Gửi bài:

Chương 28

Trên đường về nhà, mưa càng lúc càng lớn, Thịnh Mẫn thất thần lang thang trong màn mưa dày đặc, đầu ong ong mãi vẫn không thể xóa nhòa được hình bóng Hách Tể lúc rời đi.

.

Đứng trước Hách Tể, cậu luôn tồn tại cảm giác áy náy khó tả. Nhiều lúc cậu chỉ mong dứt bỏ được đoạn tình cảm với Khuê Hiền để toàn tâm toàn ý cùng hắn, nhưng thực sự điều đó là vô vọng. Mới ban đầu, cậu có thể tự lừa mình dối người tiếp tục mối quan hệ tình nhân mơ hồ không rõ ràng kia, nhưng dần dần cậu nhận ra rằng, nếu duy trì tình trạng này, cả cậu và hắn sẽ chỉ nhận được những tổn thương nặng nề nhất.

.

Khi nghe lời chia tay từ chính miệng Hách Tể, Thịnh Mẫn quả thực thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Hắn vì cậu mà làm nhiều việc như vậy, nếu có tổn thương, cậu cũng nguyện chỉ riêng bản thân mình phải chịu đựng. Cậu mong ước hắn mãi sẽ là nam nhân có nụ cười rạng rỡ nhất, luôn tràn ngập ánh dương quang, chứ không phải lẽo đẽo theo sau bảo vệ một kẻ như mình, rồi vô thức bị kéo vào vũng bùn lầy không tìm ra lối thoát.

.

Từ đầu đến cuối, trong trái tim cậu luôn chỉ có mình Triệu Khuê Hiền, không thể dung nạp thêm kẻ thứ hai, dây dưa với Hách Tể chính là không hề công bằng cho hắn.

.

Về đến nhà mới nhớ ra mình vẫn chưa mua đồ ăn. Khi mở cửa lại ngoài ý muốn chứng kiến Khuê Hiền đang đứng trước cửa sổ ngẩn người. Nghe Thịnh Mẫn kêu mấy lần, hắn như bừng tỉnh quay đầu qua, thần sắc có chút khẩn trương:

.

- Anh đi lâu thế?

.

- Mưa lớn quá nên tôi phải tìm nơi trú tạm... – Cố gắng bình tĩnh trả lời nhưng cậu không thể kiềm chế được sự run rẩy trong tâm can.

.

Khuê Hiền chầm chậm từng bước tiến đến gần Thịnh Mẫn, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, ủ ấm trong lòng bàn tay hắn.

.

Thịnh Mẫn ngẩng đầu, người đối diện đã tự thay cho mình áo sơ mi trắng cùng quần dài màu đen, mái tóc được chải chuốt thật chỉnh tề, sắc da tuy vẫn tái nhợt, nhưng bộ dáng hắn như vậy trong mắt cậu thực sự rất động lòng.

.

- Sao tay lại lạnh thế này, quần áo cũng ướt hết nữa...

.

Ý thức được Khuê Hiền đang sờ lên áo khoác sũng nước của mình, cậu vội vàng lui về phía sau, giả bộ như không có chuyện gì mà đáp:

.

- Không sao, ướt một chút thôi!

.

Nghĩ đến chính mình đã quen với thái độ lãnh cảm của hắn, nhất thời cậu chẳng biết làm cách nào để tiếp nhận sự ôn nhu này. Khóe miệng cười tự giễu, lòng tràn đầy những xúc cảm mơ hồ không rõ là vui sướng hay xót xa.

.

Khuê Hiền vẫn đứng tại chỗ cũ, hắn thực sự được trời phú cho tài khéo léo bẩm sinh, cho dù nhìn không thấy cũng có thể đem quần áo phối hợp thật vừa mắt.

.

- Cậu tự thay quần áo à?

.

- Xấu lắm ư? – Khuê Hiền hồi hộp hỏi.

.

Thịnh Mẫn cười nhu hòa:

.

- Rất đẹp đấy! Thường thức của cậu quả là không tồi!

.

Khuê Hiền nghe thấy thế liền ngượng ngùng cười theo, sau đó nghiêng người, ôm cậu vào lòng thật chặt.

.

Thịnh Mẫn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhưng chẳng muốn cự tuyệt, thân thể hắn thực ấm áp, trái tim lạnh lẽo tưởng chừng đóng băng cũng bởi độ ấm này mà tan chảy trong nháy mắt.

.

Hơi thở bồi hồi lưu luyến xung quanh hai người, khứu giác đều bị lấp đầy bởi hương vị của Khuê Hiền.Thịnh Mẫn cứ cho rằng mình sẽ không khóc nhưng nước mắt lại không nghe lời, từng giọt từng giọt rơi xuống.

.

"Cậu có biết hay không, tôi chỉ muốn chúng ta mãi mãi được như vậy, nhưng cậu luôn hết lần này đến lần khác tìm cách rời xa tôi...."

.

Khuê Hiền nhẹ nhàng nâng mặt Thịnh Mẫn, dùng bờ môi chạm lướt qua, hôn lên nước mắt trên mặt cậu.

.

- Ngoan... Đừng khóc...

.

Bao ngày qua luôn khát khao rồi lại tuyệt vọng, giờ đây sự ôn nhu ấy đến thật bất ngờ khiến cậu có cảm giác mình đang chìm vào cõi hư vô không thực.

.

"Tôi chỉ có cậu...Chỉ cần riêng mình cậu..."

.

.

~~~~~~0o0~~~~~~~

.

.

Sáng hôm sau.

.

Thịnh Mẫn mở tủ lạnh lấy sữa tươi và trứng, đem bữa sáng chuẩn bị thoả đáng rồi bưng lên bàn, ngồi xuống đối diện với Khuê Hiền.

.

Hai người đều giữ im lặng, Khuê Hiền nhấm nháp hết ly sữa, bánh bao và trứng chiên trên đĩa cũng ăn sạch sẽ.

.

- Đói lắm à? – Cậu thoải mái cười, dịu dàng lấy khăn lau đi bọt sữa còn vương xung quanh mép hắn.

.

Khuê Hiền ngẩng đầu, lông mi chớp động, khoái chí đáp:

.

- Tại đồ ăn ngon quá!

.

Nếu hỏi Thịnh Mẫn trong quãng thời gian hắn và cậu ở chung điều gì là nhàm chán nhất, cậu nhất định sẽ trả lời là bữa sáng. Cả tuần bữa sáng không khi nào thay đổi, ngay cả mình còn ngán ngẩm, chẳng hiểu hắn thấy bữa sáng hôm nay đặc biệt ở chỗ nào.

.

Từ buổi sáng đến giữa trưa là khoảng thời gian nhàn rỗi, cả hai cùng ngả người trên ghế sô pha, Thịnh Mẫn xem ti vi còn Khuê Hiền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.

.

Hôm nay tựa hồ có chút bất đồng với ngày thường. Trước đây Khuê Hiền sẽ ngồi im tại chỗ, khuôn mặt hoàn toàn vô cảm, nhưng hắn hiện tại lại nghiêng đầu, thoải mái tựa vào ghế sô pha, trên mặt tựa tiếu phi tiếu như nhớ đến điều gì đó thú vị lắm.

.

Thịnh Mẫn đã nhìn hắn lâu thật lâu, nhưng do sợ quấy rầy đến đối phương nên đành ngậm miệng chả dám ho he.

.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, bỗng dưng cậu nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu hắn. Bị cắt ngang dòng suy nghĩ, Khuê Hiền không hề tỏ ra tức giận mà chỉ khẽ nheo mắt, sau đó nhu thuận tựa đầu vào vai Thịnh Mẫn, che miệng ngáp vài cái rồi chìm vào giấc ngủ.

.

Thực ấm. Chẳng qua chỉ là tiếp xúc nhỏ nhặt nhưng lại làm cho lòng cậu ấm áp lạ, Thịnh Mẫn nhè nhẹ điều chỉnh tư thế, đặt hắn nằm trên đùi mình, tiếp tục vỗ về mái tóc mềm rối.

.

Khuê Hiền nũng nịu cọ cọ hai má vào bụng cậu, hành động không khác nào trẻ lên năm.

.

Chỉ cần hắn ở bên cạnh, cảm giác an tâm cùng ấm áp tựa hồ có thể triệt tiêu toàn bộ ủy khuất cùng tịch mịch, cho dù bị coi thường lần nữa, bị hiểu lầm lần nữa, cậu vẫn không thể rời đi, chỉ cần được nhìn thấy hắn là tốt rồi.

.

Khuê Hiền đem tay Thịnh Mẫn kéo lại gần mặt mình, âu yếm vuốt ve, sau đó hà hơi xoa xoa.

.

- Dẫn tôi ra ngoài một chút nhé!

.

Đảo mắt đã đến mùa xuân, tiết trời ngày càng ấm hơn. Ngay trước nhà có một công viên nho nhỏ, các cụ già buổi sáng thường tập thể dục ở đây.

.

Nắm tay Khuê Hiền chậm chạp đi về phía trước, đã lâu không được hít thở bầu không khí mới mẻ, trong lòng Thịnh Mẫn có chút thỏa mãn khó nói nên lời. Khuê Hiền ngẩng đầu hít sâu một hơi, dương quang chiếu lên gương mặt khiến hắn trông thật xuất thần.

.

- Thịnh Mẫn... – Vị đại thẩm đi gần đó thắc mắc – Đây là em trai cháu à?

.

- Vâng ạ! – Cậu cười cười trả lời, vô thức nắm chặt tay hắn hơn.

.

- Thời tiết đẹp như vậy, đi bộ là khỏe khoắn lắm đấy! – Thái độ đại thẩm rất hòa khí, tựa hồ cũng biết qua về tình trạng của Khuê Hiền, trước khi đi còn quay sang vỗ vai hắn quan tâm – Anh trai đối với cháu thật tốt nha, cố gắng dưỡng sức đừng phụ lòng cậu ấy!

.

Đợi bác gái kia đi xa, Khuê Hiền mới xịu mặt hỏi:

.

- Anh thường tới đây sao?

.

- Không, vừa rồi là bác hàng xóm tôi hay gặp trên đường đi chợ.

.

Thịnh Mẫn nhìn người kia mặt lạnh tanh liền trêu chọc véo véo má hắn. Khuê Hiền quay sang "Hừ" một tiếng, giận dỗi bĩu môi:

.

- Tôi nghĩ anh nên chạy theo bồi bà già đó đi, để mặc tôi một mình cũng được!

.

- Cậu ghen à, đúng là đầu gỗ mà, ghen tỵ với cả người già. – Thịnh Mẫn giễu cợt.

.

Khuê Hiền lườm cậu một cái, ăn miếng trả miếng đáp:

.

- Không biết là ai đã từng nói yêu tôi nhỉ?

.

- Có người, đừng nói bừa! – Thịnh Mẫn hốt hoảng che miệng Khuê Hiền lại.

.

- Dù sao tôi cũng nhìn không thấy, tôi mặc kệ. Rõ ràng anh trước đây vừa khóc vừa nói yêu tôi!

.

- Triệu Khuê Hiền! - Thịnh Mẫn mặt đỏ rần, hung hăng thưởng cho hắn một cái gõ đầu thật mạnh.

.

Xoa xoa chỗ bị gõ đau điếng, Khuê Hiền tiếp tục giả bộ vô tội:

.

- Anh đã nói yêu tôi mà, giờ muốn đổi ý sao? Tôi không chịu đâu!

.

Thịnh Mẫn không thèm để ý tới hắn, lẳng lặng ngồi xuống ghế dài.

.

Bất quá là ngày bình thường nhưng chỉ bởi vì nắm tay một người mà trở nên đặc biệt. Trước đây mỗi mùa xuân đến, cậu luôn khắc khoải mong chờ, bởi Khuê Hiền đã từng đáp ứng dẫn cậu đi ngắm hoa anh đào. Cho dù bây giờ tỉnh ngộ mới biết hắn khi ấy chỉ đùa cợt cho vui, nhưng cậu vẫn đem lời hứa đó khắc ghi, chẳng lúc nào lãng quên.

.

- Quanh đây có ai không? – Người bên cạnh đột nhiên hỏi.

.

Thịnh Mẫn nhìn chung quanh một chút:

.

- Không, mọi người tập thể dục xong đều về nhà hết rồi!

.

Chẳng đợi cậu nói xong, hắn liền thẳng cẳng nằm ngả ngớn trên đùi cậu, vẻ mặt cười cợt thực xấu xa.

.

- Cậu nghĩ mình đang ở nhà sao?

.

- Tôi mặc kệ!

.

Lại là câu nói quen thuộc, Thịnh Mẫn bất đắc dĩ cười, cậu giúp hắn cởi mũ, âu yếm gạt đi những sợi tóc tán loạn trên trán.

.

Gió nhẹ lướt qua, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rọi xuống gương mặt. Khuê Hiền có vầng trán thật đẹp, nghe nói người nào tự tin vào bản thân đều có vầng trán rất xinh đẹp. Hắn từ trước đến nay đều vô cùng tự tin, cho dù thân thể có không trọn vẹn chăng nữa cũng vẫn duy trì thái độ kiêu ngạo, không giống như cậu, vĩnh viễn chỉ biết sống nhờ trong thế giới của Khuê Hiền, chưa từng dám khẳng định bản thân mình.

.

Thịnh Mẫn thở dài xoa xoa huyệt thái dương, Khuê Hiền thấy thế liền giơ tay vuốt ve hai má cậu, dọc theo ngũ quan sờ từng chút từng chút như muốn cảm nhận được rõ gương mặt cậu hơn.

.

Khoảnh khắc này, cậu và hắn tựa hồ đã yêu nhau, đến mức không thể tách rời.

.

Hai người thư giãn dưới ánh nắng dìu dịu, ngồi một lúc mới bắt đầu có cảm giác buồn ngủ. Ngay tại lúc Thịnh Mẫn sắp nhắm mắt lại, Khuê Hiền đột nhiên thì thầm:

.

- Anh có bao giờ hối hận vì đã yêu tôi không?

.

Đây không phải lần đầu tiên hắn hỏi cậu vấn đề này. Thực sự, cho dù hắn hỏi một ngàn lần một vạn lần, đáp án của cậu cũng sẽ chẳng thay đổi.

.

- Không!

.

Khuê Hiền ngẩn người, khóe miệng lập tức giương lên:

.

- Thật sao?

.

Thịnh Mẫn dùng ánh mắt nhu tình nhìn hắn:

.

- Cậu rốt cuộc còn nghi hoặc điều gì?

.

Hai người cùng trầm mặc, một lúc lâu, hắn ấp úng đáp:

.

- Nếu...ánh mắt tôi vĩnh viễn...thế này....

.

Trái tim giống như bị ai cào cấu, cậu khẽ cúi người, cụng trán mình lên trán hắn, tha thiết nói:

.

- Tôi chỉ muốn suốt đời được ở bên cạnh cậu!

.

- Nhưng...

.

Thịnh Mẫn trìu mến hôn lên bờ môi đối phương, nhẹ nhàng đem nỗi lo lắng của hắn xoa dịu:

.

- Tôi yêu cậu... Triệu Khuê Hiền, tôi yêu cậu!

.

Hồi lâu, người đối diện gật đầu, nở nụ cười. Hắn cuối cùng đã có thể đưa ra quyết định rồi.

Ngày đăng: 30/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?