Gửi bài:

Phần 11 - Chương 2

Đám quân ô hợp võ lâm Trung Nguyên tổ chức Đại hội võ lâm ở Thiếu lâm,chọn được Minh chủ mới tên là Thượng Quan Kỳ Hoa, Nhược Thủy nghe thuộc hạ bẩm báo rằng người này võ công cao cường, mạnh mẽ trấn áp quần hùng trong Đại hội đồ ma, còn bắt được một Đường chủ của Vu giáo.

Nàng không nói gì, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn Tiêu Mặc Niên đứng bên cạnh. Nàng gọi hắn đến nhưng không cho hắn ngồi, bắt hắn đứng bên cạnh mình, nghe thuộc hạ bẩm báo tất cả mọi hành động của vu giáo ở Trung Nguyên. Nàng hi vọng Tiêu Mặc Niên giận dữ, giận đến mất phong độ, dù sao nhìn Vu giáo mình từng cai quản khốn kiếp đến mức này ai cũng sẽ đau lòng.

Nhưng Tiêu Mặc Niên chỉ im lặng lần tràng hạt, không nói một lời cũng không có bất kỳ biểu hiện gì.

"Phái người đi tra xem thật giả thế nào, Võ lâm Trung nguyên suy yếu từ lâu, không thể đột nhiên xuất hiện một kẻ như vậy. Nếu có cơ hội thì giết hắn đi."

"Dạ."

Tạm thời xử lý xong công việc, Nhược Thủy dựa vào thành ghế hỏi Tiêu Mặc Niên: "Chàng xem bây giờ ta cai quản Vu giáo có tốt không?"

Tiêu Mặc Niên vẫn lần tràng hạt, lặng lẽ đáp: "Vu giáo ngày càng mạnh hơn."

Thấy hắn vẫn không có cảm xúc, Nhược Thủy cười lạnh: "Nhờ ơn của chàng đó mà." Nếu không phải do Giáo chủ tiền nhiệm là hắn nửa đường xuất gia thì nàng đâu thể ngồi vững trên vị trí Giáo chủ này mà tung hoành thiên hạ.

Ánh mắt Nhược Thủy dừng bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy ánh nắng vàng rực rỡ, trong đầu nàng bỗng nhiên lại nhớ lại lần đầu họ gặp nhau nhiều năm về trước, cây ngô đồng mới đâm chồi, chàng trai nằm vắt vẻo trên thân cây bất cẩn ngã xuống rơi thẳng vào người nàng. Cô gái tính khí trẻ con giận dữ đánh hắn: "Ngươi tưởng mình là phượng hoàng hay sao mà ngủ trên cây ngô đồng! Mau xin lỗi ta." Thiếu niên ngạo mạn không chịu yếu thế, hừ giọng nói: "Ta vốn là phượng hoàng, rơi xuống mình con chim phàm tục như cô thì cô phải thấy may mắn mới đúng... Không được khóc!"

Chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng trong nháy mắt đã như cánh buồm rách nát vá chằng vá đúp, vô cùng xấu xí. Nhưng dù thời gian phai nhòa, chỉ cần nhớ lại chuyện năm đó, tâm tình Nhược Thủy dễ chịu hơn rất nhiều: "Nghe nói hôm nay Nam Dương có phiên chợ, chàng có muốn đi xem không?"

Tiêu Mặc Niên không hề nhíu mày: "Chợ đông đúc..."

Nghe hắn từ chối, Nhược Thủy lại cười lạnh: "Ta lại muốn đi xem nơi đông đúc đó, để xem ai dám cản đường ta."

Tiêu Mặc Niên im lặng nhìn nàng, thầm nghĩ, mấy năm qua đã quen thói thích gì làm nấy này đã khiến tính tình nàng ngày càng quái dị, hắn im lặng không nói nữa.

Phía Đông thành Nam Dương, chợ phiên vô cùng náo nhiệt, Nhược Thủy đội mũ che sa đen, mặc y phục màu đen tỏa sát khí nặng nề, dân chúng xung quanh tuy không biết nàng là ai nhưng đều sợ hãi tránh xa. Quả nhiên không ai dám cản đường nàng, Nhược Thủy quay đầu nhìn Tiêu Mặc Niên, nàng kiêu ngạo hất cằm lên như muốn cho hắn thấy.

Tiêu Mặc Niên cúi đầu lặng lẽ thở dài một tiếng.

Hai người đi rồi lại dừng, đến khi Nhược Thủy dừng bước trước một quầy hàng bán ngọc thạch, chủ quầy co rúm ở một góc không dám mở miệng tiếp đón, Nhược Thủy cũng chẳng để tâm, cầm lấy một phiến ngọc thạch được đẽo thành hình gà, nàng quơ quơ trước mặt Tiêu Mặc Niên chế giễu: "Phượng hoàng rơi xuống nước, bổn Giáo chủ ban mảnh ngọc này cho chàng, chàng thấy thế nào?"

Câu mỉa mai "Phụng hoàng rơi xuống nước không bằng gà" này gợi lại hồi ức của Tiêu Mặc Niên, hắn bất giác nhếch môi, ánh mắt dịu lại.

Thấy biểu hiện của hắn, lòng Nhược Thủy ấm lên, bao nhiêu oán hận và bất mãn đều biến mất, đối với nàng thì Tiêu Mặc Niên vẫn luôn là người quan trọng nhất. Nàng bước từng bước về phía trước, chạm vào cái đầu trọc của Tiêu Mặc Niên, giọng nói tràn ngập sự mong chờ và chua xót mỏng manh: "Để tóc lại đi, chúng ta cùng về Nam Cương."

Tiêu Mặc Niên cúi mắt không nhìn nàng, Nhược Thủy lại nói: "Sai một bước, rồi lại sai nhiều bước... Ta không muốn sống cuộc sống thế này nữa, chỉ cần chàng trở về cùng ta, ta..."

"Ma đầu nộp mạng đi!"

Nhược Thủy chưa nói hết câu thì chủ quầy hàng đột nhiên rút ra một thanh đại đao, hất tung quầy ngọc chém về phía Nhược Thủy. Ngày thường luôn sống trong cảnh ám sát, phản ứng của Nhược Thủy vô cùng nhạy bén, nàng nghiêng người muốn tránh, nhưng đột nhiên phát hiện nếu nàng tránh đi thì đao này nhất định sẽ chém vào Tiêu Mặc Niên, nếu là Tiêu Mặc Niên trước kia thì Nhược Thủy vốn không cần lo lắng, hắn vĩnh viễn luôn nhanh hơn nàng, nhưng Tiêu Mặc Niên từ bi hiện giờ...

Trong lúc nguy cấp, Nhược Thủy không có thời gian nghĩ nhiều, lập tức nhào tới ôm Tiêu Mặc Niên ngã xuống đất, đại đao sắc bén chém rách lưng Nhược Thủy từ vai trái xuống eo phải, từ miệng vết thương dài tuôn ra dòng máu ấm nóng.

Chém được một đao, gã bán hàng chưa chịu dừng tay, hắn lại giương đao chém xuống, Nhược Thủy đẩy Tiêu Mặc Niên lăn tròn trên đất, khó khăn tránh được đao này. Cơn giận bùng lên, cổ trùng trong lòng bàn tay nhanh chóng chui xuống đất bò đến gót chân tên kia, chỉ nghe gã đàn ông gầy gò kia kêu thảm một tiếng rồi ôm ngực, cả mặt nổi gân xanh ngã xuống đất, không lâu sau đã sùi bọt mép toàn thân co giật. Nhưng tay hắn vẫn nắm chặt đao, ngón tay nguệch ngoạc viết xuống mặt đất hai chữ "Báo ứng".

Không biết đã bao nhiêu lần bị ám sát thế này, Nhược Thủy đã sớm tập thành thói quen. Nhưng lần này nàng vội vã đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu, bàn tay run rẩy hoảng loạn sờ mặt Tiêu Mặc Niên: "Có bị thương không?"

Trong mắt của Tiêu Mặc Niên chỉ phản chiếu cái đầu đội mũ phủ sa đen của nàng, gần như vậy mà hắn cũng không nhìn rõ mặt nàng, nhưng lại cảm nhận được sự hoảng sợ của nàng. Tay Tiêu Mặc Niên chạm vào lưng Nhược Thủy, cả tay ẩm ướt nóng rực.

Tiêu Mặc Niên giật mình, sao nàng còn dám hỏi tình trạng của hắn... sao nàng còn dám lo lắng cho hắn...

Không nghe hắn trả lời, Nhược Thủy tức giận hét lớn: "Trả lời ta!" Nàng quên cả việc dùng nội lực khống chế giọng nói.

Không biết qua bao lâu, những âm thanh hỗn loạn trong đầu Tiêu Mặc Niên mới từ từ bị áp chế, hắn nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, ánh mắt rơi trên bàn tay nhuốm đầy máu tươi của mình – là máu của Nhược Thủy. Giọng hắn vẫn điềm tĩnh như trước, thậm chí còn lạnh lùng hơn: "Không sao."

Trong tình cảnh như vậy nhưng Nhược Thủy vẫn nhạy cảm phát hiện được sự chuyển biến trong cảm xúc của hắn, nàng không hỏi nhiều, lặng lẽ đứng dậy khàn giọng nói: "Về thôi, không thể tiếp tục đi dạo được nữa rồi."

Mục lục
Ngày đăng: 27/07/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục