Gửi bài:

Chương 22

Hách Tể cúi xuống, một tay bung dù, một tay đỡ Khuê Hiền đứng lên.

.

Người kia tuy đã bị bóp chặt cổ tay nhưng vẫn ra sức giãy dụa kịch liệt. Hách Tể bị nước mưa làm ướt hết người liền bực mình quát ầm ĩ:

.

- Mau theo ta trở về, ngươi mắc bệnh thần kinh sao?

.

Khuê Hiền chẳng nói chẳng rằng, cũng không tiếp tục phản kháng, thân thể như mất hết sức lực, hắn hất tay Hách Tể ra, lảo đảo bước về phía trước. Thấy thế, người đối diện liền chạy theo đẩy hắn vào trong xe ô tô.

.

Bật máy sưởi trong xe lên, Hách Tể nhoài người ra ghế sau tìm chiếc khăn bông khô, ném nó cho Khuê Hiền mặt mày trắng bệch đang run cầm cập.

.

- Lau khô đầu đi!

.

Khuê Hiền chỉ im lặng ngồi đó, không phát ra bất cứ âm thanh nào.

.

"Ba" một tiếng, Hách Tể phẫn nộ đập thật mạnh lên vô lăng, khiến cả xe đều rung lên.

.

- Ngươi rốt cuộc đang bày trò gì đây? Ngươi bất kể Thịnh Mẫn lo lắng, một thân một mình chạy đến nơi này. Nếu ta không kịp tìm đến, ngươi không bị xe tông chết chắc cũng chết vì lạnh. Ngươi sống chết thế nào ta đều không quản, nhưng đừng có mà liên lụy đến Thịnh Mẫn!

.

Chẳng thể che giấu được sự giận dữ đố kị khắc sâu trong lòng, Hách Tể hét to đến mức lỗ tai của hắn cũng bắt đầu ong ong, nhưng Triệu Khuê Hiền bên cạnh vẫn thờ ơ như cũ, tóc bù xù phủ kín gò má cùng một bên mắt, nước lõm bõm rơi từ cằm xuống cổ áo, hai tay gắt gao đặt trên đầu gối, đôi mắt lơ đãng nhìn về phía trước.

.

Tiếng máy sưởi chạy hết công suất kêu ro ro, ngoài trời gió lạnh thổi từng cơn. Rất lâu sau, Hách Tể chán nản thở dài, liếc mắt nhìn Khuê Hiền nói:

.

- Thịnh Mẫn đang chờ chúng ta, về nhà rồi tính tiếp!

.

Lái xe đến trước cửa đã thấy Thịnh Mẫn vọt tới, toàn thân cậu ướt như chuột lột, đôi mắt đỏ ửng vì nước mưa cùng nước mắt, vẻ mặt mang biểu tình cực độ khẩn trương pha lẫn sợ hãi.

.

Vội vàng đưa Khuê Hiền vào trong phòng tắm tắm rửa, đến lúc đi ra đã chẳng thấy tăm hơi Hách Tể đâu. Tuy thực áy náy với hắn nhưng giờ phút này cậu không còn khí lực đâu để quản nhiều chuyện đến vậy, thầm nghĩ lần sau gặp chắc chắn sẽ nói với hắn rõ ràng mọi việc.

.

Mặc dù đã thay áo quần sạch sẽ, sấy tóc thật khô, nhưng sắc mặt Khuê Hiền vẫn tái nhợt, ngón tay run nhè nhẹ dưới lớp áo lồng phồng. Rót chén trà nóng đưa cho hắn, Thịnh Mẫn ảm đạm ngồi xuống chất vấn:

.

- Tại sao lại đi ra ngoài?

.

Người đối diện mím chặt môi, không thèm trả lời.

.

- Nói mau! – Thanh âm Thịnh Mẫn khàn đục – Trời lạnh thế này tại sao không nói lời nào mà một thân một mình chạy ra ngoài? Bên ngoài nhiều xe cộ như vậy, nhỡ bị đụng xe thì sao? Mưa to như thế, nếu lâm bệnh thì...

.

- Nếu chết được thì tốt...bị xe đâm chết hay chết cóng, nếu được như thế thì thật tốt.... – Khuê Hiền bình tĩnh cắt lời Thịnh Mẫn, khuôn mặt u ám giấu dưới mái tóc lòa xòa. Từng câu nói đều đều vang lên, không có một chút đắn đo, xúc động nào – Dù sao cũng là kẻ tàn phế vô dụng chỉ biết liên lụy đến người khác, chết không phải tốt hơn sao!

.

- Cậu nói cái gì? – Thịnh Mẫn sợ hãi ngồi cứng ngắc tại chỗ, những lời vừa nãy hoàn toàn không giống bông đùa hay hờn dỗi, dường như hắn đã suy nghĩ những điều đó từ rất lâu rồi.

.

- Tại sao phải tìm tôi, cứ để cho tôi chết bên ngoài thì anh sẽ thoải mái hơn nhiều!

.

Cậu sững sờ nhìn hắn, trong ánh mắt như phủ một tầng sương mù, bàn tay bởi giữ chặt lấy hai bên ghế mà đỏ ửng lên.

.

Khuê Hiền vẫn tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình:

.

- Anh mang tôi ném ra bên ngoài đi, tôi sống hay chết bây giờ đâu có ý nghĩa gì nữa...

.

Ngực Thịnh Mẫn phập phồng dữ dội, tiếng hít thở ngày một lớn hơn. Khuê Hiền không biết Thịnh Mẫn trước mặt bây giờ có bao nhiêu khủng bố, cậu cắn chặt răng, mắt trừng to, hận không thể bổ nhào qua bóp chặt cổ hắn.

.

- Triệu Khuê Hiền, có dũng khí thì thử lặp lại lần nữa cho tôi xem!

.

Thịnh Mẫn cảm thấy trái tim như muốn phát nổ. Vì sao hắn lại có suy nghĩ cực đoan như vậy? Vì cái gì ngay cả khi mình dùng hết tâm sức chiếu cố hắn, hắn cũng chỉ muốn đi tìm cái chết. Cậu biết bản thân vĩnh viễn chẳng thể có được tình yêu của hắn, nên tự nguyện rút lui, làm người ngoài cuộc chủ động tạo điều kiện cho hắn và Tiếu Đường, nhưng dù cậu làm cái gì, tình hình mãi vẫn không tiến triển mà chỉ ngày càng xấu đi.

.

Hai người trầm mặc thật lâu, đột nhiên Khuê Hiền ngẩng đầu nhìn về hướng Thịnh Mẫn, nhẹ nhàng hỏi:

.

- Anh...có phải đã hối hận vì nhận lời với mẹ tôi, chăm sóc một kẻ tàn phế như tôi không?

.

Cậu ngỡ ngàng quan sát hắn.

.

- Nếu hối hận, vậy thì hãy từ bỏ đi thôi!

.

Chỉ một câu nói nhưng khiến cho không gian xung quanh hai người ảm đạm hẳn, mọi thứ như chìm vào trong bóng tối mịt mù. Thịnh Mẫn tựa kẻ mất hồn, đôi mắt đau đáu nhìn xa xăm. Khuê Hiền lẳng lặng ngồi đó, chính vì cúi gằm mặt nên cậu không biết được rằng, một giọt nước mắt hiếm hoi đang rơi xuống từ đôi mắt hắn.

Ngày đăng: 30/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?