Gửi bài:

Chương 23

Bức rèm che trước cửa sổ bị gió thổi bay, những tia nắng vàng hiếm hoi len qua kẽ hở chiếu vào giường. Thịnh Mẫn thử nhúc nhích một chút nhưng đau nhức khiến cho thân thể mất hết toàn bộ sức lực.

.

Hiện tại đã mười hai giờ trưa, cậu quay sang bên cạnh liền thấy Khuê Hiền đang ngủ ngon lành. Hồi tưởng lại sự việc xảy ra tối qua mà không khỏi toát mồ hôi lạnh, rất lâu rồi cuộc sống của cậu và hắn chưa trải qua biến cố nào lớn như vậy.

.

- Anh tỉnh rồi à? – Thanh âm khàn khàn bỗng dưng cất lên từ người tưởng chừng đang say giấc kia. Thịnh Mẫn cả kinh quan sát, phát hiện hắn vẫn đang nhắm chặt mắt, nhưng đôi môi khẽ nhếch hiện lên ý cười không rõ.

.

- Chiều muộn đến nơi, nếu còn ngủ nữa là sẽ chết đói đấy!

.
Miệng thì nói như vậy nhưng Thịnh Mẫn lại nằm im không nhúc nhích, bất lực nhìn chằm chằm Khuê Hiền quấn quýt lấy mình. Người kia thản nhiên cọ cọ vào cổ cậu, đầu khẽ lắc lư như đứa nhỏ đang làm nũng. Thở dài, tay đưa ra nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn:

.

- Chỉ được ngủ thêm năm phút nữa thôi nhé!

.

Chẳng ngờ năm phút lại biến thành một giờ đồng hồ, đến khi bụng sôi ùng ục chịu không nổi cậu mới bắt tên lười chảy thây rời giường, lục tục đứng dậy đi nấu cơm.

.

Bận tới nỗi chẳng có thời gian quản hắn, nhưng lúc định thần quay qua đã thấy Khuê Hiền quần áo chỉnh tề đứng trong phòng khách, xem chừng thời gian này hắn đã có thể tự chăm sóc được bản thân rồi.

.

Đối với cố sự hôm qua, hiểu rằng không nên đả động thêm lần nữa, Thịnh Mẫn đành gác mọi chuyện sang một bên, tuy nhiên đầu óc thỉnh thoảng vẫn lo lắng khôn nguôi, biết đâu vào lúc nào đó chả ai ngờ tới, Khuê Hiền lại nảy sinh ý định dại dột trong đầu thì sao?

.

Hai người cùng nhau ăn bữa trưa, cơm nước xong xuôi, Thịnh Mẫn thu dọn chén đĩa, còn Khuê Hiền ngồi trên ghế sô pha ngẩn người hồi lâu.

.

- Hôm nay là thứ mấy nhỉ? – Tiếng nói vọng ra từ trong bếp

.

- Thứ tư!

.

- Buổi chiều cậu phải đi bệnh viện kiểm tra lại mắt, thiếu chút nữa tôi quên.

.

Hắn ậm ừ một chút, mày nhăn lại có vẻ hơi khó chịu.

.

Tuy rằng mỗi tuần đều đúng hạn đến kiểm tra, hàng ngày đều chăm chỉ uống thuốc, nhưng đôi mắt Khuê Hiền chẳng hề có dấu hiệu khởi sắc. Mới đầu Thịnh Mẫn còn thường xuyên hỏi hắn có thấy biến chuyển gì không, nhưng dần dần cậu cũng ngại không dám hỏi nữa vì sợ hắn đau lòng.

.

Gọi điện nói rõ mọi chuyện với Hách Tể, đáng lẽ định giải thích nhiều hơn nhưng lời đến bên miệng lại không thể thốt ra. Người kia tâm tình dường như không được tốt lắm, nghe cậu nói xong liền bảo sắp có cuộc họp rồi cúp máy. Trực giác mách cậu rằng Hách Tể đang rất tức giận, cảm giác tội lỗi dâng đầy khiến dũng khí đối mặt hắn đều mất sạch.

.

Đến bệnh viện làm vài nghiệm pháp quen thuộc, lấy thuốc định kì xong, Thịnh Mẫn đưa Khuê Hiền tới phòng phục hồi chức năng cho mắt, sau đó mới đi cùng bác sĩ để hỏi về bệnh tình của hắn. Lần nào câu trả lời cũng đều chẳng mấy khả quan, nên cậu luôn phải lựa lời mà nói, giả dụ như: "Bác sĩ bảo bệnh tình của cậu đang tiến triển, chỉ cần chịu khó chờ..."

.

Lòng tự trọng của người này trước giờ vẫn cao chót vót, vì vậy cậu không muốn hắn phải chịu đả kích quá nhiều khi nghĩ về tình trạng của mình.

.

Trên đường trở về, Thịnh Mẫn vừa lái xe vừa nghĩ tới lời bác sĩ khi nãy: "Không phải không có hy vọng chữa khỏi, mà là không rõ sau khi phẫu thuật tỷ lệ thành công tầm bao nhiêu phần trăm!"

.

Nghiêng đầu quan sát Khuê Hiền bên cạnh, hắn vẫn như thường ngày tự chìm đắm vào thế giới riêng. Hôm nay cậu lấy cho hắn bộ quần áo thể thao đi cùng mũ lưỡi trai và giầy Nike, mái tóc hơi dài khiến người đối diện càng tăng thêm mấy phần khí chất.

.

- Đi cắt tóc đi, buổi chiều tôi rảnh!

.

- Anh không cần tới cửa hàng sao? – Nói xong, Khuê Hiền ngừng một lát – Tôi ở nhà một mình không sao đâu!

.

"Để cậu ở nhà một mình rồi chuồn ra ngoài lần nữa hả?" - Thịnh Mẫn thầm thở dài, dạo này cửa hàng buôn bán không thuận lợi lắm, đã thế cậu còn thường xuyên đóng cửa sớm cho nên khách cũng ít dần. Cậu đang định tính đến chuyện cho người khác thuê, nếu như không có gì thay đổi, cuối tháng sẽ có người đến tiếp quản.

.

Thịnh Mẫn không dám đem chuyện này nói cho Khuê Hiền, đặc biệt sau ngày hôm qua, cậu sợ hắn sẽ nghĩ rằng cậu muốn ở nhà để giám sát mình.

.

- Tôi hôm nay không bán hàng.....tại lưng hơi đau...

.

Vốn định lấp liếm để Khuê Hiền không ngờ vực, nhưng lời vừa phát ra khỏi miệng liền ngay lập tức hối hận. Thịnh Mẫn nhanh chóng im bặt, liếc trộm vẻ mặt người kế bên.

.

Mà hắn chỉ ảm đạm cúi thấp đầu, một câu cũng không nói. Không khí nhất thời có điểm xấu hổ, Thịnh Mẫn tiếp tục hỏi:

.

- Có muốn đi cắt tóc không?

.

Hắn gật đầu đồng ý.

.

Sau tai nạn lần này, Khuê Hiền rất ghét phải cắt tóc, mới qua hai giờ đồng hồ mà sắc mặt hắn đã cực độ khó coi, sớm biết vậy thà cậu ở nhà cắt cho hắn còn hơn.

.

Nhưng sau khi kiểu tóc hoàn thành lại khiến cho mọi người trầm trồ khâm phục, chân mày dài, hai bên thái dương được tỉa gọn gàng, gương mặt trở nên sáng sủa hơn nhiều.

.

Nhân viên cửa hàng lại được dịp bàn ra tán vào, thầm suy đoán xem Khuê Hiền là minh tinh điện ảnh từ nơi nào tới, săm soi nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân. Thịnh Mẫn hiểu chẳng thể nào làm người khác hết tò mò, đứng ngồi không yên theo dõi sắc mặt hắn, may mà hôm nay Khuê Hiền tựa hồ đang mải suy nghĩ nên không để ý xung quanh.

.

- Đã bảy giờ rồi, chi bằng chúng ta tìm cửa hàng nào bên đường ăn tạm! – Trời đã tối mịt, Thịnh Mẫn sợ hắn đói bụng nên dứt khoát đề nghị.

.

- Tôi muốn về nhà!

.

Nghe thấy thanh âm hắn có chút mệt mỏi, cậu cũng không tiếp tục kiên trì:

.

- Cũng được, trong tủ lạnh còn có ít đồ ăn, về nhà nấu qua chút là ăn được!

.

Ở nhà với Khuê Hiền được hai ngày, Thịnh Mẫn lại đi đến cửa hàng, vì lo lắng hắn có thể chạy ra ngoài thêm lần nữa, cậu đã nhờ hàng xóm trông nom hộ, xong đâu đấy mới yên tâm rời khỏi.

.

Gọi điện cho Hách Tể hẹn hắn ăn trưa, không nghĩ tới hắn lại lấy lí do tăng ca để cự tuyệt, Thịnh Mẫn rất muốn hỏi có phải hắn đang tránh mặt mình không, nhưng cuối cùng lại hờ hững buông ra câu "Không sao, lần sau cũng được" thật vô vị.

.

Đem công việc bàn giao cửa hàng xử lý hết một lượt, người cho thuê đã gọi đến đồng ý cuối tuần kí hợp đồng. Giải quyết việc quan trọng nhất xong, cậu bỗng dưng cảm thấy thoải mái hẳn, tuy rằng tương lai phía trước rất mờ mịt, nhưng trước mắt vẫn nên chiếu cố tốt cho Khuê Hiền đã.

.

Từ đó trở đi Thịnh Mẫn mỗi ngày đều đúng giờ về nhà, vậy mà liên tiếp ba ngày cũng chẳng thể gặp mặt Hách Tể, vì thế cậu liền chọn đúng tầm tan ca buổi trưa, đứng dưới công ty chờ hắn.

.

Tới dưới lầu mới đánh điện thoại thông báo, ước chừng vài phút sau, Hách Tể xuất hiện, hắn mặc âu phục màu xanh đậm, sơ mi trắng hở cổ không cà vạt, mặt mũi xem chừng có vẻ bơ phờ hơn trước nhiều.

.

Thịnh Mẫn bước đến, cười nói:

.

- Cuối cùng cũng đợi được cậu!

.

Hiển nhiên Hách Tể thực lúng túng, hắn mở mắt thật to:

.

- Sao cậu lại tới đây?

.

- Đến mời cậu ăn cơm, thế nào...bây giờ có bận gì nữa hả?

.

Hách Tể ngập ngừng giải thích:

.

- Mấy ngày nay...quả thật tôi có nhiều việc...

.

- Vậy dành chút thời gian ăn với tôi bữa cơm trưa nhé!

.

- Ừm...cũng được...

.

Tới nhà hàng gần đó, gọi món xong, cả hai cùng rơi vào trầm mặc, ngày hôm nay Hách Tể có vẻ lúng túng, tránh né ánh mắt của cậu:

.

- Công việc sao rồi, ngày cuối tuần mà cũng phải tăng ca sao?

.

Người đối diện ngẩng đầu liếc cậu một cái liền ủ rũ cúi xuống, hai tay xoắn lại vặn vẹo dưới bàn:

.

- A...đúng...dạo này bận bịu quá...

.

- Hiện tại gặp cậu thật khó đó nha – Thịnh Mẫn trêu chọc hắn – Lúc nào gọi điện đến văn phòng cũng đều nhận được câu trả lời giống hệt nhau...

.

Hách Tể có chút quẫn bách, miệng mấp máy hai chữ: "Không phải"

.

Cuộc đối thoại tiếp tục mắc kẹt ở đấy, Thịnh Mẫn hiểu Hách Tể đang có tâm sự, cậu không dám đề cập thêm vì cảm thấy bản thân có lỗi với hắn.

.

Quả nhiên sau một lúc im lặng, Hách Tể cố lấy lại dũng khí hỏi thăm:

.

- Khuê Hiền có chạy ra ngoài nữa không?

.

- Dạo này đỡ hơn rồi...

.

Hắn nhìn chằm chằm mặt bàn:

.

- Lần trước làm cậu sợ tới mức đó, tên tiểu tử này có lớn mà chẳng có khôn!

.

Thấy Hách Tể nói Khuê Hiền như vậy, cậu không biết trả lời thế nào mà chỉ cười cười:

.

- Hắn từ trước tới giờ cũng không hoàn toàn như thế...

.

- Vậy...chừng nào cậu rảnh? – Thịnh Mẫn tiếp tục gợi chuyện.

.

- Tôi không biết nữa, chắc phải khoảng một tháng sau...

.

- Lâu như vậy a... – Thịnh Mẫn thở dài.

.

Cơm trưa kết thúc trong sự ngượng ngùng của cả hai, Hách Tể quay về công ty, cậu về nhà. Trước khi hai người tạm biệt, Thịnh Mẫn nhỏ giọng nói:

.

- Nếu khi nào cậu có thời gian, tôi muốn chúng ta nói chuyện rõ ràng hơn...

.

Hai tay đút trong túi quần, Hách Tể xấu hổ gật đầu nói tái kiến. Gió đầu xuân nhẹ lướt, chạm khe khẽ lên làn tóc, cậu thấy hắn cúi đầu, chậm rãi xoay người, nhập vào dòng người đông đúc phía trước.

Ngày đăng: 30/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?