Gửi bài:

Chương 12

Cúp điện thoại, Thịnh Mẫn lôi thẳng Hách Tể đến bệnh viện. Khuê Hiền bị tai nạn giao thông. Chi tiết thế nào còn chưa biết rõ, nhưng theo cách nói của mẹ hắn trong điện thoại, chắc hẳn không chỉ dừng lại ở vết thương ngoài da.
.
.
- Cậu đừng quá khẩn trương! – Hách Tể vừa lái xe vừa khuyên nhủ – Chẳng phải bệnh viện đã phẫu thuật cho hắn thành công sao?
.
.
- Chính là...vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm đi? – Sắc mặt Thịnh Mẫn trắng bệch.
.
.
- Không sao cả đâu, hắn ta xấu xa như vậy, có xuống địa ngục Diêm Vương cũng đuổi về!
.
.
Thịnh Mẫn cười khổ, lời an ủi oái oăm của Hách Tể làm lòng cậu dịu lại một chút.
.
.
Hành lang bệnh viện phảng phất mùi thuốc sát trùng khiến đầu óc cậu choáng váng quay cuồng. Phòng Khuê Hiền ở phía cuối dãy. Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, người đầu tiên cậu nhìn thấy là Triệu phu nhân. Bà che miệng run rẩy đứng lên, dung nhan cao quý đoan trang đã bị nước mắt làm cho nhạt nhòa.
.
.
Vội vàng tiến lên đỡ lấy bà, Thịnh Mẫn khẽ hỏi:
.
.
- Bác à, Khuê Hiền ra sao rồi?
.
.
Những tưởng mình đã trấn định lắm, ai ngờ thanh âm nghẹn ngào phát ra từ cổ họng đã tố cáo cậu.
.
.
Bà không nói lời nào mà lặng lẽ lau nước mắt, chầm chậm kéo Thịnh Mẫn ngồi xuống.
.
.
Cậu ngẩng đầu nhìn Triệu lão gia đang đứng im lìm bên giường, từ nhỏ Thịnh Mẫn đã rất sợ khí thế uy nghiêm của ông nên hiện tại cậu cũng chỉ cúi người chào mà chẳng dám hỏi ông một câu.
.
.
Không khí trầm mặc trong phòng bệnh khiến sự chú ý của mọi người tập trung hết cả vào nam nhân đang nằm yên trên giường. Hắn cứ lẳng lặng nằm đó, tựa như đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp đẽ.
.
.
Nhưng ai cũng đều hiểu được sự thật phũ phàng đến mức nào. Hắn phải đeo mặt nạ dưỡng khí, toàn bộ đầu quấn băng gạc thật dày, da trên mu bàn tay lộ ra những mảng trầy xước thấm đầy máu.
.
.
Cậu không có đủ dũng khí để tiến lên nhìn kĩ, Triệu phu nhân nức nở khóc, gắt gao nắm lấy tay cậu.
.
.
Thật lâu sau mới có hộ lý đến thúc giục người nhà rời đi bớt để bệnh nhân nghỉ ngơi.
.
.
- Bá phụ, bá mẫu, cháu thấy hai người đã mệt mỏi rồi, chi bằng hai bác cứ về nhà trước, cháu ở lại đây với Khuê Hiền cũng được.
.
.
Thịnh Mẫn giờ mới chú ý tới Tiếu Đường đang đứng ở góc phòng, sắc mặt y tái nhợt, thân thể tiều tụy, thanh âm phát ra có chút khàn khàn.
.
.
Bất quá Triệu phu nhân chẳng hề để ý gì tới y, mà Triệu lão gia chỉ lạnh lùng đáp:
.
.
- Ngươi mau về đi!
.
.
Dưới sự thúc giục của hộ lý, Thịnh Mẫn đành khuyên Triệu lão gia cùng Triệu phu nhân về nhà nghỉ ngơi, còn bản thân cam đoan sẽ trông coi Khuê Hiền thật cẩn thận, đến lúc này bọn họ mới yên tâm rời khỏi bệnh viện.
.
.
- Cậu định làm gì đây? – Hách Tể cau mày hỏi, giọng điệu mang theo vài phần trách cứ.
.
.
Thịnh Mẫn bước đến bên Tiếu Đường đang cúi đầu:
.
.
- Cậu nhất định cũng mệt rồi, hãy về ngủ một giấc đi, ở đây đã có tôi và Hách Tể lo!
.
.
- Đều tại tôi cả, đáng lẽ lúc ấy tôi nên ngăn cậu ấy, không cho cậu ấy ra khỏi nhà...
.
.
Y bắt đầu nghẹn ngào tự trách bản thân.
.
.
- Đây là chuyện ngoài ý muốn, chẳng trách ai được! – Thịnh Mẫn cố sức an ủi để y bình tâm hơn.
.
.
.

~~~~~~0o0~~~~~~
.
.
.
Sau ngày hôm đó, Triệu phu nhân mới biết Thịnh Mẫn đã rời khỏi Triệu gia từ lâu. Bà định khuyên cậu bỏ công việc bán hàng kia để quay lại nhưng cậu nhất quyết không đồng ý. Cho rằng Thịnh Mẫn không chịu được tính tình tùy hứng của Khuê Hiền, bà đành phải dặn dò cậu nhớ trở về thăm mình thường xuyên.
.
.
Năm ngày sau, Khuê Hiền bắt đầu khôi phục ý thức. Khi ấy hắn chỉ mới há miệng thở dốc, giật giật ngón tay út, Triệu phu nhân đã kêu ầm lên. Thịnh Mẫn đứng gần đó cũng không kìm nén được mà rơi lệ. Điều này khiến cậu thật sự rất khó chịu. Tại sao đến bây giờ cậu vẫn lo nghĩ cho tên tiểu tử này chứ?
.
.
Lúc bác sĩ đến xem qua, sắc mặt có vẻ rất nghiêm trọng. Tuy vết thương trên đầu không ảnh hưởng đến não bộ, nhưng dây thần kinh thị giác lại bị tổn hại nặng nề, Khuê Hiền tạm thời không thể nhìn được trong thời gian tới.
.
.
Mặc dù bác sĩ nói vẫn còn một tia hy vọng, nhưng tỷ lệ phần trăm thành công rất thấp, hàm ý muốn bảo người nhà hãy chuẩn bị tâm lý.
.
.
Triệu phu nhân nghe thấy thế liền điên cuồng níu chặt lấy cổ áo Tiếu Đường:
.
.
- Ngươi biết rõ nó đi uống rượu mà không thèm ngăn cản, đều là tại ngươi, tại ngươi....
.
.
Tiếu Đường nức nở khóc, thân thể loạng choạng như sắp gục xuống đến nơi.
.
.
Một tháng sau Khuê Hiền được xuất viện. Trừ bỏ đôi mắt bị mù, mọi cơ quan khác đều không có tổn thương gì lớn, tuy rằng bây giờ vẫn phải ngồi xe lăn, nhưng bác sĩ nói vài ngày nữa có thể tự đi lại như bình thườn

Hôm nay vốn Thịnh Mẫn định hẹn Hách Tể đi ăn cơm trưa, nhưng ngoài trời tuyết rơi quá nhiều nên cậu đành phải ngồi một mình trong cửa hàng ăn cơm hộp. Mới vừa cầm hộp cơm trong tay, di động liền vang lên, là Triệu phu nhân gọi đến.
.
.
Khi Thịnh Mẫn bước vào quán cà phê, Triệu phu nhân đã ngồi ở đó từ lâu, bà khoác áo lông chồn trắng muốt, chiếc váy hoa lệ làm tăng thêm mấy phần khí chất cao quý.
.
.
- Bên ngoài lạnh quá, con muốn ăn gì?
.
.
Bà thân mật cười với Thịnh Mẫn, ánh mắt trìu mến hướng thẳng vào cậu khiến cậu mất tự nhiên cúi gằm mặt xuống. Đợi một lúc lâu mà bà vẫn chẳng nói thêm, cậu liền đánh liều mở miệng:
.
.
- Thưa bác, bác tìm con có chuyện gì ạ?
.
.
Triệu phu nhân thở dài buồn bã đáp:
.
.
- Khuê Hiền, đứa nhỏ này thật khiến cho ta lo lắng...
.
.
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý thể nào bà cũng đề cập đến việc muốn cậu ở bên cạnh chăm sóc người kia, nhưng cậu vẫn không biết nên trả lời thế nào.
.
.
- Khuê Hiền từ bé đã có thói quen tự lập, ta cùng Khuê Vân hàng năm đều ở nước ngoài, không cách nào chiếu cố nó cho tốt... – Nói tới đây, mắt bà bỗng dưng ửng đỏ – Chính bởi có con ở bên nó, chúng ta mới thực yên tâm...
.
.
- ...Chúng ta giờ đã lớn tuổi, chỉ muốn an phận tại nơi mình đã quen sống, nhưng Khuê Hiền không chịu theo ta xuất ngoại, nó cứ khăng khăng có thể tự chiếu cố bản thân...Ta biết nó chỉ đang an ủi chúng ta thôi. Dạo này suốt ngày nó đều ngồi lì trong phòng không thèm ra ngoài. Mỗi lần thấy Khuê Hiền như vậy, tim ta giống như bị dao đâm, là mẹ mà chẳng thể bảo vệ được con, ta thực sự không xứng đáng...
.
.
Thịnh Mẫn nghe vậy chợt cảm thấy đau xót. Khuê Hiền vốn là con người cao ngạo đầy kiêu hãnh, chắc bây giờ hắn phải đang thống khổ lắm. Nhưng cậu có thể làm gì được đây, người hắn cần bây giờ không phải cậu, mà chính là Tiếu Đường.
.
.
- Thịnh Mẫn...
.
.
- Vâng...
.
.
- Trở về Triệu gia đi...
.
.
Tay dường như bị nắm chặt, Thịnh Mẫn cố không nhìn tới ánh mắt cầu xin của Triệu phu nhân.
.
.
- Con nghĩ, Khuê Hiền để Tiếu Đường chăm sóc sẽ tốt hơn – Cậu cúi đầu e ngại đáp.
.
.
- Ta không muốn nhắc tới thằng nhóc kia, mặc dù biết Khuê Hiền xảy ra tai nạn chẳng thể trách được ai, nhưng không vì thế mà ta bớt ác cảm với nó.
.
.
- Cậu ta đối Khuê Hiền tốt lắm thưa bác!
.
.
- Nhưng ta thật sự lo lắng khi đem Khuê Hiền giao cho nó. – Bà tiếp tục lắc đầu – Ta đã biết chuyện hai chúng nó có tình ý với nhau, nói gì đi nữa cả hai cũng đều là nam a, hai nam nhân sao có thể cùng nhau được.
.
.
Thịnh Mẫn áy náy ngẩng lên nhìn bà:
.
.
- Chính vì Khuê Hiền và cậu ta yêu thương nhau nên lúc này Khuê Hiền mới cần cậu ta ở bên...
.
.
Ngay lập tức, Triệu phu nhân liền cắt lời cậu:
.
.
- Ta đã bảo Tiếu Đường chuyển công tác đến nước Úc, Khuê Hiền cũng đáp ứng chuyện này rồi.
.
.
- Cái gì? – Thịnh Mẫn không tin vào tai mình – Sao có thể....?
.
.
- Đúng vậy! – Bà hướng cậu gật gật đầu – Tiếu Đường tuy không đồng ý, nhưng do Khuê Hiền nhất quyết muốn thế nên y đành phải nghe theo.
.
.
Thịnh Mẫn biết bà không nói đùa. Khuê Hiền sao lại dứt khoát đến vậy?
.
.
- Vì thế, con hãy dọn về Triệu gia đi. Khuê Hiền cứ ngày một trầm lặng hơn. Giờ đến mặc quần áo nó còn chẳng làm được, huống hồ việc tự chiếu cố bản thân. Con làm ơn hãy giúp nó...coi như nể tình Triệu gia đã thu nhận con từ bé.
.
.
Bà vừa khóc vừa nói khiến cậu bắt đầu mềm lòng. Hơn nữa, cậu cũng thật sự lo cho Khuê Hiền...Những ngày sắp tới, cậu sẽ phải ứng phó thế nào đây....

Ngày đăng: 30/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?