Gửi bài:

Chương 53-56

Chương 53: Đả Kích.

He he bạn Jun đã trở lại và lợi hại hơn xưa .^^

Xin thông báo phần ngược đãi nhân vật chuẩn bị bắt đầu vào hồi cao trào

Cô không biết mình làm sao mà ngủ được, chỉ nhớ tối qua mệt mỏi quá, lại không nỡ nhắm mắt,cô nhớ rõ ban đầu hắn dùng cách thô bạo để trừng phạt mình, nhưng mà cuối cùng cô nhớ mang máng hắn dịu dàng an ủi cô, hắn chưa bao giờ ôm cô dịu dàng như thế, khiến cô bối rối, thế nhưng cô lại muốn quý trọng đêm này. Cô không muốn ngủ, nhưng cô thật sự rất mệt mỏi, cuối cùng cô cảm thấy cô nằm trong lòng hắn ngủ.

Ngày tiếp theo tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng của hắn, một chữ cũng không để lại, điều này khiến cô cảm giác được ý nghĩa sâu sắc của mất mát. Muốn đứng dậy để vệ sinh cá nhân, cô phát hiện cả người cùng thắt lưng đau nhức muốn chết ! Cô lớn tuổi như vậy sao, cứ như vậy mà lăn qua lăn lại. Trên chiếc tủ đầu giường trong phòng có chiếc đồng hồ báo thức, 11 giờ 30 phút, đã đến giữa trưa, cô vội vàng mặc bộ quần áo nhăn nhúm hôm qua vào. Chịu đựng ánh mắt của những nhân viên phục vụ trong đại sảnh, vội vàng đi ra khách sạn.

Mới ra khỏi khác sạn, “A…” khẽ kêu lên, cô xúc động muốn quay lại, hai người phía trước kia, là cô ảo giác hay là —- Hóa ra là người chồng ở cùng mình đêm qua và tình nhân của hắn? Tiểu Nhược vô thức trốn sau cây cột, nhìn hai người phía trước thân mật ôm nhau từ khách sạn đi ra. Việc ấy khiến khuôn mặt Amaris không giấu được niềm vui sướng, mà người kia từ trước đến nay đều là băng sơn nam nhân giờ đây lại dùng ánh mắt nhu hòa đó nhìn cô ta, nụ cười dịu dàng trên mặt hắn cô chưa thấy bao giờ.

Tiểu Nhược lấy tay che miệng, cô sợ mình nhin không được mà kêu ra tiếng, nhưng mà như vậy thì có ích gì đâu, đúng là hắn, tại sao hắn có thể làm như vậy, hôm qua, tối hôm qua, vẫn ở cùng cô. Tại sao hắn lại có thể ở cùng người phụ nữ khác chứ, tại sao lại như vậy ?

Cơ thể không chịu nổi đả kích trượt xuống dựa vào cột, lấy tay che mặt, lầm bầm :

“Tại sao lại như vậy…”. Vừa nghĩ đến biệc hắn chạm qua người phụ nữ khác, bàn tay kia lại chạm qua mình, cô liền cảm thấy buồn nôn.

“Ọe…” Đầu nghiêng xuống bên cạnh, cô bắt đầu nôn, nhưng mà buổi tối cô chưa ăn cơm, trong bụng vốn không có gì để nôn, nhổ ra chỉ toàn là nước chua, nôn ra cả mật cùng nước mắt ràn rụa.

Một lúc lâu sau, cô yếu ớt đứng lên, ban đầu cô muốn trở về ngay lập tức nhưng mà đột nhiên cô lại không muốn trở về nữa, cô xuống xe, làm cho tài xế lớn tiếng hỏi: “Cuối cùng cô có muốn lên xe không ?” Tiểu Nhược lắc lắc đầu xin lỗi. Thế nhưng tài xế kia còn khẽ nguyền rủa cô rồi mới lái xe đi, để lại những làn khói màu đen. “Tiểu Nhược, hình như mày rất thích hợp làm người lang thang !” Cô tự giễu. Đúng vậy, hình như lần nào cô cũng lang thang trên đường, cô không có bạn thân, nhà thì nhất định không được về, cô không muốn mẹ vì cô mà lo lắng. Vậy nên mỗi lần không vui, cô cũng chỉ có thể tự mình chậm rãi nếm mùi đau khổ

Cô cứ như vậy chậm rãi đi dạo, đến khi trời tối mới trở về Thẩm gia. Cô từ trối bữa tối và sự quan tâm của thím Vương. Cô tùy tiện ăn ở bên ngoài, bây giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, không cần thông cảm, không cần an ủi. Cô nhốt mình vào phòng ngủ. Đêm nay, Thẩm Hạo Ngôn vẫn chưa về.

“Kiệt, anh có thể đến đây giúp em thật là tốt.” Amaris dịu dàng dựa vào người hắn. Chuyến đi Đài Loan lần này đều dựa cả vào hắn, nếu không cô cũng không thể rời Ngôn đến đây. Không ngờ hắn đối với cô vẫn là tốt nhất, dù cho hắn không xấu, nhưng mà cô chỉ lợi dụng hắn để đối phó với Thẩm Hạo Ngôn thôi.

“Ừm, không giúp em thì giúp ai, bảo bối.” Hắn biết gười phụ nữ trước mắt không hề thích hắn, có lẽ bây giờ cô muốn lợi dụng hắn chăng, hắn biết rõ cô, cô không chiếm được cũng không để người khác sống dễ chịu, nhưng mà, cô nghĩ hắn sẽ cứ để cô bố trí sao. Cái người nhiều năm trước liên tục bị bỏ rơi, sẽ không lại là hắn. Hắn sẽ khiến tất cả biết rõ, hắn không phải kẻ yếu, hắn sẽ cướp đi tất cả những gì thuộc về mình, cứ chờ xem ! Nhìn thấy người con gái đau lòng dưới cây cột kia, hắn biết, hắn đã thành công một bước ! Khóe miệng cũng chầm chậm nhếch lên :

“Thẩm Hạo Ngôn, đây là mày nợ tao, đây là các người nợ ta, bây giờ đã đến lúc rồi ! ” Đôi mắt hắn ta hiện lên tia lạnh lùng sắc nhọn.

Chương 54:

Những ngày sau đó, Tiểu Nhược luôn trong tình trạng mơ mơ màng màng, gần đây cô lại trở thành mèo con ham ngủ, cả người khó chịu, không có tinh thần, cạn sạch sức lực, người cũng gầy đi không ít. Dì Vương nhìn thấy đau lòng nên mỗi ngày nấu canh tẩm bổ cho cô, nhưng cô vừa mới bưng chén lên liền lập tức buông xuống, chạy đến phòng vệ sinh phun hết ra, nôn đến khi chỉ còn nước mới thôi.

“Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?Hay là đến bệnh viện khám xem sao”. Dì Vương nhìn cô chạy vào phòng vệ sinh, nôn đến khi chẳng còn gì trong bụng, lo lắng nói, cầm khăn lông đưa cho cô, nhìn mặt cô cắt không còn giọt máu nào.

“Không sao đâu, gần đây bụng dạ tôi không tốt lắm, uống thuốc là được rồi—ụa—“ lời chưa nói dứt đã lại nôn tiếp.

“Thiếu phu nhân, như vậy không được đâu hay là đi khám xem sao?” Nhìn thấy cô như vậy, dì Vương không khỏi lo lắng, bà nghĩ thiếu phu nhân dạo này thích ngủ, lại còn bị ói như vậy, lẽ nào…

“Hay tôi mời bác sĩ riêng đến xem cho cô, không thể để như vậy được” Vừa nghĩ thế, trong lòng bà không khỏi vui mừng, nếu quả thật là có, bà nên nói cho lão phu nhân, Thẩm gia sắp có thêm thành viên mới, lần này có thể mang lại niềm vui cho phu nhân rồi.

“ Không cần, không sao mà, uống thuốc là được rồi”—cô yếu ớt ôm lấy bồn cầu, chẳng muốn động đậy, thầm nghĩ có lẽ gần đây ăn bậy bạ, hai ngày nay cứ nghe thấy mùi cơm là lại muốn nôn, đặc biệt là mùi tanh của hải sản.

“Vậy cũng không được, không uống thuốc lung tung được, hay cứ đi bệnh viện khám xem sao” Vừa nghe cô muốn uống thuốc, bà đã nóng nảy, lỡ mang thai thật, làm sao có thể tùy tiện uống thuốc được, lỡ như có việc gì, bà làm sao dám nhìn mặt lão phu nhân đây, nghĩ đến khả năng đó, bà liền gấp đến độ đổ mồ hôi hột

“Đúng là- – ụa – -“ liên tiếp không thoải mái làm cho Tiểu Nhược nói cái gì cũng vô dụng, dì Vương nhanh chóng gọi xe đưa Tiểu Nhược đến bệnh viện.

Bệnh viện, dì Vương cùng Tiểu Nhược, không, là Tiểu Nhược bị dì Vương kéo vào khoa “phụ sản”. Phụ sản? Cô chỉ bị bội thực thôi mà, sao lại đi vào khoa “phụ sản”

“Dì Vương, đi nhầm rồi..” Tiểu Nhược vội vàng kéo dì Vương, không phải dì Vương già rồi nên lầm lẫn chứ, không đúng, nhìn dì Vương đâu có lãng trí đến vậy.

“Đúng vậy, chính là muốn đến đây” Không thể nào sai được. Bà dám khẳng định thiếu phu nhân đang mang thai, hiện tại là muốn xác nhận lại một chút mà thôi

“Cái gì…?” Trong phòng khám đột nhiên vang lên tiếng hét với decibel cao ngất, Tiểu Nhược không thể tin vị bác sĩ hiền hòa, dễ thương ngồi trước mặt cô nói cô đang mang thai?Mang thai? Cô mang thai? Có lầm không vậy, không thể nào…

“Thẩm phu nhân, cô đừng quá kinh ngạc, chúc mừng cô, cô đã mang thai” Vị bác sĩ tốt bụng kia cho rằng cô nghe không rõ, liền tốt bụng nhắc nhở cô cô sắp làm mẹ.

Khi Tiểu Nhược kinh hoàng hét chói tai, ngược lại dì Vương lại nhanh chóng nói “cám ơn” còn cảm kích nắm chặt tay vị bác sĩ kia, thật giống như là bà đang mang thai vậy.Tiểu Nhược không nói gì.

“Lần này thật tốt, lão phu nhân chắc chắn sẽ vui vẻ, Thẩm gia rốt cục cũng có người nối dõi..”

Dì Vương rơm rớm nước mắt, sống ở Thẩm gia lâu như vậy, nhìn Thiếu gia lớn lên, hôm nay còn có thể chăm sóc tiểu thiếu gia, không biết có bao nhiêu là vui vẻ

“Dì Vương..” quá, quá khoa trương rồi, cô chỉ là mang thai thôi, có cần kích động như vậy không

“ Không sao, tôi chỉ là vui quá thôi, trở về thôi, báo cho lão phu nhân biết, bà nhất định sẽ rất vui…”

Chờ một chút, có cần phải bố cáo thiên hạ thế không? Tiểu Nhược buồn rầu nghĩ, chuyện xấu hổ như vậy, sao lại đem ra khua trống khua chiêng mà bố cáo thiên hạ chứ. Dường như cô suy nghĩ quá nhiều rồi…

Chương 55: Người Đàn Ông Không Về Nhà (1).

Quả nhiên là bây giờ Bạch Tiểu Nhược đang mang thai, vui vẻ nhất chính là Thẩm lão phu nhân, ngay khi được thông báo qua điện thoại, bà đã phân phó dì Vương thế này thế kia, dặn dò Tiểu Nhược không được làm cái này, không thể làm cái kia, theo xu hướng hạn chế sự đi lại của cô, thậm chí nếu như có thể, bà còn muốn cô cái gì cũng không được làm. Tiểu Nhược chớp mắt, có cần khoa trương như vậy không, lúc này em bé cũng chỉ mới mấy tháng thôi mà.

Thẩm lão phu nhân nói một câu: “Aiz, qua điện thoại không thể nói rõ ràng, bây giờ ta tới đó, cứ thế nhé, tí nữa gặp con.. ” rồi cúp máy. Nói, nói không rõ ràng ? Đã nói lâu như vậy rồi, lại còn…Tiểu Nhược lại cảm thán lần nữa, người Thẩm gia thật là mạnh mẽ , hoàn toàn không cho người ta một cơ hội từ chối.

“Ấy, bỏ ra, bỏ ra ngay, không được cầm, không được cầm, ..” Vừa vào cửa, lão phu nhân liền cất tiếng, bà thấy Tiểu Nhược cầm dao gọt trái cây, động tác nguy hiểm kia khiến bà sợ hãi, tâm tư cũng thể hiện qua giọng nói.

” Tiểu tổ tông, xin con thương xót, bỏ xuống đi, đi theo ta đi tâm sự một lát…” Lão phu nhân nhanh chóng đưa tay đem dao bỏ xuống, kéo cô đi tới phòng khách.”Nhưng…” Cô gọt được mà, vì sao bà không để cô gọt chứ, không phải chỉ là hoa quả thôi sao.

“Đừng có nhưng mà, đi thôi..”

”Ha, Tiểu Nhược, thật là tốt, tốt, cuối cùng mẹ cũng có một đứa cháu mập mạp rồi.” Cuối cùng bà cũng đợi được, hừ, xem mấy bà già kia có thể khoe khoang trước mặt bà được nữa hay không, đến lúc đó, bà sẽ mang đứa nhỏ vô cùng đáng yêu nhà bà đến làm cho mấy người kia chảy nước miếng, ha ha.. Nắm tay người nào đó, lão phu nhân âm thầm tính toán. Tiểu Nhược chợt cảm thấy rùng mình,cô quay đầu lại thì thấy mẹ chồng cười đến híp cả mắt, bà vui như vậy ư, chẳng qua là cô chỉ mang thai mà thôi.

“Mẹ…mẹ….” giống như là trúng xổ số vậy.

“Con làm sao thế, đừng vội, từ từ nói.” Có rất nhiều thời gian cho con nói, mẹ không vội, lão phu nhân ta có thể nghe con nói đến khi trời tối cũng không sao.

“Con..” thở gấp, Tiểu Nhược ầm thầm tự cắn ngón tay của mình. Thật bực nha, gần đây cô luôn nói lắp, may là không bị người nào đó trông thấy, nếu không cứ giết cô đi cho xong.

Lại nói, người nào đó đã nhiều ngày không về nhà, chán ghét cô đến thế sao, vậy nên chuẩn bị quay lại với người yêu cũ rồi? Cô biết, dù cho bọn họ có mối quan hệ kia, cũng chỉ là một hợp đồng mà thôi, nhưng mà tại sao anh lại không quan tâm cô chứ, dù chỉ một chút, không nên để cô bắt gặp, ít nhất nếu không nhìn thấy, cô cũng không phải đau lòng, khổ sở.

”A đúng rồi, Tiểu Nhược, Hạo Ngôn biết rồi ư? Dù gì cũng sắp làm cha rồi, lại không thấy mặt, thật là, đi gọi thiếu gia tới cho ta.” Lão phu nhân chỉ một cái phất tay ra lệnh cho quản gia đem cái người sắp được làm cha gọi tới.

”Thưa lão phu nhân, thiếu gia đang..” thiếu gia bọn họ không về nhà mấy ngày rồi, bọn họ làm sao biết cậu ấy bây giờ ở đâu, nếu thật sự phải gọi điện cho thiếu gia, nói rằng lão phu nhân cho gọi, tin rằng thiếu gia sẽ trực tiếp chỉnh ông một trận, ông không có đủ can đảm như vậy a, ai tới cứu ông với…

“Đang làm gì, nói, có phải nó đã lâu không về nhà ? ” Quả nhiên là không ai hiểu con bằng mẹ, thật khâm phục, quản gia thật muốn đồng ý với lão phu nhân.

“Không…không phải, đương nhiên không phải như vậy…” Ông rất muốn nói thật , nhưng mà chỉ có thể nuốt vào bụng. Dù sao đồ ông ăn là của thiếu gia, tiền lương cũng là của thiếu gia, vậy nên…

“Tiểu Nhược, nói cho mẹ biết. Có phải nó đã không về nhà vài ngày rồi không, thằng con hồ đồ này… ” Xem sắc mặt hai người cũng biết tiểu tử kia không về, đúng là tức chết bà mà.

“Không phải,…. ” Trực giác muốn nói tốt cho anh, Tiểu Nhược mày đúng là hết thuốc chữa.

Bà nên nghiêm khắc trừng trị thằng con trai không về nhà kia, bỏ rơi không chịu quan tâm đến vợ, mà lại gắn bó yêu thương với đống văn kiện kia, OS ! (Sa : OS chắc là oh shit, mẹ Thẩm xì teen we’ )

Chương 56: Người Đàn Ông Không Về Nhà (2).

“Cái gì?Như thế này còn ra thể thống gì nữa?” Tiếng nói tức giận của Trầm lão phu nhân vừa vang lên, còn chưa kịp trừng phạt cái người đàn ông không chịu về nhà kia, trong lòng bà cực kì khó chịu, lửa nóng đang cháy hừng hực; bà cầm remote chuyển kênh như để trút bớt khó chịu trong lòng, ai ngờ.. vừa ngước mắt nhìn lên tivi bà bắt gặp ngay cảnh rất “thích mắt”.

Bàn tay của lão phu nhân đang rất ngứa ngáy, thằng con trời đánh kia đã có vợ con rồi mà còn trêu hoa ghẹo nguyệt, mà người phụ nữ kia là loại người bà ghét nhất- con gái ngoại quốc, vậy còn chưa nói, lại còn để cho người ta đưa tin lên tivi, thật là tức chết bà mà!

Trước kia, bà phản đối hắn với cô ta, cô gái kia không phải bị Mục Hạo nói cho không còn mặt mũi gì sao, sao bây giờ lại tiếp tục thương tổn hắn. Bà chắc chắn sẽ không cho phép

“Ta—ta—“ lão phu nhân đứng loạng chạng rồi ngã phịch xuống ghế, đúng là thằng con bất hiếu, bà đã già thế này rồi mà còn muốn trêu tức bà.

Bên cạnh, quản gia nhanh chóng lấy remote bật kênh khác. Lão phu nhân không ngừng tức giận, dì Vương cùng Tiểu Nhược đứng bên cạnh cũng không biết nói gì, thiếu gia của họ bây giờ… thiếu phu nhân lại đang mang thai, hắn cũng sắp làm cha rồi, mà còn như vậy. Dì Vương lắc đầu, không thể hiểu nối suy nghĩ của lớp trẻ.

“Tiểu Nhược- -“ lão phu nhân chần chừ gọi con dâu

“Mẹ, con không sao- -“ nhưng bất kì ai cũng nhìn ra cô đang cậy mạnh, chỉ cần thấy khuôn mặt tái nhợt kia là biết, nhưng không ai vạch trần lời nói dối của cô cả, cái không khí quỷ dị này lan tràn bao trùm cả căn phòng.

Hình ảnh hai người kia luôn luẩn quẩn trong tầm mắt Tiểu Nhược, cô không nghe được nội dung tin tức kia, nhưng tất cả đều không còn quan trong nữa, thì ra hắn không về nhà không phải vì công việc bận rộn, đối với việc hắn không về nhà, cô luôn nghĩ rằng công việc hắn bề bộn nên không về được, aiz, thì ra là cô đã sai hắn không về là vì cô gái kia. Cô ấy đến Trung Quốc khi nào vậy?. Phải chăng lần đầu gặp lại, hai người bọn họ đã hẹn gặp lại, chỉ là lúc ấy có cô nên không tiện, nên mới gặp nhau trong nước.Trong khoảng thời gian này, hai người họ ngày nào cũng gặp nhau sao? Một đống câu hỏi không ngừng xuất hiện trong đầu cô làm cho cô suy nghĩ lung tung.

Hắn rốt cục vẫn chọn cô ấy, lựa chọn nối lại tình xưa. Như vậy chuyện làm vợ chồng trên danh nghĩa của hai người phải chăng sắp chấm dứt, khi cô đang mang thai con hắn, trên hợp đồng có nói, chỉ cần cô mang thai, hai người đều được tự do, làm việc mình muốn. Lần này, cô đã mang thai, vậy mà hắn đến liếc cũng không thèm liếc cô một cái.

Đưa tay đặt lên bụng, khóe miệng cô nhấc lên một nụ cười khổ, thật là kỳ diệu, nơi này lại có thể chứa đựng cả một sinh mệnh, hiện tại cô cũng có thể được coi là mẹ rồi. Khó có thể hình dung được cảm giác của mình, giờ khắc này, cô nghĩ sẽ tìm một người để chia sẻ niềm vui này, đối với những gia đình bình thường khác, người đó sẽ là cha đứa bé, nhưng cô thì… “ Con ngoan, không sao cả, về sau mẹ con mình cùng sống với nhau, con sẽ không cô đơn..”. Cô thầm nói với đứa con chưa ra đời của mình như vậy.Không sao cả, chỉ cần con bên cạnh cô, cô sẽ thấy vui vẻ, sẽ hạnh phúc.

Về phần người đàn ông không chịu về nhà kia lúc này đang bận tối mắt tối mũi, gần đây “Hắn” hành động nhiều lần, nhiều lần tạo ra tình huống bất lợi cho công ty, cần hắn phải ra mặt để giải quyết, khiến hắn rất bực mình. Hằng ngày hắn đều ở công ty làm thêm giờ, không thể về nhà, hắn thật nhớ cô vợ nhỏ của mình, chỉ cần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đó một chút thôi cũng thấy thỏa mãn rồi, thật ra hắn rất muốn ôm vợ vào lòng nhưng — nhưng đó chỉ là ý nghĩ thôi. Người đàn ông đáng thương thở dài, đầu lại vùi vào đống văn kiện chất cao như núi kia, vẫn vô tư chưa biết mình đã tạo ra sóng gió, trờ thành nhân vật bị oán trách nhất trong miệng mọi người, hắn cũng không biết mình đã rơi vào bẫy của người khác.

Cùng lúc đó, một người đàn ông khác, tay cầm remote, ngồi trước tv, thầm trầm cười. Anh ta ngửa đầu uống một hơi sạch một ly rượu mạnh, anh ta biết kế hoạch sắp đến đích, chỉ còn cách thành công một bước nhỏ nữa thôi

Ngày đăng: 17/03/2013
Người đăng: Vũ Biên Thuỳ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?