Gửi bài:

Phần 8 - Chương 6

Tháng mười, ngoài Tái Bắc đã nổi gió tuyết. Không nhớ đã đánh bao nhiêu trận với quân Thát, tình thế càng ngày càng ác liệt. Thua trận là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra, nhiệm vụ của Tiêu Thành Mộ chính là cố gắng cầm cự, kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.

Kết thúc một trận chiến, ngoài chiến trường nồng nặc mùi khói thuốc súng. Tiêu Thành Mộ mệt mỏi đi vào doanh trướng của mình, hắn phủi tuyết bám trên đầu vai mình, chợt thấy một tên lính quèn đang sắp xếp lại giường chiếu cho hắn. Thấy hắn bước vào, tên lính kia hơi giật mình, hành lễ rồi run rẩy đi ra ngoài.

Tiêu Thành Mộ hoài nghi quan sát hắn, ánh mắt lạnh lẽo quát: "Đứng lại."

Tên lính đờ người ra.

"Ai phái ngươi vào đây hầu hạ?"

Tên lính không trả lời, thân thể lại run lập cập. Nghi ngờ trong lòng Tiêu Thành Mộ càng lớn dần, hắn bước lên hai bước, trường kiếm vừa lật đã chém đứt mũ giáp của tên lính. Nhìn thấy khuôn mặt kia, Tiêu Thành Mộ vô cùng bất ngờ, hắn nheo mắt nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu mới nói: "Nàng theo tới đây bằng cách nào?"

Người này đúng là Thiên Thiên. Nàng lặng lẽ nhìn hắn, rồi lại cúi đầu không nói lời nào.

Không hiểu sao hắn lại cảm thấy giận dữ, cầm tay nàng nói: "Quay về. Hôm nay ta sẽ sai người đưa nàng về." Thiên Thiên lắc đầu, cố chấp nhìn hắn. Tiêu Thành Mộ nén giận nói: "Không thể chiều theo ý nàng."

Thiên Thiên cuống quýt nắm chặt ống tay áo hắn, đôi mắt ngập nước, nàng hơi há miệng, chưa bao giờ lại muốn mở miện nói chuyện như thế, nàng muốn nói: "Thiếp không đi, thiếp muốn ở lại giúp chàng."

Tiêu Thành Mộ lôi nàng ra ngoài, Thiên Thiên ra sức giãy dụa, nhưng nàng làm sao chống lại được hắn, cuối cùng nàng chỉ còn cách bổ nhào vào người phía trước, ôm chặt lấy hắn, nàng luôn lắc đầu, tỏ vẻ quyết tâm không muốn rời đi.

Tiêu Thành Mộ kéo nàng ra, đôi mắt đỏ bừng vì giận dữ: "Nàng biết gì chứ? Ở lại nơi này, nàng sẽ mất mạng."

Nàng lắc đầu, khoa tay múa chân nói: "Quân cứu viện sẽ đến."

"Không đâu."Giống như đã nhẫn nại đến cực hạn, Tiêu Thành Mộ bật thốt lên: "Đế đô dời về phía Nam, ta ở đây là để ngăn cản quân Thát mà thôi. Không có quân cứu viện, không có ai đến đâu."

Nước mắt Thiên Thiên tuôn xuống như mưa, sự thật rõ ràng đã dự đoán được trước nay lại nghe chính Tiêu Thành Mộ nói ra, trong lòng càng thêm tuyệt vọng. Hắn dắt Thiên Thiên Tiếp tục đi ra ngoài quân doanh: "Rời khỏi đây đi, Thiên Thiên, đi về phía Nam tiếp tục sống."

Thiên Thiên vội vàng tóm tay hắn viết: "Ta đàn cho chàng một khúc nhạc, ta đàn cho chàng thêm một khúc nhạc."

Tiêu Thành Mộ im lặng hồi lâu, hắn vuốt nhẹ má nàng, thở dài khó khăn: "Nàng dịu dàng hơn mọi người, cũng cố chấp hơn tất cả. Nếu nàng không gặp ta... thì tốt biết bao."

Thiên Thiên mỉm cười, viết vào lòng bàn tay hắn: "May mắn nhất trong cuộc đời Thiên Thiên, chính là gặp được tướng quân." Trong lòng nàng, hắn luôn là một tướng quân uy vũ dũng mãnh phi thường, luôn trung thành với đất nước, đây mới chính là Tiêu Thành Mộ.

Thiên Thiên ôm đàn tỳ bà, lặng lẽ đàn một khúc nhạc, chính là khúc ca lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở Thanh Liễu các, nàng đàn khúc nhạc vì chính số phận bèo nước trôi dạt của mình, lúc này đàn cho hắn nghe lại, lại vô cùng thích hợp.

Tiêu Thành Mộ chỉ bình tĩnh nhìn nàng, bên môi vương vất nụ cười như có như khong, lần đầu tiên trong đời quên đi trách nhiệm to lớn với nước nhà.

Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng ồn, mơ hồ nghe thấy tiếng binh sĩ kích động hét: "Giặc Thát đến rồi! Đại quân giặc Thát tấn công!"

Sắc mặt Tiêu Thành Mộ trầm xuống, không đoán trước được hôm nay quân địch lại đánh bất ngờ như thế. Tay hắn xiết chặt, lập tức đứng dậy ném cây đàn tỳ bà khắc chữ "Tiếu" trong tay nàng sang một bên. Hắn kéo nàng đi đến cạnh giường, xốc tấm ván giường lên, bên dưới có một cái hang. Thiên Thiên vừa nhìn đã hoảng hốt, giữ chặt vạt áo hắn không chịu buông tay.

Trong lúc nguy cấp, Tiêu Thành Mộ điểm huyệt đạo của nàng, bế nàng xuống hang dưới lòng đất.

"Đừng sợ, ngủ một giấc sẽ khá hơn thôi." Hắn nhìn đôi mắt đỏ ửng của nàng, nhẹ nhàng xoa đầu nàng nói: "Ta là tướng quân của một đất nước, bảo vệ quốc gia chết trên sa trường là trách nhiệm của ta, nhưng nàng thì không. Thiên Thiên, nàng còn cả một quãng đường đời dài cần phải đi tiếp, trải qua nhân tình thế thái, nàng còn nhiều thứ chưa từng được trông thấy, nàng không thể chết ở nơi này."

Nước mắt nàng tuôn xuống như mưa.

Hắn thở dài nói: "Cả đời này Tiêu Thành Mộ không có lỗi trời đất, không thẹn với cha mẹ, không có lỗi với quân vương nước nhà, chỉ có lỗi với một mình nàng mà thôi... Thiên Thiên, nàng phải sống sót."

Đây là câu nói cuối cùng Tiêu Thành Mộ để lại cho nàng. Hắn giấu nàng thật kỹ, sau đó thay áo giáp, cầm trường thương, bước ra khỏi quân doanh. Bên ngoài lều đã sớm trở thành một khoảng Tu La tràng đẫm máu vô cùng thảm thiết.

Hắn thúc ngựa lao về phía trước, cầm thương quát lớn: "Trấn Viễn đại tướng quân Tiêu Thành Mộ ở đây! Lũ giặc Thát mau đến tìm đường chết!"

Không biết bên ngoài chém giết bao lâu, đến khi toàn bộ không gian trở nên yên tĩnh, thiên Thiên mới dùng cánh tay lạnh cứng đẩy tấm ván gỗ trên đỉnh đầu.

Máu bắn tung tóe bốn phía lều trại, cuộc sát phạt đã chấm dứt, mùi máu phiêu tán trong không khí lạnh lẽo như băng. Thiên Thiên xốc mảnh bạt đi ra ngoài. Đập vào mắt nàng là những xác chết chất chồng, thi thể quân sĩ ở khắp nơi. Xung quanh không một tiếng người.

Nàng lảo đảo đi về phía trước, đầu óc trống rỗng, đi đến trước cổng quân doanh chợt nhìn thấy, bên dưới cổng quân doanh cao vời vợi là một núi thi thể chất đống, nằm bên dưới đều là binh lính quân Thát. Mà người trên núi ấy chính là tướng quân mặc áo giáp màu đen, tay cầm thương bạc, cứng cỏi đứng nghiêm trang ở đó.

Lưng hắn thẳng tắp giống như một ngọn núi vĩnh viễn không thể phá hủy, gánh trên vai tôn nghiêm của một quốc gia và niềm hi vọng của dân tộc.

Chân Thiên Thiên mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.

Ánh chiều tà chiếu sáng trên người hắn, dưới ánh sáng phản quang, nàng phảng phất như trông thấy lại hình ảnh đại tướng quân đánh đuổi lũ giặc tấn công quê hương cũ của nàng nhiều năm về trước. Hắn vĩnh viễn là anh hùng trong lòng nàng, dù chiến thắng hay chiến bại, dù sống hay chết...

"Tướng... Tướng quân." Nàng trúc trắc gọi ra hãi chữ này, rất nhiều năm không nói chuyện, khiến giọng nàng khàn khàn không được chuẩn.

Khi nàng còn nhỏ, trong chiến trận mất đi người nhà, không mở miệng nói chuyện, mà nay cũng chính trên chiến trường, rốt cuộc nàng cũng có thể nói chuyện lại lần nữa.

"Tướng quân, Thiên Thiên cùng chàng." Tay nàng cầm thanh đao mà một viên lính để lại, vết máu trên đao vẫn còn chưa khô. Đầu ngón tay run rẩy của nàng xiết chặt chuôi đao. Thiên Thiên nhắm mắt, một đao cắt ngang, một nắm tóc đen rơi xuống. Nàng kết tóc thành bím, đặt trên mặt đất, sau đó lẳng lặng xoay người rời đi.

Nàng muốn đi về phía nam, sau đó kiên cường sống tiếp.

Mục lục
Ngày đăng: 27/07/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục