Gửi bài:

Chương 27

Sau một đêm kịch liệt, Thịnh Mẫn ngủ thẳng tới giữa trưa mới tỉnh. Mặc cho cả người đau nhức, cậu cố sức đứng lên liền thấy khắp sàn nhà vương vãi đầy quần áo.Từng đoạn hình ảnh chắp vá dần dần hiện ra nhắc nhở cậu tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
.
.
- Anh tỉnh rồi sao?
.
.
Thanh âm Khuê Hiền truyền đến từ phòng khách. Thịnh Mẫn chần chờ một lúc lâu mới cúi xuống dọn dẹp đống bừa bãi rồi bước ra khỏi phòng. Ngoài trời mưa rơi ngày càng nặng hạt, Khuê Hiền đang ngồi trên ghế sô pha, hơi khom người, chiếc áo ngủ không cài hết làm lộ ra xương quai xanh trắng nõn, ánh mắt nheo lại tựa tiếu phi tiếu.
.
.
- Ngày hôm qua...hình như tôi uống hơi say thì phải...
.
.
- Ừ! – Người đối diện nhấp một ngụm sữa, đáp qua loa. Mặc dù mắt hắn không nhìn được nhưng vẫn làm cậu mất tự nhiên mà quay mặt sang chỗ khác.
.
.
Nhớ lại cuộc triền miên vừa rồi, Thịnh Mẫn không kìm được thở dài. Ngay cả chính bản thân cậu còn cảm thấy nhục nhã, như vậy Khuê Hiền sẽ nghĩ cậu là kẻ thế nào đây?
.
.
- Hôm qua đã xảy ra chuyện gì, anh không nhớ rõ sao?
.
.
- Cũng có nhớ...một chút... – Thịnh Mẫn bối rối đáp.
.
.
Đáng lẽ phải dứt khoát phủ định mới đúng, đằng này lại thẳng thắn thừa nhận mọi việc, cậu thật sự hận đến mức muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình ngay tức khắc.
.
.
Quả nhiên, khóe miệng Khuê Hiền khẽ giương lên, hắn vẫy tay ý muốn Thịnh Mẫn lại gần, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve hai má cậu một cách trìu mến.
.
.
- Cậu... – Thịnh Mẫn theo bản năng nghiêng người, nhưng không cố hất tay hắn ra. Xúc cảm mềm mại ấm áp này, đã bao lâu rồi cậu chưa được nếm trải.
.
.
- Tối hôm qua anh thực đáng yêu!
.
.
Không thể tưởng tượng nổi Khuê Hiền sẽ nói như thế, Thịnh Mẫn nháy mắt có cảm giác bản thân đang lơ lửng trên không trung, nhưng vài phút sau, lý trí đã kéo cậu trở lại mặt đất.
.
.
Hắn nói đáng yêu, ngoài ám chỉ chuyện trên giường ra còn gì khác nữa đâu. Nỗi hổ thẹn bỗng dưng dâng đầy khiến lòng cậu nghẹn ứ. Mọi việc trước mắt tựa hồ quay cuồng chao đảo. Cậu xoay người với lấy áo khoác trên giá, chạy như bay ra khỏi nhà.
.
.
Do quá vội vàng nên quên đem theo ô, toàn thân bị mưa làm cho ướt đẫm. Thịnh Mẫn cứ thế ngẩn ngơ bước đi, thẳng đến khi di động trong túi vang lên.
.
.
Là tin nhắn của Hách Tể:
.
.
"Ra ngoài được không? Tôi ở nhà ăn công ty chờ cậu."
.
.
Bây giờ cậu mới nhớ, hình như tối hôm trước có gặp Hách Tể. Lật lại lịch sử cuộc gọi, quả nhiên chính mình trong lúc say rượu loạn trí đã làm phiền tới hắn.
.
.
Nhưng hai người đã nói chuyện gì, đã làm những gì, Hách Tể rời đi lúc nào, cậu thật sự không thể nhớ nổi.
.
.
Mang theo tâm tình hoảng loạn, Thịnh Mẫn vội vàng tới công ty người kia. Hiện tại đã là giờ cơm trưa, cậu vừa vào căng tin liền thấy hắn đang ngồi dựa vào cửa kính, một bên khuấy cà phê, một bên lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
.
.
- Nhìn cái gì mà thất thần thế? – Thịnh Mẫn đến gần, vỗ nhẹ lên vai hắn.
.
.
Hắn lập tức quay lại, nở nụ cười nói:
.
.
- Cậu đến nhanh quá, tôi vừa mới nhắn tin mà!
.
.
- Đúng lúc tôi đi mua thức ăn, nhận được tin của cậu liền chạy thẳng tới đây!
.
.
Nhìn Thịnh Mẫn bị mưa làm ướt như chuột lột, Hách Tể nhíu mày, nhẹ giọng trách:
.
.
- Sao cậu không mang ô theo?
.
.
Thịnh Mẫn hướng hắn cười rồi ngồi xuống.
.
.
- Có muốn ăn gì không?
.
.
- Không, Khuê Hiền còn ở nhà chờ tôi!
.
.
Cục diện nhất thời lâm vào bế tắc, Thịnh Mẫn biết mình không nên nhắc đến Khuê Hiền, nhưng lời đã nói ra lại vô pháp thu hồi.
.
.
- Thịnh Mẫn... – Trầm mặc một lúc, Hách Tể nghiêm túc đề cập – Chúng ta...chia tay đi!
.
.
Liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, Hách Tể cắn răng tiếp tục:
.
.
- Tôi biết cậu cảm thấy thật đột ngột, nhưng đây là điều tôi đã nghĩ cặn kẽ, đến hôm nay mới dám nói...
.
.
Hắn nhìn cậu, chua xót đáp:
.
.
- Ngay từ đầu tôi đã lợi dụng lúc cậu gặp khó khăn để tranh thủ tình cảm nhưng cuối cùng cũng chẳng hề có kết quả. Hiện tại tôi nghĩ nên buông tay thôi. Tuy rằng không thể kéo dài đoạn tình cảm này, nhưng quãng thời gian được ở bên cậu vừa qua, tôi thật sự rất hạnh phúc...
.
.
Thịnh Mẫn cúi thấp đầu, lệ theo hốc mắt tràn xuống bên môi từng giọt từng giọt. Cậu hoàn toàn không biết nên làm gì lúc này, Hách Tể đã hy sinh quá nhiều, mà bản thân từ đầu tới cuối chỉ lợi dụng tình yêu của hắn để giải tỏa nỗi cô đơn trong lòng.
.
.
Hách Tể im lặng hồi lâu:
.
.
- Haizz, thật là...chẳng lẽ cậu sợ rằng tôi không tìm được ai tốt hơn cậu nên mới buồn cho tôi sao?
.
.
Hắn vỗ vai Thịnh Mẫn an ủi:
.
.
- Ngoan, đừng khóc... Mị lực của tôi cậu không cần phải hoài nghi nha... – Hắn cười xán lạn, đoạn chìa tay ra phía trước – Vẫn là bạn tốt nhé!
.
.
Thịnh Mẫn thẫn thờ nhìn hắn hồi lâu, sau một lúc mới chậm rãi gật đầu.
.
.
Đến khi tạm biệt Hách Tể, mưa ngày càng dày đặc, nhớ ngày đầu tiên gặp lại hắn, mưa cũng rả rích như hôm nay, hắn lớn giọng quở trách Khuê Hiền là kẻ không ra gì, gợi ý cho cậu ở chung nhà...
.
.
- Tôi đi nhé!
.
.
Quay đầu nhìn về phía sau, Hách Tể mỉm cười vẫy tay, Thịnh Mẫn dõi theo bóng lưng hắn vọt vào màn mưa, càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất không còn thấy đâu nữa.

Ngày đăng: 30/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?