Gửi bài:

Phần 3 - Chương 2

Bị người ta lên án là vô sỉ, Kính Ninh cũng không để tâm, thản nhiên nói, "Họa yêu, xưng hô thế nào đây?"

Nữ yêu cao ngạo hừ lạnh một tiếng, xoay đầu ra chỗ khác. Kính Ninh búng nhẹ ngón trở, một luồng lửa chói lọi nện thẳng vào trán nàng, bỏng rát đến mức nàng phải thét lên. Kính Ninh thủng thẳng hỏi: "Xưng hô thế nào?"

Nàng nhét lưỡi vào xong, khó khăn nuốt nước miếng. Tên của yêu quái giống như một câu thần chú, nếu như để người khác biết, đồng nghĩa với việc bị kẻ đó khống chế, nàng liếc mắt nhìn ngọn lửa trên tay Kính Ninh, môi run run, nghẹn ngào gạt nước mắt nói, "Mạt Họa, a tên Mạt Họa" (ý nói: ta tên Mạt Họa)

Kính Ninh gật đầu, "Vì sao lại hại tiểu thư nhà họ Liễu?" Mạt Họa nhìn ra phía khác, không muốn trả lời câu hỏi này. Kính Ninh khẽ gọi tên nàng, cả người Mạt Họa cứng lại, bĩu môi miễn cưỡng nói: "Người vẽ ra ta là một thư sinh, hắn thương thầm Liễu tiểu thư đã lâu, nhưng tháng trước, hắn nghe nói Liễu tiểu thư đính hôn... nên đã nhảy sông tự vẫn. Ta là bức tranh cuối cùng mà hắn vẽ, nghe thấy được ước nguyện của hắn, hắn luôn muốn kết hôn với Liễu tiểu thư, ta không có cách nào khác... nên..."

"Muốn giết Liễu tiểu thư rồi để bọn họ làm bạn dưới Địa phủ?"

Mạt Họa suy sụp gật đầu: "Thư sinh đó rất đáng thương, ta muốn giúp hắn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng."

"Mặc dù ngươi có ý tốt, nhưng sinh lão bệnh tử là do trời định, sao có thể vì ham muốn cá nhân mà làm hại tính mạng người khác." Kính Ninh nói, "Coi như bản tính ngươi không xấu, phân biệt phải trái, nay ta tha cho ngươi một mạng, sau này phải chăm chỉ tu luyện, không thể tiếp tục làm điều ác."

Mạt Họa ngoan ngoãn gật đầu.

Kính Ninh lại lặng lẽ nói tiếp: "Đừng có hở chút lại le lưỡi ra nữa, rất dễ dàng bị bắt."

Mạt Họa nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Nhưng dùng để trêu chọc rất tốt, hình như Liễu tiểu thư bị ta hù cho sợ chết khiếp..."

Kính Ninh trầm mặc hồi lâu, Mạt Họa nhìn hắn chằm chằm, nhìn thấy ánh mắt long lanh như nước và chiếc mũi đỏ ửng vì khóc nhiều, đột nhiên Kính Ninh mềm lòng, nói khẽ: "Nếu ngươi đã muốn thành tâm tu đạo, ta sẽ dạy ngươi."

Vừa dứt lời, ánh mắt Mạt Họa sáng rực, vội vàng nhào đến ôm chân hắn, hô lên: "Sư phụ ở trên, đồ đệ... đồ đệ ở dưới! Cho sư phụ trêu đùa!"

Kính Ninh lại im lặng, sau đó nhẹ nhàng gõ tay nàng ra: "Ta thấy, ngươi còn phải học cả văn hóa nữa."

"Cái gì ta cũng có thể học." Mạt Họa ngửa đầu nhìn hắn, "Sư phụ tên là gì?"

"Kính Ninh."

"Kính Ninh."

"Phải gọi là sư phụ"

"Cái tên Kính Ninh nghe thật trầm tĩnh vững vàng."

"Phải gọi là sư phụ"

"Kính Ninh sư phụ."

Kính Ninh nhìn Mạt Họa đang ngửa đầu nhìn hắn, thấy nàng chỉ còn thiếu một cái đuôi để phe phẩy trước mặt hắn là đủ. Hắn xoa đầu nàng nói: "Ta chưa từng thu nhận đồ đệ, tư chất của ngươi lại tương đối ngốc, nhưng ta tin rằng cần cù bù thông minh, ta chuyên tâm dạy dỗ, ngươi chăm chỉ học hỏi, ít nhất một ngày nào đó ngươi có thể làm ra vẻ giống như một người thông minh cũng nên."

Mạt Họa vui vẻ gật đầu: "Quyết không phụ kỳ vọng của sự phụ!"

Mục lục
Ngày đăng: 29/07/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục