Gửi bài:

Chương 32

Bên ngoài Trường, Trang đứng ghé tai vào trong nghe ngóng, thấy họ nói chuyện một hồi mà không có gì bất thường nên yên tâm định về thì bất ngờ nghe tiếng chị lao công nhắc đến chiếc áo đồng phục của An. Hai người dựng tóc gáy, khựng người lại run rẩy. - Tại sao chị ấy lại nhắc đến chiếc áo? Trang nhìn Trường lo lắng. Chị lao công sau một hồi hàn huyên thấy chiếc áo An mặc có biểu tượng quen quen. Chị nhìn chằm chằm vào chiếc áo rồi sực nhớ ra và nói cho mọi người biết chiếc áo chị nhặt được ở hiện trường vụ tai nạn. Lúc đầu chị hỏi An có phải là cô đánh rơi nhưng An lắc đầu. Lăng nghe chợt nghĩ ngay đó có thể là chiếc áo của người gây tai nạn bỏ chốn. Suy đoán của cậu liền được An đồng tình. Bên ngoài Trường, Trang nghe vậy ngồi thụp xuống đất chân đập tay run, ánh mắt hoảng loạn nhìn nhau. Lăng trong lòng có tia hy vọng khi sự nghi ngờ của cậu có chút manh mối. Cậu nhất định sẽ tìm ra kẻ đó.

Ở ngoài cầu thang bộ, lúc này Nga vẫn đứng như trời trồng chưa thể tiêu hóa được những gì Phượng vừa nói. - Lăng sẽ ở bên cạnh mình? Là thật sao? Nga nhìn Phượng ánh mắt nghi hoặc khiến gương mặt Phượng trở nên lúng túng. - Cậu định bố thí tình cảm cho mình sao? Cậu nghĩ Lăng là gì? Là đồ vật có thể trao qua đổi lại đẩy về bên này bên kia sao? Cậu thấy mình đáng thương lắm hả? Nga nhìn Phượng tức giận. Lời nói sâu cay của Nga càng khiến Phượng đau lòng.

- Không phải thế! Chỉ là...mình hy vọng mang đến cho bạn niềm hạnh phúc thực sự. Phượng khó nhọc cất lời khổ tâm.

- Mình muốn lắm, rất muốn điều đó mà liệu có được không? Hạnh phúc thật sự đấy?

Phượng đứng hình trước câu hỏi đó của Nga, cô cảm nhận được sự thống khổ của Nga, ý tốt của cô vô tình càng làm tổn thương Nga nhiều hơn. Nga cau mặt, khẽ đẩy Phượng rồi bước ra ngoài. Phượng đứng bần thần vài giây rồi chạy theo khi sực nhớ chiếc túi cháo vẫn đang cầm trên tay. Cô dúi vào tay Nga rồi nói. - Mình về đây, đưa cho bác giúp mình. Phượng không chờ Nga đồng ý mà nói xong liền đi một mạch ra ngoài. Nga chút ngỡ ngàng nhưng ánh mắt có phần dịu đi nên nhìn túi cháo rồi bước về phòng dưỡng bệnh của mẹ. Cách phòng chừng mươi bước cô dừng lại kinh ngạc khi thấy Trường, Trang thẫn thờ rời khỏi đó. Ánh mắt cô nhích lên ngạc nhiên định mở miệng gọi nhưng lại thôi khi nghĩ tới Trang thường xuyên o ép cô nên thôi. Cô nhìn bọn họ rời đi có chút khó hiểu nhưng không để tâm nên bước về phòng mẹ.

- Bây giờ chiếc áo ở đâu? Lăng nhìn chị lao công vẻ sốt ruột.

- Chị để ở nhà.

- Vậy hay quá, chị cho em mượn chiếc áo đó nhé. Lăng hơn hở.

- Được thôi. Chị lao công vui vẻ nhìn Lăng rồi nhìn bà Hoa. - Chị dưỡng bệnh cho khỏe, em về đây, hôm khác em ghé thăm nhé.

- Ừ. Cảm ơn cô. Bà Hoa khẽ mỉm cười rồi liền nằm lại xuống vì cơ thể thấm mệt.

- Cậu ở lại nhé. Lăng nhắc nhở An rồi cùng chị lao công bước ra ngoài. Nga vừa vào thấy Lăng và chị lao công đi ra ngạc nhiên. - Cậu và chị về ạ?

- Chị về nhé, em chịu khó chăm mẹ nha.

- Vâng. Em cảm ơn!

- Mình có việc về trước nhé, mai mình qua sau.

- Ừ. Nga nghe Lăng nói quay lại thì gương mặt giãn ra, miệng khẽ nhoẻn cười. Nga vẫn lưu luyến nhìn ra ngoài khi Lăng đã rời khỏi phòng. An thấy thế liền lên tiếng giải thích. - Lăng đi theo chị ấy để lấy bằng chứng đó.

- Bằng chứng? Nga nhìn An kinh ngạc. An thao thao kể lại mọi chuyện cho Nga nghe. Nga vừa nghe, ánh mắt thoáng hy vọng có thể bắt được thủ phạm để bắt chúng đền tội, hơn nữa còn bắt chúng bồi thường chi phí điều trị và tổn thương cho mẹ. Cô nhìn mẹ ánh mắt lờ đi mệt mỏi như muốn ngủ nên liền đánh tiếng gọi mẹ. - Cháo đây mẹ, mẹ ăn chút rồi ngủ ạ.

- Ừ. Bà Hoa liền gắng gượng mở mắt ra, nhìn Nga múc cháo ra bát với những chiếc quẩy được cắt nhỏ xíu trộn đều khiến bà thấy chảy nước miếng. - Con mua hả? Nga chút dừng lại vài giây ánh mắt phân vân nhìn bát cháo rồi nhìn mẹ trả lời. - Phượng mua.

- Bà ấy đâu. An mau miệng hỏi.

- Cậu ấy có việc nên về trước rồi.

- Vậy hả?

- Vâng. Nga trả lời mẹ rồi quay sang nhìn An giục.- Tối rồi, bà về đi không bác lại lo.

- Không sao, mình ở lại một lát nữa rồi về cũng được.

Nga khóe miệng khẽ nhoẻn cười nhìn An, cô mở hộp cháo, đút từ từ từng muỗng cho mẹ. Bà Hoa ăn một cách khổ sở từng chút một. An bên cạnh lóng ngóng không biết giúp sao, cô liền đến bàn rót chén nước chầu chực bên cạnh. Đợi Nga đút xong một miếng liền ghé chiếc cốc vào miệng bà để bà hớp ngụm nước tránh nghẹn. Bà Hoa nhìn hai đứa ánh mắt vui vẻ.

***

Trường, Trang ra nhà xe chân tay run rẩy. - Làm sao bây giờ? Trang nắm tay Trường lo lắng. - Không sao đâu. Trường nắm tay cô động viên. - Dù có chiếc áo đó thì cũng đâu thể biết được chúng ta làm đâu.

- Nhưng mà...

- Dù có xác nhận được tai nạn la do học sinh trong trường làm nhưng đâu thể khẳng định là chúng ta đúng không. Có ai đến từng nhà khám xem học sinh nào mất áo?

- Mình chỉ lo là...Trang định nói về chiếc áo đồng phục đặc biệt của cô, bởi gia đình cô có điều kiện nên không đặt may sẵn theo công ty may mặc liên kết với trường mà cô đặt ở ngoài, trên mác có ghi tên công ty sản xuất rất nổi tiếng. Chất liệu vải áo cô cũng là loại vải ngoại xịn nên sợ có sơ suất gì sẽ dễ bị lộ hơn. Định bụng nói sự lo lắng cho Trường nhưng chưa kịp mở miệng thì Phượng trước cửa bệnh viện bước ra khiến cô cuống cuồng giục Trường. - Đi thôi. Trường nhìn theo ánh mắt hoảng loạn của Trang thì hiểu ý nên hai người mau chóng lên xe rời đi. Phượng không để ý vì khi cô bước đi vài bước thì thấy Lăng cùng chị lao công đi hướng ngược lại. Cô định bụng tránh mặt nhưng chưa kịp làm gì thì Lăng đã phát hiện ra cô. - Ủa? Lăng nhìn cô từ đầu đến chân không thấy túi cháo đâu nên hỏi.- Sao bảo mua cháo cho bác mà?

- Em chào chị. Phượng khẽ gật đầu chào chị lao công mà không trả lời Lăng khiến cậu hơi hẫng hụt. - Chị về ạ?

- Ừ. Chị Lao công trả lời cô rồi mỉm cười bước đi.

- Ờ...đưa cho Nga rồi. Cậu ra đây làm gì?

- Theo chị ấy.

- Làm gì? Phượng ngạc nhiên.

- Muốn biết thì theo mình. Lăng không trả lời Phượng mà ôm vai cô đẩy đi. Phượng tò mò khựng người lại nhìn Lăng để hỏi cho rõ nhưng Lăng không để cô làm điều đó mà cứ đẩy cô đi ra nhà xe. Trên đường đến nhà chị lao công Phượng được Lăng kể rõ sự tình. Hai người cầm chiếc áo từ nhà chị lao công ra ngoài đường khi thành phố đã lên đèn. Hai người đứng dưới bóng đèn nê ông chăm chú quan sát tỉ mỉ chiếc áo. - Cái này là áo con gái mà, có đúng của người gây tai nạn không?

- Chắc chắn. Lăng tự tin khẳng định.

- Nhỡ người đi đường làm rơi thì sao? Phượng nghi ngờ.

- Khả năng đó không cao. Cậu còn nhớ hình dáng hai kẻ gây tai nạn không?

Phượng nhăn trán suy nghĩ, lúc đó vì trời tối, lại gặp sương mù nên nhìn không rõ lắm, nhưng thoáng qua cô cũng đoán đó là thanh niên chừng tuổi cô thôi. - Tầm tuổi mình hoặc hơn chút.

- Vậy là khả năng người đó đang học trung học hoặc đại học đúng không?

- Ừ. Nhưng tối quá nhìn chưa chắc đã chính xác. Lăng không bình luận về câu nói của Phượng mà chăm chú quan sát chất liệu áo rồi kiểm tra mác áo. - Là vải nhập, không phải công ty may đồng phục của trường mình. Lăng nói giọng phấn khởi.

- Là sao? Phượng tò mò nhìn theo.

- Ngốc ạ. Lăng khẽ cốc vào trán cô khiến Phượng hơi nhăn lại vì đau, ánh mắt dỗi hờn nhìn Lăng khiến cậu cảm thấy hối lỗi xoa trán an ủi. - Cậu nhìn nè. Lăng chỉ vào chiếc mác, ở đây có ghi tên công ty sản xuất, không phải là công ty chuyên may đồng phục cho trường mình. Nếu vậy số lượng chiếc áo này chỉ có giới hạn thôi. Chúng ta sẽ không phải điều tra cả nghìn học sinh ở trường để biết ai là chủ nhân thật sự của cái áo này mà chỉ cần đến công ty đó để hỏi xem với size áo này, chất liệu vải này ai đặt là biết chủ nhân ngay mà.

- À!..Phượng thấy ngộ ra lý lẽ của Lăng. Biểu hiện ngây ngô của Phượng khiến Lăng thấy buồn cười. - Đi thôi. Lăng nắm tay cô kéo đi khiến Phượng thoáng ngỡ ngàng. - Đi đâu?

- Đến công ty này còn gì.

- Sao cậu biết địa chỉ?

- Google. Lăng vừa nói vừa giơ điện thoại mà cậu đã kịp check tên công ty đó xong. - May là công ty này mở cửa đến 9h tối, đến đó mất tầm ba mươi phút thôi. Lăng nhìn đồng hồ rồi hồn nhiên nắm tay cô đưa đi mà không để tâm tới gương mặt có phần tư lự của cô. Mặc dù muốn tránh xa Lăng một chút nhưng càng cố xa thì luôn có lý do nào đó xuất hiện để hai người lại có cơ hội gần nhau hơn. Phải làm sao đây mới tốt cho cả ba. Phượng nhìn Lăng âu sầu, cô dừng lại không bước tiếp mà lấy điện thoại từ tay Lăng nhìn một cách chăm chú, miệng lẩm bẩm để ghi nhớ thông tin ghi trên đó khiến Lăng ngạc nhiên. - Gì vậy?

- Để mình đến đó hòi dò cho, cậu về bệnh viện đi, đã hứa là thay mình chăm sóc bác ấy rồi còn gì. Bây giờ cậu ở đây thì chăm bác kiểu gì.

- Bác ấy có Nga, An rồi, mình cũng đã bảo mai học xong mình đến đó mà. Yên tâm đi.

- Không được. Bác ấy nằm trên giường không cử động được, lỡ cần người nâng đỡ sao hai bà ấy có thể làm. Cậu đến đo đi. Phượng vừa nói vừa đẩy Lăng như đuổi tà khiến gương mặt cậu đanh lại giọng hơi cáu. - Sao lại đuổi mình như vậy? Muốn mình đến đó lắm sao?

- Gì? Phượng bối rối trước câu hỏi của Lăng. - Tất..tất nhiên rồi, không phải cậu đã hứa..

- Tất nhiên mình nhớ, đã hứa thì không nuốt lời. Nhưng mình đến đó chăm bác chứ không phải...Lăng định nói điều gì đó song dừng lại lấp lửng vẻ bất mãn khiến Phượng thoáng giật mình. - Đi thôi, nếu cần xong việc mình sẽ qua đó liền. Lăng vẻ mặt cáu kỉnh, chân đạp gót giầy mạnh mẽ xuống mặt đường bước đi khiến Phượng cảm nhận được sự khó chịu trong lòng cậu nên không cản nữa mà đành đi theo.

***

Trang, Trường, Tiến, Thanh ngồi với nhau trong quán café, mọi người vừa ngồi vừa nói chuyện rôm rả. Tiến mập khoác vai Thanh nháy nháy mắt nhìn Trường. - Tối nay thời tiết đẹp thế này không đua thì phí quá nhỉ? Hay làm một vòng cho đỡ ngứa ngáy? Lời nói của Tiến khiến Trang hơi giật mình nên ngừng uống ly chà chanh và để nó xuống bàn. - Thôi ông ơi! Bố tôi dạo này kinh lắm, chả hiểu sao đợt này lại ở nhà suốt mà không đi công tác. Ông ấy tai mắt khắp nơi nên đợt này tôi ngủ đông thôi. Lời nói của Trang khiến sự hứng khởi của Tiến giảm xuống tận đáy. Tiến biết nếu Trang không đi thì Trường chắc chắn cũng sẽ không đi nhưng vẫn lên tiếng rủ rê. - Còn ông?

- Chịu thôi. Trường lắc đầu nhìn tiến rồi đưa mắt nhìn Trang. - Bố tôi cũng đang trở chứng lắm, không dám vượt mặt ông ấy đợt này đâu, chịu khó ở ẩn vài tuần thôi.

- Vãi lúa với ông bà này. Thanh bĩu môi lên tiếng mỉa mai hai người. - Ngoan hiền đột xuất thế khiến nổi hết cả da gà. Muốn lấy bằng khen hả? Ha...ha...ha...Thanh, Tiến cười ngặt nghẽo khiến Trang, Trường trong lòng bực lắm nhưng cố nhẫn nhịn. - Thôi để ra trường mình xả láng một trận. Chuyện tôi và ông Trường đua xe ông bà đừng có mà nhắc gì trước mặt mọi người nhất là bố tôi. Ông ấy mà đánh hơi được là tôi tiêu đời đó. Hai người cố giữ mồm cho tôi. Trang giọng vừa năn nỉ vừa uy hiếp khiến Tiến, Thanh nhìn nhau nhún vai ngạc nhiên. Hai người không thể hiểu được nội tình của sự việc. Trang gặp bọn họ cũng ngầm ngăn chặn họ để họ không tiết lộ vụ đua xe ra ngoài. Cô sợ với cái mồm toang toác của Tiến và Thanh mà lỡ đến tai bọn Phượng thì nguy to. Về phần chiếc áo cô có chút yên tâm hơn khi đã điện đến công ty may mặc kia để dặn dò không được tiết lộ thông tin khách hàng của cô. Vì là khách vip nên tất nhiên yêu cầu của khách được công ty liền đáp ứng. Trang trong lòng có phần thở phào nên uống nước một cách sảng khoái.

***

Thật không may cho Lăng, Phượng hai người dù nói khéo đến cầu xin nhân viên công ty đó đều không được tiết lộ danh tính của những bạn trường cô may đồng phục ở đây. Hai người thất vọng ra về mà cảm thấy trong lòng bực bội. - Họ không cho thì phải làm thế nào đây?

- Sẽ có cách thôi. Lăng nhìn cô giọng rất tự tin.

- Bằng cách nào?

- Từ từ rồi nghĩ ra. Cậu đói không? Lăng thấy trong ruột rỗng tuếch và đói cồn cào nên muốn rủ cô đi ăn. Nghe Lăng nói thế cô cũng thấy miệng chảy nước miếng nhưng nhìn Lăng lại nghĩ đến Nga nên đành từ chối. - Cậu đi ăn đi, mình về có việc đã.

- Đi đâu?

Phượng chút lúng túng vì chưa kịp nghĩ ra lý do, chợt có tin nhắn của cô Xuân thì mừng rỡ. - Đến chỗ cô Xuân.

- Ừ. Lăng biết là Phượng thường xuyên đến đó để luyện tập nên đồng tình. -Vậy đi thôi.

- Sao? Phượng hơi ngố tàu khi không hiểu được ý tốt của cậu.

- Mình đưa đến đó còn gì.

- Thôi..không cần đâu, mình tự đi được mà.

- Taxi hay xe bus? Lăng giọng hài hước.

- Grab. Phượng vừa nói vùa quơ tay vào nhau ngụ ý ngồi grab để được ôm người lái xe miễn phí khiến Lăng đanh mặt lại ghen tuông. Trời tối không thể để Phượng đi grab một mình nên kiên quyết giục cô.- lên xe đi.

- Sao lại lên xe cậu? Mình nói đi grab cơ mà.

- Grab đây còn gì. Đi xe miễn phí, được ôm miễn thích quá xá.

- Xời!..không thích..Ối!..Phượng chưa nói hết câu thì bị Lăng túm ấn lên xe rồi đạp rời đi. Cậu còn kéo tay cô đặt vào eo mình khiến Phượng ngượng ngùng định bỏ tay ra nhưng lại bị Lăng giữ chặt. Lăng chỉ dùng một tay để lái xe. - Thích chứ!

- Miễn phí nên dùng tạm cũng được. Phượng thấy đôi má mình đỏ bừng khi hơi bàn tay ấm áp của Lăng truyền vào tay cô, cảm giác ấm áp từ bàn tay chạy thẳng đến tim khiến cô thực sự không muốn buông ra, bàn tay khác của cô bướng bỉnh tự ý vòng qua eo cậu và nắm chặt lấy. Lăng thấy hai bàn tay cô đã ôm chặt lấy eo mình thì cười thích thú mới yên tâm buông tay cô ra để cầm lái. - Thích quá còn giả bộ. Lăng cười cợt Phượng khiến cô vừa xấu hổ vừa giận nên véo eo cậu khiến Lăng đau điếng nên la lên. - Đau.

- Tự nguyện còn kêu gì.

- Phải rồi. Tự nguyện. Lăng cười sảng khoái, chợt cậu nhớ tới điều gì đó nên gương mặt trầm tư hẳn, suy nghĩ vài giây cậu hơi nghiêng đầu về phía Phượng lên tiếng giọng nừa đùa nửa ẩn ý. - Cậu nhớ lấy, eo của mình chỉ để dành cho cậu ôm thôi đó.

- Gì? Phượng đơ người trước câu nói đó của Lăng. - Kinh, nghe như là một đặc ân nhỉ.

- Chính xác đó là một đặc ân còn gì.

- Xời! Phượng bĩu môi chế diễu. Trong lòng cô thật sự rất vui trước câu nói đó. Là chỉ dành cho riêng cô thôi, không ai khác, là ý đó chứ gì. Sao lại làm cho tim người ta tan chảy vậy chứ. Phượng thấy vui lắm nhưng cũng buồn lắm, cảm giác này sẽ kéo dài được bao lâu. - Mình xin lỗi, chỉ lúc này thôi mình giữ Lăng bên mình được không? Chỉ lúc này thôi cho mình được gần cậu ấy thêm chút nữa. Mình sẽ không tham lam nữa đâu. Phượng tự nhủ với lòng mình khi nghĩ tới Nga. Cô đã hứa sẽ để Lăng gần Nga, nhưng hiện tại cô thấy mình thật ích kỷ, thật sự rất có lỗi.

***

Ở bệnh viện bà Hoa, Nga, An ngỡ ngàng khi bác sỹ vào thông báo đổi sang phòng vip. - Bác sỹ chắc có hiểu lầm gì rồi. Chúng tôi đâu có đăng ký đâu ạ. Bà Hoa giọng thều thào cố nói với bác sỹ khi họ đang thực hiện các thao tác tháo thiết bị.

- Không nhầm đâu ạ, ông Hoàng người bảo hộ cho bà đã ký đóng viện phí và ký ở đây hết ạ. Cô ý tá đưa tờ giấy cho bà xem.

- Ông Hoàng ư? Bà Hoa ngạc nhiên.

- Là bố Lăng. An reo lên nhìn Nga. Hai người nhìn bà Hoa cười rạng rỡ trong khi bà Hoa trong lòng vô cùng áy náy. Bà Hoa được bác sỹ chuyển sang phòng vip vô cùng sang trọng, phòng chỉ có mình bà nằm, trong phòng có đầy đủ tiện nghi từ ti vi, tủ lạnh, phòng thay đồ, giường ngủ cho người nhà khiến An, Nga vô cùng kinh ngạc và thích thú. - Phòng vip có khác, chất ghê.

- Chắc đắt lắm đây. Nga nhìn mẹ lo lắng. Cô biết mẹ không muốn mang ơn người khác nên sẽ chẳng thoái mái mà nằm ở phòng này. - Con..con mau gọi Lăng, bảo cậu ấy đổi lại cho mẹ đi. Mẹ nằm ở phòng này thật không thoải mái chút nào. Các bác sỹ nghe bà Hoa thấy thế khẽ nhìn nhau cười mỉm. Họ chưa thấy khách nào nằm phòng vip mà khổ sở như bà Hoa. - Bác sỹ, xin cho tôi trở lại phòng cũ đi ạ. Bà Hoa nhìn họ năn nỉ. Cô y tá lúc nãy lên tiếng. - Bác cứ yên tâm điều trị, sức khỏe là quan trọng nhất đừng để tâm đến thứ khác. Cô y tá nói xong cùng nhóm bác sỹ đi ra ngoài.

- Họ nói phải đó bác, nhà Lăng có ý tốt bác nhận đi, cháu thấy ở phòng này thật thoải mái, Nga ở đây chăm bác cũng có chỗ ngủ đàng hoàng. An động viên khiến bà Hoa hơi chùn xuống. - Nhưng mà...như thế thì làm phiền người ta quá, tiền chứ có phải giấy đâu con. Bà nhìn Nga giục. - Gọi Lăng đi con.

- Vâng. Nga cầm máy định bấm cho Lăng thì bất ngờ cánh cửa phòng mở ra, mọi người sửng sốt khi nhìn thấy hai thanh niên to cao lực lưỡng, mặc áo đen, đeo kính đen bước vào. Nga, An kinh hãi giật mình ra sau vài bước. An nhìn họ giọng run rẩy lắp bắc. - Hai anh...hai anh hỏi ai ạ?

- Bà Hoa. Người thanh niên nói to, giọng như côn đồ khiến ba người giật mình, An vã mồ hôi tưởng bọn đòi nợ đến nên chạy lại gần bà Hoa run rẩy nói thầm vào tai bà Hoa. - Bác nợ họ tiền hả?

- Không! Bà Hoa lo lắng nhìn An rồi nhìn họ. - Tôi...tôi đây.. có...có chuyện gì vậy? Giọng bà run lạc hẳn đi, ánh mắt bà trợn lên kinh hãi khi họ bỏ kính xuống và lại gần, gương mặt dữ dằn khiến Nga tưởng họ định làm gì mẹ mình nên chạy lại gần mẹ giang tay ra lớn tiếng.- Các người tìm mẹ tôi có chuyện gì? Chúng tôi đâu có nợ nần gì mấy....

- Dạ chào bà. Hai thanh niên bất ngờ lễ phép cúi đầu chào bà Hoa. Cách chào giống tư thế của con nhà võ khiến mọi người vừa sợ hãi vừa buồn cười. - Chúng tôi là người của ông Hoàng được cử đến để chăm sóc bà. Nếu bà cần gì xin cứ sai bảo.

- Mấy anh là do bác Hoàng cử đến ạ? An vẫn chưa tin được nên hỏi lại. Nhìn họ gật đầu xác nhận khiến cô ngồi vật xuống sàn thở phào. - Trời! Vậy mà làm bọn em đứng tim, suýt nữa là ngất rồi. Nga và bà Hoa sau những phút bị dọa chết khiếp thì cũng thấy tim đập trở lại. - Không cần phải phiền các cháu vậy đâu. Các cháu về bảo ông Hoàng là cô cảm ơn ông ấy nhiều lắm. Ở đây cô và con gái tự lo được. Các cháu về đi.

- Cô thông cảm, bọn cháu nhận lệnh phải chăm cô 24/24 nên không rời vị trí được ạ. Chúng cháu sẽ đứng ở ngoài phòng, cô cần gì xin cứ gọi. Hai người nói xong liền đi ra mà không cần sự đồng ý của bà Hoa. Bà Hoa cảm thấy không thoải mái nhận nhiều ơn huệ của ông Hoàng nên liền giục Nga. - Mau mọi cho Lăng đến gặp mẹ.

- Vâng. Nga vội bấm máy cho Lăng.

Lúc này Lăng, Phượng vừa tới trung tâm dạy nấu ăn của cô Xuân. - Cậu về đi. Phượng xuống xe rồi giục Lăng.

- Mấy giờ về?

- Không biết, học thì không biết lúc nào về đâu.

- Hay ở đây chờ cậu nhỉ?

- Không được, về đi.

- Mình đói quá cậu nấu gì nhanh nhanh cho mình ăn được không?

- Bây giờ hả?

- Ừ.

- Đằng nào cậu chả thực tập nấu đúng không? Hôm nay định nấu món gì đó?

- Cũng chưa biết nữa.

- Đến học nấu mà không lên thực đơn hả?

- Ừ.

- Học kiểu này chắc thua quá nhỉ?

- Ừ. Phải đó. Phượng khẽ lườm Lăng khi cậu trù ẻo cô. - Đã thế cho cậu nhịn luôn.

- Không phải thế chứ. Lăng sợ Phượng đuổi mình về nên dắt xe vào trong, đi được vài bước cậu dừng lại khi có chuông điện thoại. Cậu nhìn màn hình hiện tên người gọi, lông mày chau lại nghĩ ngợi gì đó mà không nghe khiến Phượng tò mò nhìn vào máy. - Nghe đi.

- Ừ. Lăng vẻ mặt lúng túng liền bắt máy. - Mình đây...sao? Ờ..lúc nữa...được. Lăng cúp máy ánh mắt vẫn nhìn điện thoại tư lự. - Bác có chuyện gì hả? Phượng lo lắng.

- Không..bác ấy được chuyển sang phòng vip.

- Thế thì thích quá! Nhưng tốn kém chắc bác ấy không thích đâu. Tính bác ấy tiết kiệm mà. Phượng như hiểu được suy nghĩ của bà Hoa nên giải thích.

- Bố mình còn cử hai anh đến chăm nữa nên chắc bác ấy thất bất tiện.

- Hai anh ư? Phượng nheo mắt nghĩ ngợi khi mường tượng ra hai anh lực lưỡng hầm hố chắc dọa bác ấy một phen khiếp đảm. Cô nghĩ đến thế nên bật cười khiến Lăng tò mò. - Gì mà cười?

- Không có gì. Cậu về đi, chắc bác ấy có chuyện mới gọi. Lăng nhìn cô vẻ mặt tiếc nuối. - Thế là phải vác bụng đói về hả? Giọng Lăng nửa thảm nửa nũng nịu làm cô thấy tức cười. - Để lần khác mình nấu cho.

- Không thích, muốn ăn bây giờ cơ. Dù gì cũng có hai anh ở đó rồi mà, chắc không cần mình đâu nhỉ? Cậu giữ mình ở lại đi. Lời nói vô tư như đứa trẻ của Lăng khiến cô thấy lòng quặn thắt. Cô rất muốn giữ cậu nhưng có người còn cần cậu ấy hơn. - Thôi ông về đi, hôm sau sẽ nấu cho mà.

- Không giữ mình hả? Lăng nhìn Phượng thất vọng, ánh mắt trách móc.

- Không giữ. Đã hứa là chăm thay người ta mà lại. Đi đi.

- Hối hận đó nhé. Lăng mặt giận dỗi.

- Gì chứ? Phượng thấy tim nhoi nhói đau, cô thoáng nghĩ tới điều tồi tệ nhưng lại tự thân xua đuổi ý nghĩ không hay đó ra khỏi đầu. - Hối hận vì bỏ đói cậu hả? Cô cười gượng gạo.

- Ừ. Nghe giọng nói ỉu xìu của Lăng khiến cô thấy bứt rứt nghĩ ngợi giây lát rồi nói. - Sẽ phần cậu.

- Phần gì? Ánh mắt Lăng sáng rực. - Món ăn tối nay làm sẽ phần cậu được chưa.

- Nghe tạm được, thế đành nhịn đói chờ cậu làm vậy. Lăng mặt hớn hở nhìn cô căn dặn. - Khi nào về thì alo mình đến đón đi. Về muộn không hay chút nào đâu. Lăng khẽ rùng mình khi nhớ tới tai nạn hôm trước khi cô suýt bị đâm.

- Không sao đâu, mình sẽ gọi bố đến đón.

- Vậy thì được rồi. Mình đi đây.

- Bye. Phượng chờ Lăng đi khuất mới bước vào trong nhà. Bên trong cô Xuân đang hì hục trang trí trên các món ăn mới của mình. - Em chào cô.

- Đến rồi hả? Cô Xuân không ngẩng mặt lên nhìn Phượng mà lên tiếng đáp lại, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn xuống đĩa thức ăn trước mặt. - Nên cho ít sốt điểm hay cành rau ta? Phượng thấy cô đăm chiêu nghĩ ngợi nên cũng ngó xuống quan sát. - Thử cả hai xem cô. Cô ngắt lá mùi từ đĩa rau bên cạnh, miết nó cho phẳng rồi để lên đĩa cạnh chấm sốt đỏ được cô chấm trên đĩa. - Ừ..nhìn có vẻ lạ mắt đó.

- Hôm nay có ý tưởng gì đây? Cô Xuân nhìn cô thăm dò.

- Em chưa biết, chắc có lẽ...Phượng nghĩ đến bà Hoa khi ở bệnh viện thèm ăn cháo quẩy nên mắt cô hơi sáng lên. - Cô hướng dẫn em nấu món cháo hoặc soup gì mà tốt cho sức khỏe người bệnh lại dễ tiêu hóa được không ạ?

- Sao lại nghĩ đến cháo và soup?

- Tại em có bác đang điều trị ở viện, em muốn nấu món gì đó thật ngon để bác ấy tẩm bổ. Cô giúp em nhé.

- Nhắc đến soup tự nhiên cô thèm món soup Ozoni nhật bản, lâu lắm rồi cô chưa thưởng thức lại món đó. Món đó cũng rất tốt cho người bệnh. Hay làm món đó đi.

- Soup Ozoni? Phượng nhớ trước đây đã từng nghe cô Xuân nói qua về món đó.

- Phải. Cô Xuân vủi vẻ mở tủ lấy nguyên liệu để lên bàn, vừa nhặt nguyên liệu cô vừa thao thao giải thích về món ăn cho Phượng nghe.- Ozoni là món súp chào năm mới rất nổi tiếng của người Nhật. Mỗi vùng, thậm chí mỗi gia đình người Nhật lại có cách nấu món súp Ozoni rất khác nhau nhưng nguyên liệu chính vẫn là bánh nếp omochi, tảo biển, đậu hũ, rau xanh, khoai, thịt gà, vài lát cá ngừ khô được bào mỏng kèm theo nấm, rau củ sẽ cực kỳ ngon, bổ và đẹp mắt nữa. Phượng đang đói lại nghe cô nói về món đó càng háo hức. Cô Xuân cầm miếng tảo biển đưa cho Phượng. - Loại tảo biển này là nguyên liệu cự kỳ đặc biệt để nấu món soup này. Em rửa rồi đun lên.

- Vâng. Phượng rửa sạch, cho vào nồi, đổ nước vừa phải rồi bật bếp. - Bao lâu thì vớt ra cô?

- Đến khi chuyển màu xanh.

- Vâng.

Cô Xuân thực hiện nấu nướng một cách thuần thục, Phượng đứng cạnh phụ tỉa rau, thái đậu hũ, khoai..vừa làm vừa quan sát học hỏi. Cũng phải mất chừng ba mươi phút mới hoàn thành xong món ăn này, mùi hương thơm phức bay ra khiến bụng cô cồn cào. - Em thử đi.

- Em được nếm trước ạ? Phượng hớn hở liền dùng thìa múc súp khẽ đưa vào miệng nhấm nhấm rồi nghĩ ngợi.

- Thấy sao?

- Rất tuyệt ạ!

Cô Xuân cười mãn nguyện. - Để em nấu thử được không?

- Được chứ.

- Em có thể thử một số loại rau, củ, nấm khác được không?

- Thử xem.

Được sự đồng ý của cô, Phượng hí hửng nhìn đống rau trên bàn để phối vào món ăn. Nãy cô Xuân dùng cải trắng, cà rốt nhưng cô muốn đổi bằng súp lơ, bí ngô và một số loại nấm khác để tạo hương vị khác. Cô Xuân nhìn Phượng lựa chọn gương mặt không có phản ứng gì khiến cô hơi lo lắng. - Liệu có ổn không ạ?

- Phải thử mới biết được chứ.

- Vâng.

- Nấu ăn là sáng tạo, em cứ thỏa sức.

- Vâng. Phượng nghe cô nói vậy bớt lo lắng mà chuyên tâm vào nấu. Cô nhớ các bước của cô vừa làm nên làm theo. Vừa làm cô vừa nghĩ sẽ dành món ăn này cho mẹ Nga và Lăng nên làm một cách cẩn thận và tỉ mỉ.

Lăng đến trước cửa phòng bà Hoa thì thấy hai vệ sĩ của bố đang đứng một cách nghiêm túc tại đó. Nhìn thấy cậu họ khẽ gật đầu, cậu cũng gật đầu chào lại hai người rồi nhanh đi vào phòng. Nhìn thấy cậu bà Hoa mừng quýnh. - Con đây rồi, mau gọi cho bố bảo họ về đi, tiện thể đổi lại phòng cho bác. Bác nằm ở đây thấy bất tiện lắm con.

- Không sao đâu bác, một chút thành ý của bố con mong bác nhận ạ, tính bố con đã quyết không ai gạt được đâu. Lăng nhìn bà cười hiền.

- Con ngại nói để bác nói. Mau bấm cho bố con giùm bác. Bà Hoa khẽ ngẩng cổ lên để giục Lăng, do hơi quá sức nên đau lại nằm xuống giường. Nga thấy thế liền đỡ mẹ. - Cẩn thận mẹ.

- Cháu thấy ở đây được đó, nhìn hai người đứng ngoài kia cảm giác như nằm phòng tổng thống ý bác nhỉ! Thích ghê ạ! An vui mừng nói với bà Hoa.

- Bất tiện lắm cháu. Cho bác nói chuyện với bố cháu đi. Bà Hoa nhìn Lăng năn nỉ nên cậu đành thuận chiều bấm cho bố và đưa lại điện thoại cho bà Hoa nghe. Bà Hoa cảm ơn ông Hoàng và rất khéo để từ chối sự giúp đỡ của ông nhưng cuối cùng bà cũng không thể thuyết phục được ông Hoàng đổi ý nên đành thuận theo. Bà nhìn Lăng áy náy rồi đưa điện thoại lại cho cậu. - Thật làm phiền bố con con quá!

- Dạ không có gì đâu bác. Bố con cũng muốn làm thế để giúp Nga yên tâm học tập thôi. Nếu không có người thay, Nga không thể yên tâm đến lớp được. Bác đừng suy nghĩ nhiều quá. Lời nói của Lăng làm bà Hoa và Nga cảm động đến rơi lệ. Nga không nghĩ mình lại được ông Hoàng và Lăng quan tâm vậy nên trong lòng càng hy vọng cô sẽ có cơ hội gần cậu hơn. Bà Hoa thì càng thêm quý mến con người Lăng hơn. Bà nhìn Nga, thấy ánh mắt của Nga nhìn Lăng đầy yêu thương nên khẽ mỉm cười ngờ ngợ đoán ra tình cảm của con dành cho Lăng. Mấy ngày bà nằm viên Lăng ở bên giúp đỡ bà và Nga. Không biết tình cảm của Lăng thế nào, trong lòng bà thực tò mò.

- Muộn rồi, bác nghỉ đi. Con xin phép về trước, lúc khác con ghé qua

- Cảm ơn con, về đi không bố lại mong.

- Vâng. Cậu về luôn không? Lăng quay sang nói với An.

- Có, mình về luôn. Bác ở lại nha, lúc khác con ghé qua. An lễ phép chào bà Hoa.

- Để mình tiễn hai cậu. Nga định đi theo cậu ra ngoài nhưng Lăng ngăn lại. - Thôi, cậu ở đây đi, bọn mình đi được rồi. Tạm biệt. Lăng, An đi ra ngoài, Nga đi theo ra ngoài cửa ánh mắt vẫn nhìn về phía Lăng khiến bà Hoa không ngừng để ý. - Một cậu bạn rất cuốn hút đúng không? Nga giật mình khi không hiểu được ý bà. - Mẹ nói ai ạ?

- Còn ai nữa? Nga cười thẹn khi hiểu được ý mẹ. - Con thấy cũng bình thường mà.

- Bình thường sao? Mẹ thấy mặt con đỏ lên rồi kìa.

- Làm gì có. Nga cãi nhưng tay lại để lên mặt che lại. - Sau này mà có một chàng rể như Lăng thì thích biết bao. Bà Hoa nói vu vơ nhưng ánh mắt lại nhìn con thăm dò.

- Gì mà mẹ mơ tưởng sớm thế, chưa gì đã muốn tống con ra khỏi nhà rồi ạ? Nga nhìn mẹ cười bẽn lẽn.

- Mẹ chỉ ước thôi mà, quan trọng là chàng trai đó phải yêu con gái mẹ và con gái mẹ cũng yêu người đó đúng không? Lời nói của bà Hoa chỉ đúng một vế, tình cảm chỉ là xuất phát từ mình cô nên thực sự lòng cô cảm thấy rất đau khi không thể có được cả hai điều đó. - Làm gì có, mẹ chỉ ảo tưởng, bọn con chỉ là bạn bè thôi.

- Bạn bè? Bà Hoa hoài nghi.

- Vâng. Bạn bè tốt. Nga đáp lại một cách buồn bã.

- Phải rồi, chỉ làm bạn bè tốt thôi đấy nhé. Tuổi con giờ chỉ nên lo học thôi, đợi thi vào đại học, học xong đại học, ra trường mới được yêu đương đó nha.

- Ô!..thế thì già mất mẹ ơi! Nga trêu bà.

- Già gì, yêu đương sớm là mẹ cấm nghe chưa.

- Thế ai bảo là ao ước có con rể ạ? Nga bỡn cợt.

- Đó là ao ước cho mười năm sau chứ có phải bây giờ đâu. Đang nói bà Hoa chợt nghĩ đến mẹ chồng nên gương mặt căng thẳng. - Mà bà con thế nào?

- Con alo cho bà rồi, bà vẫn khỏe, mai bà qua đây đó mẹ.

- Sao lại báo cho bà để bà thêm lo. Bà Hoa nhìn Nga trách móc khiến Nga trong lòng khó chịu nặng tiếng trách mẹ. - Mẹ cứ chỉ lo cho người khác nên mới khổ thế đấy.

- Con lại trách mẹ đó hả?

- Vâng. Nga nhìn mẹ vừa giận vừa nũng nịu khiến bà Hoa chỉ thấy thương con hơn. - Được rồi, mẹ không sao. Con gái mẹ là tuyệt nhất. Lại đây nào. Bà Hoa giang tay đón Nga lại gần. Nga khẽ giục đầu vào đầu mẹ cười khúc khích thủ thỉ. - Từ nay trở đi mẹ chỉ nên nghĩ cho bản thân thôi nhé, phải thương chính mình mẹ nhớ chưa.

- Mẹ biết rồi, cảm ơn con. Bà vỗ về con và thấy trong lòng thật ấm áp.

***

Ông Sơn ngồi trong phòng làm việc của ông Hoàng, hai người vừa uống nước vừa bàn tính vẻ rất nghiêm trọng. - Em nghĩ thời cơ đã chín muồi rồi đó anh.

- Ừ. Ông Hoàng khẽ gật đầu. - Bên cảnh sát lo liệu hết chưa?

- Rồi anh, bên này mình đã cài người rồi, mọi thứ đều ok hết chỉ chờ lệnh của anh thôi.

- Được. Vậy chú làm đi.

- Vâng.

- Đã đánh thì đánh tới gốc nghe chưa.

- Dạ em biết.

Ông Hoàng nghĩ tới Lâm vẫn cay cú cực độ. Cái vụ Lâm đưa ông vào tù thật khiến cho ông không thể không động thủ. Lần trước ông cài người vào sàn nhảy của Lâm và đã thu được bằng chứng về việc ông Lâm tuồn thuốc Lắc, ma túy vào sản nhảy. Ông tính sẽ khiến Lâm tàn cùng đường kiệt không thể tồn tại được trong giới này nữa. - Em xin phép. Ông Lâm cúi chào ông Hoàng rồi ra ngoài đúng lúc Lăng mở cửa bước vào.- Bố, chú.

Ừ. Ông Hoàng nhìn cậu khẽ gật đầu.

- Cậu về rồi ạ?

- Vâng. Muộn rồi chú vẫn chưa nghỉ ạ?

- À..tôi có chút việc. Ông Sơn nói xong liền đi ra ngoài. Lăng nhìn theo tò mò rồi nhìn bố. - Có chuyện gì mà bố vẫn bảo chú ấy làm đêm hôm thế ạ?

- Chuyện quan trọng...ông Hoàng chẹp miệng.

- Bố mà cứ thế thì chú ấy đến giờ vẫn ế là phải. Lăng trách bố tội để ông Sơn làm việc quá nhiều nên không có thời gian lấy vợ.

- Ục..ục..ông Hoàng nghe Lăng nói thế thì bật cười ục ục trong miệng. - Biết rồi, để sau vụ này cho chú ấy nghỉ luôn, tha hồ rảnh rang mà lấy vợ.

- Vụ gì? Lăng nghe đến vụ thì liền liên tưởng đến điều gì đó không hay, trong lòng chợt lo lắng. Nhìn biểu hiện của con ông Hoàng vội xua tay. - Không có gì, chỉ là chuyện làm ăn thôi. Bà ấy thế nào? Ông Hoàng vội đổi chủ đề.

- Đã khá hơn ạ. Con cảm ơn bố. Cậu nhìn ông đầy cảm kích.

- Về chuyện gì? Ông Hoàng sau vài giây ngạc nhiên liền đoán ra ý của con nên cười hiền. - Không có gì, con bố quan tâm đến bạn bè như thế là việc tốt sao bố không thể không giúp. Với lại hoàn cảnh của bà ấy cũng đáng thương thật. Ông Hoàng nói giọng rất chân thành, dù chưa tiếp xúc với bà Hoa nhiều nhưng nhìn cách bà ấy đối đáp chứng tỏ bà ấy là một người rất hiểu chuyện nên ông cảm thấy rất quý. - Con ăn gì chưa?

- Con ăn trên đường về rồi. Con lên phòng đây.

- Ừ. Lăng chào bố rời về phòng mình. Nhìn đồng hồ chạm ngưỡng 11h đêm nên trán khẽ nhăn lại lo lắng khi nghĩ đến Phượng. - Không biết đã về chưa nữa? Cậu bấm số cho cô, chưa kịp ấn nút gọi thì nhận được hình động của Phượng gửi đến. Cậu hớn hở mở ra xem, là hình cô bên cạnh hộp thức ăn rất đẹp đập vào mắt cậu, bên dưới có dòng chữ "Của cậu, 6h sáng mai ở chỗ cũ". Lăng đọc miệng tươi roi rói. - Cũng biết giữ lời hứa đó chứ. Lăng bỏ điện thoại lên bàn và mở lap top ra học. Cậu lướt web vào trang đại học Havard để xem thông tin. Đó là ngôi trường cậu mơ ước được học, cũng gần đến ngày có thông báo kết quả nên trong lòng cũng khá căng thẳng. - Mình có nên nói cho bố không? Lăng cảm thấy day dứt khi thi mà không hề nói với bố. - Thôi để có kết quả rồi nói cũng được. Cậu tự dằn lòng rồi gập máy, leo lên giường ngủ một giấc tới sáng.

***

Phượng ngồi trong công viên hồi hộp nhìn hộp thức ăn hôm qua đã nấu ở nhà cô Xuân chờ Lăng tới. Sắp gần 6h rồi mà vẫn chưa thấy Lăng đến làm cô sốt ruột đi đi lại lại ngó nghiêng.

- Mong mình đến thế hả? Lăng xuất hiện bất ngờ từ sau khiến cô giật mình. - Đâu có..tại đang vận động xương cốt đó chứ. Ngồi xuống đây. Phượng kéo Lăng ngồi xuống cạnh mép hồ, cô thả chân xuống gần mặt nước đung đưa. Lăng ngồi theo cũng thả lỏng chân mình xuống. - Như đã hứa, sẽ nấu cho cậu. Phượng đưa hộp thức ăn còn nóng hổi ra trước mặt Lăng. Lăng nhìn đã thấy ngon nhưng chưa vội cầm mà lên tiếng trách móc cô. - Thấy hối hận vì bỏ đói mình tối qua chứ gì.

- Ờ! Đúng đó. Hối hận lắm luôn nên hôm nay đặc biệt dành cho cậu còn gì. Cậu không biết ngồi đây lạnh chết không, mũi đỏ, tay lạnh cóng rồi nè. Phượng nói thế khiến Lăng xót xa. Cậu tháo chiếc khăn len trên cổ quàng vào cho cô rồi đưa bàn tay cô để trong túi áo. Những cử chỉ nhỏ của cậu càng làm cho Phượng xao xuyến. - Vào chỗ khác ngồi đi, ở đây lạnh thế này ốm đó.

- Không sao, mình thích mà.

- Thật hả? Lăng ngạc nhiên nhìn cô bỡn cợt. - Không phải là cố tình để có lý do ôm mình đó chứ.

- Quá đáng, ai thèm. Phượng đỏ mặt véo tai Lăng. - Ăn đi.

- Mình không phải chuột bạch đâu nha. Lăng tỏ ra thận trọng trước khi ăn.

- Thử đi thì biết. Phượng lừ mắt rồi múc một thìa đưa vào miệng Lăng. Hành động của Phượng khiến Lăng thấy thật ấm áp. Cậu vừa nhai thức ăn vừa nhìn cô âu yếm. - Cũng không tồi.

- Ngon thì bảo ngon, không khen người ta được một câu hả? Phượng giận dỗi.

- Ngon..Lăng kéo dài giọng ra bỡn cợt. Phượng thấy Lăng ăn vui vẻ nên cầm một hộp khác bên cạnh đưa cho Lăng. - Cái này...Cậu mang qua cho bác Hoa giùm mình nha. Lăng thoáng thấy mắc ở cổ họng nên khó nhọc nuốt xuống. Vậy ra mục đích chính của Phượng là việc này chứ không phải là vì cậu. Trong lòng cậu chút khó chịu nhưng cố tỏ ra bình thản. - Bây giờ sao?

- Lát nữa cũng được. Cậu ăn hết đi. Phượng cười gượng nhìn Lăng. Cô biết ngoài việc muốn nấu cho Lăng ăn thì cô cũng muốn nhờ cậu mang đến cho bác, vừa để cảm ơn bác đã cứu mình vừa tạo cơ hội cho Lăng gần Nga hơn. Có thể cô quá ích kỷ với suy nghĩ của mình nhưng đó là việc mà cô có thể làm lúc này. Xin lỗi cậu. Phượng nhìn Lăng thầm dằn vặt. Đôi mắt chỉ nhìn cậu thôi mà nó chỉ trực ứa nước mắt. Lăng không nói gì, chỉ đáp lại cái nhìn của cô, dù im lặng nhưng cô cảm thấy có gì đó không ổn, vẻ bất mãn vẻ như chấp thuận càng làm cô thêm lúng túng.

- Không khí buổi sáng thật trong lành. Lăng bỏ hộp thức ăn xuống lên tiếng xóa tan không khí trầm lắng rồi đứng dậy giang tay hít thở. - Thích ghê, được ăn được hít không khí thế này thấy khỏe hẳn. Phượng thấy Lăng bình thường lại thì khẽ thở phào. Cô đứng dậy cũng vươn tay hít thở. Phía đông bầu trời đã hửng hồng, ánh mặt trời lấp lánh làm sáng rực cả khuôn viên. - Tình yêu luôn có sự ích kỷ của nó, trong mắt mình chỉ nhìn thấy người mình yêu, mình hy vọng trong mắt người đó cũng sẽ chỉ nhìn thấy mình. Câu nói bất ngờ của Lăng khiến cô giật mình, trái tim dù rất cảm động nhưng lại nhói đau đến vậy. - Là ý gì? Tại sao vừa tràn đầy sự yêu thương lại trách móc đến vậy? Chẳng lẽ...

- Mình đi đây, đồ này phải ăn nóng đúng không?

Phượng khẽ rùng mình khi tiếng Lăng cất lên. Cô nhìn hộp thức ăn cậu cầm liền gật đầu. - Cậu về đi, đừng đứng đây lạnh lắm đó.

-Ừ. Đừng nói là của mình nấu nha, cứ coi như là cậu nấu. Nghe Phượng nói thế Lăng khẽ chau mày rồi im lặng bước đi. Phượng bần thần nhìn Lăng bước đi, Lăng đi được một đoạn cảm giác cô vẫn đang đứng đó nhìn mình nên dừng lại đầu hơi nghiêng về phía sau nhưng không quay hẳn lại. Cậu đứng đó vài giây rồi bước đi. - Lần thứ hai, hy vọng cậu sẽ nhận ra. Lăng nhớ lại hôm qua ở bệnh viện, cậu vô tình nhìn thấy Nga kéo Phượng đi nên tò mò đi theo, những gì hai người nói với nhau cậu đều nghe thấy. Dù trong lòng biết cô vì áy náy chuyện mẹ Phượng nên mới làm thế nhưng coi tình cảm của cậu như món quà có thể nhường cho người này người kia thì cậu rất giận.

***

Định nghỉ thêm ngày học hôm nay nhưng vì Lăng mang thức ăn đến nên bà Hoa nhất quyết bắt cô đi học. Lăng tiện thể đưa Nga đến lớp luôn. Thấy Nga mọi người quây vào hỏi han tình hình mẹ cô. Phượng nhìn Nga đến thì vui lắm nhưng biết Nga không muốn thấy mình nên cô không bắt chuyện chỉ đưa cho An tập vở mà cô đã chép bài cho Nga những hôm nghỉ học để đưa cho Nga. An hiểu Nga còn giận Phượng nên mỉm cười đón lấy tập sách rồi đưa cho Nga. - Chép bài rồi đó.

- Cảm ơn bà. Nga nhìn An vui vẻ nhận. Cô mở vở ra thấy chữ Phượng nên hơi chau mày vẻ khó chịu miễn cưỡng quay xuống nói lời cảm ơn cô. Phượng tươi cười đáp lại cảm thấy có chút thoải mái hơn khi Nga bắt chuyện với mình. Lăng thấy hai người đối đáp qua lại cũng mừng theo. Cậu hơi nghiêng đầu ra sau nói nhỏ vào tai cô. - Đã tìm được cách lấy thông tin công ty kia chưa?

Phượng thoáng ngớ người nhưng liền nhận ra cái Lăng nói là bên chỗ công ty sản xuất ra chiếc áo để lại ở hiện trường kia. Cô suy nghĩ vài giây rồi liếc nhìn An trong đầu lóe lên ý nghĩ hay ho nên cười tủm. Lăng nhìn biểu hiện của cô thì tò mò.- Sao?

- Bí mật. Cậu làm tốt nhiệm vụ của mình đi, vụ này để mình và An lo cho. Phượng thì thào vào tai Lăng.

- Sao? Lăng nhìn Phượng rồi nhìn An hoài nghi. Bỗng nhiên đang yên đang lành An cảm thấy tai mình nóng bừng khi bốn con mắt đổ dồn về phía cô. Quay ra Phượng, Lăng nhìn cô chằm chằm khiến cô nổi da gà. - Chuyện gì? An ngây ngô hỏi mà không có câu trả lời.

***

Tan trường, Phượng kéo An tới một tiệm thời trang sang chảnh, lựa chọn cho cô bộ quần áo đắt tiền rồi đến hiệu làm tóc đổi lại kiểu tóc sành điệu cho cô. An nhìn mình trong gương thấy hoàn toàn trở thành con người khác, dường như xuất thân từ tầng lớp thượng lưu vậy. - Rút cuộc bà định biến tôi thành ai vậy?

- Thì giống người bà nhìn thấy trong gương đó. Phượng chỉ An trong gương.

- Tại sao?

Phượng ghé sát tai An thì thầm to nhỏ, An vừa nghe vừa phấn khích cực độ. - Trời! Bà tìm đúng người rồi đó. Chuyện này cứ yên tâm giao cho tôi. Vì đã bị lộ mặt nên Phượng chỉ đứng ngoài công ty sản xuất chiếc áo kia đợi An. Nhìn An vào trong cô chấp tay lên trời cầu khẩn. - Việc này chỉ trông chờ vào bà thôi đó. Bên trong An đi vào công ty với vẻ khinh khỉnh kiểu con nhà giàu nứt đố đổ vách nên nhân viên trong quầy niềm nở đón tiếp.- Chào em, em cần chị giúp gì không?

An vẩy mái tóc sang một bên ngó quanh quan sát một hồi rồi gõ tay xuống mặt bàn. - Em định may mấy bộ đồng phục.

- Vậy thì em tìm đúng nơi rồi đó. Công ty may toàn vải cao cấp nhập ngoại thôi nên mặc thì hết chê luôn nhưng mỗi tội hơi đắt đỏ chút. Chị nhân viên nhìn cô thăm dò túi tiền của cô khiến An hơi bối rối nhưng nhanh chóng cười khỏa lấp. - Tiền nong không thành vấn đề, ông già nhà này lắm tiền tiêu không hết nên mới tìm đến chỗ xa xỉ để tiêu cho vơi bớt đi ấy mà. An nói xong cảm thấy ngượng với lời nói của mình vừa thốt ra nên cười khành khạch.

- Đồng phục học sinh bên chị thường may bằng vải Cotton Ai Cập và Cotton Sea Island đây là hai loại vải thuộc tốp hàng xa xỉ nhất thế giới. Em chọn loại nào?

- Cho..cho hai loại luôn, mỗi loại hai bộ. An phởn mặt nói như thật khiến chị nhân viên mừng ra mặt. - Ok. Vậy em đặt cọc trước cho chị một nửa.

- Bao nhiêu?

- 20 triệu.

- Sao? An giật nảy mình khi nghe tới số tiền đó. Hai mươi triệu đặt cọc, vậy bốn bộ tới 40 triệu hả. Trời ơi! Quần áo gì mà đắt vậy trời. An thấy đầu óc choáng váng, mặt mày xây xẩm, chân, tay run lên. Sợ chị kia phát hiện nên cô khẽ tựa vào bàn gõ gõ nhìn quanh. - Bà Phượng hại tôi rồi, lấy đâu ra tiền đó mà đặt cọc đây. An nhăn mặt thầm trách móc Phượng để cô vào tình huống trớ trêu này. Cô khẽ vuốt tóc thể hiện sự điệu nghệ nhưng kỳ thực là trộm vuốt mồ hôi trên trán mình. Cô nhân viên thấy thế thì nhìn xoáy khiến An càng căng thẳng. - Vì là vải nhập nên hơi đắt một chút. Cô nhân viên lên tiếng giải thích.

- Hơi chút thôi hả? Có mà đắt cắt cổ thì có. Chỉ là đồng phục thôi có cần phải tốn kèm thế không? An thầm rên rỉ.

- Loại vải nhập từ Ai Cập và Sea Island không chỉ chống nhăn, nhàu, chống co, chống bẩn mà còn có ưu điểm là chống thấm, hạn chế lửa, chống vi khuẩn và còn có mùi thơm tự nhiên nữa. Mặc áo thì đẳng cấp hơn hẳn em ạ.

- Đẳng cấp thì có nhưng túi tiền thì rỗng sao mà chịu nổi. An thầm lo lắng. -Làm thế nào đây? Lấy tiền đâu mà đặt cọc chứ? An căng thẳng tột độ để tìm cách thoái lui. - Em mới chỉ nghe chị nói thế thôi chứ thực hư thì chưa biết. Ở trường em có bạn nào đặt may chưa?

- Em ở trường nào?

- Nguyễn Tất Thành.

- Trường đó sao? Chị nhân viên thở phào. Trường đó có khá nhiều bạn đặt ở đây đó.

- Thật sao? An mừng rỡ vì cái đích của cô đang gần đến. Chị có thể cho em biết tên được không ạ. An nhìn chị nhân viên thăm dò nhưng thấy vẻ mặt khó chịu của chị cô liền cười gượng giải thích. - Nếu là các bạn trong trường em đã may thì chắc chắn thương hiệu của mình rất nổi tiếng rồi, nếu như vậy thì em chả còn gì phải lăn tăn mà không đặt cọc nữa. Sáng nay ông bô đưa tạm cho em 30 "củ" để đi shoping, định mua mấy cái túi nhưng nghĩ đến đồng phục lại thôi. Tính em cầm tiền là phải tiêu, để lâu khó chịu lắm chị ạ.

Chị nhân viên nghe An nói thế thì sợ cô rời đi sẽ chẳng đặt may nữa nên mặt tươi cười lại. - Em chờ chị chút. Chị vừa bấm máy tính vừa thao thao. - Bình thường bên chị không được tiết lộ thông tin của khách đâu, nhưng quý em chị mới cho em biết đó nha. Chị ta quay máy tính lại cho An xem. An nhìn cố nhớ nhưng để ghi nhớ thì hơi khó nên cô liền nhìn quanh tìm lý do nào đó để chị ấy ra ngoài. - Phải lấy số đo của em đúng không?

- Tất nhiên rồi. Em chờ chị chút. Chị nhân viên hớn hở vào trong lấy dây đo. Cơ hội tuyệt vời, An vội đưa điện thoại ra chụp một phát đúng lúc chị ta đi ra. -Em ra đây. An theo lời chị ta liền đứng yên cho chị ấy đo. Chị ấy vừa đo vừa viết ra sổ rồi tính toán. - Bình thường là 10 triệu một bộ nhưng người em hơi quá khổ nên chắc sẽ tốn hơn một chút.

- Sao? An ngớ người khi chị ta động đến tự ái của cô. Chị nhân viên cũng phát hiện ra mình lỡ lời nên vội cười thân ái. - Chị xin lỗi, người em cũng chuẩn rồi nhưng chỉ may cho rộng thêm để mặc cho thoải mái thôi.

- Nè chị! An tức tối lớn tiếng quát. - Ý chị là chê tôi béo, tốn thêm vải chứ gì. Nhìn mặt An bừng bừng tức giận khiến chị nhân viên cuồng cuồng xin lỗi để xoa dịu tình hình nhưng An thấy thế càng làm quá. - Từ bé đến giờ tôi biết là tôi béo, tôi quá khổ, tôi xấu xí rồi nhưng chưa có người nào nói vỗ vào mặt tôi như chị cả. Chị có cần thiết phải chọc vào nỗi đau của người khác như vậy không?

- Chị..chị xin lỗi.

An tức điên đến ứa nước mắt cô giận dỗi bỏ luôn đi ra ngoài khiến chị kia đứng như trời trồng, đầu óc vẫn còn hoang mang nhìn An đi vừa cảm thấy có lỗi vừa tiếc rẻ đã để vuột mất khách ngon. - Ơ kìa!..còn đồng phục? An nghe thấy chị ta nói thế liền gào to khóc thảm thiết hơn và vụt nhanh ra khỏi công ty. Phượng ở ngoài thấy An đi ra vừa đi vừa gào khóc thì lo lắng lại gần hỏi han.- Bà..Bà sao vậy? An không nói gì liền kéo cô rời khỏi công ty đó càng xa càng tốt rồi từ khóc chuyển sang cười ngặt nghẽo khiến Phượng bàng hoàng. - Bà bị điên hả? Lúc khóc ầm ĩ giờ lại cười như nắc nẻ là sao?

- Bà còn nói. An tức lườm Phượng.- Suýt nữa bà hại người ta chết thảm luôn rồi đó.

- Gì chứ? Phượng vẫn ngây ngô chưa hiểu.

- Bà có biết bộ quần áo ở đó bao nhiêu không? 10 triệu đó bà.

- Kinh. Phượng hoảng hồn.

- May mà cô nương này tài cao nên mới thoát ra an toàn chỗ đó đó. Nếu không bà chị trong kia đã chửi cho tôi một trận tơi bời rồi. An tự hào khoe khoang thành tích với Phượng. Phượng nghe nhưng trong lòng lại sốt sắng nghĩ đến chuyện khác. - Còn chuyện kia, đã lấy được chưa?

- An này đã ra tay là gạo xay như cám nhé.

- Lấy được rồi hả? đâu? Phượng mừng quýnh. An cầm điện thoại, mở ra đưa cho Phượng. - Đây này. Phượng nhìn danh sách được An chụp lướt qua thì có khoảng mười người rải rác từ lớp 10 đến lớp 12. Cô giật mình khi dừng lại người tên Trang.

- Sao? An nhìn thái độ kinh ngạc của Phượng thì tò mò nhìn vào điện thoại rồi thốt lên ngỡ ngàng. - Là Trang lớp mình? Phượng, An bàng hoàng nhìn nhau.

 

 

Ngày đăng: 30/12/2017
Người đăng: Luu Nam Ngoc
Đăng bài
Bạn thích truyện này?