Gửi bài:

Chương 6

Ngoài trời mưa vẫn không ngừng rơi, Khuê Hiền đã về từ lâu, hắn ngồi im lặng trên ghế sofa chơi PSP. Người giúp việc thu dọn xong cũng rời đi hết khiến căn nhà càng thêm vắng vẻ.
.
.
- Mưa to quá! – Thịnh Mẫn cởi bộ vest ướt nhẹp, lấy khăn lau qua đầu. Trong nhà vọng ra tiếng ồn ào của máy điện tử, từ không khí truyền đến mùi thức ăn được làm sẵn.
.
.
- Để tôi đi hâm nóng...! – Thịnh Mẫn nhanh tay thu dọn chén đĩa trên bàn cho vào lò vi ba.
.
.
- Tôi ăn xong rồi, anh ăn một mình đi! – Người trên ghế xoay lại thản nhiên nói, tay vẫn bấm PSP "tạch tạch" không ngớt.
.
.
Thịnh Mẫn thu dọn phòng ốc gọn gàng xong xuôi liền ngồi xuống đối diện với Khuê Hiền. Một lúc lâu sau, cậu chẳng biết nói gì thêm đành mở ti vi để đỡ buồn chán. Mưa nặng hạt dộng ầm ầm vào kính cửa sổ xua bớt đi tâm tình khó chịu của cậu.
.
.
Tuy ngoài mặt vẫn tỏ thái độ bình thường nhưng mấy hôm gần đây ngày càng trôi qua một cách nặng nề. Triệu Khuê Hiền ngồi kia tuy gần như thế nhưng tựa như cách cậu bởi tầng tầng lớp lớp thủy tinh, thoạt nhìn có thể với tay tới, nhưng để chạm vào được lại không hề dễ dàng.
.
.
Thịnh Mẫn cảm thấy mình sắp hồ đồ mất rồi. Từ ngày biết đến cái tên Tiếu Đường ấy, lúc nào cơ thể cậu cũng ở trạng thái nôn nóng sốt ruột.
.
.
Trước ngực bỗng dưng truyền đến từng trận ngứa ngáy, Thịnh Mẫn ngẩn người một chút, khi nhận ra đã thấy Khuê Hiền ngồi bên cạnh, hóa ra ấm áp là đến từ bờ môi hắn.
.
.
Hắn nhè nhẹ cởi khuy áo sơ mi, chiếc lưỡi tinh quái đùa giỡn với điểm nhỏ màu phớt hồng. Thịnh Mẫn hơi mệt mỏi định đẩy người kia ra, nhưng hắn lại cường thế tấn công, cố chấp vùi đầu vào khuôn ngực trắng ngần của cậu rồi di chuyển lên hôn phớt qua môi. Dây lưng cùng khóa kéo lần lượt được giải thoát, tay hắn nhanh nhẹn nắm lấy phần dục vọng của cậu vuốt ve mơn trớn.
.
.
Hương vị cùng tình ý Khuê Hiền mang lại thật khiến người khác dễ dàng say mê chìm đắm, Thịnh Mẫn dường như đang bay bổng tận phương trời nào, thân thể tùy ý cho hắn đùa giỡn.
.
.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí thân mật giữa hai người, Khuê Hiền lập tức đẩy Thịnh Mẫn ra, vô cùng thản nhiên cầm lấy di động nhận cuộc gọi.
.
.
Thịnh Mẫn mê muội nhìn, toàn thân lạnh lẽo, tay chân cứng đờ buông thõng xuống dưới sàn.
.
.
Biểu tình vui vẻ này của hắn, nhất định lại là điện thoại của Tiếu Đường, Thịnh Mẫn cố gắng kiềm chế hơi nóng bốc lên từ cổ họng và hốc mắt.
.
.
.
"Cứ tiếp tục với tình trạng như vậy, có lẽ cậu sẽ điên mất không chừng..."
.
.
.
Ngẩn ngơ ngắm bóng lưng Khuê Hiền bên cửa sổ, trong tai Thịnh Mẫn văng vẳng lời nói của Hách Tể ban chiều.
.
.
.
"Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc rời Triệu gia rồi dọn ra ngoài sống sao?"
.
.
.
Hai mươi mấy năm qua đều ở tại nơi đây, Thịnh Mẫn suy ngẫm về tương lai mà không khỏi mờ mịt. Cậu đã từng nghĩ chiếu cố tốt Khuê Hiền chính là sứ mệnh của mình. Nhưng hiện tại, cậu chẳng thể xác định được phương hướng cho bản thân. Triệu Khuê Hiền giờ không cần cậu nữa, cậu lưu lại đây còn có ích gì?
.
.
.
Rời khỏi hắn....rời khỏi Triệu gia....đến một nơi khác...
.
.
.
Ý nghĩ này một khi sinh ra lại tựa như Hồng Thủy Mãnh Thú cắn nuốt lấy Thịnh Mẫn.
.
.
Chưa từng nói qua lời yêu, trên giường cũng chỉ có tình dục đơn thuần, hàng ngày luôn phải chịu đựng sự lạnh lùng của hắn, Thịnh Mẫn thực sự không biết giá trị tồn tại của mình là gì.
.
.
Vừa rồi đi vào phòng Khuê Hiền, hắn vẫn đang ngồi trên giường chơi game. Đặt hoa quả cùng sữa lên bàn, hắn liếc qua mắt nhìn Thịnh Mẫn rồi thản nhiên tiếp tục. Nếu như trước, Thịnh Mẫn còn có thể nói vài lời để ở lại cùng người kia, nhưng hiện tại cậu chẳng còn khí lực để làm việc dư thừa đó nữa.
.
.
Từ lúc bước vào cho đến lúc rời đi, hắn đều không thèm nói một câu nào. Xem ra hắn đã coi cậu không vừa mắt tới cực điểm. Như vậy có phải cậu nên tự hiểu mà rút lui. Ở lại nơi này quả thực chỉ tổ rước lấy nhục nhã ê chề. Nản chí ngã lòng là cảm thụ duy nhất trong lòng cậu hiện giờ.
.
.
Về phòng mình, nằm trên giường lăn qua lăn lại đều chẳng thể chợp mắt, vì thế cậu liền tìm sách đọc, nhưng khổ nỗi đọc mãi cũng không cách nào tập trung, cuối cùng đành tắt đèn trăn trở cả đêm.
.
.
Trước kia cảm giác hai người ngủ có chút chật chội, nhưng hiện tại một người ngủ lại cảm thấy giường to quá mức.
.
.
Không biết đã trở mình đến lần thứ bao nhiêu, Thịnh Mẫn nghe bên ngoài có tiếng động, hẳn Khuê Hiền đã ra khỏi phòng. Tâm tình cậu chợt khẩn trương nôn nóng.
.
.
Đáng tiếc thanh âm cũng chỉ dừng ở trước cửa, chừng hai phút sau tiếng bước chân xa dần rồi biến mất.
.
.

Rốt cuộc cậu còn đang chờ mong điều gì? Thịnh Mẫn thống khổ vò rối tóc. Hắn sẽ không để ý đến cậu! Bất luận cậu làm cái gì, trong mắt hắn chỉ toàn thừa thãi cùng phiền phức mà thôi.

.
.
Mưa đêm rả rích càng khắc sâu sự tịch mịch trong lòng cậu. Rõ ràng là cùng nhà, cùng ăn uống, cùng sinh hoạt, nhưng không khí lại giống như nhà giam khiến người ta ngạt thở.
.
.
.
Cậu...chẳng còn cách nào khác, đã đến lúc rồi!
.
.
.
Buổi sáng, Thịnh Mẫn dậy sớm hơn mọi hôm. Cậu tự nhủ đây sẽ là bữa sáng cuối cùng cậu có thể làm cho hắn nên cố tình làm toàn món hắn thích ăn.
.
.
- Mắt anh bị sao vậy? – Khuê Hiền chống cằm thắc mắc.
.
.
Thịnh Mẫn theo bản năng xoa nhẹ đôi mắt, nhưng không dám ngẩng đầu lên. Một đêm mất ngủ khiến thân thể trông càng tiều tụy hơn.
.
.
Người đối diện vẫn duy trì tư thế cũ, hiển nhiên là đang đợi cậu trả lời.
.
.
- Không sao! Tại tôi hơi khó ngủ... – Giải thích tùy tiện vài câu, Thịnh Mẫn tiếp tục quấy sữa đưa cho hắn.
.
.
Thời tiết mấy hôm nay mưa nắng thất thường nên dễ khiến người ta sinh bệnh. Khuê Hiền từ bé vốn hay cảm mạo, giờ phút này bệnh cũ tái phát khiến hắn hắt xì liên tục. Thịnh Mẫn thấy thế lập tức chạy vào trong nhà tìm thuốc.
.
.
- Uống đi! – Tay vươn ra đưa thuốc nhưng thân thể lại tận lực duy trì khoảng cách.
.
.
Khuê Hiền kì lạ nhìn cậu.
.
.
Không thèm quản thái độ của hắn, cậu lặng lẽ bỏ thuốc vào trong tay Khuê Hiền, tiếp tục ăn sáng.
.
.
- Anh rốt cuộc đang giở trò gì? – Khẩu khí của hắn ẩn chứa sự không kiên nhẫn, nếu là trước kia Thịnh Mẫn sẽ lúng túng chẳng biết nên làm sao, nhưng từ lúc quyết định rời đi, thái độ lại bình tĩnh thản nhiên dị thường.
.
.
- Cậu uống thuốc đi, tôi lên xe chờ!
.
.
Mãi tới khi đến công ty, hai người cũng không nói một câu. Thịnh Mẫn biết Khuê Hiền đang hậm hực với mình, hắn sẽ không chủ động mở miệng, mà cậu hiện tại chẳng muốn nói gì thêm với hắn, trầm mặc cứ thế nối tiếp trầm mặc.
.
.
Tại lúc Khuê Hiền tức giận đến mức sắp phun lửa, Thịnh Mẫn bình tĩnh lái xe rời đi. Vốn tưởng rằng có thể duy trì sự kiên định cho tới phút cuối, nhưng bây giờ cảm giác lo sợ bất an lại chiếm lĩnh khiến tốc độ lái xe càng nhanh hơn.
.
.
Thịnh Mẫn không đến chi nhánh mà về thẳng nhà. Cậu không còn tâm trí đâu mà thu dọn toàn bộ đồ đạc, chỉ bừa bãi quơ loạn quần áo và một chút đồ dùng mang theo bên mình, cắn răng rời khỏi Triệu gia.
.
.
Mặc dù ở Triệu gia hai mươi mấy năm, ăn mặc không lo nhưng Thịnh Mẫn chẳng dư dả gì mấy. Vì mọi thứ đều là Triệu gia cung cấp nên cậu không có lương cố định. Đáng buồn là tiền lương mấy tháng cuối ở chi nhánh cậu đều để quên tại đó. Ngộ nhỡ lúc quay về lại gặp mấy bác giúp việc thì sẽ rất phiền hà. Thôi thì tiền mặt mang theo người cũng đủ để chi cho mấy ngày tới. Có tay có chân còn sợ gì không có cái ăn.
.
.
Sau khi xách túi hành lí đi được một quãng đủ xa, cậu gọi điện thoại xin phép quản lý chi nhánh, nói rằng thân thể không khỏe.
.
.
Đi bộ đến trạm xe buýt, cậu thẫn thờ nhìn từng chiếc xe cứ dừng lại, mở cửa, đóng cửa rồi rời đi. Trên thực tế Thịnh Mẫn chưa quyết định nên chạy đi đâu. Xốc lại tinh thần một chút, cậu rảo bước đến tiệm cơm gần đó để ăn trưa.
.
.
Không muốn ở tại khách sạn vì sẽ quá lộ liễu và tốn kém, cậu thầm nghĩ có lẽ nên thuê một căn phòng nhỏ. Cách đó dù sao cũng an toàn hơn cả.
.
.
Muốn là một chuyện, nhưng để làm là một chuyện khác. Không đủ tiền, lại không thể tìm bạn bè hỗ trợ, vì từ trước đến giờ cậu giao lưu bạn bè khá ít, mà người nào cũng là bạn chung của cậu và Khuê Hiền. Khuê Hiền có thể từ đó tra ra tung tích của cậu không biết chừng.
.
.
Vô kế khả thi, Thịnh Mẫn ưu sầu ngồi trên ghế đá công viên tự trách bản thân vô dụng.
.
.
Trên ghế đá đọng đầy nước mưa, cậu lau khô rồi ngồi xuống, nhàm chán nhìn những ông bà lão đang đi tản bộ xung quanh.
.
.
Chẳng biết Khuê Hiền uống thuốc hay chưa? Tuy rằng điện thoại di động đã tắt, nhưng Thịnh Mẫn vẫn không tự giác nhìn về phía màn hình tối đen, tựa như đang chờ mong điều gì.
.
.
Một mực ngồi tại đó tới lúc chạng vạng. Người qua lại cũng ngày càng ít dần. Chỉ còn lác đác vài đôi nam nữ đang nắm tay nhau đi dạo.
.
.
Nếu như hắn chịu cho cậu cơ hội, cậu cũng muốn được như những cặp kia, cùng hắn tản bộ trong công viên, tay nắm tay thân mật chẳng sợ ánh mắt người đời.
.
.
Mở ví đếm lại số tiền ít ỏi mình có, trong lúc vô ý thấy được tấm card hôm nọ, là Hách Tể lần trước đưa cho.
.
.
Không dám bật di động lên, Thịnh Mẫn chỉ có thể gọi bằng điện thoại công cộng, may thay người kia rất nhanh liền nghe máy.
.
.
Nói với hắn tình huống hiện tại, Hách Tể hiển nhiên thực vui vẻ, giọng phấn khởi thấy rõ.
.
.
- Đã bảo với cậu rồi, dọn ra ngoài sớm một chút, còn phải chờ tới hôm nay!
.
.
Ngồi tại công viên chờ Hách Tể tầm mười phút, từ đằng xa đã thấy vóc dáng cao gầy đó xuất hiện. Hắn cười khoái chí xách hành lý nhét cả vào trong ô tô. Tiếng khởi động xe xua tan đi nỗi lo sợ trong cậu, vậy là mấy ngày sắp tới cậu sẽ không cần phải lang thang phiêu bạt nữa.

Ngày đăng: 30/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?