Gửi bài:

Chương 9

Khoảng vài phút sau, Khuê Hiền mệt mỏi dừng lại, hắn cúi người lấy di động từ trong tay Thịnh Mẫn.
.
.
Thịnh Mẫn mơ hồ nghe được tiếng bấm bàn phím nóng vội. Người ở đầu dây bên kia bắt máy, luôn miệng hỏi vừa rồi có chuyện gì xảy ra. Khuê Hiền chỉ ậm ờ trả lời, hắn còn hứa...ngày mai sẽ tiếp tục gọi cho người đó.
.
.
Trước sự truy vấn không ngừng của đối phương, hắn có vẻ hơi khó chịu, rất nhanh liền cúp điện thoại.
.
.
Chầm chậm ngồi xuống bên cạnh cậu, nét mặt Khuê Hiền âm trầm đến cực điểm.
.
.
Thịnh Mẫn không biết trong vài phút ngắn ngủi vừa qua chuyện gì đã diễn ra. Rõ ràng chính hắn đã vì cậu mà nấu mì tôm, chính hắn cất công đi mua cháo tổ yến bởi sợ cậu khó ăn, cũng chính hắn là người đã lau nước mắt cho cậu.
.
.
Thậm chí khoảng mấy giờ trước Khuê Hiền còn cùng cậu triền miên trên giường.
.
.
Đùi phải bỗng dưng bị nhấc lên, Thịnh Mẫn đau đến tái mặt, mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống. Nam nhân bên cạnh lập tức ngừng tay, mày khẽ cau lại, tựa hồ không tin bản thân có thể ra tay nặng đến thế.
.
.
- Tôi yêu cậu! - Chịu đựng đau đớn, Thịnh Mẫn mở to mắt, kiên định nhìn thẳng vào hắn.
.
.
Khuê Hiền lặng đi một chút, dường như không nghĩ người trước mặt có thể thành thật tới mức này, hắn tiếp tục kiểm tra chân bên trái.
.
.
Thịnh Mẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục bày tỏ:
.
.
- Tôi yêu cậu...tôi không muốn bất kì ai cướp đi cậu!
.
.
Khuê Hiền nhẹ nhàng nhắm mắt, trong đầu hắn bây giờ mọi việc đã rối thành một mớ bòng bong.
.
.
- Cậu không tin tôi sao?
.
.
Lông mi người đối diện khẽ động, hắn mỉm cười, sâu kín liếc mắt nhìn Thịnh Mẫn:
.
.
- Tin thì thế nào?
.
.
Thịnh Mẫn theo bản năng xiết chặt nắm tay.
.
.
- Tôi...không yêu anh! – Khuê Hiền bình thản nói, từng câu từng chữ rành mạch rõ ràng như muốn cứa đứt tâm can.
.
.
- Tại sao không phải là tôi? Tại sao lại là Tiếu Đường? – Cậu chất vấn hắn, giọng khàn hẳn đi, nét hoang mang ẩn hiện trên khuôn mặt khiến Khuê Hiền cảm thấy thực lạ lẫm:
.
.
- Anh cùng cậu ta không giống nhau!
.
.
Không muốn tiếp tục dây dưa về vấn đề này, Khuê Hiền cúi người định ôm Thịnh Mẫn đứng lên. Chẳng ngờ người kia dứt khoát đẩy hắn ra, cậu cứ ngồi mãi trên nền đất lạnh thì thào tự nói:
.
.
- Cậu không yêu tôi...vì sao lại lên giường cùng tôi...vì sao đối xử với tôi như vậy?
.
.
Khuê Hiền khựng một chút, trong mắt hắn thấp thoáng thứ tình cảm chẳng thể diễn tả bằng lời. Cuối cùng dường như không đủ dũng khí để đối mặt với Thịnh Mẫn, hắn lặng lẽ rời đi, để mặc cậu thẫn thờ ngồi đó.
.
.
.

~~~~~~~~~~0o0~~~~~~~~~~
.
.
.
Lần này Khuê Hiền không đưa Thịnh Mẫn đi bệnh viện nữa mà gọi bác sĩ tư của Triệu gia đến. Sau khi kiểm tra toàn bộ, phát hiện cậu không bị gãy xương hay tổn thương đến nội tạng, bác sĩ liền băng bó qua cho cậu rồi rời khỏi.
.
.
Nhìn chất lỏng từ bình dịch truyền từng giọt từng giọt rơi xuống, cậu bất đắc dĩ thở dài:
.
.
"Thịnh Mẫn, ngươi xem, bị thương chẳng phải thiệt vào thân hay sao?"
.
.
Đã năm giờ chiều, Khuê Hiền hẳn là sắp tan tầm. Hôm qua kể từ lúc vị bác sĩ kia rời đi, Khuê Hiền cũng chưa trở lại xem cậu ra sao.
.
.
Cháo do người giúp việc bưng đến đã nguội ngắt từ bao giờ, Thịnh Mẫn không đói, cậu hoàn toàn chẳng muốn ăn gì lúc này.
.
.
Bất tri bất giác thiếp đi một lúc, chợt cậu nghe thấy thanh âm dưới lầu. Thanh âm kia có chút hỗn loạn, dường như ngoài hắn còn thêm một người khác nữa.
.
.
Lát sau, cửa phòng bị đẩy ra, người cậu không muốn gặp lúc này nhất lại đang đứng sừng sững trước mặt.
.
.
Tiếu Đường mang theo vẻ mặt phong trần mệt mỏi, gấp gáp hỏi thăm:
.
.
- Chào, đã lâu không gặp. Nghe Khuê Hiền nói anh bị thương?
.
.
Chẳng biết nên trả lời sao cho phải, Thịnh Mẫn chỉ mờ mịt ngồi đó không nói câu nào.
.
.
Khuê Hiền sau đấy cũng tiến đến, đứng bên cạnh Tiếu Đường.
.
.
Rõ ràng thời tiết vào cuối thu đã hơi se lạnh, vậy mà mồ hôi lại túa ra trên lưng Thịnh Mẫn. Im lặng nhìn hai người đứng trước giường, cậu linh cảm sắp có kịch hay để xem.
.
.
Khuê Hiền nhẹ nhàng cười khiến Thịnh Mẫn sởn da gà:
.
.
- Tiếu Đường đã về nước, bây giờ cậu ấy là đồng nghiệp của tôi.
.
.
Tựa hồ nghe thấy tiếng sấm đánh oang oang vào màng nhĩ, cả người như rơi vào một hầm băng, chân tay đều tê cứng không thể cử động nhưng vẫn phải cố nặn ra một nụ cười đau đớn:
.
.
- Thật trùng hợp nhỉ!
.
.
- Không trùng hợp đâu, tôi thật vất vả mới kéo được cậu ta về đây đấy!
.
.
Nam nhân đối diện dùng giọng điệu giễu cợt giải thích, trên mặt lộ vẻ đắc ý thực tàn nhẫn.
.
.
.
"Vì để cho tôi hết hi vọng nên cậu mới phải vất vả thế này, thật khổ cực cho cậu quá, Khuê Hiền!" – Thịnh Mẫn chua xót nghĩ.
.
.
.
Hàn huyên một lúc, Tiếu Đường dặn dò Thịnh Mẫn nghỉ ngơi thật tốt rồi rời khỏi.
.
.
Chờ Tiếu Đường đi khuất, hắn mới đến gần cậu, nhẹ nhàng thông báo:
.
.
- Quên nói cho anh biết một chuyện quan trọng, Tiếu Đường bắt đầu từ hôm nay sẽ dọn đến đây ở!
.
.
Thịnh Mẫn cười, cậu không nói gì thêm, chỉ là liên tục lắc đầu rồi lại cười. Khuê Hiền đứng im tại đó nhìn cậu như dò xét điều gì, rốt cuộc sau đấy hắn đành thở dài bước đi.
.
.
Quanh bàn ăn đã bày thêm ghế cho một người. Hai ghế cũ giờ đây biến thành ba ghế đặt theo kiểu tam giác cân. Khuê Hiền cùng Tiếu Đường ngồi đối diện nhau, trên mặt cả hai nở nụ cười xán lạn...thực sự rất xứng đôi.
.
.
Sáng hôm sau Khuê Hiền tự mình lái xe chở Tiếu Đường đến công ty. Nhìn hai người đàn ông tuấn tú thân mật sánh vai cùng đi làm, ngay cả người giúp việc còn không kìm nén được mà phải tán thưởng: "Vị Tiếu tiên sinh này nếu là nữ nhân, đảm bảo với thiếu gia nhà ta đúng là môn đăng hộ đối đó nha!"
.
.
Thịnh Mẫn khập khiễng bước đến bên cửa sổ đau đáu nhìn theo chiếc xe phóng đi. Cậu thở dài ngắm mình trong gương. Dáng người hơi gầy, hốc mắt lõm xuống, trên mặt còn lưu lại dấu vết bị đánh đập, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy. Bộ dạng sống dở chết dở thế này, ngay cả bản thân còn cảm thấy chán ghét, huống chi là hắn.
.
.
Cẩn thận ngẫm lại mới thấy cậu thật là ngốc, tự trong thâm tâm cậu vẫn mong muốn hắn coi trọng mình một chút, nào ngờ hắn không những không để tâm, còn mang theo người thương của hắn về đây để thị uy với cậu.
.
.
- Ha ha... - Thịnh Mẫn cười nhạo chính mình, khóe miệng nhếch lên, biểu cảm vặn vẹo thật quái dị.
.
.
Buổi trưa bác sĩ tới kiểm tra sơ qua liền kết luận vết thương trên mặt Thịnh Mẫn đang tiến triển rất tốt. Bởi không thể chịu nổi sự tù túng trong căn nhà kia, cậu đành mặc kệ những lời khuyên can của người giúp việc, chạy ra ngoài hít thở không khí. Người qua đường thỉnh thoảng lại ném cho cậu những ánh nhìn tò mò, có lẽ do mặt cậu quá khó coi.
.
.
Đi được một lúc, di động chợt vang lên, người đang gọi đến là Lý Hách Tể.
.
.
- Tôi còn tưởng cậu sẽ chẳng thèm nghe máy chứ! – Đầu dây bên kia vang lên thanh âm thực bình tĩnh, xen lẫn vài phần trách móc.
.
.
- Đừng nghĩ thế... – Thịnh Mẫn cuống cuồng giải thích – Lần trước rời đi mà không nói với cậu một tiếng, thật là có lỗi.
.
.
- Ngày đó đột nhiên nhận được điện thoại của Khuê Hiền, hắn nói đã đón cậu về nhà.Tôi không tin, ai ngờ lúc về đúng như thế thật – Hách Tể nói tiếp, giọng điệu mang theo chút tức tối – Kỳ thực...tôi khi ấy muốn gọi ngay cho cậu, nhưng Khuê Hiền tên hỗn đản ấy lại uy hiếp tôi, nói rằng nếu tôi dám liên lạc với cậu, hắn sẽ cho cậu biết tay.
.
.
Thịnh Mẫn cười khổ, Khuê Hiền quả nhiên nói được làm được, hắn chẳng cần Hách Tể gọi đến đã cho cậu biết tay rồi.
.
.
- Tôi vẫn khỏe, cậu đừng lo lắng nhiều – Thịnh Mẫn nhẹ nhàng an ủi người kia.
.
.
- Nếu hắn dám khi dễ cậu, cứ nói tôi biết, tôi không sợ hắn đâu! – Hách Tể ấm ức đáp – Tiểu tử đó thật xấu bụng, cũng chỉ có cậu mới đủ khả năng sống cùng hắn lâu đến thế. Nếu là tôi, cho dù phải ra ngoài đường ăn xin cũng không nguyện ở chung với hắn.
.
.
Biết Hách Tể nói năng không để ý, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút xấu hổ. Người kia dường như chưa hả giận mà tiếp tục đề nghị – Cậu nếu vẫn muốn thoát khỏi Triệu gia thì cứ đến tìm tôi, tôi chẳng tin hắn có thể lục tung T thành lên tìm cậu.
.
.
Cảm ơn ý tốt của Hách Tể xong, Thịnh Mẫn liền cúp điện thoại. Nhìn trên đường người qua lại như mắc cửi, cậu cảm thấy trong lòng thật mất mát, bản thân không biết nên đi đâu về đâu

Ngày đăng: 30/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?