Gửi bài:

Chương 13

Bởi tâm tình không yên, Thịnh Mẫn mua đồ ăn xong liền trở về nhà sớm hơn mọi hôm. Tuy đã đồng ý với Triệu phu nhân chuyện của Khuê Hiền nhưng cậu thực sự vẫn băn khoăn vô cùng. Chỉ nghĩ đến lúc phải nói cho Hách Tể biết mà cậu cảm giác đầu óc mình như sắp nổ tung tới nơi.
.
.
Bữa tối, Hách Tể càn quét mọi đĩa đồ ăn trên bàn một cách nhiệt tình, chẳng hề để ý đến bộ dạng bối rối của người đối diện:
.
.
- Nếu cậu thích món này thế thì lần sau tôi sẽ nấu nhiều hơn!
.
.
- Cậu mỗi ngày đều ở nhà nấu cơm cho tôi thì tốt rồi, cơm ngoài tiệm ăn chán lắm! – Hách Tể phồng má trợn mắt, nhồm nhoàm nhai miếng thịt bò to đùng.
.
.
Thịnh Mẫn không trả lời, chỉ lẳng lặng cúi đầu gảy gảy cơm trong bát.
.
.
- Cậu đang ăn kiêng à, sao bữa nay ăn ít thế? – Hách Tể ngừng ăn, nghiêng đầu nhìn cậu chằm chằm.
.
.
Trầm mặc một hồi, Thịnh Mẫn hít sâu, nhỏ giọng nói:
.
.
- Triệu phu nhân muốn tôi chiếu cố Khuê Hiền, tôi định hỏi ý cậu....
.
.
- Chẳng phải đã có Tiếu Đường sao? – Hách Tể cau mày đáp.
.
.
- Tiếu Đường quay về Úc rồi!
.
.
- Y bỏ chạy cũng nhanh nhỉ, giờ thì mọi sự hỗn loạn đều đổ lên đầu cậu...
.
.
- Không phải... – Thịnh Mẫn nôn nóng bào chữa – Không phải như cậu nghĩ đâu...Triệu phu nhân tới tìm tôi, bà ấy nói đích thân Khuê Hiền yêu cầu Tiếu Đường trở lại Úc, cho nên tôi...
.
.
Nói đến đây, Thịnh Mẫn chẳng biết nên tiếp lời thế nào, trong phòng bỗng dưng an tĩnh dị thường.
.
.
Qua hồi lâu, Hách Tể thở dài, nhẹ nhàng đặt bát cơm xuống bàn, liếc nhìn cậu:
.
.
- Cậu đã đáp ứng rồi đúng chứ?
.
.
Thịnh Mẫn lặng thinh.
.
.
- Nếu quyết định rồi thì còn hỏi tôi làm gì nữa... – Hách Tể thẫn thờ ngồi nhìn mâm cơm trước mặt. Cơn đói lúc nãy đã biến mất, chỉ còn sự trống trải lạ kỳ, hắn cảm giác...mình sắp sửa mất đi một thứ rất quan trọng.
.
.
Thịnh Mẫn bước đến sau người hắn, cánh tay vòng ra trước nhẹ nhàng ôm lấy cần cổ thanh tú, dịu dàng xoa mái đầu lỉa chỉa những sợi tóc vàng ngắn ngủn.
.
.
- Cảm ơn cậu, tôi thực sự không biết phải làm thế nào...
.
.
Thanh âm dường như pha lẫn chút nghẹn ngào, Khuê Hiền và Hách Tể...là hai người suốt đời này cậu đều không muốn làm tổn thương.
.
.
.

~~~~~~~~0o0~~~~~~~~
.
.
.
Một là để cho Khuê Hiền phân biệt được phương hướng, hai là sợ hắn tịch mịch, Triệu phu nhân cùng Triệu lão gia quyết định mua riêng một căn nhà nhỏ để Thịnh Mẫn và Khuê Hiền ở chung.
.
.
Hai ngày sau, Khuê Hiền được cha mẹ dẫn tới nhà mới. Lúc ấy, Thịnh Mẫn đang mải lau dọn nhà cửa, mồ hôi mồ kê nhễ nhại khắp người.
.
.
Khuê Hiền mặc chiếc sơ mi màu xám bạc, quần âu đen cùng đôi giầy bóng loáng, đầu hơi cúi đứng bên cạnh Triệu phu nhân. Do đã lâu chưa được ra ngoài, da hắn tựa hồ nhợt nhạt hơn trước nhiều.
.
.
Mặc dù biết ánh mắt hắn chẳng còn nhìn được nữa, nhưng cậu vẫn có chút mất tự nhiên, nhất thời không thể thích ứng kịp với một Khuê Hiền nhu thuận an ổn đối diện.
.
.
Hai vị lão nhân trước khi lên máy bay còn dặn dò một lúc lâu, lưu luyến mãi mới chịu rời đi. Đặc biệt là Triệu phu nhân, bà cứ ôm Khuê Hiền khóc nức nở. Vậy mà Khuê Hiền vẫn im lặng từ đầu tới cuối, cùng lắm chỉ hơi gật đầu khi mẹ hắn dặn đi dặn lại một số việc.
.
.
Trong căn phòng nhỏ bé chỉ còn hai người họ. Thịnh Mẫn đột nhiên cảm thấy lúng túng, cậu lục tục đứng dậy nói muốn đi làm cơm, khi ra đến ngoài cửa còn không cẩn thận vấp phải chậu nước rồi ngã nhào xuống, nước tràn ra lênh láng khắp sàn nhà.
.
.
Người kia trầm mặc ngồi yên trên ghế sa lông. Ánh mắt hắn luôn tĩnh lặng như thế, thoạt nhìn như chẳng có gì đổi thay.
.
.
Thịnh Mẫn ngại ngùng hỏi:
.
.
- Cơm chiều cậu muốn ăn cái gì?
.
.
- Tùy anh! – Khuê Hiền lãnh đạm đáp.
.
.
- Vậy...ăn cá nhé! Tôi buổi sáng mới mua được mẻ cá ngon lắm, còn có cả thịt kho tàu nữa.
.
.
- Sao cũng được! – Giọng điệu bất cần đời của hắn khiến Thịnh Mẫn bực mình vô cùng. Biết hắn không muốn nói chuyện nhiều, cậu đành để mặc hắn ngồi đó rồi đi nấu cơm.
.
.
Đến khi đã bưng hết đồ ăn lên bàn, cậu cố dùng ngữ khí thoải mái nhất gọi hắn ra ăn cơm. Từ trước tới giờ Khuê Hiền luôn ghét nhất bị người khác thương hại, cho nên bản thân đành phải tận lực đối đãi hắn như người thường.
.
.
Thế nhưng người ngồi trên ghế lại một mực im lặng, chẳng hề có dấu hiệu muốn đứng lên.
.
.
- A...Tôi sơ ý quá!
.
.
Thịnh Mẫn đến bên chỗ Khuê Hiền. Nhìn từ trên cao xuống, mái tóc kiểu cách trước đây đã được cắt ngắn gọn gàng, nom hắn bây giờ thực sự rất thư sinh, còn ẩn ẩn chút ôn nhu hiếm có.
.
.
"Nên làm thế nào với cậu ta đây?" – Thịnh Mẫn nghĩ ngợi một hồi liền quyết định dìu Khuê Hiền đến bàn ăn. Người kia không cự tuyệt, hắn yên lặng thuận theo từng cử động của cậu. Để giúp hắn nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh mới, Thịnh Mẫn vừa dìu hắn vừa nhắc nhở:
.
.
- Bên trái cậu là phòng bếp, còn bên phải là bàn ghế phòng khách. Khi đi qua chỗ này nhớ chú ý đừng để bị ngã...
.
.
Đặt hắn ngồi xuống ghế, Thịnh Mẫn lo lắng hỏi:
.
.
- Cậu có thể tự ăn được không?
.
.
Khuê Hiền tiếp tục ca bài ca im lặng. Hắn đưa hai tay ra sờ sờ mặt bàn tìm đũa. Lấy được rồi liền nhẹ nhàng nâng bát lên, cúi đầu ăn cơm.
.
.
- Đừng chỉ ăn mỗi cơm, còn rau nữa!
.
.
Khuê Hiền đang và cơm liền dừng lại.
.
.
Ý thức được chính mình vừa lỡ lời, Thịnh Mẫn lập tức im bặt. Cậu bối rối gắp một miếng cá bỏ vào trong bát hắn, khẽ nhắc:
.
.
- Tôi gắp cá cho cậu rồi đấy, ăn cẩn thận chút!
.
.
Không đợi Thịnh Mẫn nói xong, hắn đột nhiên kêu "Á" một tiếng:
.
.
- Sao vậy, làm sao thế? – Thịnh Mẫn sợ tới mức làm rơi cả đũa, vội vội vàng vàng chạy tới vuốt vuốt sau lưng Khuê Hiền.
.
.
Mà hắn chỉ thống khổ chau mày, thanh âm mắc nghẹn lại nơi cuống họng.
.
.
- Có phải bị hóc xương rồi không?
.
.
Nhè nhẹ gật đầu xác nhận, hắn cố sức ho thật mạnh để khạc xương cá ra ngoài.
.
.
- Chờ một chút! – Thịnh Mẫn hoảng hốt chạy đến phòng bếp tìm lọ dấm, Khuê Hiền uống hết một cốc dấm to xong đã bắt đầu cảm thấy đỡ hơn.
.
.
- Xương đi xuống chưa?
.
.
Cậu thở phào nhẹ nhõm khi nhận được cái gật đầu từ hắn.
.
.
Tuy mặt đã đỏ ửng cả lên vì ho nhưng Khuê Hiền vẫn gắng sức không để lộ yếu điểm, hắn chậm rãi ăn từng miếng một thật thận trọng.
.
.
Cả căn phòng chìm trong im lặng, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở đều đều từ phía hai người.
.
.
Trầm mặc dùng xong bữa cơm, Thịnh Mẫn chủ động đứng lên dọn dẹp mọi thứ, chợt cậu thấy Khuê Hiền vẫn còn để thừa hơn nửa bát, xem ra thái độ ăn uống nghiêm túc khi nãy chỉ là giả vờ mà thôi.
.
.
- Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?
.
.
Người đối diện cư nhiên chẳng để ý tới, mắt hắn vô hồn nhìn về phía trước. Biết rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời, Thịnh Mẫn thở dài ngao ngán:
.
.
- Tôi đi rửa bát, cậu ra ghế xem ti vi đi!
.
.
Tuy vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhưng lần này ánh mắt Khuê Hiền tựa hồ thoáng qua sự đau lòng cùng bất lực. Thịnh Mẫn nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ trong chốc lát mới phát hiện chính mình lại lỡ lời một lần nữa. Biết hắn không nhìn thấy, còn yêu cầu hắn ra ghế xem ti vi. Giờ càng giải thích càng khiến bầu không khí ngượng ngập thêm.
.
.
- Thực xin lỗi – Cậu lúng túng thanh minh – Tôi không có ý gì khác đâu...A...thật là...
.
.
Thoáng chốc, sự đau xót trong đôi mắt kia đã biến mất, chỉ còn sự thản nhiên lạ thường.
.
.
- Vậy cậu ngồi tạm đây một lát, chờ tôi rửa bát xong đã! – Thịnh Mẫn dỗ dành Khuê Hiền mà mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Cậu tự hỏi bản thân mình có phải đã đạt đến cảnh giới cao của sự kiên nhẫn rồi không.
.
.
- Anh cứ đi làm việc của mình đi!
.
.
Đây là lời đầu tiên hắn nói có vẻ tử tế nhất từ khi đến đây, cậu thầm thở dài trong bụng, lo lắng nghĩ về ngày tháng sắp tới sẽ phải chăm sóc hắn ra sao.

Ngày đăng: 30/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?