Gửi bài:

Chương 26

Chờ Hách Tể rời đi, Khuê Hiền mới chậm chạp đứng dậy, tiến thẳng đến phòng Thịnh Mẫn. Đứng trước cửa, mùi rượu nồng nặc bốc lên, cho dù tửu lượng của hắn khá tốt cũng không tránh khỏi có chút choáng váng.

.

Mở toang cửa phòng để xua tan đi bầu không khí đặc quánh bên trong, Thịnh Mẫn dường như đã ngủ, tiếng hít thở nặng nề vang lên. Hắn lúng túng đứng im tại chỗ, chẳng biết phải làm thế nào cho đúng.

.

- Ưm....Khó chịu... – Tiếng động truyền đến bên tai khiến Khuê Hiền dần dịch chuyển tới bên giường, hắn lặng lẽ ngồi xuống, đôi tay bất giác đưa ra tìm kiếm. Thịnh Mẫn tựa hồ cũng cảm nhận được hơi nóng từ thân thể bên cạnh, cậu khẽ cựa quậy, cả người nhào lên phía trước nhằm tiếp cận sự ấm áp không rõ kia, chẳng ngờ trán lại đập thật mạnh vào xương quai xanh của hắn làm cả hai đau đến kinh hô.

.

Đang trong tình trạng say xỉn, cú va chạm vừa rồi quả thực khiến Thịnh Mẫn chóng mặt đến mức không nhấc được cổ, loay hoay mãi vẫn chỉ gục đầu trước ngực Khuê Hiền. Thần trí mơ màng, cậu lè nhè cất lời:

.

- Ngươi là ai a?

.

- Sao anh uống nhiều rượu đến thế này? – Khuê Hiền đau lòng hỏi.

.

- Ha ha...Ta là vì bọn họ mà cao hứng....Rốt cục...bọn họ...lại có thể ở cùng một chỗ... – Vừa nói vừa nấc cụt, thấp thoáng đâu đó đằng sau là cả nỗi niềm chua xót, ấm ức, ghen tỵ. Cảm xúc này mãi mãi chỉ giấu được trong lòng, mãi mãi không bao giờ dám nói ra.

.

Sau một lúc, Thịnh Mẫn thở hổn hển, bàn tay giữ thật chặt khuôn mặt người kia, nhìn chằm chằm:

.

- Ngươi là ai?

.

- Tôi là Khuê Hiền! – Để cho cậu lắc lắc đầu mình không ngừng, hắn thấp giọng đáp.

.

- Khuê Hiền? – Thịnh Mẫn giật mình đẩy mạnh đối phương, cũng may Khuê Hiền ngồi vững nên không bị ngã xuống đất. Cậu nghiêng đầu híp mắt thì thào - Ngươi nói láo...Khuê Hiền cùng Tiếu Đường đi rồi...Ngươi không phải Khuê Hiền...ngươi gạt ta!

.

- Tôi là Khuê Hiền đây mà...

.

- Ngươi không phải! - Lớn giọng phủ nhận xong, chợt thấy có điểm lo lắng, Thịnh Mẫn bực bội níu lấy cổ áo hắn, gằn từng tiếng một – Ngươi đem Khuê Hiền của ta giấu ở đâu...Mau trả lại cho ta...Đem Khuê Hiền trả lại cho ta...

.

Mùi rượu quấn quýt lấy hơi thở, làn da trước ngực thấm đẫm nước mắt của Thịnh Mẫn, Khuê Hiền sửng sốt, cho dù có muốn mở mắt ra nhìn kĩ, trước mặt vẫn chỉ là không gian hắc ám vô tận, hắn bất lực nắm tay thật chặt, không thể thốt lên bất cứ lời nào.

.

Thịnh Mẫn vẫn đang mải sờ soạng khuôn mặt Khuê Hiền, nhẹ nhàng chạm đến cung mày, sống mũi, xúc cảm chân thật khiến cậu run rẩy, trong lòng dường như bùng nổ điều gì đó, hỗn độn, đớn đau.

.

- Tôi khát... – Vài phút sau, cậu rùng mình quay đi chỗ khác, cố tình tránh né người trước mặt.

.

Nhè nhẹ để cậu tựa vào đầu giường, Khuê Hiền đứng lên đi lấy nước. Từ khi bị mù đến giờ, hơn nửa năm nay đều là Thịnh Mẫn tận lực chiếu cố hắn. Cậu dường như đem hắn trở thành trẻ con lên năm, luôn chăm sóc hết sức chu đáo tỉ mỉ. Hành động của cậu khiến hắn không tự chủ được ỷ lại, hắn thầm nghĩ cứ như vậy ở bên cậu đến già. Nhưng thời gian vừa qua có quá nhiều biến cố đã xảy ra, Khuê Hiền dần nhận ra rằng mình không thể thế này mãi. Đã tới lúc phải làm điều gì đó để lo liệu tốt cho cuộc sống sau này, để hắn không cần phụ thuộc làm một kẻ ăn bám bên cạnh Thịnh Mẫn nữa.

.

Dựa theo thói quen cùng trí nhớ, Khuê Hiền dọc theo vách tường lần mò đến phòng bếp. Đi tới góc phòng, rót đầy ly nước xong, hắn lại cẩn thận từng bước bê đến phòng cậu.

.

Mới vừa đi được hai bước, chợt nghe "Ầm" một tiếng, Khuê Hiền hoảng sợ run tay, khi nãy lỡ ấn nhầm nút đun sôi, giờ đây nước sóng sánh đổ ra làm tay hắn bỏng đến đỏ ửng.

.

- Thịnh Mẫn? – Hắn cúi đầu khẽ kêu nhưng không thấy ai đáp, dừng lại nghe ngóng một lúc, đâu đó quanh đây tràn ngập hương vị của người kia, Khuê Hiền hốt hoảng kêu to hơn, đợi vài giây sau mới nghe được tiếng hít thở truyền đến từ cách đấy không xa.

.

Hắn từ từ di chuyển tới chỗ vừa nghe thấy tiếng động, tay vẫn gắt gao cầm ly nước.

.

- Đau quá...

.

Men theo thanh âm, Khuê Hiền ngồi xổm xuống bên người Thịnh Mẫn, tay đưa lên vuốt ve trán cậu:

.

- Đụng ở đâu?

.

Thịnh Mẫn vẫn đang say đến ngơ ngẩn, quờ quạng hất tay Khuê Hiền đang đặt trên trán mình ra, chẳng ngờ lại hất luôn cả ly làm nước nóng đổ hết xuống đùi.

.

- A! – Tiếng kêu của cậu tựa hồ đâm mạnh vào tai hắn, hắn cuống quýt ngồi xuống, cố gắng xoa xoa phần nước nóng như để làm cho vết bỏng dịu lại.

.

Thịnh Mẫn đau đến hô hấp không thông, thanh âm có phần nghẹn ngào mơ hồ. Khuê Hiền giống như tiểu hài tử mắc lỗi, muốn động mà không dám, chỉ có thể mờ mịt cau mày.

.

Sau một lát, Thịnh Mẫn chống tay tựa vào vách tường, trải qua trận kinh hách vừa rồi nên cũng tỉnh rượu dần, cậu nhìn người trước mặt, nở nụ cười:

.

- Khuê Hiền, cậu đã về rồi...

.

Khuê Hiền im lặng, đầu càng cúi xuống thấp hơn.

.

- Có đói bụng không?

.

Hắn khẽ lắc đầu.

.

- A...Đúng rồi, cậu đã ăn cơm cùng Tiếu Đường nhỉ...Ha ha, cậu xem trí nhớ của tôi tệ chưa... – Thịnh Mẫn tự giễu cười cười, đột nhiên, cậu nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt của hắn, thở dài.

.

- Khuê Hiền...Sao cậu lại khóc?

.

Khuê Hiền hoàn hồn, lúc này mới cảm giác khóe mắt ẩm ướt, bản thân không biết khi nào lại khóc nhè chẳng khác trẻ con.

.

- Khuê Hiền đừng khóc...Là ai khi dễ cậu? – Thịnh Mẫn đau lòng hôn lên đôi mắt của hắn – Không phải sợ, có tôi ở đây...

.

Đừng khóc...

.

Đừng khóc...

.

Cậu âu yếm hôn lên cái trán, chóp mũi, khóe môi, lưỡi nhè nhẹ đảo dọc, chầm chậm tiến vào trong miệng người kia. Khuê Hiền ăn ý phối hợp, hai tay ôm chầm lấy Thịnh Mẫn. Như được cổ vũ, bờ môi non mềm di chuyển dần từ khuôn ngực xuống dưới hạ thân, cẩn thận hôn lên. Khuê Hiền thoáng chốc cứng đờ, thân thể run rẩy khẽ chống cự.

.

Mắt Thịnh Mẫn như bị sương mù giăng kín, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn tại khố hạ, thì thào nói:

.

- Sao thế? Không thích à?

.

Hắn liên tục lắc đầu, cơ thể càng thêm căng cứng, hô hấp rối loạn, lòng bàn tay cũng chảy đầy mồ hôi:

.

- Quả nhiên...Cậu vẫn thích nhất được tôi liếm ở nơi này... – Khe khẽ cười, Thịnh Mẫn dùng răng mở khóa quần, hạ thân của hắn sớm đã sưng trướng, vừa được giải thoát liền ngay lập tức nảy lên, vỗ vào bên má cậu.

.

Thịnh Mẫn há miệng, đem khối lửa nóng ngậm vào, ra sức liếm mút khiến nó càng thêm cương cứng hơn.

.

- A.... – Khuê Hiền ưỡn người, lâu lắm không cùng Thịnh Mẫn thân mật khiến những xúc cảm bấy lâu nay dồn nén tràn về, hắn theo bản năng đẩy Thịnh Mẫn xuống sàn nhà, lần mò tìm đến lỗ nhỏ của người kia, đem dục vọng của mình đặt trước không gian nhỏ hẹp ấy.

.

Thịnh Mẫn tận lực thả lỏng thân thể, Khuê Hiền níu chặt lấy cổ của cậu, ra sức tiến nhập từng đợt. Khao khát cháy bỏng khiến hắn quên mất rằng quyết định của bản thân sắp tới sẽ đảo lộn cuộc sống của bọn họ đến thế nào.

Ngày đăng: 30/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?