Gửi bài:

Chương 20

Trải qua ngày sinh nhật đầy biến cố của Khuê Hiền, cuộc sống lại quay trở về sự yên bình vốn có. Thịnh Mẫn mỗi ngày vẫn đến cửa hàng, còn Khuê Hiền một mình ở nhà.
.

Tuy tay Khuê Hiền bị thương nhưng hắn chỉ ngay ngày hôm sau đã đòi cởi lớp băng gạc quấn quanh, Thịnh Mẫn có mắng mấy cũng chẳng ăn thua nên đành chiều theo. Vừa tháo băng, cậu vừa luôn mồm nhắc nhở hắn phải tránh đụng chạm vào miệng vết thương, nếu để bị nhiễm trùng sẽ rất phiền hà. Mười ngày tiếp theo, vết thương đã liền miệng gần hết, nguyên bản những dấu tích chằng chịt giờ đây đã lên da non màu phơn phớt hồng.
.

Hôm nay về đến nhà đã hơn sáu giờ chiều. Trong phòng khách bật đèn sáng trưng, Khuê Hiền đang nhìn về hướng cửa chính, biểu tình hiển hiện rõ vẻ mong mỏi ngóng trông. Hắn mặc áo ngủ màu xám nhạt, lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, tay cầm khư khư chiếc MP3. Cậu khẽ hắng giọng một chút để thông báo rằng mình đã về, chẳng ngờ hắn nhanh chóng thu lại nét mặt khi nãy, bối rối gật đầu rồi cúi gằm mặt xuống.
.

Đã thành thói quen, Thịnh Mẫn đi lướt qua ghế, đem thức ăn vào bếp chuẩn bị cơm chiều.
.

Bỗng dưng nhớ ra điều gì, cậu lại chạy đến mắc treo quần áo, lấy từ trong túi một cái hộp nho nhỏ.
.

- Đúng rồi, cho cậu nè!
.

Khuê Hiền nghiêng đầu thắc mắc:
.

- Cái gì thế?
.

- Là sô – cô – la!

.

Nhíu nhíu mày, Khuê Hiền tiếp tục "hỏi ngu":
.

- Sao lại đưa cho tôi?
.

Có chút xấu hổ, Thịnh Mẫn ngượng ngùng cười:
.

- Tại hôm nay là lễ tình nhân mà!
.

Khuê Hiền gật đầu ra vẻ đã hiểu, khóe miệng cong lên, lúng túng nắm chặt hộp nhỏ trong lòng bàn tay.
.

- Không có ý gì khác đâu! – Thịnh Mẫn cuống cuồng giải thích như sợ đối phương hiểu lầm – Tôi đi siêu thị mua thức ăn, tình cờ nhìn thấy sô cô la nhân rượu. Trước đây cậu có nói thích vị sô cô la này nên liền thuận tay mua một ít. Còn có cả một hộp lớn nữa, cậu ăn xong thì kêu tôi để tôi lấy thêm cho!
.

Mặt Khuê Hiền tái đi khi nghe xong lời biện minh kì quặc của cậu, hắn tựa vào ghế, nặng nề nhắm mắt lại.
.

Đã quen với tính khí thất thường của người này, Thịnh Mẫn cũng chẳng thèm nói thêm.
.

Ăn tối cùng dọn dẹp xong, Khuê Hiền tự đi tắm rửa, Thịnh Mẫn ở trong phòng khách "nấu cháo điện thoại" với Hách Tể.
.

Từ phòng tắm đi ra, Khuê Hiền để tóc ướt sũng nước, cẩn thận vịn vách tường đi về phía sau ghế. Thịnh Mẫn nhìn thấy hắn như vậy liền nhanh chóng nói lời tạm biệt với người kia.
.

- Lại đây để tôi lau đầu cho nào! – Cầm lấy chiếc khăn bông khô, cậu đứng lên dìu Khuê Hiền ngồi xuống, đứng đằng sau nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm bờm xờm của hắn.
.

- Ngày mai đi cắt tóc đi! – Mỗi lần Thịnh Mẫn nói tới chủ đề này, Khuê Hiền luôn cố tình lờ tịt. Sau một thời gian sống chết mặc bay, tóc hắn bây giờ đã che kín mắt.
.

Lần này Khuê Hiền không còn thờ ơ nữa, hắn chậm rãi đáp ứng, xong xuôi liền ngồi im ru hưởng thụ.
.

Nửa đêm, Thịnh Mẫn bị thanh âm lộp bộp của những hạt mưa ngoài cửa sổ đánh thức. Đứng dậy đến phòng khách uống nước, lúc qua phòng Khuê Hiền, cậu phát hiện cửa phòng hắn chỉ khép hờ. Có thể khi hắn đi vệ sinh đã không đóng kín cửa.

.

Thời điểm Khuê Hiền mới dọn về đây, cậu thường xuyên phải đi kiểm tra hắn buổi đêm, bất quá dạo này hắn đã quen tự chăm sóc bản thân, dần dần thích ứng với hoàn cảnh nên việc đó trở thành thừa thãi.

.

Trong phòng tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng từ ngọn đèn đường bên phố chiếu vào. Trên giường trống trơn không một bóng người, cậu hoảng sợ bật đèn, vội vàng đi sang bên phía đối diện liền nhìn thấy Khuê Hiền đang cuộn tròn chăn bông trên sàn nhà, đầu hơi ngẩng lên, dụi dụi mắt.
.

- Khuê Hiền! – Sửng sốt gọi tên hắn, Thịnh Mẫn ngồi xổm xuống để nhìn cho kĩ.
.

Khuê Hiền ngái ngủ "Ưm" một tiếng.
.

- Sao lại ngủ dưới sàn nữa? – Thực sự đã bị chọc tức chết, tay không lưu tình đưa ra kéo mạnh hắn lên giường – Chừng nào chưa bị cảm là cậu sẽ chưa bỏ cuộc đúng không?
.

- Không phải! – Khuê Hiền lắc đầu bướng bỉnh – Nằm thế này dễ chịu lắm!
.

Chẳng thèm đếm xỉa tới hắn, Thịnh Mẫn bó tay đầu hàng, dợm bước định đứng lên đi ra ngoài. Đột nhiên, Khuê Hiền giãy dụa vài cái, giang hai tay ôm lấy cổ cậu thật chặt. Cậu theo bản năng muốn đẩy hắn ra nhưng lằng nhằng một lúc lâu vẫn không được.
.

"Tên nhóc chết tiệt, không lẽ hắn dạo này chỉ đang giả vờ ốm đau, sao tự dưng lại khỏe dữ?"
.

Ánh mắt Khuê Hiền vào khoảnh khắc ấy chẳng còn sắc thái vô hồn như trước, hắn yên lặng nhìn chằm chằm Thịnh Mẫn, gò má có chút đỏ lên.
.

Thịnh Mẫn từ trong con ngươi đen láy nhìn thấy biểu tình chật vật bất an của chính mình, cũng đồng thời thấy được sự tinh quái hiển hiện rõ trên gương mặt kia, đáy lòng không kìm được chột dạ

Ngày đăng: 30/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?