Gửi bài:

Chương 29

Xuân qua đông tới, trong nháy mắt không còn cái nóng oi bức ngột ngạt nữa, gió mùa tràn về từng cơn lạnh thấu xương.
.
.
Trên đường lớn có một đôi vợ chồng đang thượng cẳng chân hạ cẳng tay với nhau. Bà vợ một phút trước còn bị đánh túi bụi, vậy mà khi nghe người qua đường chỉ trích chồng mình, chị ta lại ra sức bảo vệ gã. Cuối cùng hai người bỏ qua hiềm khích, dắt tay nhau đi về.
.
.
Phải chăng tất cả mọi người đều như thế? Gặp gỡ nhờ duyên phận, sau đấy nhớ thương, lưu luyến, cãi vã rồi hoà thuận, tình yêu luôn đầy những điều thống khổ nhưng con người ta luôn tự nguyện dấn sâu vào.
.
.
Cài lại khuy áo, Thịnh Mẫn cầm túi đồ ăn vừa mua bước từng bước về nhà. Vào phòng khách đổi giày, máy sưởi vẫn chưa mở khiến căn nhà trở nên lạnh lẽo. Giờ đã là tháng mười hai, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, sắc trời ngày càng u tối hơn.
.
.
Đồ ăn mua về có thể đủ dùng trong một thời gian. Thịnh Mẫn ngay cả việc nấu ăn cũng lười làm, cậu nhàm chán ngả người lên ghế sô pha. Bên cạnh sô pha đặt một khung ảnh bằng gỗ, ở trong ảnh chính là cậu cùng Khuê Hiền đang ngây ngô cười, vẫn nụ cười quen thuộc ấy nhưng khóe mắt lại có dấu vết của thời gian, thời khắc hạnh phúc nhất giữa cậu và hắn dường như đã là chuyện của kiếp trước, đến nỗi bản thân chẳng kịp nhận thức nổi việc gì đang xảy ra nữa.
.
.
Tâm trí bỗng dưng trống vắng lạ thường, gương mặt của người kia như vẫn còn quanh đây. Trong phòng bếp, bên bàn ăn, sô pha, phòng ngủ... chỗ nào cũng đều vương vấn bóng hình hắn.
.
.
Trời cuối cùng cũng trở mưa, từng giọt rơi xuống nền đất tựa hồ muốn rửa trôi nỗi bi ai trong lòng cậu. Không khí ngày càng loãng, Thịnh Mẫn cảm thấy khó thở tột độ, tim đập nhanh loạn xạ phải mất một lúc lâu mới bình ổn lại được.
.
.
Ngày hôm qua mẹ Khuê Hiền vừa gọi điện thông báo, phương pháp trị liệu cho mắt hắn bắt đầu có tiến triển, cuối tháng sẽ tiến hành phẫu thuật. Gần một năm nay bặt vô âm tín, rốt cục đã có tin tốt lành.
.
.
Cậu không phải không ấm ức chuyện hắn ra đi không một lời từ biệt, nhưng thực sự bản thân chẳng có lý do gì để tiếp tục oán hận.
.
.
Tiếu Đường đã thuyết phục cha mẹ Khuê Hiền, giúp hắn liên hệ với bệnh viện nổi tiếng để tiếp tục trị liệu, bản thân y cũng tạm dừng công tác, tự mình đưa Khuê Hiền sang Mỹ chữa trị.
.
.
Nhớ lại đêm trước ngày Khuê Hiền rời đi, cậu và hắn đã điên cuồng quấn quít lấy nhau, hận không thể đem chính bản thân dung nhập vào sâu trong thân thể đối phương.
.
.
Lúc đó những tưởng tình yêu sẽ mãi êm đẹp, bây giờ nghĩ tới hóa ra chỉ là sự bình yên trước cơn bão mà thôi.
.
.
Đồng hồ điểm mười một giờ, Hách Tể gọi điện hẹn Thịnh Mẫn ăn cơm trưa. Biết hắn cố tình chọn lúc này để tâm sự khuyên bảo, Thịnh Mẫn cũng chẳng định vạch trần. Ít nhất hắn sẽ không giống nửa năm trước, mỗi ngày đều đến đây giám sát xem cậu có ăn cơm đầy đủ hay không, có nhận thức được bản thân vẫn đang tồn tại hay không.
.
.
Buổi sáng hôm ấy tỉnh lại không tìm được Khuê Hiền,Thịnh Mẫn không biết hắn đi đâu, chỉ có thể liều mạng tìm kiếm mọi nơi. Hai ngày hai đêm cậu đều thức trắng, chẳng thể ăn nổi bất cứ thứ gì, may mà có Hách Tể luôn ở bên chăm sóc dõi theo. Khi đó, nếu tiếp tục không nắm được tin tức của Khuê Hiền, Thịnh Mẫn nhất định sẽ điên mất hoặc có lẽ sẽ tìm đến cái chết không chừng.
.
.
Thẳng đến ngày thứ tư, mẹ Khuê Hiền mới gọi điện tới, bà chẳng hề hay biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí còn có ý trách cứ Thịnh Mẫn tại sao không gọi điện hỏi thăm Khuê Hiền đã tới nơi an toàn hay chưa.
.
.
Thịnh Mẫn chỉ yên lặng nghe máy, cậu thực sự không hiểu nổi tại sao sau những tháng ngày tình ý triền miên, hắn lại giống như trước lãng quên cậu, quyết định lựa chọn Tiếu Đường.
.
.
Có lẽ thứ tình yêu này của hắn cũng tựa như thời tiết liên tục thay đổi, không ai đoán trước được điều gì sẽ xảy ra, chỉ có thể từng bước đánh cược rồi dần dần mất tất cả. Vốn cho rằng bản thân đã chiếm được tâm đối phương, cuối cùng nhìn lại hóa ra chỉ là một hồi mộng mị.
.
.
Vội vàng đi tới nơi hẹn, Hách Tể đã chờ cậu từ khá lâu, nhìn thấy Thịnh Mẫn bước vào, hắn liền nhoẻn miệng cười, vẫy tay với cậu.
.
.
- Chậm chạp quá, tôi sắp chết đói rồi! – Hách Tể khoa trương xoa xoa bụng, nhẹ nhàng kéo Thịnh Mẫn ngồi xuống.
.
.
- Tại đường tắc, xin lỗi cậu!
.
.
- Ăn điểm tâm trước nhé?
.
.
- Ai dám từ chối Lý tổng nào! – Thịnh Mẫn lè lưỡi giả vờ sợ sệt.
.
.
- Ha ha...Thái độ như vậy còn tạm được!
.
.
Hai người trêu đùa chán chê xong mới chịu gọi món tử tế.
.
.
- Đúng rồi, tiểu tử họ Triệu kia có tin tức gì không? – Cho dù mọi chuyện đã qua, nhưng một khi nhắc tới Khuê Hiền, thái độ Hách Tể vẫn hậm hực như trước.
.
.
Tay Thịnh Mẫn bỗng run lên, cậu cố mỉm cười gượng gạo:
.
.
- Ngày hôm qua mẹ hắn gọi điện thoại nói cuối tháng sẽ phẫu thuật.
.
.
- Phẫu thuật thành công xong hắn sẽ trở lại chứ?
.
.
Thịnh Mẫn trong nháy mắt cảm thấy vô lực, cậu chậm rãi buông đũa, nhìn chằm chằm mặt bàn, nhỏ giọng đáp:
.
.
- Cậu nghĩ mọi việc đơn giản như vậy ư?
.
.
- Tại sao không?
.
.
- Hách Tể à...Hắn từ lúc rời đi đã chính thức đưa ra lựa chọn rồi.
.
.
- Có lẽ hắn chỉ vì chữa bệnh mới đi cùng Tiếu Đường, cậu đừng suy nghĩ tiêu cực quá!
.
.
Thịnh Mẫn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Hách Tể, thanh âm dồn xuống thật thấp.
.
.
- Chính bởi vì như thế, hắn càng không có khả năng trở về. Người kia không những cho hắn tình yêu, còn có thể cho hắn ánh sáng. Nếu quay lại tìm tôi...chắc chỉ có kẻ ngốc thôi? Huống chi, hiện tại ngay cả cha mẹ hắn cũng chấp nhận Tiếu Đường...
.
.
Trầm mặc một lúc lâu, Hách Tể thở dài, vỗ vai Thịnh Mẫn.
.
.
- Vậy cậu có tính toán gì không?
.
.
- ...
.
.
- Nếu được thì mở lại cửa tiệm đi, về phương diện tiền bạc tôi có thể giúp cậu.
.
.
- Tôi muốn rời khỏi nơi đây! – Thịnh Mẫn đột nhiên lên tiếng, kiên định nhìn Hách Tể.
.
.
- Đi đâu cơ?
.
.
- Tôi không biết! – Cậu cười khổ. Từ nhỏ đã sống tại thành phố này, trừ bỏ chiếu cố Khuê Hiền cái gì cũng chẳng hề nghĩ tới, không bằng cấp không tiền bạc, đến chỗ nào chăng nữa cũng sẽ thật vất vả để sinh tồn.
.
.
Nhưng ý niệm rời đi vẫn thực mãnh liệt, cậu đối với nơi này đã mất toàn bộ hi vọng.
.
.
- Nhất định phải thế sao... Cậu nếu không có chỗ ở thì đến chỗ tôi đi, phòng của cậu lúc trước... – Hách Tể sốt ruột khuyên can.
.
.
- Cậu không sợ người nọ sẽ làm loạn lên à, y hung dữ như vậy, liệu hồn đấy! – Thịnh Mẫn thoải mái cười rộ lên.
.
.
Quả nhiên, hắn nháy mắt liền đỏ mặt.
.
.
- Tôi... Chuyện của tôi không cần hắn quản...
.
.
- Cậu không sợ nhưng mà tôi thì sợ... – Thịnh Mẫn an ủi vỗ vỗ bả vai Hách Tể – Xem ra cậu thực sự đã có người thương, tôi thật lòng thay cậu cao hứng.
.
.
- Thịnh Mẫn... - Hách Tể có chút luống cuống nhìn cậu, hắn tận lực muốn cậu dẹp bỏ cái tư tưởng chết tiệt trong đầu kia đi.
.
.
- Yên tâm, tôi sẽ chiếu cố tốt bản thân mà!
.
.
Hai người sau đó cũng chẳng nói thêm gì nữa, bữa cơm cứ thế trôi qua trong thầm lặng.

Ngày đăng: 30/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?