Gửi bài:

Phần 4 - Chương 7

Hắn lại trông thấy Triều Triệt bưng bát cháo đi vào nhà. Nàng nói: "Nè, ta nấu cháo hơi nhiều một chút, A Diệp, chàng nếm thử xem sao." Nàng ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, nhìn hắn uống từng ngụm cháo. Nàng hơi căng thẳng hỏi: "Có ngon không?"

"Ngon lắm."

Hắn khẽ nói một tiếng, rồi đột nhiên tỉnh táo lại. Lục Vân đứng cạnh hắn, trong tay cầm một chén cháo hoa, nàng cười hì hì nói: "Nếu ngon thì uống thêm đi, muội nấu lâu lắm rồi đó."

Không phải Triều Triệt.

Người phụ nữ kiêu ngạo giống như mặt trời trên cao kia, không chấp nhận được sự lừa gạt đã dùng phương pháp dứt khoát đến tàn nhẫn nhất để ra khỏi cuộc đời hắn, triệt để, thẳng thừng tới đáng sợ.

"A Diệp." Bỗng nhiên Lục Vân hơi đỏ mặt thẹn thùng. "Lần trước cha muội hỏi... Hỏi muội rằng muội và chàng đã đề cập đến chuyện thành thân của chúng ta chưa."

Ánh mắt Sở Diệp hơi lạnh, "Vân Nhi, tìm người đàn ông khác đi."

Bàn tay bưng chén cháo của Lục Vân run lên: "Chàng... có ý gì?"

"Sở Diệp đã có người trong lòng, trái tim đã kín chỗ, không thể chứa thêm người khác."

Lục Vân kiềm chế run rẩy, cười lạnh: "Ai cơ? Công chúa Triêu Dương ư? Cô ta đã là người chết rồi."

Sở Diệp lạnh lùng liếc mắt nhìn Lục Vân một cái: "Đừng để ta nhắc lại lần thứ hai."

"Được, hoàng thượng, chàng được lắm!" Lục Vân lạnh lùng cười, giận dỗi rời đi.

Gần đây Sở Diệp rất hay ngẩn người. Mỗi khi lâm triều, hắn thường trông thấy Triều Triệt đứng thẳng trước cửa đại điện của điện Thừa Thiên, khách sáo xa cách mỉm cười nói: "Cầu cho xã tắc trường an, quốc gia trường tồn." Rồi trong nháy mắt, thân thể bị xé thành nhiều mảnh nhỏ, cả người nằm trong vũng máu chảy đầy lên những bậc thang trắng của trường đạo Thanh Vân, máu cứ chảy xuôi xuống, nhìn thấy ghê người.

Mỗi khi phê duyệt tấu chương, hắn sẽ thấy Triều Triệt lạnh lùng chất vất hắn: "Giành được ngai vàng rồi, ngài ngồi có thoải mái không?" Nửa đêm tỉnh dậy, hắn lại có cảm giác Triều Triệt nằm bên cạnh hắn, sau một hồi vận động kịch liệt, sẽ rúc vào trong lồng ngực hắn nói: "Sau này chúng ta có con, đứa đầu tiên phải là con trai mới được, ca ca sẽ thương muội muội, chứ làm tỷ tỷ mệt lắm." Hoặc sẽ thấy nàng lạnh lùng đứng bên cạnh giường hắn, không nói một lời nhìn hắn, sau đó từ từ rơi nước mắt đỏ như máu.

Thỉnh thoảng hắn cũng mơ thấy cảnh mẫu thân rưng rưng kêu oan ngày trước, cũng mơ thấy đầu phụ thân rơi xuống đất.

Tất cả ký ức giống như vô số ngân châm, từ trong những mạch máu đâm vào tim hắn suốt cả ngày lẫn đêm.

Bóng xanh trong mắt Sở Diệp ngày càng trầm trọng, cuối cùng cũng không che giấu được nữa.

Ngôi vị hoàng hậu bỏ trống, trong triều tranh đấu ác liệt, Sở Diệp cảm thấy, mình không thể bước theo con đường cũ nữa. Thái y bắt mạch cho hắn xong, nói là tâm bệnh. Có thái giám tiến lên nói lời gièm pha rằng trong cung oán khí quá nặng, xin cho phép được thỉnh pháp sư đến trừ tà.

Sở Diệp nhìn về phía điện Khôn Dung, chấp nhận thỉnh cầu này.

Ngày pháp sư vào công, những bông tuyết to như lông ngỗng rơi lả tả, Sở Diệp ngồi một mình trong tẩm cung, ở bên ngoài cửa lớn, vang lên tiếng rầm rì của các pháp sư truyền vào bên trong, hắn chống tay lên đầu, mỉm cười cảm thấy mình quá mê tín rồi.

Bỗng nhiên, một hồi chuông bạc truyền vào tai hắn, Sở Diệp nhíu mày, nhìn về nơi hư không đột nhiên xuất hiện một cô gái áo trắng. Nàng nhẹ giọng nói: "Ta tên là Bạch Quỷ, tới lấy quỷ trong lòng ngươi. Nhưng hôm nay ta bị đám đạo sĩ ngoài cửa gọi tới, nếu ngươi không muốn ta lấy đi, thì ta sẽ rời khỏi đây."

Sở Diệp không quan tâm lắm, cười nói: "Nếu ngươi có bản lĩnh như vậy, thì cứ thử xem sao."

Nàng lấy một chiếc bút lông từ trong tay áo, vẽ một vài nét trên không trung, từ trong không trung đột ngột xuất hiện bóng hình Triều Triệt. Sở Diệp đờ người ra, nhìn ảo ảnh kia đến thất thần, Bạch Quỷ đã lạnh lùng thu Triều Triệt vào trong túi, nhẹ giọng nói: "Quỷ trong lòng ngươi, ta lấy rồi."

"Đứng lại!"

Hắn bối rối đứng bật dậy, mà bóng dáng Bạch Quỷ trong nháy mắt đã biến mất giữa không trung.

Bên ngoài cửa, tiếng ồn ào giảm đi một chút, thái giám nhẹ nhàng gõ cửa, cẩn thận hỏi: "Hoàng thượng?"

Đầu Sở Diệp hơi đau nhức, hắn xoa nhẹ ấn đường, phảng phất sau lưng có một người con gái quan tâm giúp hắn xoa nhẹ trán, nói: "Sao nhìn chàng còn mệt mỏi hơn cả hoàng đệ của ta thế? Chàng mau nằm nghỉ đi, ta đi nấu cháo cho chàng." Nói xong, nàng đi ra khỏi tẩm điện, bước ra cửa, chậm rãi ra ngoài.

"Triều Triệt..."

Thái giám đẩy cửa điện bước vào, lo lắng nhìn hắn: "Hoàng thượng, có muốn các pháp sư tiếp tục không ạ?"

Dường như cô gái ảo ảnh kia quay đầu lại nhìn hắn, giữa ánh sáng trắng xóa bên ngoài, hắn lại không thể nhìn rõ dáng vẻ của nàng. Hắn nheo mắt lại nhìn kỹ nàng hơn, lại giật mình phát hiện ra mình không tài nào nhớ nổi khuôn mặt nàng.

Mục lục
Ngày đăng: 29/07/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục