Gửi bài:

Chương 25

Sáng hôm sau, Thịnh Mẫn tỉnh lại trong tình trạng đầu đau như búa bổ, hình như đêm qua cậu đã uống rất nhiều rượu. Cố gắng lết ra ngoài phòng liền nhìn thấy Khuê Hiền đang ăn điểm tâm, trên tay cầm chiếc bánh bao nóng hổi và cốc sữa còn bốc hơi nghi ngút. Muốn mở miệng hỏi hắn vì sao không đợi mình làm bữa sáng rồi cùng ăn, nhưng nghĩ ngợi một lúc lại cảm thấy vẫn là không nên. Khuê Hiền hiện tại đã có thể tự chăm lo cho bản thân, cần gì đến sự chăm sóc thừa thãi của cậu.

.

Trong bụng trống rỗng nhưng chẳng hề có cảm giác đói, cậu lặng lẽ quay về phòng thay quần áo, chuẩn bị đi mua đồ.

.

Bước qua phòng ăn, Khuê Hiền đã giải quyết xong bữa sáng, giờ Thịnh Mẫn mới để ý trên bàn còn chiếc bánh bao và một cốc sữa nữa mà người kia cố tình làm thêm cho cậu. Thịnh Mẫn khẽ khịt mũi, lẳng lặng đi đến bậc thềm trước nhà thay giầy.

.

- Anh không ăn điểm tâm sao?

.

Quay đầu liếc nhìn hắn đang ngơ ngác dõi theo mình, Thịnh Mẫn thở dài, chần chừ trong chốc lát, rốt cục vẫn nhất quyết đứng lên mở cửa bước ra ngoài.

.

Biết chính mình quá mức cực đoan, nhưng cậu thực sự không biết phải đối mặt với Khuê Hiền như thế nào. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt ấy là tâm cậu đã loạn như ma, chẳng phân biệt được đúng sai nữa.

.

Về đến nhà, Khuê Hiền không còn ở chỗ cũ, bàn ăn được thu dọn sạch sẽ. Hắn dạo này đã tiến bộ lên trông thấy.

.

Thời gian còn sớm, Thịnh Mẫn không vội nấu cơm. Mang quần áo bỏ vào máy giặt, dọn dẹp trong nhà một lượt xong, cậu liền ngồi trên ghế sô pha ngẩn người.

.

Trước đây, có phải mỗi ngày Khuê Hiền đều ngồi tại chỗ này chờ mình từ sáng đến tối mịt không?

.

Chút suy nghĩ kì lạ bỗng dưng len lỏi vào trong trí óc khiến cậu bối rối lắc đầu.

.

"Không thể nào đâu, sao việc đó có thể xảy ra được!"

.

Máy MP3 lăn lóc trên ghế, cậu nhàm chán đem dây nghe nhét vào lỗ tai. Mới đầu khi mua chiếc máy này đã tải về ít bài hát, chưa từng hỏi qua hắn mấy bài này có hay không, mà Khuê Hiền cũng chẳng bao giờ thèm đề cập tới.

.

Khởi động máy, thanh âm du dương nhẹ nhàng cất lên. Bài hát này thật quen thuộc, hình như Khuê Hiền đã từng hát qua. Kí ức mơ mơ hồ hồ nhớ lại thời điểm hắn thắng giải nhất cuộc thi Pop Star được tổ chức bên Mỹ. Cho đến bây giờ tâm trí cậu vẫn mãi khắc ghi bộ dáng dịu dàng thâm tình khi hắn đứng trước hàng triệu con người, cất tiếng hát mê hoặc tất thảy.

.

Nghe một lúc liền cảm thấy buồn ngủ, bất giác thiếp đi, khi tỉnh lại đã hơn mười một giờ, cậu vội đứng lên bắt đầu chuẩn bị bữa trưa. Mấy ngày hôm trước đều là Khuê Hiền tự động đi ra ngồi vào bàn ăn, nhưng hôm nay không khí bỗng dưng đặc biệt yên lặng. Thức ăn trên bàn đã nguội cả mà vẫn không thấy động tĩnh gì.

.

Mãi cho đến qua mười hai giờ, Thịnh Mẫn chờ không được nữa phải đi tới gõ cửa phòng. Nắm lấy tay cầm xoay chuyển, nhẹ nhàng đẩy cửa, chẳng ngờ lại thấy hắn không nằm trên giường như mọi hôm mà đang lẳng lặng ngồi trước bàn suy nghĩ vẩn vơ.

.

Nghe được tiếng động, Khuê Hiền khẽ cựa mình, quay lại hỏi:

.

- Có chuyện gì sao?

.

Cậu ấp úng mở miệng:

.

- Ăn cơm thôi, quá trưa rồi!

.

- Buổi sáng tôi ăn nhiều lắm, đến bây giờ cũng chưa thấy đói!

.

Nghe ra ý cự tuyệt trong đó, Thịnh Mẫn nghiêm giọng:

.

- Không đói cũng phải cố ăn một chút, bỏ bữa nhỡ bệnh thì sao?

.

- Ừ, vậy chờ tôi... – Khuê Hiền chậm chạp vịn mép ghế đứng dậy, sờ soạng tìm điểm tựa để bước tới, Thịnh Mẫn theo bản năng định đưa tay ra đỡ, nhưng nghĩ một lúc lại chán nản rụt tay lại, xoay người ra ngoài trước.

.

Cơm nước xong, Khuê Hiền theo thường lệ về phòng ngủ trưa. Thịnh Mẫn ngồi trên ghế sô pha, nhàm chán cầm điều khiển chuyển kênh liên tục.

.

Bất tri bất giác ngủ từ bao giờ, thẳng đến khi bị tiếng chuông cửa đánh thức, cậu mới lồm cồm bò dậy đi mở. Khoảnh khắc nhìn thấy người đang đứng trước mặt, cậu tựa hồ bị phù phép, đứng tại chỗ như hóa đá. Ánh mắt đối phương thản nhiên, trên môi khẽ nở nụ cười:

.

- Đã lâu không gặp, Thịnh Mẫn!

.

Nghe được y gọi tên mình, cậu vẫn như đang phiêu dạt cùng mây gió, cảm giác kinh ngạc cùng chua xót hòa quyện tạo thành đớn đau khôn cùng.

.

Hai người nhìn nhau một lát, sau đó ngượng ngập cúi đầu.

.

- A, lâu không gặp... – Thịnh Mẫn lùi lại – Cậu vào đi!

.

Sao bỗng dưng Tiếu Đường lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ... – Cậu nhíu mày nhớ tới những cuộc điện thoại liên tiếp giữa Khuê Hiền và y mấy ngày nay.

.

- Để tôi rót cho cậu ly nước! – Cật lực che giấu cảm xúc, cậu trốn trong bếp giả bộ loay hoay lục lọi. Phía sau loáng thoáng thấy Tiếu Đường nói không cần, nhưng Thịnh Mẫn coi như không nghe được, cứ bận bịu cầm ly nước trong tay đi đi lại lại một lúc lâu.

.

Tận đến khi thanh âm vui sướng của y reo lên, cậu mới chợt bừng tỉnh.

.

- Tôi đã trở về, Khuê Hiền!

.

Xoay người, chứng kiến Khuê Hiền chậm chạp bước tới, đứng ở chỗ giao giữa phòng khách và nhà bếp, nhìn thẳng về hướng phát ra giọng nói của y.

.

Hắn không cười, chỉ bình thản hỏi thăm người trước mặt:

.

- Vừa mới về sao, có mệt lắm không?

.

Tự nhiên như thể hai người hôm qua vẫn còn ở cạnh nhau, chưa từng chia lìa...

.

Không muốn xem, cũng chẳng nguyện ý nghe, nhưng mọi thứ đều ở ngay trước mắt, rành mạch truyền đến tai cậu.

.

Ở trong bếp bình ổn cảm xúc chốc lát, Thịnh Mẫn mới chậm chạp bước ra, tận lực hướng ánh nhìn về phía Tiếu Đường, cố không để ý tới biểu tình của Khuê Hiền.

.

Đưa ly nước cho y, cậu cười gượng:

.

- Lâu lắm cậu mới trở về, buổi tối lưu lại dùng cơm đi!

.

Tiếu Đường khó xử gãi đầu đáp:

.

- Hay để tôi mời hai người ra ngoài ăn một bữa, tôi đã đặt chỗ ở cửa hàng ngay gần đây rồi.

.

Thịnh Mẫn nhịn không được liếc mắt nhìn Khuê Hiền, hắn đang tựa người vào ghế sô pha, dường như không để vào tai cuộc đối thoại giữa bọn họ.

.

- Thôi cậu và Khuê Hiền đi đi, tôi phải ở nhà có việc! – Chứng kiến sự kinh ngạc của Tiếu Đường, Thịnh Mẫn cố thanh minh – Hai ngày nay dạ dày khó chịu lắm, tôi nên ở nhà ăn cháo thì hơn!

.

- Vậy à? – Tiếu Đường chớp mắt dò xét cậu.

.

Giằng co một lúc lâu, Thịnh Mẫn cười cười, chủ động tiễn hai người họ ra khỏi nhà:

.

- Muộn rồi đấy, kẹt xe phiền lắm!

.

- Thế....chúng tôi đi... – Tiếu Đường quay đầu lại, tựa hồ có điểm bất an – Anh thật sự không theo cùng sao?

.

- Để hôm khác nhé! – Cậu dứt khoát từ chối.

.

Khuê Hiền từ đầu đến cuối đều trầm mặc đứng đó, biểu tình lạnh lùng không nói bất cứ lời nào.

.

Giờ tan tầm, Hách Tể vẫn đóng đinh tại phòng làm việc, bận rộn đến phát cuồng. Công trình hắn đảm nhận đang ở thời khắc mấu chốt nhất, mấy ngày nay trừ bỏ rạng sáng có thể về nhà chợp mắt được vài tiếng, thời gian còn lại đều giam mình trong công ty.

.

Cơm chiều vẫn chưa ăn, hộp cơm đồng sự mang tới đã nguội ngắt từ lâu. Nhìn thấy số liệu chạy điên loạn trên biểu đồ, Hách Tể ngán ngẩm xoa bóp thái dương, nhắm mắt dưỡng thần.

.

Di động đột nhiên vang lên, tên người gọi trên màn hình khiến Hách Tể sửng sốt.

.

- Thịnh Mẫn? – Theo bản năng kêu tên cậu, giờ hắn mới nhớ ra bọn họ đã nửa tháng không liên lạc. Ngày ấy bản thân do bối rối mà đưa ra kì hẹn nửa tháng, Thịnh Mẫn quả thực sau đó cũng không tiếp tục gọi điện hỏi thăm tình hình hắn ra sao.

.

Đợi tiếng chuông reo đến lần thứ hai, Hách Tể mới bừng tỉnh, lập tức ấn nút nhận cuộc gọi:

.

- Uy, Thịnh Mẫn à? – Vài giây trôi qua mà đối phương không trả lời, chỉ lặng im giữ máy, một lúc sau thanh âm người kia tựa như từ cõi xa xăm truyền đến.

.

Hách Tể khẩn trương hỏi dồn:

.

- Cậu ở đâu thế? Đang uống rượu sao?

.

- Ha ha...Không phải.... – Thịnh Mẫn ngập ngừng đáp – Tôi không say....

.

Tửu lượng của Thịnh Mẫn khá kém, Hách Tể lo lắng định khuyên can nhưng vừa nghĩ tới cậu đang ở cùng Khuê Hiền, giọng hắn lạnh nhạt đi không ít – Khuê Hiền bây giờ đang ở cạnh cậu đúng không? Hai người uống rượu với nhau à?

.

Đầu dây bên kia đột ngột im lặng, Hách Tể những tưởng cậu đã cúp máy rồi, một lúc sau tiếng nức nở bắt đầu cất lên:

.

- Sao vậy...Thịnh Mẫn...Cậu khóc đó ư?

.

Không có trả lời, chỉ còn tiếng khóc mơ hồ, đau nhức đến tận tâm can.

.

- Rốt cuộc có chuyện gì thế? Khuê Hiền khi dễ cậu hả? – Nhớ tới thái độ của tên Triệu Khuê Hiền chết tiệt kia, Hách Tể chỉ muốn tống cho hắn ta vài chưởng mới hả giận.

.

- Không phải... – Thịnh Mẫn nghẹn ngào – Hắn không khi dễ tôi... Là tôi tự mình đa tình....

.

Hách Tể nghe ra liền biết có chuyện không ổn, hắn quơ vội áo khoác trên ghế cuống cuồng phi xe tới nhà cậu.

.

Tới nơi, hắn sốt ruột nhấn chuông cửa liên tục, sau một lúc cửa mới mở ra, Thịnh Mẫn tựa trên khung cửa, gục đầu xuống, đôi mắt như bị sương mù che chắn, mọi đau đớn khổ ải dồn nén khiến cậu trông có vẻ cực độ chán nản.

.

Hách Tể nhíu mày đánh giá sự tình, Thịnh Mẫn ngẩng đầu, nhận ra trước mặt chính là Hách Tể liền ngây ngô cười, thân thể lung lay như sắp đổ.

.

Thuận thế đỡ cậu, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, Hách Tể trách mắng:

.

- Chuyện gì đã xảy ra, sao cậu lại uống rượu một mình?

.

Nhìn người trong lòng sắc mặt trắng bệch, Hách Tể hiểu ngay rằng bệnh dạ dày của cậu lại tái phát, đã thế trên bàn rỗng không chẳng có chút đồ ăn nào, người này quả thực là không thiết sống nữa đi.

.

- Chuyện là thế nào đây...Tên Khuê Hiền chết dẫm kia, chả lẽ hắn lại bỏ nhà lần nữa sao? – Miệng quở trách không ngớt, Hách Tể đặt Thịnh Mẫn nằm yên ổn trên ghế, đoạn đứng dậy rót nước.

.

- Đừng đi.... – Tay áo bị người đối diện giữ chặt, quay đầu lại liền thấy ánh mắt ngập nước của cậu.

.

- Tôi không đi, tôi chỉ rót nước cho cậu thôi, lập tức sẽ.... – Cúi đầu vuốt ve khuôn mặt của Thịnh Mẫn, nhỏ giọng an ủi rồi chậm rãi xoay người, phía sau lưng ngay lập tức bị Thịnh Mẫn ôm chầm lấy.

.

Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng bao trùm, thắt lưng cứng ngắc, hắn sắp thở không nổi mất.

.

Hách Tể hồi lâu mới khôi phục tinh thần, nhẹ nhàng gỡ hai cánh tay Thịnh Mẫn ra, nghiêng đầu hôn lên trán cậu thì thầm:

.

- Tôi không đi là được chứ gì?

.

- Đừng đi...Khuê Hiền...đừng rời bỏ tôi....

.

Trái tim chợt đình chỉ, toàn bộ máu trong người dường như đông cứng, Hách Tể thẫn thờ trong khoảnh khắc, lòng bàn tay nóng rực, nhưng tâm lại nguội lạnh không ngờ.

.

Phía sau lưng hắn vẫn là tiếng thổn thức của người kia:

.

- Đừng đi với Tiếu Đường....đừng cùng y đi...

.

Hai người cứ giữ tư thế đó một lát, thẳng đến khi thanh âm cậu yếu dần rồi biến mất, hắn mới suy sụp hạ hai tay xuống, chầm chậm ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ngọn đèn trên đó dị thường chói mắt, khóe mắt đỏ ửng làm hắn vội vàng che mặt, cố ngăn không cho lệ trào ra.

.

Bế Thịnh Mẫn về giường, đợi tới lúc cậu ngủ đã là mười một giờ đêm. Hách Tể im lặng ngắm nhìn gương mặt ngay cả trong giấc ngủ cũng không được an ổn, chua xót đóng cửa phòng lại.

.

Vừa thay giày xong, chuông cửa liền vang lên, biết rằng Khuê Hiền đã trở về, Hách Tể thở dài mở cửa, ngoài ý muốn thấy được gương mặt chẳng còn xa lạ gì đang đứng cùng hắn. Khuê Hiền dường như cũng nhận ra sự xuất hiện của Hách Tể, biểu tình trước sau vẫn là bình tĩnh im lặng đến đáng sợ.

.

- Anh không ở lại sao? – Tiếu Đường cười xã giao, chấm dứt tình thế ngượng ngùng giữa ba người.

.

- Ừ...

.

Hách Tể khoanh tay đứng trước cửa gõ gõ mũi giày, mặc dù miệng nói phải đi nhưng lại không hề có ý tứ nhường đường, chỉ đứng tại chỗ ý vị thâm trường dò xét Khuê Hiền.

.

Cho dù hắn là người ngoài cuộc, nhưng trơ mắt nhìn thấy hiện trạng bây giờ cũng cảm thấy khó chịu, thử nghĩ Thịnh Mẫn phải cố mỉm cười tiễn Khuê Hiền cùng tình nhân đi hẹn hò với nhau, thật sự là quá sức tưởng tượng rồi!

.

- Tiếu Đường, tốt hơn hết cậu nên quay về khách sạn! – Trầm mặc một lúc, Khuê Hiền đột nhiên mở miệng, hắn nghiêng đầu hướng y ra lệnh.

.

- Cậu....một mình có được không? – Tiếu Đường cẩn thận hỏi, bộ dáng tựa hồ chẳng hề muốn ly khai.

.

- Đã có Thịnh Mẫn trông nom hắn, cậu không cần phải lo – Hách Tể giận dữ cắt lời.

.

- A...đúng nhỉ... – Tiếu Đường mất tự nhiên cười cười, dường như ý thức được việc bản thân xem nhẹ sự tồn tại của Thịnh Mẫn mà xấu hổ.

.

- Lái xe cẩn thận nhé! – Khuê Hiền nắm tay Tiếu Đường dặn dò.

.

- Ừm, cậu cũng nên ngủ sớm một chút! – Tiếu Đường đáp, hai người tình nồng ý mật khanh khanh ta ta đứng đó khiến Hách Tể thật sự ngứa mắt khôn tả. Trong khoảnh khắc Hách Tể quay đi không thèm nhìn, Tiếu Đường khẽ cúi người đối Khuê Hiền nói – Việc kia cậu cứ xem xét rồi từ từ trả lời tôi cũng được.

.

Khuê Hiền gật đầu.

.

Chờ y rời đi, Hách Tể mới nhường đường cho Khuê Hiền bước vào nhà. Trong nhà mùi rượu vẫn còn nồng nặc chưa tan hết, Khuê Hiền nhíu mày, ánh mắt càng trở nên thâm trầm, khóe miệng cũng hiện lên một tia cười lạnh.

.

Chứng kiến Khuê Hiền đắc ý, Hách Tể tức tối, hắn đẩy người kia xuống ghế, quát to:

.

- Thịnh Mẫn đã uống rượu!

.

Thanh âm hắn trống rỗng, cảm xúc chẳng rõ là phẫn nộ hay xúc động khó kìm nén.

.

Thật lâu sau, Khuê Hiền vẫn chỉ yên lặng ngồi tại chỗ, không thèm đếm xỉa gì đến Hách Tể.

.

Chờ mãi mà tên chết tiệt kia không đáp lại, Hách Tể bất lực hít sâu một hơi, chậm chạp hướng cửa đi, trước khi ra về, hắn quay đầu không đành lòng dặn dò:

.

- Thật vất vả cậu ấy mới ngủ, ngươi đừng càn quấy...có chuyện gì cứ gọi điện cho ta là được!

.

Tiếng sập cửa vang lên chua chát, ngọn đèn phòng khách le lói tỏa ánh sáng mờ ảo, bao trùm lên bóng dáng cô độc của Khuê Hiền, hắn đờ đẫn ngồi đó, ánh mắt dại ra nhìn vào khoảng không trước mắt. Đâu đó trên khuôn mặt ấy, thấp thoáng sự hối hận cùng đắn đo khó có thể diễn tả bằng lời.

Ngày đăng: 30/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?