Gửi bài:

Chương 3

Cơn mưa như trút nước, Lăng vừa đạp xe, vừa lo lắng.

- Không biết cậu ấy có nhận được tin nhắn của mình không?

Phía sau Lăng một đoạn, một chiếc ô tô đen bí mật đi sau theo dõi. Trong xe có 3 người ngồi, ánh mắt chăm chú theo dõi Lăng. Họ mặc áo đen, đeo kính râm nhìn rất bí hiểm. Thấy Lăng dừng xe, chiếc xe cũng dừng. Tên đại ca nhìn vẻ lạnh lùng ra lệnh.

- Tấp vào lề đường ngay, đừng để bị phát hiện.

Tay cầm lái nhanh chóng đánh ô tô vào lề đường.

Lăng dừng xe ngoái đầu lại nhìn mặt đường trắng xóa bởi nước mưa, thở gấp, ánh mắt lo lắng. Ba tên ngồi trong xe tưởng Lăng nhìn mình nên vội cúi người xuống. Lăng nhìn mưa xối xả lo lắng, cậu quay đầu xe đạp tốc lực hướng về trường. Ba tên ngồi trong xe liền đánh xe vội vã theo sau. Trong khi đó Phượng vừa đạp xe rời khỏi trường. Cô đạp nhanh, giang hai tay khỏi tay lái rú lên thích thú.

- Hú..u..u thích quá. Đoạn rốc kia rồi, lao tới bến thôi.

Phượng đạp tốc lực. Phía trước là đoạn dốc rất cao nên Phượng thích thú lao xuống. Chiếc xe lao vun vút, nét mặt Phượng từ thích thú, chuyển sang căng thẳng, rồi sợ hãi khi chiếc xe lao quá nhanh. Cô bóp phanh nhưng phanh không ăn.

- Gì vậy? không lẽ nào? Phượng hoảng hốt gào lên. - Trời ơi! Làm ơn dừng lại đi, làm ơn!..

Phượng trợn mắt sợ hãi khi xe lao vun vút, phía trước là ngã tư đèn đỏ rất nhiều phương tiện đang chạy qua lại ở đó.

- Cẩn thận đo.....ó.. Lăng hét lớn đằng sau.

Phượng giật mình khi nhìn thấy Lăng đang ở đằng sau với ánh mắt sợ hãi nhìn cô. Phượng nhìn phía trước rồi nhìn Lăng hét lên cầu cứu.

- Cứu tớ với..xe...hỏng phanh rồi..

Lăng đạp tới gần hét lớn. - Đừng hoảng hốt, giữ vững tay lái.

Phượng run rẩy. - Đèn đỏ kìa..

- Đừng sợ, bình tĩnh và lái xe theo mình. Lăng trấn an Phượng

Lăng cố đạp xe vượt trước và hét lớn báo cho mọi người xung quanh.

- Tránh đường, tránh đường, xe hỏng phanh, xe hỏng phanh...

Một vài xe phía trước nghe thấy nên sợ hãi dạt sang bên. Nét mặt Phượng giãn ra bớt chút căng thẳng chạy phía sau Lăng nhưng càng tới ngã tư cô càng run rẩy. Lăng quan sát thấy phía trước có một khe hở nhỏ tạo ra giữa xe ô tô và xe máy, ánh mắt lóe sáng, cậu ngoái đầu lại nhìn Phượng ra lệnh.

- Chạy theo mình nhé, đừng sợ.

- Gì? Phượng nhíu mày, run rẩy.

Lăng cười trấn an rồi đạp xe thẳng tiến. Phượng nhìn Lăng lao xuống, điệu nghệ lạng lách qua khe nhỏ khiến cô hét lên sợ hãi rồi lao theo sau. Ba người ngồi trong xe ô tô theo dõi Lăng há hốc mồm lên sợ hãi. Cả hai vụt qua ngang đường trong chớp mắt ngay trước mũi đầu xe tải đang lao tới khiến tài xế hoảng hồn phanh kít lại, chiếc xe dừng đột ngột, bánh xe bám riết mặt đường tạo nên một âm thanh ghê tai khiến mọi người đứng đó đều hú hồn khiếp vía. Ba tên ngồi trong xe lao ra ngoài nhìn theo bóng hai người ở bên kia đường thở phào. Đen xanh báo. Tên lúc nãy ra lệnh cho thuộc hạ.

- Mau lên xe, đừng để mất dấu.

Chiếc xe nhanh chóng vượt qua nhiều xe khác và theo sau ráo riết.

Lăng và Phượng hú hồn khi thoát qua ngã tư đèn đỏ. May mắn trời mưa nên lượng người tham gia giao thông ít dần. Đường vẫn còn Hơi dốc nên xe vẫn lao đi theo quán tính. Lăng nhìn thấy phía trước có thùng catton chồng ngổn ngang đang chờ chất lên xe tải để chở đi nên giục.

- Phượng cho xe lao vào chỗ kia nhé. Không sao đâu.

Phượng lắc đầu sợ hãi. - Không đâu, mình sợ lắm..

- Nghe theo lời mình đi. Lăng quả quyết.

Lăng dừng xe, chạy đuổi theo xe Phượng, túm người và kéo cô ngã lăn vào đống thùng catton khiến Phượng kêu lên sợ hãi "ÁÁÁ..". Phượng co rúm trong vòng tay Lăng, cô bấu chặt tay vào cánh tay của Lăng run rẩy. Lăng nhìn Phượng lo lắng.

- Cậu không sao chứ? Có bị thương ở chỗ nào không?

Phượng hoàn hồn mở mắt nhìn Lăng. Đôi mắt vẫn còn toát lên sự sợ hãi nhưng nhìn cậu đầy cảm kích và biết ơn khiến Lăng bối dối. Còn Phượng như bị thu hút bởi cái nhìn trìu mến của Lăng khiến cô đỏ mặt ngượng ngùng. Phượng thổ hổn hển. - Có lẽ không sao..nhưng mà..

Phượng thấy Lăng bị chảy máu ở khuỷu tay suýt xoa.

- Tay cậu chảy máu rồi kìa? Cậu có đau lắm không? Để mình..

Phượng định băng bó vết thương cho Lăng nhưng Lăng gạt tay..

- Không sao, chỉ là vết thương ngoài ra thôi.

Lăng nhìn Phượng tức tối. - Nhưng mà cậu có điên không đấy? Sao lại chạy ra ngoài với cái xe hỏng phanh như thế?

Phượng bối dối. - Mình..mình đâu có biết.

Lăng ngạc nhiên. - Mình đã để lời nhắn cho cậu rồi mà.

Phượng trố mắt. - Lời nhắn nào?

- Thì ở trên ghi đông...

Lăng đang nói thì phát hiện chiếc xe màu đen theo dõi mình từ xa nên nhíu mày nghi ngờ. Cậu vội kéo Phượng đứng dậy.

- Thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi.

Lăng vội vã quay lại lấy xe của mình và giục Phượng. - Lên xe, nhanh lên.

Phượng khá khác nhiên trước thái độ khẩn trương của Lăng. Cô bối dối.

- Còn xe của mình?

Lăng kéo tay Phượng lên xe.

- Lên đi, không mất đâu, nhanh lên.

Phượng bối dối ngồi vào xe Lăng. Lăng đạp thật nhanh, vừa đạp, cậu vừa kín đáo ngó ra phía sau quan sát, chiếc ô tô đen vẫn bám riết đằng sau. Phượng tò mò.

- Hình như chiếc xe kia bám theo mình từ nãy giờ?

Lăng ngạc nhiên vì Phượng phát hiện ra nhưng cậu cười giả bộ.

- Không phải đâu, chắc cùng đường thôi. Tại trời mưa quá, ít người đi trên đường nên cảm giác thế thôi.

- Vậy à.

Phượng ngó sau đắn đo, Lăng bực tức lẩm bẩm. - Mấy tên này..phải tìm cách cắt đuôi chúng mới được.

Lăng đột ngột rẽ phải vào ngõ để cắt đuôi chúng khiến bọn họ khá bất ngờ. Tên đại ca vội ra lệnh.

- Nhanh lên, đuổi theo.

Tên lái xe vội đánh lái điệu nghệ chui tọt vào ngõ. Không may cho Lăng ngõ này cũng hơi rộng nên chiếc xe vào được và bám theo ráo riết. Phượng càng tò mò.

- Ơ rõ ràng chiếc xe kia theo mình mà. Cậu nhìn kìa.

Lăng quay sau giả bộ vô tình. - Chắc nhà họ ở trong ngõ này thôi. Cậu khéo tưởng tượng.

Lăng vội quay mặt lên thở hắt. Cậu nhìn thấy một ngõ rất bé ở phía trước nên mỉm cười tinh quái và ra lệnh cho Phượng.

- Bám chắc vào. Mình sẽ cho cậu biết cảm giác được bay trong ngõ hẹp là thế nào?

Phượng kinh ngạc. - Gì cơ.

Phượng thấy Lăng lao vùn vụt thì lo sợ bám chắc vào eo Lăng. Lăng phóng vút rồi đột ngột phanh và rê bánh rẽ vào ngõ nhỏ chỉ chừng một mét khiến xe ô tô đeo bám đành bất lực dừng lại. Tay đại ca xuống xe nhìn theo bóng Lăng biến mất khỏi tầm nhìn tức tối đá chân vào tường, rít lên.

- Chết tiệt.

*****

Trên con đường Hoàng Diệu xanh ngát hai hàng cây xanh, giọt mưa bay bay táp vào người mát lạnh, dòng người vắng tanh chỉ có cây, mưa và hai người. Lăng đạp xe chậm dần. Cậu nhìn đôi tay Phượng đang ôm chặt eo mình miệng khẽ mỉm cười nhưng vội khép lại vì sợ Phượng phát hiện ra gương mặt thích thú của cậu. Phượng ngồi sau nhìn xung quanh, không khí yên ắng chỉ có tiếng mưa lách tách và tiếng bánh xe lao trên đường khiến cô bối dối hắng giọng. Phượng hít hít xung quanh cười sảng khoái.

- Mùi hoa sữa thơm quá cậu có ngửi thấy không?

Gương mặt ngượng ngùng của Lăng giãn ra khi nghe Phượng lên tiếng. Cậu ngửi ngửi xung quanh rồi hắng giọng trả lời.

- Đúng rồi, mùi thơm quá.

Phượng mỉm cười khi nhớ lại khoảng khắc cùng Lăng trải qua giây phút sinh tử. Cảm giác khi Lăng túm người và kéo cô ngã lăn vào thùng catton khiến cô run rẩy trong vòng tay Lăng như một chú mèo sợ hãi vì gặp mưa. Cảm giác đôi tay rắn chắc của Lăng ghì chặt lấy cô che chở. Đôi mắt lo lắng của cậu ấy nhìn sâu vào mắt cô, một cảm giác an tâm kỳ lạ. Phượng mỉm cười thẹn thùng, nhìn đôi tay cô đang ôm chặt eo Lăng khiến cô bối dối bỏ ra. Lăng hơi bất ngờ nhưng cậu cũng ngượng ngùng không kém. Trái tim cậu đập thình thịch liên hồi như vừa tham gia một cuộc đua marathon. Cậu lén đưa tay giữ ngực như muốn giữ yên nó vì sợ Phượng ngồi sau nghe thấy. Lăng cũng không biết rằng Phượng cũng đang đặt tay lên trái tim mình lo lắng.

- Sao nghĩ đến cậu ấy tim mình lại đập nhanh vậy? Không phải...không đâu..chắc do suýt chết nên lo lắng quá mới vậy thôi. Đúng thế..bình tĩnh đi, mọi chuyện qua rồi. Phượng nghĩ thầm

Phượng nhắm mắt hít hơi thật sâu, thở ra lấy lại bình tĩnh. Cô giật mình nhớ lại lúc to tiếng với Trang và tình cờ biết Trang là kẻ đã mách lẻo bố mẹ chứ không phải Lăng khiến cho cô thấy có lỗi với Lăng. Phượng nhăn mặt khổ sở.

- Mình hiểu lầm cho cậu ấy rồi. Bây giờ làm sao đây, làm sao đây?

Phượng cắn móng tay nhăn nhó rùng mình khi nghĩ tới những việc làm trả thù trẻ con mà cô đã gây ra cho Lăng. Cái hành động đâm bút bi vào lưng cậu ấy rồi híc mạnh đầu cô vào đầu Lăng trong giờ sử cho đến việc cô vô cớ tung cú đá như trời giáng vào chân Lăng trước cổng trung tâm luyện thi đại học khiến Lăng ngã khuỵa xuống đất kêu la, ánh mắt kinh hãi nhìn Phượng...khiến cô xấu hổ, hối lỗi. Phượng ôm mặt rên thầm.

- Xấu hổ quá, làm sao đây? Mình có nên xin lỗi không hay cứ im lặng coi như không biết gì...không được..làm người biết sai thì sửa nếu không thì hèn lắm. Nhưng mà..nói thế nào đây? trời ơi . Cô vò tóc khổ sở. - Muốn độn thổ chết mất thôi!

- Chuyện đó...mình không có làm.

Phượng giật mình khi nghe Lăng nói.

- Gì?..

Lăng bình thản giải thích.

- Chuyện mách mẹ cậu việc cậu học nấu ăn mình không có..

Phượng bối dối ngắt lời. - Mình xin lỗi vì đã hiểu lầm cho cậu.

Lăng ngạc nhiên. - Sao cậu biết?

- Mình vừa mới tìm ra thủ phạm thật sự.

Lăng dò xét. - Ai Vậy?

Phượng lắc đầu. - Cậu không cần biết.

- Trang đúng không?

Phượng bật cười. - Chà, đúng là không có gì qua được mắt cậu.Tinh mắt thật đấy.

Lăng mặt lạnh trách móc. - Vì lỗi của người khác mà mình cũng bị cậu cho ăn đủ rồi đấy.

Phượng gãi tai xấu hổ. - Mình xin lỗi, tại hiểu lầm thôi mà. Nếu cậu thấy ấm ức mình sẽ cho cậu đánh mình cho đến lúc nào hả giận thì thôi.

Lăng hớn hở. - Thật sao?

Phượng xụ mặt. - Thật.

- Nhưng cậu là con gái, đánh cậu chỉ mang tiếng thêm cho mình mà thôi.

Phượng hoan hỉ. - Thế thì coi như hòa nha. Mọi chuyện hiểu lầm coi như xí xóa.

Phượng đưa tay ra. - Từ nay chúng ta là bạn tốt của nhau. ok.

Lăng nhìn bàn tay Phượng ngửa ra để chờ đập tay cậu khiến cậu mỉm cười vui vẻ nhưng nhanh chóng làm mặt lạnh, giả bộ làm căng.

- Đâu dễ dàng như thế được. Mình là người có ân báo ân, có oán báo oán. Đến bây giờ chân mình vẫn còn đau do cú đá của cậu để lại đó.

Phượng bối dối rút tay lại hậm hực lầm bầm. - Gì? đúng là đồ nhỏ mọn.

Lăng nhíu mày khó chịu, phanh gấp dừng xe đột ngột cạnh cây hoa sữa khiến đầu Phượng đập vào lưng Lăng khẽ rên lên nhăn nhó. " Áaa".

- Mình không phải là nhỏ mọn mà chỉ là kẻ nhớ lâu thù dai mà thôi.Đây nè, lưng của mình vẫn còn đỏ do vết đâm bút bi của cậu đấy. ( chẹp miệng) Chà, cũng lắm thương tích ra phết.

Phượng xoa trán phụng phịu. - Xời..Thế nghĩa là cậu muốn trả thù cho hả giận chứ gì. Nè... Cô cầm tay Lăng đưa lên trán. - Cậu muốn đánh, muốn đấm thì tùy ý.

Phượng nhắm mắt đứng yên chịu trận. Lăng mỉm cười thích thú bỏ tay ra khỏi trán Phượng.

- Đấm, đá chỉ là hạ sách, có nhiều cách trả thù còn hay hơn thế.

Phượng mở mắt ngạc nhiên.

- Gì? Không lẽ lại bắt mình làm chân sai vặt cho cậu sao. Thôi, cái đó mình không làm đâu. Nếu thích thì cứ đánh đi. Làm thế còn dễ chịu hơn.

Lăng đắc ý. - Cái đó do mình quyết định không đến lượt cậu tham gia. Về thôi người cậu ướt hết rồi.

Phượng nhìn Lăng từ đầu tới chân người cũng ướt như chuột lột.

- Người cậu cũng thế còn gì. Sao lúc về cậu không mặt áo mưa.

Lăng cười trừ. - Chỉ là mình thích cảm giác đi trong mưa thôi.

Phượng cười thích thú. - Thật sao? trùng hợp ghê cơ.

Phượng đưa tay ra hấng những giọt mưa bay bay mỉm cười mãn nguyện. Lăng ngồi ghé vào yên sau, ngửa mặt lên trời đón những giọt nước mưa đọng trên mặt thích thú. Bất ngờ cả hai người quay ra nhìn nhau, mắt chạm mắt, ánh mắt lấp lánh cùng nụ cười tỏa nắng khiến cho cả hai bị cuốn hút trong cái nhìn của nhau. Cơ thể như có một luồn điện chạy qua làm cho trái tim tự nhiên đập nhộn nhịp khiến cho cả hai ngượng ngùng, bối dối quay mặt đi. Phượng phì hơi lấy bình tĩnh, đan tay vào nhau hắng giọng lên tiếng.

- Chuyện lúc nãy, cảm ơn cậu.

Lăng mỉm cười nhìn Phượng. - Về thôi. Mình đưa cậu về.

Lăng lên xe, Phượng định lên nhưng dừng lại quan sát xung quanh đường vắng tanh chẳng có ai, điều này thật hiếm có ở Hà Nội.

- Cậu giữ chắc xe nhé.

Lăng ngạc nhiên. - Cậu định làm gì.

Phượng vỗ vào vai Lăng ra lệnh. - Đứng yên, đừng động đậy.

Phượng trèo lên yên sau, bá vào vai Lăng để đứng vững cả người trên xe. Lăng thấy Phượng đứng chông chênh trên xe lo lắng.

- Xuống đi, ngã đó.

Phượng gạt. - Đừng lo, không sao đâu. Mình muốn được bay. Cậu lái xe đi, từ từ thôi nhé.

Lăng lắc đầu. - Cậu thật là...được rồi..đi thôi.

Lăng đạp xe từ từ. Phượng bám vào vai Lăng để cơ thể đứng vững trên xe. Chiếc xe đi đều đều Phượng từ từ bỏ tay ra khỏi vai Lăng và giang rộng sải tay hú lên sung sướng. - Hú..u thích quá.!

Lăng mỉm cười, từ từ bỏ tay lái, vừa đạp vừa giang hai tay ra để tận hưởng cảm giác được bay trong không trung. Cánh tay Phượng và Lăng giang rộng như cách chim chao liệng trên bầu trời. Cả hai mỉm cười, ngước nhìn bầu trời và hàng cây xanh thẳm.

*****

Vũ trường sôi động với những điệu nhạc khiến cho ai cũng muốn nhún nhẩy. Trang, Trường nhảy tưng bừng trên sàn. Trang lắc người điệu nghệ theo điệu nhạc khiến mọi người đều suýt xoa. Trường vỗ tay tán thưởng và nhảy theo phụ họa. Trang hả hê.

- Con ranh đó bây giờ chắc ăn đủ rồi nhỉ.

Trường ngạc nhiên. - Ai cơ?

Trang khẽ lườm. - Còn ai vào đây nữa.

Trường cười tủm. - À, Phượng đó hả. Nhẹ thì dắt bộ đi về, hoặc đang ở quán sửa xe. Nặng thì lao vào gốc cây gì đó hoặc cày mặt xuống đường.

Trang cười hả hê. - Ha ha..cho đáng đời dám tát mình.

Trang sung sướng nhảy từng bừng. Cô không ngần ngại uốn ngực, lắc mông trông rất hoang dại khiến nhiều chàng trai xung quanh đó bâu quanh. Một tên trông ăn mặc sành điệu, giàu có lại gần nhảy theo và đưa tay ra định ôm eo cô nhưng Trường đã kịp kéo tay hắn ngăn lại giận dữ.

- Buông tay bẩn thỉu của mày ra.

Tên kia tức tối. - Mày là thằng nào, cút ra thằng ranh nhãi nhép.

Tên kia đẩy Trường ra và đến gần ôm Trang khiến Trang thoáng chút lo sợ vẩy tay hắn ra và hét lên.

- Cút ra..

Trường hầm hầm lao vào túm cổ áo hắn. - Thằng khốn, dám động vào bạn gái tao.

Trường thẳng tay tung cho hắn một trưởng vào mặt khiến hắn ngã xuống sàn, môi rớm máu. Hắn điên loạn lao vào Trường khiến cậu ngã xuống đầu vập vào cạnh bàn đau điếng. Trang lo lắng chạy đến đỡ Trường dậy.

- Cậu không sao chứ, đừng gây sự nữa, về thôi.

Trường gạt tay Trang và lao vào tên kia đấm cho hắn túi bụi mấy trưởng. Tên đó máu me be bét trên mặt nhưng điều đó càng làm cho hắn hăng máu hơn và đấm trả lại Trường mấy nhát vào bụng. Trang nhìn theo sợ hãi, hoảng loạn, lao vào kéo tên kia ra.

- Bỏ ra, tên khốn này.

- Tránh ra con ranh.

Tên kia hung hăng đẩy Trang ngã ra sàn. Trường điên tiết ôm ghì người hắn vật xuống sàn nhà rồi tung cú đấm liên tiếp vào mặt.

- Cho mày chết này. "bốp..bốp...bốp"

Cả vũ trường náo loạn lên vì hai người đánh nhau. Mọi người, phần chạy ra ngoài để tránh xa rắc rối, phần vây quanh cổ vũ, la lói nên rất mất trật tự. Đám bảo vệ vũ trường vất vả can ngăn hai người. Tên quản lý Vũ Trường khuôn mặt dữ dằn ra lệnh cho thuộc hạ.

- Mau cản hai người họ lại.

Trường bị quản lý và tên bảo vệ giữ hai tay tức tối nhìn tên kia hằm hằm.

- Bỏ ra, tôi phải cho thằng kia một trận. Lại đây thằng khốn.

Quản lý nhìn thấy Trường thì ngạc nhiên vì nhận ra cậu là con trai của đại ca Lâm – giám đốc vũ trường nên ra lệnh cho đàn em.

- Mau đưa cậu này ra ngoài.

Trường hét lên. - Bỏ ra, bỏ ra tôi phải nện cho tên kia nhừ đòn.

Trang lao vào càn. - Thôi đừng gây sự nữa, về thôi.

Tên kia cũng bị hai tên bảo vệ giữ chặt tay hắn cố vùng vẫy đá chân về phía Trường điên đảo.

- Thằng ranh con nhãi nhép, giỏi thì lao vào. Mau gọi giám đốc ra đây, gọi giám đốc ra đây mau.

Ông Lâm ( bố Trường) chừng 45 tuổi, khuôn mặt dữ dằn, hùng hổ bước ra, chừng mắt nhìn đám nhân viên.

- Có chuyện gì thế?

Mọi người đứng bâu kín rẽ ra sang bên. Ông Lâm bước vào kinh ngạc khi thấy mặt Trường máu me.

- Mày làm gì ở đây?

Quản lý luống cuống ghé tai thì thầm báo cáo. Ông Lâm trợn mắt giận dữ, Con mắt đỏ ngàu khiến Trường sợ sệt.Tên kia bị đánh thì hầm hầm vẩy tay hai tên bảo vệ và lớn tiếng quát ông Lâm.

- Này ông, thằng ranh con kia nó đánh tôi ra thế này đây. Ông tính xử lý thế nào đây?

Ông Lâm nhún nhường. - Tôi xin lỗi để cậu mất vui ở vũ trường này, tôi sẽ...

- Sao bố lại phải xin lỗi. Chính anh ta là người gây...

" Bốp" Ông Lâm điên tiết tát ngay một bạt tai vào mặt Trường, cú tát khiến Trường ngã vật xuống đất, chảy máu mép. Trường, Trang, mọi người trợn mắt sợ hãi.

- Bố...

Trang kinh ngạc, run rẩy lao đến vực Trường ngồi dậy tức tối.

- Sao bác lại đánh cậu ấy. Chính anh ta là người đã sàm sỡ con trước. Cậu ấy vì bảo vệ con nên mới đánh nhau với anh ta.

Tên kia la lói. - Con ranh miệng hôi sữa kia. Mày muốn tao cho một trận mới...

Tên kia giơ tay định tát Trang nhưng Trường đã giơ tay ngăn lại, nhìn hắn chằm chằm. - Nếu mày giám động đến dù chỉ một sợi tóc của cô ấy tao sẽ...Á.. Á...Á

" Bốp" Ông Lâm giật tay Trường ra khỏi tay tên kia và tát mạnh vào mặt Trường lần nữa khiến cậu uất ức nhìn bố hằn học còn tên kia nhếch mép đắc ý.Trang nhìn ông Lâm giận dữ.

Ông Lâm tức giận quát, ra lệnh cho thuộc hạ. - Còn chờ gì nữa, mau lôi chúng nó ra ngoài.

Hai tên vệ sĩ liền tới kéo Trường ra ngoài nhưng cậu liền gạt phăng ra, hằn học nhìn tên kia và kéo Trang đi ra ngoài. Ông Lâm nhìn Trường, Trang bước đi tức tối rồi bước lại gần tên kia xoa dịu.

- Xin lỗi cậu, đó là thằng con trai tôi, nó còn trẻ nên còn dại đã làm cậu tổn thương. Tôi sẽ bồi thường chi phí điều trị cho cậu và sẽ bao cậu 1 tháng miễn phí lên sàn. Mong cậu chiếu cố.

Tên kia phun toẹt nước bọt trước mặt ông Lâm đắc ý.

- Nể ông là người biết điều nên lần này tôi bỏ qua. Tôi là công tử con nhà đại gia có tiếng cỡ nào chắc ông cũng biết. Hắn vỗ vai ông Lâm. Phục vụ cho tốt nếu không tôi sẽ kéo hết lũ bạn sang sàn khác đấy.

Ông Lâm cười gượng. - Tất nhiên rồi, cậu yên tâm.

Tên kia đắc ý bước đi nhưng dừng lại nói nhỏ vào tai ông Lâm.

- À mà, ông nên về dạy lại thằng con đi, đừng để nó đến đây làm mất hứng người khác, hả?

Hắn nhếch mép, vỗ vai ông Lâm rồi cười đắc ý bước đi. Nhìn thái độ ngông cuồng, xấc xược của tên kia khiến ông tức tối, nắm chặt tay kìm nén cơn giận, mắt đỏ ngàu giận dữ khiến thuộc hạ lấm lét nhìn ông sợ sệt. Đợi bóng tên kia đi khuất ông điên đảo hất tung chiếc bàn gần đó ra nhà khiến cho chén, cốc, rượu, đồ nhấm đổ tứ tung ra sàn nhà. Ông hét lên giận dữ.

*****

Bên Trong quán ăn nhà An. Ông Hưng ( bố An) người mập mạp, hiền lành, gương mặt lộ vẻ hài hước , lạc quan mặc dù vợ ông mất từ khi sinh An nhưng ông đã vượt lên nỗi đau để sống và nuôi An khôn lớn. Ông là chủ quán Phở khá nổi tiếng. Vì trời mưa nên quán chỉ có vài khách ngồi ăn. Ông thư thái múc nước dùng ra bát phở và cẩn thận bỏ vào khay. An vào bê bát phở ra.

- Phở bò của bác đây. Chúc bác ăn ngon miệng.

Khách vui vẻ. - Cảm ơn cháu.

An quan sát thấy khách vừa ăn vừa gật gù hài lòng nên cô mỉm cười sung sướng. An nhìn bố và giơ ngón trỏ lên ý khen tài nấu nướng của bố là số 1 khiến ông Hưng khoanh tay gật đầu đắc ý. Chỉ có vài khách nên công việc cũng không nhiều cô lấy đàn ghi ta ra vừa đánh vừa hát.

- Chiều nay trên phố chợt có cơn mưa bay.

- Giọt mưa vội vã nhẹ rơi mắt người.

- Mưa có vui như em và anh.

- Và mưa vẫn thế nhẹ lắm khi bên anh.

- Vì mưa cũng biết từ trong tim này.

- Mưa với anh tới sao ngọt ngào.

- Lắng nghe mưa thầm hát.

- Từng giọt thấm ướt vai em.

- Mà lòng thấy ấm bên anh mỗi lúc bên nhau dưới mưa nồng nàn.

- Có chăng là một thoáng. Một lần hát khẽ bên em.

- Rằng trong cuộc đời sẽ mãi chẳng một lần xa cách nhau.

Tiếng hát trong trẻo của An vang lên khiến cho mọi thực khách cảm thấy dễ chịu và bị cuốn hút. Mọi người dừng ăn, nhìn An trầm trồ.

- Con bé có giọng hát hay quá! Một ông khách lên tiếng.

Ông Hưng phấn khởi, tự hào ngồi cùng bàn với khách lắng nghe tiếng hát của An cất lên.

- Mưa vẫn thế khi mãi bên nhau.

- Mưa vẫn hát trên tóc em dịu dàng.

- Mưa khóc lạnh lùng khi buồn và nhớ thương em rất nhiều.

- Mưa có biết đợi chờ nhớ mong.

- Mưa có thấy vòng tay đón em mỗi lần.

- Mưa có trên làn môi em rung rung có nhau trong chiều mưa.

- Mình tay trong tay.

An say xưa lướt tay điệu nghệ trên dây đàn, thả hồn vào trong bài hát. Một vị khách ngồi cùng bàn với ông Hưng vỗ vai ông khen.

- Con bé có giọng hát tuyệt vời, rất xúc động. Chắc ông rất tự hào.

Ông Hưng mỉm cười mãn nguyện.

- Vâng, chắc chắn rồi, con gái tôi mà lại.

Ông Hưng cùng vị khách cười phá lên sung sướng. Mọi người chăm chú nghe An chơi nhạc.

Lăng và Phượng bước vào quán. An trố ngạc nhiên dừng chơi. Cô dựng vội cây đàn ghi ta chạy lại nhìn Phượng, Lăng dò xét.

- Òa...Cơn gió lạ nào đưa hai người đến đây thế này.

Phượng, Lăng nhìn nhau bối dối. - Do..do mưa đó.

Lăng nhìn Phượng hắng giọng cười gượng. An nhìn ra ngoài, nhíu mày tò mò.

- À.. do trời mưa đúng rồi nha. Thế là không phải vô tình gặp nhau ở ngoài quán mà là cố tình cùng nhau đến đây đúng không?

Phượng đỏ mặt thẹn thùng, luống cuống kéo tay An nói nhỏ. - Thôi đi bà, đừng có bắt bẻ nữa.

An kinh ngạc. - Ôi trời, vậy là đúng rồi. Khai mau, hai người thân nhau tự lúc nào vậy? Không lẽ..hẹn hò..?

Phượng bịt mồm An nhìn Lăng ngượng ngùng, thì thầm.- Đừng ảo tưởng nữa bà.

- Phượng đến rồi hả con. Ông Hưng đon đả.

Phượng thở phào khi ông Hưng cứu nguy. - Vâng, con chào bác.

Ông Hưng niềm nở nhìn Lăng. - Hôm nay đến với bạn nữa sao?

- Con chào bác. Lăng khẽ cúi chào.

- Ờ, vào đi con.

Phượng vội đến gần ông Hưng, An lẽo đẽo theo sau. Lăng phẩy phẩy tay làm quạt, thở phào, nói thầm. - Sao nóng thế nhỉ?

Ông Hưng nhìn Phượng, Lăng tò mò. - Gặp mưa hả? Hai đứa người ướt nhẹp hết rồi. An đưa Phượng lên gác lấy áo của con cho bạn thay không cảm lạnh bây giờ. Còn cậu vào đây mặc tạm áo của bác nhé.

Phượng, Lăng xua tay. - Không cần đâu bác.

- Không cần đâu bác. Nghe Phượng nói bác nấu Phở gia truyền rất ngon nên con ghé ăn bát phở cho ấm bụng rồi về thôi. Lăng ngại ngùng nói.

Ông Hưng gạt. - Không cãi lời người lớn. Vào đây với bác.

Ông Hưng đi nhanh lên tầng. Lăng miễn cưỡng đi theo. An cũng giục Phượng. - Lên phòng tôi đi bà. An kéo Phượng đi nhanh lên gác.

An kéo Phượng vào trong phòng của mình và nhanh chóng đóng cửa lại nhìn Phượng dò xét.

- Khai thật đi, hai người hẹn hò đúng không?

Phượng cười khẩy bạt đầu An. - Vớ vẩn, bà đúng là khéo tưởng tượng.

An nghi hoặc. - Hai đứa vốn như mặt trăng với mặt trời nay lại cùng nhau đến đây trong bộ dạng mèo ướt thế này nếu không hẹn hò thì là gì?

Phượng thở dài ngao ngán. - Thôi đi bà, tôi thật sai lầm khi đến đây. Tưởng đến ăn cho no bụng rồi về không chết đói ai ngờ bụng vẫn đói mà còn bội thực vì lời nói của bà.

- Thế không phải hả?

Phượng gắt gỏng. - Không phải.. do xe tôi bị hỏng phanh nên Lăng mới chở tôi về thôi. Đừng dưa bở nữa.

An Quắc mắt với Phượng. - Không phải là được rồi. Bà mà định léng phéng với Hoàng tử của tôi là chết đó, nhớ chưa.

Phượng ngạc nhiên. - Ô hay, hôm trước ai bảo thay đổi người tình trong mộng rồi cơ mà. Thế thầy Tuấn định để cho ai?

An nhơn nhơn. - Cho tôi chứ ai. Phải bắt cá hai tay chứ.

Phượng nguýt. - Trời..ghê chưa...tôi đói lắm, có định lấy áo cho tôi mặc không?

An cười hiền. - Ờ quên mất.

An mở tủ lấy một chiếc áo trắng rộng thùng thình có in hình trái tim to màu đỏ trên ngực áo đưa cho Phượng. - Đây, áo tôi thích nhất đó. Áo đôi với bố.

Phượng cầm nhìn lắc đầu. - Không còn áo nào nữa à?

An lắc đầu, phượng cười trừ nhìn áo.

Phượng, An bước xuống dưới quán, thấy Lăng đang ngồi bên bát phở bò nóng hổi. Cậu lấy đũa gắp một miếng ăn ngon lành. Nhìn thấy Phượng mặc áo giống mình đứng trước mặt khiến Lăng ho sặc lên, một vài sợi phở bắn ra xung quanh. Phượng cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy áo Lăng mặc lại trùng khớp chiếc áo cô đang mặc. An cười ngặt nghẽo. - Trùng hợp ghê. Bố và mình đúng là có thần giao cách cảm.

Lăng ho sặc sụa, cố nuốt sợi phở vào trong bụng. An lo lắng.

- Cậu không sao chứ?

Lăng với vội cốc nước uống ừng ực, nhìn Phượng bối dối. - Không sao...không sao.

Phượng ngượng ngùng nói thầm. - Muốn độn thổ luôn thôi.

An giục Phượng. - Bà ăn đi cho nóng.

Phượng ngồi vào bàn, đôi tai cô nóng bừng lên khi ngồi đối diện với Lăng. Nhìn chiếc áo hai người mặc giống nhau, lại có hình trái tim như một đôi tình nhân khiến cô ngượng ngùng cúi mặt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt Lăng. Cô lén nhìn trộm Lăng nhưng không ngờ lại vô tình bắt gặp ánh mắt của Lăng nhìn mình khiến cô bối dối cúp mắt xuống, luống cuống gắp sợi phở và nhai liên tục.

- Ăn từ từ thôi mắc nghẹn đó. An trêu.

Lăng thấy Phượng bối dối thì mỉm cười thích thú. Cậu cũng ăn ngon lành.

Bên Ngoài quán, ba tên theo dõi Lăng từ nãy đang chăm chú hướng mắt nhìn vào quán. Chuông điện thoại của tên đại ca vang lên. Anh ta liền nghe.

- Dạ đại ca...vâng bọn em vẫn đang theo dõi..vâng...vâng.

Tên đại ca tắt máy, cùng hai đàn em theo dõi sát sao nhất cử nhất động của Lăng và bạn bên trong quán.

*****

Nhà Trang rất to, rất đẹp và sang trọng. Đồ nội thất trong nhà toàn thứ đắt tiền. Trường ngồi trên ghế salon ánh mắt tức giận, tay nắm chặt để kiềm chế cơn tức giận đang bùng nổ trong người. Trang mở tủ lạnh gần đó vội vã lấy khay đá và đổ ra chiếc khăn, gói lại và mang đến chờm vào chỗ đau trên môi và mặt cho Trường. Trường khẽ nhăn mặt, rít lên khiến Trang xót xa.

- Đau lắm không? ráng chịu một chút.

Trang nhè nhẹ đặt túi đá vào chờm lên vết thương sưng đỏ của Trường. Vừa chờm cô vừa thổi nhè nhẹ khiến Trường cảm động.

- Không sao. Để mình tự làm.

Trường cầm túi đá và tự chờm lên mặt mình. Trang sờ lên mặt xót xa.

- Bố cậu đúng là quá đáng. Sao lại có thể đánh con mình như thế.

Trường tức tối. - Đừng nói nữa, bố mình là vậy,thích thì đánh không cần có lý do, cũng chẳng cần phân biệt trắng đen.

Trang bức xúc. - Thật quá đáng. Rõ ràng là tên đó gây sự trước cơ mà.

- Ai gây sự trước, ai có lỗi điều đó không quan trọng. Chỉ cần nếu ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của ông ấy thì kể cả con ông ấy cũng không nương tay.

Trang xót xa nhìn Trường. - Thật tức chết đi mà. Chắc cậu thấy khó chịu lắm đúng không?

Trường lắc đầu và kéo Trang vào lòng. - Mình không sao.

Trang xúc động ôm chặt lấy Trường. - Cậu đói chưa? Mình nấu cho cậu bát cháo nhé.

Trang định đi nhưng Trường ghì chặt vào lòng. - Lát nữa, ngồi yên đi chỉ một lát thôi.

Trang xúc động, ôm chặt lấy Trường. Trường nhắm mắt khẽ vuốt nhẹ lên tóc Trang. - Ông già vẫn đi công tác à?

Trang ngao ngán. - Công tác gì, mình chắc là sang ở với bồ chưa muốn về nên nói dối mình là đi công tác thôi.

Trường nhìn Trang xót xa. - Cậu không sao chứ?

Trang thản nhiên. - Đừng lo, mình sống một mình quen rồi mà.

Trường nhìn Trang thương cảm. Cậu ghì chặt Trang vào lòng thở dài.

*****

Nhà Trường cũng to, rộng, đẹp không kém gì nhà Trang. Mẹ Trường người gầy gòm, nhìn khắc khổ lúi húi trong bếp chuẩn bị bữa tối. Bà giật mình khi tiếng động ầm ầm ngoài phòng khách. Bà chạy ra hoảng hốt khi thấy cốc, chén, lọ hoa vỡ tung tóe ra sàn nhà còn ông Lâm mặt hầm hầm, con mắt đảo liên tục nhìn ghê sợ. Bà run rẩy.

- Có..có chuyện gì vậy?

Ông Lâm gào lên. - Chuyện gì à..nó đâu rồi...mau gọi nó xuống đây.

Mẹ Trường sợ hãi luống cuống đến gần. - Nó đi ra ngoài vẫn chưa về, nó lại gây ra chuyện gì sao?

ông Lâm hét lên. - Chuyện gì à, nó dám đến vũ trường gây náo loạn ở đó. Bà làm gì mà con đi đâu làm gì cũng không biết thế hả? Mau gọi nó về đây ngay, nếu không thì cả bà và nó mau biến cho khuất mắt tôi.

Mẹ Trường mắt đỏ hoe sợ hãi. - Em..em xin lỗi. Em sẽ dạy bảo con tốt hơn.

Ông Lâm tức tối hầm hầm đi vào phòng đóng uỳnh cửa lại. mẹ Trường ngồi thụp xuống sợ hãi, nước mắt chảy dòng dòng. Xung quanh ngổn ngang mảnh vỡ của sứ, thủy tinh và hoa nằm lăn lóc.

*****

Nhà bà nội nga rất khá giả, căn nhà rộng lớn 3 tầng hơn 100m2 trông rất bề thế. Bà nội Nga đã 65 tuổi, bị bệnh khớp nên đi lại khó khăn. Mỗi lần trời trở giời bà lại đau khắp người. Bà nằm trên giường rên rỉ. Bên cạnh bà Hoa đang nắn bóp chân tay cho bà.

- Mẹ thấy đỡ chưa? Mẹ cố gắng ăn chút cháo để uống thuốc.

Bà nội Nga nhìn bà Hoa hằn học, bà vẩy tay con con dâu ra.

- Cô về đi, ai mượn cô đến đây. Nhìn thấy cô là tôi muốn phát bệnh rồi.

Bà Hoa nhẫn nhịn. - Con biết, con còn nhiều thiếu xót trong mắt mẹ. Nhưng xin mẹ đừng hắt hủi hai mẹ con con nữa. Bây giờ mẹ chỉ còn một mình, xin mẹ hãy để con thay nhà con chăm sóc mẹ. Mẹ khỏe nhà con ở nơi suối vàng mới có thể an lòng được.

Bà nội Nga tức tối bật dậy. - Cô còn nói nữa hả? Tại ai mà bây giơ tôi mới có một mình. Tôi chỉ có thằng con trai duy nhất thôi. Thằng con mà tôi quý còn hơn mạng sống của mình. Vậy mà..Bà khóc nức nở. - Nó bỏ tôi để đi theo cô..để rồi chết một cách tức tưởi như thế...thử hỏi làm sao tôi sống được đây? Con ơi...!

Bà Hoa nghẹn ngào. - Con xin lỗi mẹ..con...

Bà nội Nga nghiến răng tức tối. - Cô về đi..tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.

Bà nội Nga nằm quay mặt vào trong khóc nức nở. Bà Hoa mếu máo. - Mẹ...mẹ ơi...

Bà Hoa quẹt vội nước mắt, mở làn lấy cặp lồng cháo ra đặt trên bàn cạnh giường. Bà lo lắng nhìn mẹ chồng một lát rồi miễn cưỡng đi ra.

Trước cổng nhà, Nga đứng cạnh chiếc cổng sắt to rộng như một bức tường cao vút ngăn cách thế giới của cô với bà nội. Nga cầm ô đứng che mưa và sốt ruột ngóng vào trong nhà. Thấy mẹ từ trong nhà đi ra cô vội vã đến trước cửa cổng đón. Bà Hoa nhìn thấy con thì giật mình.

- Sao con lại đến đây?

Nga vui vẻ. - Con chờ mẹ nãy giờ. Trời mưa to quá sợ mẹ ướt nên con đến đây đón mẹ.

Nga khoác tay mẹ và đưa ô ra che cho mẹ. Bà Hoa nhìn con âu yếm. - Về thôi. Chắc con đói rồi phải không?

Nga gật đầu. - Vâng. Bụng con sôi lên nãy giờ rồi.

Bà Hoa dí tay vào trán nga. - Đói thì không ăn trước đi còn đến đây làm gì.

Nga cười hì hì. - Thì con muốn đón mẹ về cùng ăn cho vui mà. Mà bà nội đỡ hơn chưa? Có mắng mẹ nữa không?

Bà Hoa khẽ thở dài nhưng cố cười gượng trước mặt con. - Nói linh tinh, đến đây sao không vào thăm bà chứ?

Nga phụng phịu. - Con không thích. Đến bà có chào đón gì đâu lúc nào cũng xua đuổi như đuổi tà ấy.

Bà Hoa lừ mắt với con. - Con đừng nói thế. Bà là bà nội, con phải quan tâm đến bà nhiều hơn dù bà có mắng mỏ thế nào đi nữa thì phận làm con cháu phải đối xử tốt với bà nghe chưa.

Nga miễn cưỡng gật đầu. - Vâng con biết rồi. Đi thôi mẹ.

Nga cầm ô che nghiêng về người mẹ, cô nhìn mẹ với ánh mắt thương cảm và xót xa. Trời mưa,ánh đèn đường hắt ra, hai bóng người cùng bóng ô bước chậm dãi trên đường.

*****

Phượng đứng cùng ông Hưng ở trong bếp, cô chăm chú nhìn vào bên trong nồi nước dùng. Phượng cầm quyển sổ nhỏ trên tay, mắt chăm chú lắng nghe, tay viết viết. Ông Hưng ôn tồn nói.

- Cháu xem này. Nước dùng rất trong. Món phở ngon nhất là nhờ nước dùng. Nước dùng càng trong thì nước càng ngọt và phở càng ngon. Khi đun nước dùng cháu phải gạt hết bọt đi.

Phượng chăm chú lắng nghe.- Vâng. Thế còn thịt bò mình luộc như thế nào cho ngon hả bác?

Ông Hưng lấy một miếng thịt bò đã chín đưa lên cho Phượng xem.

- Cháu nhìn nè.Trước khi luộc phải rửa thật sạch, khi luộc vớt hết bọt ra để thịt bò không chát. Khi thịt chín không được vớt ra ngay mà phải ngâm một tiếng sau đó vớt ra treo lên cho khô nước rồi mới cho gia vị vào tẩm ướp. Làm như thế thịt bò mới thơm ngon mà không bị bở.

Ông Hưng thái một miếng mỏng thịt đưa cho Phượng ăn. Phượng nếm từ từ, gật gù. Bên ngoài Lăng ngồi nói chuyện cùng An, thỉnh thoảng liếc vào phía bếp nhìn Phượng. Thấy thái độ chăm chú của Phượng cậu mỉm cười thích thú.

- Rất mềm, dai, có vị bò nhưng không gây. Thỉnh thoảng cháu sang phụ bác nhé.

ông Hưng vui vẻ.

- Nhất trí thôi, bác đang không có ai để truyền nghề đây. Con bé An nhà bác thì chỉ có ăn là giỏi thôi.

- Hai người nói xấu gì con đấy. An đế vào.

An lù lù xuất hiện phía sau khiến ông Hưng và Phượng phì cười.

- Nhắc đến Tào tháo Tào Tháo xuất hiện liền.

- Thì nói xấu bà chỉ giỏi ăn thôi chứ sao.

An nguýt Phượng. - Ăn là một đặc quyền tối cao của con người mà. Phải ăn chứ không ăn thì làm sao sống được. Thôi làm gì mà cứ lọ mọ ở trong này. Ra đây..

An lôi kéo Phượng ra ngoài ngồi đối diện cùng Lăng. Lăng và Phượng mỉm cười nhìn nhau ngượng ngùng. An lấy cây ghi ta.

- Trời mưa, tự nhiên cao hứng, hát cho sung nha. Lăng hát cùng nhé.

Phượng nhìn Lăng dè bỉu. - Người như thế chắc gì đã biết hát.

Lăng khẽ cười nhếch mép. Đưa tay lấy cây đàn từ tay An. - Đưa mình.

An ngạc nhiên đưa đàn cho Lăng. Phượng bĩu môi.

- Hát được không đó. Ở đây bác còn bán quán đó. Cẩn thận hát xong khách một đi không trở lại đó nhé. Á....á..á..

Phượng kêu lên khi bị ông Hưng bạt đầu. - Lặng im

Phượng xoa đầu xuýt xoa. Khách và An trong quán vỗ tay động viên.

- Hát đi, hát đi..

Lăng cầm đàn chuyên nghiệp ngồi tựa mép bàn, tay lướt nhẹ trên dây phím. Nhạc vang lên An reo lên sung sướng.

- Bài " Quê hương Việt Nam" đúng sở thích của mình.

An đứng cạnh Lăng gật gù theo, cô nhìn Lăng ngưỡng mộ. Hai người vừa lắc đầu theo nhạc vừa mỉm cười. Lăng cất tiếng hát.

- Một ngày mới khi ánh nắng lên.

- Gió khẽ đưa trên bông lúa xanh.

- Và tình yêu trong tim có em gần bên anh.

- Dịu dàng anh đưa em qua tháng năm.

- Ở nơi đây tràn đầy mến thương.

- Gửi lời yêu lắm ôi quê hương Việt Nam.

- Mùa xuân sang muôn hoa thắm tươi.

- Khắp nơi nơi rộn ràng tiếng cười.

- Và hạ sang mang theo khát khao màu nắng mới.

- Rồi mùa thu qua cho bao ước mơ.

- Mỗi sớm chiều cùng nhìn lá rơi...

- Gửi lời yêu lắm ôi quê Hương Việt Nam.

Mọi người trong quán vỗ tay và tiến lại gần vây quanh Lăng và An. Lăng mỉm cười hất mặt kiêu căng nhìn Phượng. Phượng trố mắt ngạc nhiên.

- Òa..cũng không tồi. Cô nghĩ thầm.

Lăng mỉm cười hát tiếp.

- Yêu lắm nơi này...

An lắc lư tay chân tiếp lời đoạn sau bài hát cùng Lăng. - Cho bao nhiêu yêu thương ta trao nhau.

- Yêu lắm nơi này...Lăng gật đầu mỉm cười cùng An song ca.

- Từng ngày rộn ràng trôi qua mau.

- Yêu lắm những gì...

- Nhẹ trôi êm đềm.

- Yêu lắm nơi này...

- Cho bao nhiêu yêu thương anh trao em.

- Yêu lắm nơi này...

- Cho từng ngày rộn ràng trôi qua thêm.

- Và gửi lời yêu lắm ôi quê hương Việt Nam

Mọi người trong quán vỗ tay ầm ầm. Ông Hưng lấy bát, thìa cùng gõ hòa nhịp chung. Những vị khách vỗ tay theo nhạc và nhún nhay thích thú. Phượng cũng không thể cưỡng nổi tiết mục hòa tấu ngẫu hứng quá hay của Lăng và An. Cô vỗ tay theo và nhìn Lăng ngưỡng mộ.

An lấy mũ lưỡi trai ở bàn đội ngược lên đầu và nhảy xung quan Lăng. An tiếp lời rap.

- Ayo Việt Nam ơi.

- Sài gòn Việt Nam tôi vẫn ở đây.

- Hà Nội anh em bao nhiêu bạn bè.

- Thương lắm bao nhiêu con người tươi nụ cười bao bài ca hah.

- Hát vang chung một nhà.

- Dù đi nơi nào cũng chẳng thấy mình như xa thật xa.

- Qua bao nhiêu năm qua bao kiếp người bao nhiêu con người đã qua.

- Bao nhiêu nụ cười trẻ thơ như hoa mới nở.

- Bao nhiêu con người tắt thở.

- Bao nhiêu con người tiếp nối.

- Hạt gạo ông tôi gieo xuống đất.

- Bao nhiêu con người được nuôi nấng.

- Hơn bốn ngàn năm giờ đây ta về đây...

Mọi người vỗ tay reo hò, cổ vũ khiến cho An sung sướng. Lăng giơ ngón trỏ lên khen An. Lăng kiêu căng hất mặt nhìn Phượng vẻ đầy tự hào. Phượng cười bẽn lẽn nhìn Lăng vỗ tay khen ngợi hai người.

*****

Nhà Cô Lan trông khá giả. Trong phòng khách, mẹ chồng cô cùng chồng ngồi xem ti vi. Mẹ chồng cô chừng 65 tuổi khuôn mặt trông dữ dằn vẻ khó tính. Thấy con dâu về bà thở dài không thèm nhìn. Thầy Sử thấy vợ về đon đả.

- Em về rồi à, mau thay quần áo xuống ăn cơm.

Mẹ chồng cô Lan khẽ nguýt. Cô lan niềm nở.

- Con chào mẹ. Con xin lỗi con về hơi muộn.

Mẹ chồng Cô Lan gắt gỏng. - Vâng. Ai cũng biết cô bận rộn suốt ngày. Việc nước thì giỏi chỉ có việc sinh con thì dở thôi.

Thầy Sử nhíu mày khó chịu với mẹ. - Kìa mẹ..

Cô Lan cắn cắn môi buồn bã. Thầy Sử vẩy vẩy tay giục cô lên gác.

- Con lên gác thay quần áo.

Cô Lan vẻ mặt buồn rầu lên trên gác. Thầy Sử theo sau. Mẹ chồng cô nhìn theo thở hắt. Bà sang phòng ăn, mở chiếc lồng bàn đạy mâm cơm ra, ngồi xuống thở dài.

Trong phòng ngủ, Cô Lan đứng cạnh tủ trầm ngâm, cô vén áo định cởi nhưng dừng lại và ngồi bệt xuống giường mặt héo hon. Thầy Sử bước vào lo lắng.

- Em sao thế?

Thầy Sử ngồi bên cạnh, tay xờ vào áo cô Lan thấy ướt thì sốt sắng.

- Áo ướt hết rồi, mau thay không cảm thì sao.

Thầy Sử vội mở tủ ra lấy bộ quần áo cho vợ và giục cô. - Em thay nhanh lên.Thầy kéo cô Lan đứng dậy nhưng cô Lan kéo tay thầy ngồi xuống bên cạnh. Cô gục đầu vào vai thầy mệt mỏi. - Chỉ một lát thôi.

Cô Lan ứa nước mắt. Thầy Sử xót xa ôm vợ thật chặt vào lòng. - Em đừng nghĩ ngợi gì nhiều. Lời mẹ nói em cứ bỏ ngoài tai cho dễ sống.

Cô Lan sụt sịt. - Em xin lỗi, em vô dụng lắm đúng không?

Thầy Sử đẩy cô ra, hai tay nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

- Em không vô dụng, chỉ là chúng ta không có phúc có con mà thôi.

Cô Lan khóc thút thít. - Nhưng mà...

Thầy sử lấy tay che miệng cô. - Không nhưng gì hết. Đối với Anh có con cũng được mà không có cũng được. Chỉ cần có em là đủ rồi.

Cô Lan ôm chầm lấy chồng xúc động. - Cảm ơn anh..vì đã yêu em và bên em cho đến tận lúc này.

Thầy Sử mắng nhử. - Ngốc à, không chỉ lúc này và mãi mãi cho đến khi chúng ta về già, khi đầu bạc, răng long thì đôi tay anh vẫn nắm chặt tay em. Em nhớ rõ điều đó nhớ chưa.

Cô Lan nhìn chồng mỉm cười xúc động.

*****

Ông Hoàng ( bố Lăng) 50 tuổi, diện bộ véc đắt tiền, tay đeo đồng hồ Tourbillon memorigin đắt đỏ trông phong thái đĩnh đạc, quyết đoán và uy quyền. Ông ngồi đợi đối tác ở quán cafe trong khách sạn sang trọng. Ngồi cạnh ông là ông Sơn giám đốc công ty cũng là cánh tay phải của ông. Đứng sau lưng ông là Quất, 35 tuổi, phó giám đốc công ty, gương mặt nhìn gian xảo, đứng khúm núm quan sát. Ông Hoàng chậm dãi uống ngụm cafe rồi hỏi Quất.

- Khách sắp đến chưa?

Quất từ tốn. - Dạ, họ sắp tới rồi. Anh Nhìn về phía trước reo lên khi thấy vị khách đang đến. - Đến rồi thưa sếp.

Ông khách trông bệ vệ chừng độ tuổi với ông Hoàng bước lại gần. Ông Hoàng, ông Sơn đứng lên mỉm cười thân thiện. Ông Hoàng đưa tay ra bắt tay với đối tác.

- Chào anh, mời anh ngồi.

Cả ba người ngồi xuống ghế.Ông khách khẽ mỉm cười.

- Xin lỗi, tôi đến muộn một chút. Mời ngồi.

Quất vẫy tay ra lệnh cho nhân viên quán mang cafe đến cho khách. Ông Khách cầm cafe lên uống một ngụm rồi thong thả đặt truyện. - Như tôi đã trao đổi qua với ông Sơn. Bên tôi hiện nay đang hoàn thiện 3 khu chung cư cao cấp sắp đi vào hoàn thiện nên rất cần một đội ngũ bảo vệ chuyên nghiệp. Bên tôi dự định sẽ đấu thầu dịch vụ này để tìm nhà cung cấp tốt nhất và giá phải chăng nhất.

Ông Hoàng gật đầu tán thành. - Đó là việc rất tốt để đảm bảo yêu cầu công việc của bên anh. Anh cũng biết đấy Hoàng Lăng chúng tôi đã có tiếng tăm từ lâu, chất lượng, giá cả bao giờ cũng vượt trội hơn so với đối thủ. Nên chắc chắn bên anh sẽ được hưởng lợi tốt nếu hợp tác cùng với bên tôi.

Ông Hoàng hất hàm với ông Sơn. Ông Sơn hiểu ý đưa hồ sơ cho ông Hoàng. Ông Hoàng nhận và đưa cho đối tác. - Anh xem giúp tôi, chắc chắn anh sẽ hài lòng.

Ông Khách mở hồ sơ ra, một phong bì dầy cộp được kẹp kín đáo ở trong đó. Ông ta khẽ mỉm cười nhưng giả bộ mặt lạnh và để hồ sơ trên bàn. Ông Hoàng tinh tế quan sát nhìn ông Sơn cười đắc chí.

- Ha..ha..ha thật tình cờ làm sao? Tiếng ông Lâm vang lên

Ông Hoàng, ông Sơn, Quất và vị khách bất ngờ khi Lâm xuất hiện ở khách sạn. Ông Lâm tự tin bước lại gần, theo sau là hai tên đàn em nhìn rất dữ dằn. Ông Lâm khẽ gật đầu chào ông Hoàng rồi thản nhiên nói chuyện với đối tác của ông Hoàng.

- Chào anh, không ngờ chúng ta có duyên gặp nhau ở khách sạn thế này.

Ông Hoàng nhìn ông Lâm khó chịu. Ông Lâm vốn là đối thủ của ông trên thương trường. Vị Khách tỏ ra vui mừng đứng dậy bắt tay ông Lâm.

- Chào anh. Anh vẫn khỏe chứ?

Ông Lâm bắt tay thật chặt và tỏ ra thân thiết. - Tất nhiên rồi, tôi lúc nào cũng khỏe.

Ông Lâm ném cái nhìn giễu cợt về phía ông Hoàng. Ông Hoàng nhíu mày khó chịu hất mặt với ông Sơn. Ông Sơn vội đứng dậy xử lý.

- Xin lỗi anh Lâm, nếu anh rảnh mời anh ngồi uống nước cùng với đối tác của chúng tôi.

Ông Lâm cười gian xảo. - Ồ, cảm ơn anh. Xin lỗi vì làm phiền anh Hoàng. Tôi có chút việc ghé qua đây thôi. Thật tình cờ lại gặp vị khách quen ở đây. Hai người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi đi đây. Ông Lâm nói với vị khách. - Chúng ta gặp nhau sau nhé, đây là danh thiếp của tôi, hôm nào phải ngồi uống với nhau một chầu cho đã không say không về anh nhé.

Ông Khách nhận danh thiếp tươi cười. - Tất nhiên rồi.

Ông Lâm liếc nhìn ông Hoàng đầy mưu mô. - Chào anh Hoàng.

Ông Hoàng khẽ gật, tay với cốc nước ngấp một ngụm vẻ bình thản nhưng ánh mắt đầy khó chịu. Ông Lâm liếc nhìn Quất một cách khó hiểu rồi cười ranh mãnh đi ra ngoài. Hai tên đàn em theo sau tháp tùng. Ông Hoàng nhìn theo tức tối nhưng tỏ ra tươi cười thân thiện trước mặt khách.

- Chúng ta bàn tiếp công việc thôi.

Trước cửa khách sạn. Ông Lâm ngoái đầu vào trong nhìn ông Hoàng và vị khách đang nói chuyện thân mật thì tức tối nói với đàn em.

- Vẫn theo dõi sát sao đó chứ?

Tên đàn em cao to, bợm trợm trả lời.

- Vâng thưa đại ca.

- Nhất cử nhất động phải báo ngay cho tao biết nhớ chưa. Phải đánh vào điểm yếu chí mạng của hắn thì mới có thể hạ gục hắn một cách dễ dàng được.

- Vâng.

Nhân viên bảo vệ khách sạn đánh xe ô tô màu đen đỗ trước cửa khách sạn. Một tên đàn em liền chạy đến lái, một tên mở cửa để ông Lâm bước lên xong hắn nhanh chóng ngồi vào ghế trước. Chiếc xe rời đi. Ông Lâm ném cái nhìn hận thù vào phía trong khách sạn.

*****

Lăng đạp xe tới gần nhà Phượng. Phượng mỉm cười trêu Lăng. - Không ngờ cũng hát hay ra phết nhỉ?

Lăng cười nhạt. - Bây giờ biết thì muộn rồi nhé.

Phượng bỉu môi. - Lại được dịp lên mặt rồi. Mới khen có một tí mà làm phách.

Lăng cười giòn tan. - Ha..ha chắc ngưỡng mộ rồi đúng không? Nếu muốn đăng ký làm fan thì cứ viết đơn đi, đây sẽ nghiên cứu xem xét.

Phượng phát mạnh vai Lăng. - Ăn dưa bở nhé. Tôi đâu phải mấy em khóa dưới bị lẹo mắt đâu mà làm fan của ông. Người thì cũng thường thôi có gì đặc biệt đâu mà tưởng mình là ngôi sao thần tượng. Nhìn lại mặt hàng đi.

Lăng phanh gấp khiến Phượng bị dúi đầu vào lưng kêu toáng lên. - Đau quá!.

Lăng dừng xe, quay ra nhìn Phượng trêu trọc. - Nhìn xem, đẹp trai có, học giỏi có, đàn và hát cũng khá.. Lăng đang cười bỗng thấy chiếc ô tô đen lúc nãy vẫn bám theo khiến cậu chau mày nhưng không để Phượng biết. - Rất xứng tầm với ngôi sao thần tượng đúng không?

Phượng khẽ lườm. - Thôi đi ông, ăn dưa bở hoài không chán à.

Lăng khẽ nhìn về phía ô tô phía sau rồi đạp xe đi. - Nhà cậu gần đây đúng không?

Phượng ngó lên phía trước. - Đến rồi, nhà thứ 3 màu cam.

Lăng đạp nhanh đến trước cổng nhà Phượng. Phượng xuống xe nhìn Lăng mỉm cười. - Cảm ơn cậu, mình vào đây..Phượng nhìn Lăng bẽn lẽn. - Tạm biệt..

Lăng gật gật. - Bye..

Phượng quay mặt mỉm cười ngượng ngùng rồi mở cổng bước vào trong nhà. Lăng nhìn theo cười tủm rồi nhanh chóng đanh mặt lại. Cậu khẽ ngoái đầu, liếc nhìn ra đằng sau rồi đạp xe thật nhanh về phía trước. Chiếc ô tô tăng ga ráo riết bám theo sau. Trời tối, đường vắng, ánh đèn đường le lói hắt trên mặt đường đoạn sáng, đoạn tối trông rợn người. Tên đại ca ngồi trong xe thúc giục.

- Nhanh lên.

Tên cầm lái vừa lái vừa đáp lời. - Vâng.

Lăng chạy thẳng với tốc độ cao một đoạn rồi đột ngột rẽ phải. Chiếc xe ô tô cũng đánh bánh lái rẽ gấp theo Lăng nhưng bất ngờ không thấy Lăng đâu. Cả ba nháo nhác tìm ngó nghiêng xung quanh.

- Có thấy không? Tên đại ca hậm hực.

Một tên đàn em trả lời. - Không thấy đại ca.

Tên Đại ca vò đầu khó chịu. - Đâu rồi nhỉ, vừa ở trước mặt mà. Lái nhanh về phía trước xem.

Tên cầm lái tăng ga tiến về phía trước, vừa lái vừa ngó xung quanh. Bất thình lình Lăng từ trong ngách phi ra cắt ngang phía trước xe ô tô một đoạn khiến cả bọn trợn mắt kinh ngạc. Tên đại ca hét lên

- Cẩn thận.

Tên lái xe kinh hãi phanh kít xe lại. Cả bọn đầu đập về phía trước kêu oai oái, nhìn Lăng chừng chừng. Lăng vứt xe ra đường hùng hổ lao đến, ánh mắt đỏ ngàu tức tối, hai tay đập mạnh xuống đầu xe hét lên giận dữ.

- Xuống xe...

Ngày đăng: 12/10/2016
Người đăng: Luu Nam Ngoc
Đăng bài
Bạn thích truyện này?