Gửi bài:

Chương 33

Phía Nam khí hậu bốn mùa đều ấm áp, tựa như tiên cảnh chốn nhân gian, cả không khí lẫn đất trời đều tỏa ra mùi hương ngọt lành dễ chịu. Khuê Hiền khẽ hắt xì vài tiếng, vừa từ máy bay xuống nên hắn vẫn chưa quen với sự thay đổi thời tiết đột ngột như thế này.

Trên đường đi tìm Thịnh Mẫn, Khuê Hiền cứ mải đắm chìm trong những kí ức xưa cũ. Thời thơ ấu giữa hắn và cậu quả thực đã có biết bao kỉ niệm đáng giá, ví như cả hai nhẹ nhàng nắm tay nhau lúc đi học về, hoặc mỗi khi đến kì thi quan trọng, hắn miệt mài học thi, Thịnh Mẫn lại chu đáo pha sữa và chuẩn bị bữa ăn khuya cho hắn.

Cậu luôn ẩn nhẫn im lặng làm một cái bóng bên cạnh hắn, chăm lo yêu thương hắn hết mực, chính bởi thế nên đã có lúc hắn nhầm tưởng phận sự của cậu bắt buộc phải như vậy và bản thân hoàn toàn có quyền hưởng thụ sự ân cần đó một cách hoang đường nhất.

Đáng tiếc, kỉ niệm cậu chăm sóc lo lắng cho hắn thì nhiều, nhưng hắn quan tâm đến cậu lại chẳng có bao nhiêu, Khuê Hiền dù cho có suy nghĩ nát óc, trong đầu cũng chỉ là một mảnh hư vô. Tự dưng hắn cảm thấy thực bối rối, mong muốn gặp Thịnh Mẫn bùng cháy mãnh liệt là thế nhưng hắn không biết đến khi gặp được cậu rồi, cậu có chịu cho hắn một cơ hội để hàn gắn không. Dù vậy, hắn sẽ không bao giờ chịu bỏ cuộc, chỉ cần có một tia hy vọng, chỉ cần cậu chịu nhìn mặt hắn...

Triệu Khuê Hiền không phải là người bi quan, ngược lại, hắn thừa sự tự tin, hắn tin rằng chỉ cần mình cố gắng, Thịnh Mẫn sẽ cho cả hai cơ hội làm lại từ đầu, và hắn sẽ khiến cậu trở thành người hạnh phúc nhất.

Đằng trước là một cửa tiệm cũ kĩ, sơn đỏ trên bức tường phía ngoài gần như bong tróc hết. Bên trong tiệm, ánh đèn hắt ra nhòe nhoẹt mờ ảo, phối hợp cùng với tuyết phủ ngoài cửa sổ càng thêm tối tăm, cửa ra vào treo một tấm biển hình chữ nhật đề bốn chữ vàng đậm "SOUL".

Chầm chậm tiến vào trong, Khuê Hiền chẳng thể ngờ rằng các mặt hàng ở đây cũng thật đa dạng, kệ gỗ bày đủ thứ đồ vật kì lạ như tượng ngọc, bình trà, bình hoa, trên tường treo đầy đồ chơi handmade, chủ quán ở đây có vẻ là người rất khéo tay, tên Hách Tể này thật biết cách chọn người yêu.

Có lẽ do thời tiết, hơn nữa lúc này còn sớm nên quán không có khách hàng. Ngồi ở góc tiệm là một cô gái trẻ, nhìn thấy Khuê Hiền bước vào cũng không phản ứng, chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, quan sát hắn từ trên xuống dưới.

Trong phòng đốt huân hương, nhàn nhạt mà ấm áp, giữa thời tiết mùa đông rét lạnh thế này, mùi hương đặc trưng của quán làm người ta quyến luyến cảm giác ấm áp không nỡ rời đi.

- Xin hỏi ngài cần mua thứ gì?

Im lặng hồi lâu, cô gái trẻ nọ rốt cục cũng mở miệng tiếp đón.

Khuê Hiền cười cười quay đầu, nói rành rọt từng chữ:

- Tôi tìm Lý Thịnh Mẫn.

Cô nàng tiu nghỉu bày ra bộ mặt "sao không nói sớm", uể oải trả lời:

- Ngày hôm nay cậu ta nghỉ rồi.

Lòng dấy lên chút lo lắng, Khuê Hiền kiên trì hỏi tiếp:

- Ngày mai anh ấy có đi làm không?

- Có! – Cô gái không thèm ngẩng đầu, chỉ đáp bâng quơ.

- Vậy ngày mai tôi lại đến.

Rời khỏi cửa tiệm, Khuê Hiền cảm thấy an tâm hơn một chút, ban nãy hắn cứ tưởng cậu biết mình đến tìm nên đã sớm rời khỏi, may mắn là không phải vậy.

Việc gặp lại Thịnh Mẫn cũng không quá trắc trở, ngày hôm sau Khuê Hiền theo đúng dự định đến SOUL đã thấy Thịnh Mẫn đứng bận rộn trước cửa sắp xếp hàng hóa.

Cậu chẳng hề thay đổi chút nào, làn da vẫn trắng trẻo mê hoặc như trước, đường nét khuôn mặt ôn nhu, lông mi dài khẽ động, trên người mặc quần vải đen, áo lông xanh thẫm cùng khăn quàng cổ màu tàn, tất cả đều toát lên vẻ mượt mà tinh tế. Cậu cầm nùi giẻ tỉ mỉ lau từng chút góc cạnh của giá để đồ, ánh mắt chuyên chú, hoàn toàn không để ý thân ảnh to lớn đang đứng che khuất cả ánh sáng.

Khuê Hiền nhìn thấy bóng lưng của cậu, nhất thời muộn phiền tan biến hết, trong lòng như trút được gánh nặng khiến hắn không kìm nổi tiếng thở dài.

Không biết nên mở lời như thế nào, Khuê Hiền đành im lặng chờ Thịnh Mẫn quay đầu lại.

Trong hai năm ngắn ngủi, khuôn mặt hắn không biến chuyển gì mấy, nhưng so với một Khuê Hiền mù lòa trong trí nhớ Thịnh Mẫn lại khác biệt ít nhiều. Hắn thản nhiên dõi theo cậu, ánh mắt có chút dao động khi cậu nhìn thấy mình.

Thịnh Mẫn đến gần, nhẹ nhàng cười, đứng trước mặt Khuê Hiền, phản ứng của cậu không như trong dự kiến khiến hắn ngạc nhiên vô cùng.

Ngay sau đó, Khuê Hiền thế nhưng lại không thể nói nên lời, ngay cả một nụ cười miễn cưỡng hắn cũng chẳng làm nổi. Cứ như vậy hồi lâu, đơn giản chỉ là mặt đối mặt quan sát đối phương.

Một lúc sau, Thịnh Mẫn mới phục hồi phục tinh thần, cậu hít sâu một hơi, giọng nói có chút âm trầm:

- Đã lâu không gặp!

Khuê Hiền đứng trơ ra như khúc gỗ, hắn cười cứng ngắc đáp:

- Cuối cùng tôi cũng gặp được anh!

Thịnh Mẫn lặng yên nhìn Khuê Hiền, tựa hồ đang thưởng thức sự khó xử lúng túng của hắn:

- Mắt cậu đã trở lại bình thường rồi nhỉ?

Khuê Hiền vô thức gật đầu.

"Tôi đã có một cơ thể hoàn thiện, giờ đây thân thể cùng tâm hồn này đều là của anh, anh có còn ở đó chờ tôi hay không?"

- Cậu cần mua gì? – Thịnh Mẫn hỏi khách sáo.

- Tôi tới tìm anh – Khuê Hiền trả lời rành mạch, hắn đang cố nắm bắt được suy nghĩ Thịnh Mẫn, biểu hiện bên ngoài của cậu khiến hắn thực khó hiểu.

- Cậu không tới để mua đồ, vậy tôi không tiếp, tôi còn phải làm việc – Nói xong Thịnh Mẫn chuẩn bị xoay người đi ra chỗ khác.

- A thế...tôi mua đồ... – Khuê Hiền ấp úng, vội vàng đuổi theo Thịnh Mẫn.

- Cậu cứ từ từ mà chọn lựa.

- Có đồ gì tốt anh giới thiệu cho tôi xem thử đi! – Đợi Thịnh Mẫn quay người lại, Khuê Hiền che giấu vẻ bối rối, cố gắng để bản thân trông có vẻ thản nhiên.

Thịnh Mẫn không trả lời ngay, cậu đưa mắt nhìn Khuê Hiền, sau đó với tay lấy một cái hộp trên giá phía sau.

Ấn tượng lần đầu gặp lại cũng không phải quá tệ, Khuê Hiền biết thân biết phận nhanh chóng cáo từ Thịnh Mẫn, trước khi ra về còn mua thêm một chiếc vòng ngọc đắt tiền.

Ra khỏi cửa, Khuê Hiền thở hổn hển như vừa phải chạy xong một quãng đường dài, tay nắm chặt hộp vòng.

.

~~~~~~0o0~~~~~~~

.

Lần gặp tiếp theo là ở ngách cuối phố, Khuê Hiền không tìm được lí do để đến SOUL mỗi ngày, lại lo quấy rầy Thịnh Mẫn làm việc nên đành đứng ở bên đường đợi cậu tan ca.

Bây giờ hắn mới biết mình có thể nhẫn nại tới vậy, quả thực là không giống hắn chút nào, nhưng Khuê Hiền cũng chẳng có tâm trạng để suy nghĩ thêm về điều này.

Từ xa đã nhìn thấy Thịnh Mẫn từ trong tiệm đi ra, cậu vừa đi vừa cúi đầu. Tuyết đã ngừng rơi, những bông tuyết còn sót lại bị ánh mặt trời chiếu vào tan gần hết. Có lẽ do sợ ướt giầy, Thịnh Mẫn tập trung vừa đi vừa nhảy tránh những vũng nước tan ra từ tuyết, cậu mặc một chiếc áo khoác ngắn cùng với quần dài tối màu, hai tay đút túi, khuy áo khép mở theo nhịp chân bước trông có vẻ phong phanh.

Đến khi cách nhau khoảng năm bước chân, Thịnh Mẫn mới phát hiện ra Khuê Hiền. Lúc đầu cậu hơi sửng sốt, nhưng ngay lập tức khôi phục trạng thái bình thường, nở nụ cười khách sáo.

- Tôi chờ anh tan ca – Khuê Hiền dụi dụi hai mắt nhìn Thịnh Mẫn.

"A" một tiếng rồi im lặng, Thịnh Mẫn dường như không nghĩ ra nên nói gì. Cậu vẫn duy trì tư thế hai tay đút túi, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, đưa chân gẩy gẩy cục đá trên đường.

- Sao lại mặc ít áo như thế? – Hắn đưa tay nhéo hai bên má Thịnh Mẫn, đụng chạm tự nhiên làm cậu thoáng giật mình, nghiêng đầu né tránh.

Khuê Hiền tuy xấu hổ nhưng vẫn cười cười tỏ vẻ không sao, ngượng ngùng thu tay lại.

- Cậu... chưa quay về à? – Thịnh Mẫn cúi đầu nói lí nhí.

Khuê Hiền nghiêng người tới trước để nghe rõ hơn.

- Tôi nói... cậu tới đây làm gì?

- Tìm anh. – Hắn đáp nhanh, hoàn toàn là buột miệng nói ra.

Nhất thời không khí giữa hai người lại lâm vào trầm mặc, Thịnh Mẫn quay mặt không dám nhìn thẳng Khuê Hiền, cố tránh ánh mắt của hắn.

- Lạnh quá... – Khuê Hiền dậm dậm chân phối hợp với giọng điệu run rẩy, quan sát phản ứng của cậu.

Một lúc lâu không thấy cậu nói gì, ngay lúc hắn thất vọng tưởng rằng mình thất bại thì người đối diện đột ngột lên tiếng:

- Nhà của tôi ở ngay phía trước.

Quả nhiên là rất gần, quẹo vào hẻm trước mặt đi khoảng năm mươi mét là thấy một khu chung cư cũ kĩ, tường sơn màu xám, hàng hiên chật chội, cột đèn bên đường rọi ánh sáng yếu ớt khiến con hẻm trông càng u tối đáng sợ.

- Hách Tể giàu có như vậy mà sao lại nhỏ mọn thế, để anh sống tại nơi này...

- Nơi này gần chỗ làm. – Hai người đứng trên hành lang tối tăm, thanh âm Thịnh Mẫn dồn xuống thật thấp – Hách Tể không có nghĩa vụ phải chiếu cố tôi, tôi có thể ở tại nơi này làm việc là đã vô cùng cảm tạ cậu ấy rồi.

Khuê Hiền không đáp trả, chỉ biết bần thần đứng sau bóng dáng đơn độc của cậu mà thở dài.

Mặc dù đoán trước được bên trong sẽ không khá hơn bên ngoài là mấy, nhưng cả căn phòng quanh đi quẩn lại chỉ có bốn bức tường thì thực sự quá khó coi.

Nhìn thấy sắc mặt Khuê Hiền, Thịnh Mẫn vội vàng giải thích:

- Hách Tể cũng đưa tiền cho tôi mua nội thất và đồ gia dụng, nhưng tôi không cần, chỉ là chỗ ở thôi, không cần phải phiền phức như vậy, có thể ăn được ngủ được là ổn rồi.

Khuê Hiền cố kiềm chế tức giận, ngồi thụp xuống chiếc ghế đẩu cũ. Ngay sát tường là một cái bồn, trong bồn là một đống rau cải chẳng biết còn thừa lại từ lúc nào.

- Anh ăn cái này? – Khuê Hiền nhíu mày.

- A? – Thịnh Mẫn tìm đôi dép lê trong chiếc tủ quần áo ở góc tường, xoay đầu qua nhìn thẳng vào mắt Khuê Hiền, cười ngượng – Tôi không thích ăn rau cải nên để thừa lại nhiều như thế, những thứ khác tôi ăn hết rồi...

Khuê Hiền nghi hoặc quan sát biểu tình gượng gạo của cậu.

- Thay đi! – Thịnh Mẫn lấy ra từ trong tủ một đôi dép lê nữa mới hơn đôi vừa nãy.

Khuê Hiền lặng đi một chút, nhưng vẫn nghe theo cậu cởi giày xỏ chân vào dép. Quả thực rất ấm, có lẽ độ ấm từ lòng bàn tay Thịnh Mẫn lưu lại.

- Cậu ngồi đợi một chút, tôi đi đun nước!

Phòng bếp và phòng ăn ngăn cách bởi một cánh cửa kính không lớn, làm cho không gian càng thêm nhỏ hẹp. Thịnh Mẫn quay lưng về phía Khuê Hiền, ánh đèn mờ nhạt hắt ra, cả người hư hư ảo ảo như trong mơ.

Khuê Hiền đứng dậy, dép lê hơi nhỏ khiến hắn không thể đi bằng cả bàn chân, hắn chậm rãi di chuyển tới gần Thịnh Mẫn, đứng dựa vào bờ tường cạnh cửa. Trong một lúc lâu không ai nói gì, chỉ còn tiếng thở đều đều của hai người vang lên.

Thịnh Mẫn cắm phích vào ổ điện, ngồi xổm mò mẫm dưới gầm bàn tìm gì đó.

Cảm xúc yên bình quen thuộc đột ngột xông lên ngực, khó có thể diễn tả bằng lời khiến toàn thân hắn trở nên mềm nhũn.

- Không có lá trà... – Thịnh Mẫn uể oải quay đầu, vừa lúc nhìn thấy biểu tình đăm chiêu của Khuê Hiền.

Cậu đứng lên, tay trái cầm một chiếc cốc thủy tinh, ánh mắt vô tội kèm theo chút xin lỗi.

Trong nháy mắt, Khuê Hiền vụt tới, hai tay vòng qua hông, dừng lại ở thắt lưng, sau đó vùi đầu vào vai cậu, nhẹ nhàng dụi dụi.

- Tôi đưa anh trở về... – Cánh tay siết chặt hơn – Theo tôi trở về đi!

- Không! – Thịnh Mẫn giằng tay hắn ra, mắt nhìn chăm chăm vào bức tường trắng toát.

- Trở về với tôi, anh sẽ không phải làm gì hết, chỉ cần sống cuộc sống thoải mái vô ưu vô lo thôi, có được không?

Cả người cứng đờ, Thịnh Mẫn đứng ngơ ngác thật lâu, hờ hững mở miệng:

- Cậu đừng khi dễ tôi nữa!

Vốn muốn bình tĩnh nói chuyện với Khuê Hiền, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã biến thành run rẩy không thể khống chế.

Khuê Hiền trong lòng khẽ động, hắn dịu dàng nâng mặt Thịnh Mẫn, hơi thở phả vào mi mắt cậu:

- Tôi không khi dễ anh, cũng sẽ không để bất cứ kẻ nào khi dễ anh...

Thịnh Mẫn không nhúc nhích, vẫn nhìn chăm chăm vào vách tường, giọng điệu tựa hồ còn mang theo ý cười, chậm rãi đáp:

- Người cậu bảo vệ... phải là cậu ta chứ không phải tôi!

"Là anh, chính là anh, Lý Thịnh Mẫn!"

Khuê Hiền gào lên ở trong lòng, mọi cảm xúc không thể nói ra đều hóa thành những mơn trớn trên người Thịnh Mẫn, hắn hôn lên cổ, lên tóc cậu, sau đó đặt một nụ hôn sâu lên đôi môi mỏng mịn đang khẽ khàng khép mở.

Ngày đăng: 30/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?