Gửi bài:

Phần 10 - Chương 1

Hai năm sau.

Một đám người mặc đồ đen lần theo vết máu bên bờ sông nhanh chóng lao đến.

Chàng trai áo xanh quần trắng vì mất quá nhiều máu mà thần trí dần mê man. Dận Liên nhìn thấy truy binh đuổi theo mình ngày càng gần, lại nhìn con sông chảy xiết phía trước, hắn nghĩ dù sao trong người hắn cũng có máu Kỳ Lân, có muốn chết cũng không chết được, nhảy xuống sông còn hơn là bị bắt làm người thuốc.

Máu Kỳ Lân... Dận Liên cười lạnh, báu vật mà người người trong giang hồ hằng ao ước. Hắn lại không thấy thứ này có gì tốt, ngoài việc giữ được mạng hắn thì chẳng cho hắn thần lực, lại không thể cho hắn dị năng. Hắn không chốn dung thân, không người thân thích, trở thành mục tiêu truy sát của người trong giang hồ, thành cá thịt nằm trên thớt.Kỳ Lân... nếu để hắn gặp lại con Kỳ Lân đó...

Truy binh đã đuổi tới nơi, tên cầm đầu nhìn thấu được ý đồ muốn nhảy xuống sông của hắn, lập tức hạ lệnh: "Bắn gãy chân hắn cho ta!"

Dận Liên hoảng hốt, hắn bật người muốn nhảy xuống sông, bỗng nhiên không biết từ đâu xuất hiện một cô gái áo đỏ, nàng nhảy tới phía trước ôm cứng lấy eo Dận Liên: "Đừng mà!" Dận Liên mất trọng tâm nặng nề ngã xuống đất. Tên của truy binh bắn tới, cô gái ôm hắn lăn dưới đất mấy vòng, chật vật né tránh mấy mũi tên bắn tới.

Loạt tên thứ nhất vừa ngừng, cô gái nhanh chóng ngồi bật dậy, cúi người ngồi lên trên người Dận Liên, túm áo hắn hầm hầm quát: "Vất vả bao lâu ta mới tìm đơợc ngươi, có biết khó khăn cỡ nào hay không? Ngươi dám nhảy xuống sông tự vẫn thử xem!"

Hắn... quen biết với cô lúc nào? Dận Liên kinh ngạc không nói nên lờiGã cầm đầu của đám người truy sát lập tức hét lớn: "Lên!"

Cô gái áo đỏ lạnh lùng đứng dậy rút ra một ngọn roi dài màu đen, vung tay một cái thì toàn bộ vũ khí trong tay đám truy binh đều gãy nát, tất cả đều kinh hoàng. Chỉ nghe thấy cô gái thản nhiên nói: "Cậy đông hiếp ít , ỷ mạnh hiếp yếu, các ngươi chả có trò gì mới mẻ cả."

Không nghe thấy lời nàng nói, gã cầm đầu lạnh lùng uy hiếp: "Hắn là đồ của An Sơn vương phủ, kẻ nào dám cứu?" Trong mắt bọn họ, Dận Liên chưa bao giờ là người, hắn chỉ là một vị thuốc, một vị thuốc sống mà thôi.

Cô gái áo đỏ thản nhiên nhếch môi: "Hắn là người ta muốn cứu, ai dám giết?" Giọng nàng khàn khàn bẩm sinh, giọng điệu bình thản nhưng không mất đi uy nghiêm, giống như con hổ trong núi dù không nổi giận nhưng đủ khiến người ta sợ hãi kinh hồn bạt vía.Đám truy binh nhìn nhau, nhất thời không dám tiến lên. Cô gái kéo Dận Liên đứng dậy: "Chúng ta đi."

Dận Liên không động đậy, chỉ bình thản nhìn nàng, không hề thù hận cũng không đề phòng, chỉ đơn thuần là vô cảm: "Chẳng qua cô cũng muốn lấy máu của ta thôi. Sao ta phải đi với cô?"

Thấy thần sắc của hắn như vậy, cô gái áo đỏ ngẩn ra, nàng giải thích: "Ta không cần máu của ngươi."

Giọng Dận Liên nhẹ tênh: "Chỉ cứu người thôi à? Ai sẽ tốt bụng vậy chứ?"

Cô gái cau mày, nàng không ngờ chỉ mới có hai năm mà cuộc sống đã khiến chàng trai này thay đổi lớn như vậy. Nhưng nghĩ cũng phải, ngày ngày sống trong sợ hãi bị truy sát, dù là thánh nhân cũng sẽ phát điên. Nàng giãn mày, gật đầu: "Ta chỉ đến cứu ngươi thôi." Rồi dừng một chút, "Ta là người tốt."

Hai người họ còn chưa nói xong thì sắc mặt gã cầm đầu đanh lại, tay phải vừa ngưng tụ nội lực, nhưng không biết cô gái kia làm thế nào lại phát hiện được, nàng trừng mắt nhìn bọn truy binh, trong tay không biết vứt ra vật gì, vừa rơi trên đất liền phát ra một tiếng nổ cực lớn, đến khi khói sương trên mặt đất tan hết thì bóng dáng hai người đã biến mất.

"Chạy rồi ư?"

"Chúng chạy chưa xa đâu, mau đuổi theo!"

Mục lục
Ngày đăng: 27/07/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục