy rầy con nữa, ta đi trước nha, bye bye!”

Trước khi đi bà còn nháy náy mắt với nàng, rồi mới vui vẻ ròi khỏi.

“Dạ con biết rồi, con sẽ giữ bí mật, bye bye!”

Trời mới biết, nàng muốn điều này này vĩnh viễn là bí mật, tốt nhất là, a! Nàng làm như thế nào rút lại đây, tại sao lúc nãy lại đồng ý nhanh chóng đến vậy, thật là!

Nàng chờ cho đến khi mẹ chồng đi khỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức suy sụp xuống. Nàng nhìn tới đống nội y còn cầm trong tay cứ như đụng phải quái vật liền đem mấy thứ đó ném ra thật xa. Nằm ở trên giường, dùng chăn đem mình quấn tròn lại, trên chiếc giường rộng lớn bực bội lăn qua lăn lại.

Chương 14: Đấu Tranh.

A – - làm sao bây giờ? ! Rút cục thì phải làm như thế đây, làm hay là không làm? !” Vô thức cắn cắn một góc chăn bông, nàng lẩm bẩm tự nói một mình.

“ Em gả vào đây là để giúp tôi sinh hạ người thừa kế chỉ cần xác định em mang thai, tôi cũng sẽ không gặp lại em nữa.”

Đầu óc bất ngờ nhớ lại những lời này, khiến cho nàng có trong nháy mắt liền hoảng hốt, lập tức đầu óc suy nghĩ linh hoạt , có lẽ đây cũng là một cơ hội!

Nếu anh đã nói như thế, đặc biệt lại dùng phương thức xa cách lạnh lùng như vậy để khiến nàng hiểu, thì đối với cuộc hôn nhân này anh ta vốn cũng chẳng quan tâm, dù cho đối tượng là ai cũng không quan hệ. Như vậy nàng chỉ cần giúp anh sinh hạ người thừa kế là được , cũng không cần phải lo lắng anh ta đụng chạm đến, sau đó nàng sẽ được tự do, không phải sao? Chẳng qua là hi sinh một hình thức xưng hô mà thôi, lấy được tự do sau này của nàng , tại sao lại không làm đây?

“Vì tự do về sau , mình phải cố gắng lên, kiên trì nhẫn nhịn một chút!”

Nghĩ như vậy, cứ thế tự an ủi bản thân, nàng mới kéo chiếc chăn đang quấn trên người xuống.

Bước xuống giường, nhìn thấy đống nội y bị quăng vào một góc. Nàng bước tới gần đem mấy thứ đó cầm trên tay, tường tận xem xét tỉ mỉ, nàng thực tại rất hoài nghi, ít như vậy bố mặc lên người mới có thể thể hiện phong tình vạn chủng sao? Thật sự có thể chứ? ! vẻ mặt nàng đầy nghi vấn.

Nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã buông xuống, nhớ lại lời mẹ chồng dặn dò nàng muốn nàng tiến hành ngay đêm nay,lúc này nàng mới mới nhớ tới anh ta sẽ trở lại. Nàng quả thực là hồ đồ, đây là nhà người ta đương nhiên phải về rồi. Ý là bất luận như thế nào cũng sẽ gặp lại cái con người lạnh lùng kia.

Vừa chợt nghĩ như vậy, Lưu quản gia đã đi lên mời nàng đi xuống dùng bữa tối . Nàng vừa bước xuống cầu thang, đã nghe thấy tiếng xe chạy ngày càng gần, rồi có tiếng phanh xe .

“Thiếu gia, ngài đã trở lại.”

Nghe thấy tiếng động, Lưu quản gia vội vã ra mở cửa xe.

“Ừm.”

Thẩm Hạo Ngôn, đưa chiếc cặp tài liệu, bước vào nhà.

“Bữa tối đã chuẩn bị xong, thưa thiếu gia.”

“Ừm.”

Giọng nói trầm thấp không có quá nhiều câu chữ dư thừa , ngồi vào trước bàn ăn, lông mày nhíu một cái quay đầu hỏi thăm:

“Đã mời thiếu phu nhân xuống dùng cơm chưa.”

Lưu quản gia đứng bên cạnh vội vàng trả lời.

Nếu như vừa rồi nàng còn đang do dự có muốn đi xuống hay không , lúc này thì nàng là không có lựa chọn nào khác đành phải đi xuống, cam chịu đến trước bàn ăn.

Kéo chiếc ghế ngồi đối diện với hắn , nhìn thấy trên bàn bữa tối phong phú tinh xảo , nàng âm thầm cảm thán, người có tiền đúng thật là xa xỉ, chỉ một bữa ăn bình thường cũng thịnh soạn như vậy, thật là lãng phí.

Tuyên bố có thể bắt đầu bữa ăn, Thẩm Hạo Ngôn liền lặng yên ăn dùng bữa, hoàn toàn đem bạch Tiểu Nhược coi như không khí.

Trong lúc đó Tiểu Nhược len lén liếc hắn một cái, nhìn hắn ưu nhã, tự nhiên dùng cơm, dườn như không có ý định cùng nàng nói chuyện. Nàng cũng hăng hái vùi đầu trước mắt người ta không kiêng dè gì dùng mười ngón tay bắt đầu chiến đấu với bữa tiệc lớn.

Thẩm Hạo Ngôn liếc mắt nhìn cái người vừa rồi còn một bộ ngơ ngác lén lút nhìn hắn giờ phút này đang cố gắng tác chiến với đống thức ăn thì không khỏi kinh ngạc. Nàng không giống với những người con gái khác, nếu như là mấy cô nàng kia, nhất địnhtrong lúc ăn cơm nhất định sẽ quấn quít lấy hắn huyên thuyên đủ điều, hắn cũng không cho rằng như thế là phiền. Nhưng, hắn thích nhất vẫn là yên tĩnh hưởng thụ bữa tối .

Nàng, về vấn đề này khiến cho hắn rất hài lòng!

Chương 15: Mẹ Chồng Lắm Chiêu.

Kết thúc bữa tối nghẹt thở, bạch Tiểu Nhược do dự có nên cùng anh ta nói chuyện một lát hay không .

“À này…”

Tiểu Nhược gọi Thẩm Hạo Ngôn đang muốn rời đi lại.

“Có việc gì vậy?”

Bước chân dừng lại, hắn xoay người nhìn về phía nàng.

Bắt gặp ánh nhìn chăm chú, nàng lấy hết dũng khí mở miệng.

“Chuyện này, chuyện này em … em … Có thể hỏi anh vấn đề này được không?”

“Hỏi đi.”

Hắn cũng muốn biết nàng còn có nghi vấn gì.

“Tối hôm qua những gì anh nói là thật sao?”

Nàng nhất định phải xác định chuyện này không phải chỉ đơn giản là anh ta thuận miệng nói ra .

“Em nói là thỏa thuận giữa chúng ta sao? Nếu đúng vậy thì tôi cũng nói luôn cho em biết, em không có nghe lầm đâu, tôi đã nói được thì sẽ làm được, về điểm này em có thể yên tâm.”

Hắn hứa hẹn chuyện gì thì sẽ không bao giờ thay đổi.

“ Cái kia… Kia trong thỏa thuận nói chỉ cần em mang thai, anh sẽ… Sẽ không gặp em nữa thật à?”

Khó khăn nói ra mấy từ, nàng cảm giác hai gò má mình càng lúc càng nóng dần lên.

“Đúng vậy, chỉ cần một khi xác định em mang thai, tôi sẽ không đụng tới em nữa”

Hắn muốn chỉ là một người thừa kế mà thôi về phần nhu cầu sinh lý thì trợ lý của hắn cũng sẽ giúp hắn an bài người thích hợp, nhưng nếu như nàng yêu cầu, hắn nghĩ hắn là không ngại thực hiện nghĩa vụ của trượng phu .

“Còn nữa, sau khi sinh xong đứa trẻ cũng không can thiệp chuyện của nhau đúng không?”

Hiện tại không hỏi rõ ràng, chỉ sợ đến lúc xảy ra chuyện , thì nàng tìm ai trách cứ đây.

“Phải đúng vậy, tôi không thích người khác can thiệp cuộc sống của tôi cho dù là vợ đi chăng nữa, tất nhiên tôi cũng sẽ không hỏi đến chuyện của em, chỉ cần em làm tốt bổn phận của mình là được.”

Con ngươi sâu thẳm từ từ lộ ra lãnh ý, nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng quan sát ý tứ hàm xúc .

“Còn có vấn đề gì sao?”

Thấy nàng cúi đầu, không thấy lên tiếng, hắn mở miệng nói, tốt nhất là đem những chuyện không rõ ràng làm sáng tỏ ngay từ đầu, đỡ sau này phiền toái.

“Không có.”

Mới có chuyện này thôi đã khiến cho nàng phải nhức đầu rồi.

“Tốt lắm, tôi vào thư phòng đây, tôi cần yên tĩnh.”

Là ý nói, không có việc gì thì không nên đi vào trong đó quấy rầy hắn.

Nhìn theo bóng dáng hắn bước lên lầu rồi biến mất, ngay sau đó là tiếng cửa thư phòng bị đóng lại . Nàng hít một hơi thật sâu, vừa rồi hỏi anh ta trang thái vô cùngkhẩn trương nghiêm trọng , hiện tại rốt cục có thể thở ra một hơi hẹ nhõm .

Chờ bình ổn hô hấp, nàng cũng lên lầu trở về phòng, đối phó với phiền não của mình.

Trốn ở trong phòng đem mấy món đồ nghe nói có thể làm cho nàng phong tình vạn chủng tường tận xem xét nhiều lần, thật sự là nhìn không ra chúng rốt cuộc có thứ ma lực gì .

Đồng hồ chạy tí tách , nàng cũng nhanh chóng gà gật, mơ hồ nghe được tiếng đập cửa bên tai , tiếp theo hình như còn ngửi thấy có mùi thuốc sắc. Mùi thuốc?

Nàng mở to hai mắt, nhìn thấy thím Vương đang đứng ở trước mắt , quan trọng là trong tay bà có một bát nước màu đen như mực.

“Thiếu phu nhân, đây là lão phu nhân dặn dò để cho người uống .”

Thím Vương mụ thấy vẻ mặt khó hiểu của Tiểu Nhược bèn nói.

“A, thật không, uống ngay bây giờ á?”

Nhìn thấy chén thuốc màu đen như độc dược , nàng nuốt nước miếng.

“Dạ , lão phu nhân đã dặn dò như vậy , người còn gọi điện thoại đến căn dặn nhất định phải để thiếu phu nhân uống hết. Mời thiếu phu nhân,người không nên làm khó chúng tôi .”

“Cứ đặt ở đó đi, lát nữa tôi sẽ uống.” Thím Vương đặt chén thuốc trong tay xuống để ở một bên trên bàn trà.

Mời phu nhân uống lúc còn nóng đi ạ, đúng rồi lão phu nhân còn nói có món đồ quên chư a đưa cho ngươi, để cho tôi xuống mang lên.” Lúc sau thím Vương bước vào đặt thứ gì đó lên bàn rồi đi ra ngoài.

Chờ sau khi thím Vương ra ngoài đóng cửa lại , Tiểu Nhược tò mò đi tới xem đó là cái gì ? Vừa nhìn thấy, cằm của nàng thiếu chút nữa thì rớt xuống! Đây là gì vậy? ! Là một quyển sách khiến người ta tim đập chân run! Trên tấm bìa mặt bắt mắt còn viết dòng chữ ”Dạy bạn làm cách nào để hấp dẫn đàn ông”.

Nàng thật sự là dở khóc dở cười,bội phục mẹ chồng nàng quá là chu đáo nào là là nội y, nào là thuốc bổ , thậm chí còn có sách? ! Tại sao cùng là người một nhà mà biểu hiện lại hoàn toàn khác nhau đến thế, Thẩm Hạo Ngôn lạnh lùng như vậy rốt cuộc là di truyền từ ai .

Chương 16: Chén Thuốc Màu Đen.

Nhìn bát thuốc màu đen bốc hơi nóng nghi ngút, nàng cắn răng nhắm mắt một hơi uống cạn sạch . Nếu trước sau gì cũng phải uống, vậy thì uống luôn bây giờ đi.

“Oa… Khụ… Thật là đắng, đây là thứ gì vậy, thật sự là đắng mà.” Cả chén thuốc vị đắng tấn công toàn bộ vị giác, sặc đến mức nàng nước mắt nước mũi tuôn rơi, còn dùng tay quạt quạt, cố gắng xua đi vị đắng kia.

Có vẻ cũng chẳng ăn thua gì, khuôn mặt nàng nhăn nhó khó coi. Nàng quơ vội trên bàn trà tìm xem có thứ gì át đi vị đắng này không , thật may tìm được một thanh chocolate, nàng được cứu rồi!

Trong lúc tìm kiếm không cẩn thận đụng phải cuốn sách trên bàn trà , nàng tò mò nhìn xuống rồi cầm lên , mới phát hiện là quyển sách mẹ chồng đưa tới .

Tấm bìa khiến người ta đỏ mặt đập vào mắt, thuận tay nàng liền tay mở ra xem, vừa mới lật chưa được mấy tờ, lông mày liền căng hết cả lên, càng xem càng nhíu lại, nàng cảm thấy nhiệt độ trong người càng ngày càng lên cao, thoáng một cái cơ thể nàng đã nóng bừng lên.

Rốt cục nàng không chịu nổi ném quyển sách đang mở trên tay xuống , chạy như bay đến phòng tắm, nàng bây giờ cần phải nhanh chóng tắm nước ấm để cho tỉnh táo lại.

Ngâm mình một lúc, nàng bước ra ngoài, ngồi vào bên giường tự sấy khô đầu tóc… Lại nhìn thấy đống nội y rực rỡ chói mắt khiến cho nàng phải đau đầu.

Vẫn là tránh không khỏi đi, sự tồn tại của mấy thứ ấy liên tục nhắc nhở nàng, nàng thở dài bất đắc dĩ mặc vào.

Thế nhưng vừa mặc vào, nàng cảm thấy chỗ nào cũng không được tự nhiên, nàng lại tới tìm trong tủ quần áo tìm thêm chiếc áo ngủ dài khoác thêm vào.

Mặc kệ, xem biểu hiện của anh ta, đêm nay có lẽ sẽ không về phòng ngủ .

Sau khi tự an ủi mình như vậy nàng nằm trên chiếc giường mềm mại , cùng Chu công ước hẹn vẫn là hay nhất.

Lúc đó trong thư phòng Thẩm Hạo Ngôn đang nhìn chăm chú vào màn hình trên đó anh đang có cuộc thảo luận trực tuyến với cấp dưới .

“Báo cáo tổng giám đốc, hạng mục chúng ta nghiên cứu phát triển rất thành công…”

Quản lý hạng mục ở công ty con bên Châu Âu đang báo cáo tình hình mới nhất của dự án cho anh .

“Ừm, tôi biết, anh vất vả rồi”

Con ngươi tĩnh mịch thoáng hiện lên một tia tinh quang, phát triển kế hoạch nghiên cứu lần này, hắn là đã tính toán trước, hơn nữa đã chuẩn bị khá lâu, kết quả hiện tại này đều trong dự liệu của hắn .

“Thế nhưng…”

Trên màn hình quản lý hạng mục ngừng một lát, vẻ mặt bộ dạng khó xử.

“Sao vậy?”

Nhìn quản lý ấp úng, lông mày nhíu lại, chẳng lẽ sự việc có biến cố?

“Là như vậy… Tổng giám đốc?”

Trên màn hình quản lý đang định nói chuyện, lại thấy tổng giám đốc đẩy chiếc ghế ra, bực bội đứng lên đi tới cửa, hình như là có người đang gọi

“Ai vậy? ! Không phải tôi đã nói, không được quấy rầy tôi sao?”

Kéo cửa ra, vẻ mặt khó chịu gầm nhẹ với người đối diện .

Cuộc họp bàn này đặc biệt là quan trọng , hắn rõ ràng có dặn dò thời điểm hắn ở trong thư phòng không cho phép bất cứ người nào tới quấy rầy, đây là thói quen của hắn, mọi người đều biết .

“Thực xin lỗi, thiếu gia, là lão phu nhân dặn dò chúng tôi nhất định phải hầm canh cho người uống, còn nói người công tác quá mệt mỏi!”

Nhìn thấy thiếu gia tức giận, bọn họ cũng đều biết lúc thiếu gia ở thư phòng thì tuyệt đối không thể tới quấy rầy , chỉ là lời căn dặn của lão phu nhân bọn họ thật sự là không dám làm trái , bọn họ cũng thật khó xử, chỉ có thể kiên trì đến đưa canh .

“Bà lại đang làm cái gì vậy? !” Lại là lời dặn dò của bà, bà không thể để cho hắn yên tĩnh một chút sao,chẳng phải đã nói sẽ làm bà hài lòng!

“Lão phu nhân chỉ là sợ người công tác quá mệt mỏi, mới bảo chúng tôi hầm chút canh cho người bồi bổ.”

Lưu quản gia vẻ mặt chột dạ, lão phu nhân nói thiếu gia hỏi liền trả lời như vậy, ông không khỏi toát mồ hôi, ông có dự cảm, thứ này không phải tốt đẹp gì!

“Cứ đặt ở đó đi, tôi lúc này đang vội,lát nữa sẽ uống, ông có thể yên tâm mà ra ngoài.”

Quản gia để xuống, dặn dò mấy câu, sau đó vội vàng lẻn đi? ! Từ trước đến nay quản gia nghiêm túc hiện giờ cũng là rất khôi hài , chỉ là hắn không phát hiện hành vi quái dị của ông .

“Xin lỗi, quản lý Kha, cậu nói tiếp đi, làm sao vậy?”

Hướng tới người trên màn hình nói câu xin lỗi,khuôn mặt lạnh lùng nghe đối phương vừa rồi bị ngắt lời giải thích.

“Một vài nhà cung cấp đột nhiên thay đổi chú ý, không muốn cùng chúng ta hợp tác, bên này tôi đã phái người đi xử lý, chỉ là tình huống không lý tưởng, Tổng giám đốc anh xem có nên phái người sang hỗ trợ hay không ?”

“Được, cậu ở bên đó chú ý một chút, có tình huống gì phát sinh hãy báo cáo lại cho tôi, ngày mai tôi sẽ phái chuyên gia sang bên đó.” Nheomắt, hắn trầm giọng nói , chuyện này không thể có nửa điểm sơ suất…

 

Ngày đăng: 17/03/2013
Người đăng: Vũ Biên Thuỳ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?