Gửi bài:

Chương 6

Phượng buồn bã đi cùng An chợt sực nhớ ra. - Thôi chết, mình để quên điện thoại rồi. Cậu ra nhà xe trước đi nhé. Mình lấy xong xuống ngay.

An giục. - Ừ, đi đi.

Phượng tức tốc quay lại lớp.

Trong lớp Nga hồi hộp hắng giọng. - Cái này là gì?

Nga đưa chiếc bánh mì hình ngôi sao ra cho Lăng xem. Lăng ngạc nhiên. - Gì thế?

Nga cười tủm vì tưởng Lăng giả bộ. Lăng cầm bánh mì và giở tờ giấy ra đọc. - Mong bạn sẽ luôn toả sáng như ngôi sao này.

Lăng giật mình nghĩ ngợi nhớ lại lời Phượng nói. "Muốn ăn thì phải mò mới có chứ. Đợi người ta đưa sẵn cho chắc". Cậu bật người dậy, gương mặt xúc động nhìn Nga. Nga hồi hộp đứng dậy nhìn sâu vào mắt Lăng. Lăng lắp bắp. - Cái này... Cậu nhìn sang chỗ ngồi của Phượng nghĩ thầm. - Thật là ngốc mà, làm cho mình sao không nói. Lăng lúng túng nhìn Nga. - Cậu...

Nga bồi hồi mau miệng. - Mình thấy ở trong ngăn bàn.

Nga ngượng ngùng cầm lại chiếc bánh đúng lúc Phượng bước đến cửa lớp. Phượng bối rối khi thấy hai người đứng nhìn nhau nên vội đứng núp ngoài cửa lén nhìn vào trong. Nga xúc động. - Cậu..cảm ơn cậu đã tặng nó cho mình..

Phượng đứng sững người, mắt giận dữ nhìn chiếc bánh rồi nhìn Lăng lẩm bẩm rít lên. - Sao cậu có thể làm như thế..?

Lăng ngạc nhiên, bối rối nhìn Nga. - Hả?..không phải... Cậu lúng túng giải thích cho Nga nhưng chưa kịp nói thì thấy Phượng đứng đó ngoài cửa lớp từ lúc nào. Lăng sững sờ ấp úng. - Cậu..!

Phượng đanh mặt giận dữ nhìn Lăng. - Xin lỗi mình không cố ý làm phiền hai bạn học tập. Mình để quên điện thoại.

Lăng nhìn Phượng nhăn nhó. Nga bối dối vội dấu chiếc bánh ra sau lưng. Phượng cố tỏ vẻ thản nhiên bước đến chỗ ngồi và lấy điện thoại. - Đây rồi. Phượng giơ điện thoại ra cười gượng chữa cháy cho sự xuất hiện không đúng lúc của mình.

Nga vui vẻ. - May mà không mất.

Phượng cười gượng nhìn Nga và chiếc bánh tỏ ra ngạc nhiên. - Ủa, chiếc bánh hình ngôi sao à?

Nga ngượng ngùng khi Phượng nhìn thấy. Cô hồ hởi khoe với Phượng. - Ừ, đẹp đúng không?

Phượng liếc xéo Lăng rồi cười ngượng nhìn Nga. - Ừ, rất đẹp.

Lăng bối rối. - Cái này...

Nga đế vào. - Lăng tặng mình đó.

Lăng nhìn Phượng khổ sở. Phượng cười nhếch mép nhìn Lăng . - Không ngờ cậu cũng chu đáo ra phết. ( nói với Nga) Chắc Lăng sợ cậu đói nên làm bánh cho cậu ăn đó. Bánh mì thì ăn lúc nóng với ngon, đừng để lâu sẽ cứng khó ăn lắm.

Nga nhìn chiếc bánh tiếc rẻ. - Nhưng nhìn nó đẹp thế này mình không nỡ ăn.

Phượng lấy chiếc bánh từ tay nga trêu trọc. - Tiếc thì để mình ăn cho...

Nga giật vội chiếc bánh lại. - Không được...

Phượng cười nhạt. - Mình trêu thôi mà, là quà của cậu mình đâu thể ăn được đúng không. Mình về trước đây.

Nga ngượng ngùng nhìn Phượng gật đầu. Phượng nuốt nước bọt tức giận nhìn Lăng rồi đi nhanh ra ngoài. Lăng lo lắng Phượng hiểu lầm gọi với. - Khoan đã..

Lăng định chạy theo Phượng để giải thích thì Nga vội kéo tay cậu lại. - Chúng ta học nhanh rồi còn về.

Lăng nhìn Nga đắn đo. - Mình xin lỗi, lát mình quay lại.

Lăng chạy vội ra khỏi lớp, Nga nhìn theo phân vân.

Phượng tức tối chạy vội xuống sảnh trường học rồi dừng lại buồn bã, mắt rơm rớm. - Đồ khốn, cậu ta coi mình là gì chứ! Phượng quệt vội dòng nước mắt, thở hắt lấy lại bình tĩnh bước xuống sân trường. Lăng chạy vội theo nắm tay Phượng kéo lại. - Chúng ta nói chuyện đã.

Phượng thất vọng nhìn Lăng tức giận. - Biến đi.. tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu một giây phút nào nữa hết. Phượng vung mạnh hất tay Lăng ra.

Lăng bối rối nhìn cô lo lắng. - Nghe mình nói đã..Chỉ là hiểu lầm thôi.

Phượng nhìn Lăng cười khẩy rồi bực bội bỏ đi nhưng Lăng nắm chặt tay cô kéo đi. - Theo mình, chúng ta cần phải nói chuyện cho rõ ràng đã.

Phượng la lối. - Bỏ ra... đủ rồi. Cô nhìn Lăng khó chịu, hất tay cậu ra. - Cậu biến tôi thành trò đùa của cậu như thế đủ rồi đấy. Tôi ngốc nghếch lắm đúng không?

Lăng lúng túng nhìn mắt Phượng rơm rớm. - Sao cậu lại nói như thế? Mình chưa bao giờ có ý nghĩ đó cả.

Phượng cười mỉa. - Vậy sao? Vậy chiếc bánh kia là như thế nào? Nếu muốn tặng Nga thì cậu có thể nói với tôi ngay từ lúc đầu cần gì phải giả bộ trả nợ này nọ. Cậu thật hèn hạ.

Lăng lúng túng phân bua. - Chuyện không như cậu nghĩ đâu. Cái đó chỉ là vô tình Nga..

- Cậu đây rồi, mình tìm mãi. Giọng An vang lên sau lưng khiến hai người giật mình. An nhìn hai người tò mò. - Ủa hai người làm gì ở đây vậy?

Phượng buồn rầu kéo tay An đi. - Không có gì, mình về thôi. Phượng bỏ đi vội vàng khiến Lăng nhìn theo gãi đầu thở dài lo lắng.

*****

Phượng về nhà tức tối đá dép lung tung. Bà Mai tức quát. - Con gái có nứa, về nhà ném dép lung tung thế hả?

Phượng phụng phịu. - Kệ con.

Bà Mai lườm nguýt. Phượng bỏ mặc đi thẳng lên gác. Cô vào phòng đóng sập cửa lại, ném balo ra sàn nhà nhảy lên giường nhảy tưng tưng hét giận dữ. - Á..Đồ khốn, tức quá mà. Cô vớ chiếc gối quăng ra bàn, những tờ giấy vụn trên bàn rơi xuống, cô thẫn thờ nhặt lên. - Mong bạn sẽ luôn toả sáng như ngôi sao này. Thật là ngu ngốc mà, sao mình lại bỏ công sức vào chuyện không đáng thế này. Tên khốn, cho thành sao xẹt luôn nè. Phượng xé toạc tờ giấy rồi vứt vào xọt rác. Tiếng chuông điện thoại vang lên là Lăng. Phượng tức tắt luôn máy. - Đồ khốn, còn dám gọi cho mình. Chuông điện thoại lại reo. Phượng bực mình tháo luôn pin ra hậm hực. Trong khi đó Lăng về nhà với tâm trạng buồn rầu, lo lắng. Cậu đi đi lại gần bê bơi cố gọi cho Phượng nhưng chỉ có tiếng của tổng đài " Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được" Lăng thở dài. - Nghe máy đi mà..Làm sao giải thích cho cậu hiểu đây? Lăng ngồi xuống ghế lo lắng.

Nga nhận được quà bất ngờ từ Lăng khiến tâm trạng cô rối bời. Cô ngồi trên bàn học vuốt chiếc bánh nhẹ nhàng, miệng mỉm cười. Cô mở tờ giấy ra đọc. - Mong bạn sẽ luôn toả sáng như ngôi sao này. Nga ôm tờ giấy vào lòng ánh mắt mơ màng.

- Ngủ sớm đi con đừng thức khuya quá.

Nga giật mình khi mẹ ngủ trong giường ngồi dậy giục giã. - Vâng ạ. Cô luống cuống gấp tờ giấy và chiếc bánh để vào trong cặp rồi lên giường nằm cạnh mẹ. Cô nhắm mắt nhưng miệng không ngừng mỉm cười khiến Bà Hoa tò mò.

- Có chuyện gì vui sao?

Nga thoáng giật mình. - Dạ..không có gì, tại con nghĩ đến hôm thi đội con đã chiến thắng nên thấy vui thôi.

Bà Hoa vẻ tự hào, tay vuốt tóc con. - Vậy à.

Nga hào hứng khoe. - Mà lần thi vòng loại con và bạn Lăng cùng lớp thắng áp đảo luôn đấy mẹ.

- Bạn con chắc cũng giỏi lắm đúng không?

Nga tự hào. - Vâng. Bạn ấy giỏi toàn diện. Đặc biệt là tiếng anh và kiến thức xã hội. Đứng cạnh bạn ấy con thấy mình còn kém xa.

Bà Hoa ngạc nhiên. - Vậy sao? Mẹ tưởng con gái mẹ là đỉnh nhất lớp rồi chứ? Không ngờ lại có người còn cao thủ hơn con nữa à?

- Vâng.

Bà Hoa tò mò. - Hôm nào đưa bạn ấy đến nhà mình chơi. Mẹ muốn xem cậu ta là người như thế nào mà lại vượt mặt học lực so với con gái mẹ.

Nga cười hồn nhiên. - Hì...hì...hì...

Bà Hoa căn dặn. - Phải chơi với những người giỏi như thế thì mới giúp mình tiến bộ nhanh hơn. Mà mẹ nghe nói con trai mà học giỏi thì chắc vẻ bề ngoài thường ngược lại đúng không?

Nga bĩu môi. - Ai bảo mẹ thế. Hoàn toàn ngược lại là hotboy trường con đó. Rất nhiều cô gái thần tượng cậu ấy.

Bà Hoa giả bộ. - Thế hả? Không biết con gái mẹ có trong số đó không?

Nga cù mẹ. - Mẹ chỉ vớ vẩn, con gái mẹ sẽ chỉ yêu người nào có phẩm chất giống bố thôi. Đối với con bố mới là thần tượng cao quý nhất.

Bà Hoa véo má con. - Được rồi, không nói chuyện nữa ..ngủ đi cô nương.

Nga ôm mẹ, hai mẹ con nhắm mắt ngủ ngon lành.

*****

Tại trung tâm trẻ mồ côi, Phượng cùng Tí và mấy em nhỏ vừa giặt quần áo vừa cười đùa.

- Nào Tí vắt cùng chị nha.

Tí vui vẻ. - Vâng.

Hai chị em xoắn áo khiến nước chảy ra ồ ồ. Phượng nhìn Tí âu yếm. - Giỏi lắm em trai. Nhỏ mà khoẻ ghê.

- Tất nhiên rồi. Chị trông nè tay em cũng có cơ bắp đó chứ.

Phượng nhìn Tí vén tay áo lên nhìn cánh tay gầy khẳng khiu bật cười. - Ừ, bắp to như quả nho.

Cả lũ cười hồn nhiên. Phượng cố lôi chiếc chăn trong chậu lên và giục mấy đứa lại gần. - Nào lại gần đây vắt cùng chị.

Mấy đứa xúm vào túm đầu bên kia cố vắt. Tí kêu lên. - Nặng quá chị ạ.

Phượng ghì sức vắt. - Cố lên mấy đứa.

- Để anh giúp.

Tí, Phượng ngạc nhiên nhìn thấy Lăng. Tí reo lên mừng rỡ. - Sao anh đến đây?

Lăng nhìn Phượng đắm đuối. - Thì nhớ em chứ sao.

Phượng chột dạ bối rối quay đi chỗ khác. Lăng cười gượng nhìn bọn trẻ. - Được rồi mấy đứa để anh vắt cho.

Phượng hậm hực lờ Lăng. Cô giật mạnh chiếc chăn ra khỏi tay Lăng nhưng Lăng nhanh chóng nắm lại. - Nặng lắm.. một mình không vắt được đâu. Mình cùng làm đi.

Phượng miễn cưỡng làm xong việc. Cô lôi chiếc chăn khỏi tay Lăng mang đến chỗ phơi. Lăng cười gượng nhìn bọn trẻ. - Anh có mang quà cho mấy đứa đấy. Anh để trong nhà mấy đứa vào lấy đi.

Tí và bọn trẻ reo lên sung sướng. - Em cảm ơn anh. Tí giục bọn trẻ. - Đi vào lấy thôi.

Tí và bọn trẻ ùa chạy đi. Lăng ngượng ngùng tiến lại chỗ Phượng. - Vẫn giận đó hả?

Phượng cười khẩy. - Thật nực cười.Tại sao tôi phải giận cậu. Đó cứ coi như là để trả nợ cho cậu thôi. Còn việc cậu dùng vào việc gì ăn hay tặng ai là việc của cậu tôi không thèm quan tâm. Phượng loay hoay phơi vắt chăn lên dây. Lăng cầm chăn.

- Đưa mình phơi cho.

Phượng gạt tay Lăng. - Không cần. Nếu cậu rảnh rỗi quá thì đến nhà Nga ôn tập cho cuộc thi đi đừng có ở đây làm vướng chân tôi.

Lăng nhìn Phượng nhẫn nhịn giật chăn lại và phơi lên dây. - Được rồi. Cậu kéo bên kia xuống đi.

Phượng phụng phịu sang bên kia kéo một nửa chăn xuống cho bằng. Cô kinh ngạc khi hoa văn chiếc chăn lại toàn ngôi sao nên bực mình lẩm bẩm rít lên. - Lại là ngôi sao.Thật đáng ghét mà.

- Thật ra mình muốn nói rõ cho cậu hiểu.. Lăng cố giải thích.

- Thật đáng ghét. Nếu cậu cố tình đến đây để nói về cái đó thì thôi đi. Mình không muốn nghe. Cô nhìn ngôi sao trên chăn hậm hực lẩm bẩm. - Nhìn đã thấy ghét, tức quá đi mà.

Phượng giơ tay đấm một cú vào ngôi sao trên chăn không ngờ tung thẳng vào mặt Lăng khiến cậu bất ngờ la lên. - Ui da! Đau quá!

Phượng giật mình. - Thôi chết. Cô vội chạy qua nhìn thấy Lăng đang ôm mắt rên lên.

- Đau quá, hỏng mắt rồi. Sao cậu?...

Phượng hoảng hốt. - Để tôi xem nào, xin lỗi tôi không cố ý.

Lăng tỏ vẻ giận dỗi. - Không cố ý mà đấm mắt người ta muốn lòi ra rồi nè.

Phượng lo lắng. - Thật hả? Không phải cậu giả vờ đó chứ. Bỏ tay ra tôi xem nào.

Lăng gạt phăng tay Phượng. - Không cần.

Lăng giận dỗi quay mặt đi mỉm cười tủm tỉm rồi giả vờ rên la. - Ui da! Chắc phải đi khám bác sỹ thôi. Con gái có nữa gì mà hơi một tí là động chân động tay.

Phượng ăn năn kéo Lăng lại. - Được rồi. Để mình xem cho.

Lăng giận dỗi. - Không cần. Mình không những chỉ đau ở mắt mà trong lòng cũng rất khó chịu. Cậu không cần quan tâm, đừng có kiểu vừa đấm vừa xoa như thế mình càng khó chịu hơn.

Phượng hối lỗi. - Chỉ là vô tình thôi mà cậu có làm quá không đấy.

- Cậu vô tình thì được còn mình thì không à. Thật ra nếu hôm trước cậu đưa bánh ngay cho mình thì có lẽ đã không sảy ra tình huống khó xử như vậy. Quả thực mình không biết cậu để bánh trong ngăn bàn. Lúc Nga đưa cho mình mình với biết là cậu để vào đó. Không ngờ Nga lại hiểu lầm là mình tặng cậu ấy. Sự thật là như vậy đấy.

Phượng nhìn Lăng ngỡ ngàng. - Thật không?

Lăng phụng phịu. - Thật. Không tin mình alo cho Nga luôn.

Lăng lúi húi móc điện thoại khiến Phượng hoảng hốt ngăn lại. - Thôi được rồi. Đừng để Nga khó xử. Mắt cậu thế nào rồi?

Lăng suýt xoa. - Ui da đau quá!

Phượng lo lắng kéo tay Lăng ra. - Đâu mình xem.

Phượng ngỡ ngàng khi mắt Lăng chẳng bị gì. Cô tức tối. - Cậu lại trọc tức mình nữa hả?

Lăng cười giả bộ. - Làm gì có, đau lắm đấy.

Phượng gầm gừ. - Thật sao?

Phượng tức tối giơ nắm đấm choảng luôn vào mắt Lăng khiến Lăng ôm mắt kêu lên. - Ui da, sao cậu lại đánh người vô cớ thế hả?

Phượng hằm hằm. - Thích thế đấy...cho chừa cái tội thích đem người khác ra làm trò đùa đi nhé. Cậu mà dám làm thế một lần nữa thì tôi cho con mắt kia lòi luôn ra đấy. Dám trêu nữa không. Phượng vội đi, miệng mỉm cười đắc chí. Lăng ôm mắt nhăn nhó khổ sở nói với.

- Lần này mình đau thật đấy. Đợi mình với.. ui da!.. con gái không có thuỳ mị nết na gì cả. Lăng nhăn nhó đi theo.

*****

Ông Hoàng mở tiệc long trọng tại nhà đón tiếp ông Hùng Phó giám đốc công ty bất động sản Tiến Phát. Ông Hoàng, ông Hùng, ông Sơn ngồi vừa ăn vừa trò chuyện thân thiết. Quất đứng bên cạnh cùng 5 vệ sỹ đứng đằng sau phục vụ. Ông Hoàng tươi cười với ông Hùng.

- Tôi nghe nói tới đây bên anh triển khai 6 công trình ở Hà Nội, Đà Nẵng và Sài Gòn đúng không?

Ông Hùng ngạc nhiên. - Đúng là không có gì có thể qua nổi con mắt của anh.

Ông Hoàng cười nhã nhặn. - Có gì đâu, thông tin đó ai quan tâm đến công ty anh đều biết hết mà. Anh Hùng này, mặc dù chúng ta mới quen biết nhau nhưng tôi rất thích cách làm việc rất thẳng thắn và dứt khoát của anh. Bên tôi thật sự rất muốn hợp tác lâu dài với công ty anh. Nếu được thì bên tôi muốn ký hợp đồng độc quyền cung cấp bảo vệ chuyên nghiệp cho công ty anh. Như thế công ty anh sẽ tối giản chi phí hơn rất nhiều mà công tác bảo vệ luôn được đảm bảo an toàn. Anh nghĩ sao?

Ông Hùng gật gù. - Thật ra vấn đề đó tôi đều biết. Việc ký hợp đồng độc quyền với công ty anh sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho công ty tôi. Nhưng vấn đề là tôi chỉ là phó giám đốc, mọi quyền quyết định đều do sếp tôi cả.

Ông Hoàng cười lớn. - Tất nhiên rồi. Nhưng bên cạnh những bậc tướng giỏi đều cần có quân sư tài ba như anh đây tư vấn hỗ trợ để có lựa chọn sáng suốt hơn đúng không hả?

Ông Hùng cười thích thú. - Không giám không giám nhận lời khen đó của anh.

Cả ba cười vui vẻ. Quất đứng sau quan sát. Mắt khẽ liếc chiếc điện thoại đang bật ghi âm và kín đáo đặt trong túi quần.

- Mau lấy chai rượu 30 năm tuổi lên đây. Ông Sơn ra lệnh.

Quất giật mình. - Vâng.

Quất hất mặt ra lệnh cho một tên vệ sỹ đi ra rồi nhìn ông Hoàng khó chịu. Ông Sơn hồ hởi

- Về dự án hôm trước không biết là đã có kết quả chưa?

Ông Hùng vui vẻ. - Cái đó sếp tôi vẫn đang cân nhắc. Đợt này cũng khá nhiều công ty mạnh cùng tham gia đấu thầu.

Ông Sơn lo lắng. - Vậy sao? Nghe có vẻ căng đấy nhỉ?

Ông Hùng trấn an. - Tôi sẽ tư vấn cho sếp nên các anh cũng không nên quá lo lắng.

Ông Hoàng gật đầu hài lòng. - Vậy thì tôi yên tâm rồi.

Tên vệ sỹ mang chai rượu quý ra. Quất vội đón lấy. - Để tôi.

Quất cẩn thận rót rượu vào ly khách, ông Hoàng, ông Sơn.

- Nào, cạn ly cho sự khởi đầu tốt đẹp. Ông Hoàng hồ hởi.

Ba người cùng cụm ly vui vẻ. Quất nhìn ông Hùng chau mày khó chịu. Sau bữa tiệc tại nhà ông Hoàng Quất lén lút đến nhà Lâm cùng ngồi trong phòng làm việc của Lâm bàn đối sách.

Nghe đoạn ghi âm Quất đưa khiến ông Lâm vô cùng tức tối. Quất lo lắng. - Anh định xử lý vụ này thế nào?

Lâm đập tay xuống bàn tức giận. - Chết tiệt. Thằng đó định ăn hai mang sao. Hôm trước anh đã tống vào mồm nó gấp 3 số lần mà lão Hoàng đưa cho nó. Tên khốn này..

Quất lo lắng. - Có vẻ tiền không giải quyết được vấn đề rồi. Em đã điều tra tên này rất hay tụ tập ở các quán ba và thường qua lại với mấy em mát mẻ. Anh hãy dùng cách này đi. Ba mươi chưa phải là tết.

Lâm mừng ra mặt. - Chú nói hay. Anh sẽ làm theo cách của chú. Chú cũng nên cẩn thận đừng để lão Hoàng phát hiện ra thân phận của chú.

Quất cười nhếch mép. - Anh yên tâm. Ông ta rất tin tưởng em.

Lâm rót rượu đưa cho Quất. - Nào, cạn ly.

Quất vui vẻ. - Cạn ly. Hai người nhìn nhau mỉm cười gian xảo.

****

An, Phượng, Nga vui vẻ ngồi trên bãi cỏ công viên. An lo lắng hỏi.

- Cuộc thi tôi hát bài nào đây các bà?

Nga động viên. - Hát bài nào bạn cảm thấy hay nhất ấy.

An thở dài. - Bài nào mình cũng cảm thấy hay. Hát về tình bạn, tình thầy cô hay tình yêu nhỉ?

Phượng đắn đo. - Thường thì ngày này thường hát tặng thầy cô là chính như bài " Bụi phấn" " Mong ước kỷ niệm xưa" hay như " Kỷ niệm trường xưa"

An gật gù. - Bài " Mái trường mến yêu" nhé

Phượng nhíu mày. - Cũng được..thử xem.

An cầm đàn hát.

- Ôi hàng cây xanh thắm dưới trường mến yêu.

- Có loài chim đang hót âm thầm tựa như nói.

- Vì hạnh phúc tuổi thơ và cho đời thêm sức sống.

- Thầy dìu dắt chúng em với tấm lòng thiết tha.

- Khi bình minh hé sáng phố phường con ngủ yên.

- Khi giọt sương long lanh vẫn con đọng trên lá.

- Thầy bước đến trường em mang một tình yêu ước mơ.

- Cho từng ánh mắt trẻ thơ,cho từng khúc nhạc dịu êm.

Phượng, Nga cùng hoà hát với An.

- Như..thời gian êm đềm theo tháng năm.

- Như..dòng sông gợn đều theo cơn gió.

- Mang tình yêu của thầy đến với chúng em.

- Để dựng xây quê hương tương lai sáng ngời.

Cả ba đập tay cười thích thú. - Cũng không tồi. Bà hát hay lắm đó.

Nga động viên. - Giọng hát tuyệt lắm. Cố lên.

An vui sướng. - Cảm ơn hai bà. Nhưng mà.. ở trường mình còn nhiều bạn hát hay hơn nhiều. Trang lớp mình cũng vậy. Bà ấy vừa xinh vừa hát hay, thân hình chuẩn người mẫu nữa. Tôi lo lắm. Hát với các bà còn được chứ đứng trên sâu khấu không biết có mở mồm được không?

Phượng bá cổ An. - Không lo, dưới sân khấu có bọn mình cổ vũ rồi. Đừng nhìn ai chỉ nhìn bọn mình mà hát thôi. Ok.

An rụt rè đập tay Phượng, Nga - Ok. Ok

- Thử bài hát " Những đứa bạn" đi. Phượng giục.

Nga đồng tình. - Oa, bài hay đó. Lets go.

- Ok chơi thôi. An hứng khởi ngồi vào ghế đá và lướt đàn sành điệu. Phượng, Nga đứng cạnh nhún nhảy cổ vũ. An gật gật đầu hát.

- Gối đầu lên giường.

- Nghĩ đến chuyện tương lai.

- Rồi nhìn tất cả những gì trên tường nhớ lại những ai đã bước qua đời mình đã viết lên tường mình, đã có trong tập album từng bức hình ở đó.

- Có người vẫn ở đây .

- Có người đã đi rồi lắm lúc nhớ lại kỉ niệm xưa khi trượt ván dưới mưa.

- Khi ăn trưa quần áo thì bẩn tóc tai lem nhem mặt mày thì lấm tấm .

- Dù cho mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn cười tươi.

- Dưới nắng mặt trời chói chang ai cũng chỉ nghĩ về niềm vui. Được đi chơi với nhau lang thang với cái ván.

- Nắng mưa vẫn mặc kệ muốn đi khắp Sài Gòn.

Phượng hát tiếp lời.

- For the time we'd spent along .

- For everything that we've ben done.

- Listen to me good

- Thanks your mama i got you in my life.

Nga tiếp đoạn.

- So can i, keep you under my skin.

- I can keep you in memory

- You gatta know this important thing.

- You will never never gone in my heart.

An hát tiếp.

- Có khi đi sớm từ 9 giờ sáng mãi 9 giờ tối mới về.

- Ngồi tạm lề đường ăn kem - Rủ nhau đi chơi game.

- Tối về bố la, bài học nhớ đời.

- Kỉ niệm từ tuổi 15 Đến giờ người còn người mất.

- Có người còn đi khuất chưa kịp khoe CD

- Cả một câu giã từ cũng chưa kịp nói có khi nhớ.

- Nhớ gương mặt, nhớ nụ cười, nhớ những khi đùa giỡn.

- Nhớ những khi chờ nhau

- Nhớ cả những khi đánh nhau.

- Đánh nhau không vỡ đầu.

- Đánh nhau nhưng không đau.

- Chỉ đau khi thấy bức hình đã lồng trong khung kính uh.

- Thế nhé - bạn của tôi ơi.

- Im bout to see you one day one day, wait for me one day

Nga, Phượng, An cùng đứng lên nhảy và cùng hát đoạn kết.

- For the time we'd spent along .

- For everything that we've ben done.

- Listen to me good

- Thanks your mama i got you in my life.

- So can i, keep you under my skin.

- I can keep you in memory.

- You gatta know this important thing.

- You will never never gone in my heart.

Nga, Phượng, An đập tay rú lên sung sướng. Phượng ôm choàng lấy An. - Tuyệt lắm. Cậu nhất định sẽ thắng, phải thắng Trang cho mình nhớ chưa?

Nga khẽ lườm Phượng. - Bà này nói thế sẽ tạo áp lực cho An đó. Bà đừng nghe Phượng nói. Cứ hát bằng trái tim mình thì sẽ thuyết phục được tất cả mọi người thôi.

An xúc động. - Ok cảm ơn hai bà.

Nga lấy chai nước đưa An. - Uống đi nè để ngọt giọng hát cho hay.

An, Nga ngồi ghế uống nước sảng khoái. Chuông điện thoại Phượng trong túi reo lên. Là Lăng, Phượng cau mày khó chịu nhìn chuông kêu nhưng không nghe. Nga tò mò. - Ai vậy? Sao không nghe.

Phượng tắt máy. - Tên khốn ấy mà.

An trâm trọc. - Tên khốn à? Thế thì chỉ có là Lăng thôi.

Nga thoáng giật mình nhìn Phượng. Phượng cười xoà. - Ờ đúng đấy. Trên đời này không ai đáng ghét bằng hắn.

Nga tò mò. - Hai người có thù oán gì hay sao mà lại ghét nhau thế?

Phượng cười khẩy. - Ngay từ lần đầu gặp đã không có thiện cảm gì rồi.

An trâm trọc. - Có chắc không đó. Hay bề ngoài thì ghét mà trong lòng lại thầm yêu trộm nhớ người ta.

Nga nhìn Phượng dò xét. Phượng chuột dạ. - Đừng có mơ. Tôi..

Chuông điện thoại Phượng lại reo. Phượng trợn mắt. - Hoàng hậu gọi rồi. Tôi về trước đây nhé. Bye..

- Byeee.. Nga, An vẫy tay.

Nga nhìn theo Phượng mặt buồn rười rượi đăm chiêu. An tò mò. - Bà sao thế?

Nga giật mình. - Không có gì.

Nga ngồi thừ uống nước. An tất bật cất đàn vào trong túi. Nga thì thầm. - Nếu được một ai đó tặng bánh thì nghĩa là gì nhỉ?

An tò mò dừng lại việc gói gém ngồi cạnh Nga hào hứng. - Thật sao? Ai tặng ai?

Nga ngượng ngùng. - Thì nam tặng cho nữ.

- Sinh nhật, hay dịp đặc biệt gì?

Nga lắc đầu. - Không có, chỉ là tặng thôi. Mà còn rất bất ngờ nữa.

An reo lên. - Oà! Thế có nghĩa là có tình ý gì rồi.

Nga mừng rỡ. - Thật sao?

- Thì đúng rồi còn gì. Chỉ có thích một ai đó thì mới tặng quà chứ không tự nhiên tặng hả?

Nga mỉm cười thẹn thùng. - Chắc là thế nhỉ?

An tò mò. - Quà đẹp lắm đúng không?

Nga xúc động. - Ừ, rất đẹp và ý nghĩa.

An vỗ mạnh người Nga khiến cô giật nảy người. - Khai mau, chàng trai nào làm trái tim bạn tôi dung động thế hả?

Nga cười thẹn. - Làm gì có, đấy là mình hỏi thế thôi mà.

An bữu môi. - Thôi đi cô nương. Chữ yêu đang hiện rõ mồn một trên mặt cô kìa lại còn dấu.

Nga bối rối. - Làm gì có.

An cù người Nga khiến cô la lên. - Thật không?

- Thôi đi bà, buồn lắm không chịu nổi đâu. Về thôi. Nga cười tủm tỉm vội bước đi trước. An nhìn theo cười thích thú.

*****

Lăng từ gác xuống ngồi vào bàn ăn cơm cùng ông Hoàng và ông Sơn. Ông Hoành nhìn mắt Lăng thấy tím giật mình. - Con bị sao thế?

Lăng lúng túng. - Dạ không sao, con không cẩn thận nên đập vào cánh cửa ấy mà.

Ông Hoàng vội đứng dậy. - Để bố lấy thuốc.

Lăng kéo tay bố. - Không cần đâu bố. Con bôi rồi, chốc khỏi ngay ấy mà.

Ông hoàng chẹp miệng xót xa. - Phải cẩn thận chứ.

Ông Sơn trấn an. - Vết thương cũng nhẹ thôi mà anh.

Ông Hoàng trao đổi công việc với ông Sơn. - Bên phía đối tác thế nào rồi?

- Chắc không có vấn đề gì thưa anh.

Ông Hoàng hài lòng. - Thế thì tốt. Hoạt động bên sàn nhảy, quán bar vẫn ổn chứ?

Ông Sơn lo lắng. - Bên công ty Lâm có vẻ đang muốn công khai cạnh tranh với ta. Hắn ta đang cố gắng tiếp cận ông chủ Phát và Tài bên New và Luck.

Ông Hoàng cười khẩy. - Vậy sao? Chắc hắn muốn từng bước lấy lại những thị phần hắn đã từng mất đây.

Ông Sơn đồng tình. - Vâng, đúng thế. Em sẽ ngăn chặn điều đó sảy ra.

Ông Hoàng gật đầu. - Có chú bên cạnh hỗ trợ thì ta yên tâm rồi. Nào cạn ly.

Ông Hoàng, ông Sơn mỉm cười cạn ly.

Lăng ngồi đừ người chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại lo lắng nghĩ thầm. - Sao không nhắn lại, vẫn giận à? Lăng thở dài cầm đũa nhưng không buồn gắp thức ăn. Ông Hoàng lo lắng.

- Thức ăn không ngon hay sao?

Lăng không để ý, mắt chỉ nhìn vào điện thoại. Ông Hoàng nhìn ông Sơn tò mò.

- Cậu chủ. Ông Sơn gọi.

Lăng giật mình nhìn ông Sơn. - Dạ.

Ông Sơn giục. - Thức ăn nguội hết rồi.

Lăng lúng túng. - Vâng.

Ông Hoàng lo lắng. - Con không khoẻ hay sao?

Lăng xua tay. - Không, con khoẻ mà.

Ông Hoàng giục. - Thế thì ăn đi, sao nãy giờ cứ ngồi bần thần thế?

Lăng cười gượng. - Không có gì..chỉ là..

Lăng giật mình khi điện thoại có tin nhắn. Cậu háo hức vội bỏ đũa xem nhưng gương mặt lại hậm hực. - Lại tin rác, bực mình ghê.

Lăng bỏ bát. - Con no rồi, con lên gác trước đây.

Ông Hoàng lo lắng. - Đã ăn gì đâu, hay để bố bảo giúp việc nấu món khác nhé.

Lăng lắc đầu. - Không cần đâu bố. Lúc nào con đói con tự ăn. Con lên phòng đây.

- Ừ. Ông Hoàng nhìn theo Lăng đắn đo. Một tên vệ sỹ ở ngoài bước lại gần ông Sơn và nói nhỏ vào tai. Ông Sơn trợn mắt khó chịu vẩy tay ra lệnh cho vệ sỹ đi ra ngoài.

- Có biến rồi anh ạ.

Ông Hoàng cau mặt. - Có chuyện gì?

- Bên Lâm đang cố níu kéo ông Hùng trong dự án cung cấp vệ sỹ cho 3 chung cư ở Hà Nội. Có vẻ bên Lâm rất quyết tâm.

Ông Hoàng cười khẩy. - Vậy sao?

Ông Sơn nhíu mày. - Hắn đang mở tiệc long trọng đãi ông Hùng ở vũ trường Tuổi Trẻ.

Ông Hoàng bình thản. - Hắn lại định chiêu đãi hắn bằng các cô chân dài đây mà. Chú lại đây.

Ông Sơn ghé sát tai ông Hoàng đầu gật gù nghe theo sự chỉ đạo của ông Hoàng. Ông Hoàng nhìn ông Sơn cười đắc chí.

*****

Phượng trong bếp tất bật rửa rau, thực phẩm. Bà Mai bước vào nhìn khó chịu.

- Con làm gì đấy?

Phượng vui vẻ. - Con thực hành nấu vài món để tham gia cuộc thi nấu ăn ở trường nhân dịp ngày nhà giáo mà mẹ.

Bà Mai cằn nhằn. - Tham gia thì cũng tốt nhưng đừng chú tâm nhiều quá để thời gian còn ôn tập. Năm nay cuối cấp rồi đấy.

- Vâng.

Bà Mai kéo Phượng ra. - Để mẹ làm cho. Con mau lên học đi.

Phượng ôm mẹ nũng nịu. - Con cảm ơn mẹ.

Bà Mai lừ mắt với Phượng. - Mai mẹ tính thuê gia sư chuyên nghiệp để phụ đạo cho con. Học lực của con quá yếu khả năng vào đại học trường tốt rất thấp.

Phượng nhăn mặt. - Mẹ thuê gia sư làm gì, tốn kém lắm.

Bà Mai phật ý. - Tốn kém cũng phải thuê. Đây là thời điểm quan trọng cần phải đầu tư. Con nên gác tất cả những việc không cần thiết để tập trung mọi sức lực ôn luyện. Đỗ vào đại học là mục tiêu duy nhất chứ không phải những cái khác.

Phượng thở dài lo lắng. - Mẹ à..con cũng muốn thi đỗ nhưng mẹ biết mà..khả năng đó là rất thấp. Hay con không thi đại học mà thi vào trường nghề được không?

Bà Mai gắt gỏng. - Không được. Con lại muốn học nấu ăn đúng không? Học đó tương lai sẽ không thể sáng sủa được đâu con. Con thấy những người tốt nghiệp đại học ra trường đều được xã hội trọng vọng dễ xin việc biết bao. Khả năng thăng tiến cũng nhanh. Bằng cấp rất quan trọng con biết không.

- Nhưng mà bây giờ sinh viên tốt nghiệp đại học ra trường thất nghiệp cũng rất nhiều. Có nhiều sinh viên không xin được việc phải cất bằng đại học đi học nghề để dễ xin việc đó mẹ ạ.

Bà Mai dừng tay nhìn Phượng phật ý. - Thế con nghĩ có biết bao người học nghề ra trường khả năng xin việc là bao nhiêu phần trăm không? Chưa kể công việc lương thường thấp mà lại không ổn định. Con cứ lo ôn để đỗ vào đại học trước đi. Còn công việc sau khi ra trường bố mẹ đã có tính toán hết rồi.

Phượng buồn rầu. - Nhưng mà...

Bà Mai nghiêm nghị. - Con thích nấu ăn chắc cũng biết đến hai đầu bếp nổi tiếng là Dương Huy Khải và Nguyễn Thị Diệu Thảo chuyên gia ẩm thực nổi tiếng đúng không?

Phượng ngạc nhiên. - Sao mẹ biết? Cô nghĩ thầm. - Mẹ đúng là cái gì cũng biết.

Bà Mai nhắc nhở. - Dương Huy Khải là người Việt Nam đầu tiên và người Châu Á thứ 2 được gắn sao trên Đại lộ danh vọng nghề bếp tại Califonia. Nhưng trước khi trở thành chuyên gia nổi tiếng ông ấy đã theo học đại học Le Cordon Bleu Paris để thực hiện đam mê của mình. Còn bà Nguyễn Thị Diệu Thảo ngoài việc sinh ra trong một gia đình có truyền thống ẩm thực thì cô cũng luôn nỗ lực khẳng định bản thân không chỉ là một chuyên gia về ẩm thực mà con là một tiến sĩ giáo dục học. Con thấy đấy họ ngoài đam mê nấu nướng còn phải không ngừng học hỏi kiến thức để trở thành chuyên gia được xã hội công nhận. Nếu con cảm thấy mình có thể trở thành một chuyên gia âm thực trong tương lai thì mẹ sẵn sàng ủng hộ. Còn chỉ là đam mê nhất thời thì nên dừng lại và tập trung vào học hành cho mẹ.

Phượng cắn môi nhìn mẹ thở dài.

*****

Ông Hùng cùng em chân dài ăn mặc sexy nhảy loạn xạ trong vũ trường. Ông Lâm ngồi uống nước nhìn theo mỉm cười đắc chí. Ông Hùng thở hổn hển nói với em chân dài. - Anh mệt quá lại kia uống nước đi. Ông Hùng ôm eo cô gái đi đến chỗ ông Lâm ngồi vui vẻ.

- Chỗ này đúng thực là một thiên đường.

Ông Lâm nháy mắt cho cô gái rót rượu. - Tất nhiên rồi. Nếu anh không chê thì ngày nào cũng mời anh qua đây nhảy với cô em xinh đẹp này có chịu không.

Ông Hùng cười lớn. - Nếu được thế thì còn gì bằng. Em mà ông chọn cho tôi quả là có sức hút không thể cưỡng nổi. Ông Hùng quàng tay ôm eo người đẹp lả lơi. Cô gái cũng không ngần ngại ôm hôn ông Hùng rồi rót rượu ép ông uống.

- Uống đi anh rồi chúng ta về phòng tâm sự được không anh?

Ông Hùng cười sung sướng nhìn ông Lâm. - Anh Lâm làm thế này là không được đâu nha.

Ông Lâm cười xảo quyệt. - Anh không phải ngại. Em nó là của anh toàn quyền sử dụng. Đã đến đây là phải chơi hết mình. Với anh tôi không tiếc gì cả. Chúng ta là đối tác tốt phải không?

Ông Hùng gật đầu. - Tất nhiên rồi, dự án đó tôi sẽ cân nhắc nên anh yên tâm đi.

Ông Lâm vui mừng nâng ly. - Nào, cụng ly cho sự hợp tác lâu dài và bền vững.

Ông Lâm và ông Hùng vui vẻ uống rượu. Cô gái ôm ông Hùng nũng nịu. - Đi theo em nào, em có nhiều điều muốn nói với anh.

Ông Hùng tỏ vẻ khó sử. - Khoan đã, anh đang nói chuyện với anh Lâm mà ai lại thế.

Ông Lâm khoác tay. - Không ngại..không ngại, cứ tự nhiên. Tôi cũng có việc phải đi đây. Hai người vui vẻ nhé. Ông Lâm nháy mắt ra lệnh cho cô gái. Cô gái liền nũng nịu ôm hôn ông Hùng. - Đi thôi anh.

Ông Hùng sung sướng hôn lên má cô gái. - Chưa gì mà đã nóng vội thế hả? Đi thôi..

- Đi đâu lão già mất nết kia.

Ông Hùng giật mình khi nghe thấy tiếng vợ phía sau. Ông hoảng hốt khi vợ đứng đằng sau mặt hằm hằm. Ông vội bỏ tay ra khỏi cô gái nhìn vợ run rẩy. - Sao..bà lại ở đây?

Ông Lâm và cô gái ngạc nhiên nhìn vợ ông Hùng. Vợ ông Hùng tức tốc lao tới ném cả túi sách vào mặt ông Hùng gào tức, tay nhéo tai ông Hùng khiến ông là oai oái.

- Còn dám hỏi tôi sao lại ở đây hả? Tưởng bận làm việc gì hoá ra là ở đây chơi với gái. Nay thì bắt quả tang rồi nhé còn dám chối cãi nữa không? Đi về.

Ông Hùng nhìn ông Lâm và cô gái xấu hổ. - Bà bỏ ra, có đối tác đang ở đây đừng làm tôi xấu hổ mà.

Ông Lâm can ngăn. - Xin lỗi bà, ông Hùng đến đây là để trao đổi công việc làm ăn thôi.

Vợ ông Hùng nhìn ông Lâm giận dữ. - Làm ăn kiểu gì mà dẫn nhau đến đây hả? Không phải ông có ý định phá hoại hạnh phúc gia đình nhà tôi sao?

Ông Lâm bối rối. - Không phải, bà hiểu lầm rồi.

Ông Hùng khó xử gàn. - Thôi đi bà, chuyện làm ăn của tôi bà biết gì mà xen vào.

Vợ ông Hùng tức tối. - Không xen vào thì để ông làm loạn à. Ông chê tôi già nên định cưa cẩm gái trẻ hả? Về nhà biết tay tôi...về.

Vợ ông Hùng nhéo tai ông Hùng lôi đi. Ông Lâm nhìn theo tức tối ném cốc ra sàn khiến cô gái và người làm sợ sệt. - Chết tiệt. Làm sao bà ta lại biết mà đến đây chứ? Quản lý đâu mau ra đây. Ông Lâm tức tối hét lên hằn học nhìn mọi người xung quanh.

*****

Phượng, An, Nga vui vẻ ngồi cười đùa trong lớp. Nhìn thấy Lăng bước vào Nga tươi cười ngượng ngùng. - Cậu đến rồi hả?

Lăng mỉm cười. - Ừ.

Nga nhìn mắt Lăng hơi thâm lo lắng. - Ủa, mắt cậu bị làm sao đó?

Lăng bối rối khẽ lấy tay che mắt.

An giật mình tò mò nhìn Lăng. - Bị đấm hả?

Lăng giật mình. - Làm gì có. Do sơ ý nên va đập thôi.

Nga suýt xoa. - Chắc đau lắm.

Lăng khẽ rên lên. - Tất nhiên rồi, đau muốn nổ con mắt ra luôn ấy chứ.

Phượng thấy ăn năn nhìn Lăng lo lắng nhưng cô mau chóng quay mặt đi tỏ vẻ khó chịu khi Lăng quay ra nhìn mình rồi cười tủm tỉm. Lăng nhìn Phượng đắn đo rồi đứng dậy tiến đến chỗ An. - Cậu lên trên ngồi cùng Nga nhé.

Nga, Phượng, An ngạc nhiên.

- Ờ.. An vội đứng dậy.

Phượng khó chịu gàn An. - Chỗ của ai người đó ngồi. Cậu không phải đi đâu hết. Ở đây không chấp nhận người lạ ngồi.

An, Nga nhìn hai người khó hiểu. Lăng nháy nháy mắt ra hiệu cho An. An miễn cưỡng đi lên ngồi cạnh Nga. Lăng mỉm cười nhìn Phượng thích thú trong khi cô khó chịu quay đi chỗ khác. Nga nhìn Lăng thoáng buồn. Lăng chai mặt ngồi cạnh Phượng. Cậu chờ lúc tới lúc cả lớp chăm chú ngồi làm bài lén đưa cho Phượng tờ giấy. Phượng ngạc nhiên. - Gì vậy? Phượng mở đọc nhìn dòng chữ. " Mình xin lỗi, làm hoà nhé" cô lặng đi xúc động nhưng lập tức đanh mặt đặt tờ giấy lên bàn và làm bài. Lăng lại đưa một tờ giấy khác khiến Phượng nhíu mày khó chịu. - Gì nữa? Phượng mở đọc lại dòng chữ " Mình xin lỗi, làm hoà nhé" Phượng quay mặt đi cười tủm xong lại giả bộ mặt lạnh. Lăng vỗ vai khiến cô tức cằn nhằn. - Thôi nhé, đang giờ kiểm...Cô bật cười khi Lăng đeo mặt nạ cười trêu cô.- Thôi đi, tên điên này.

Lăng vội bỏ mặt nạ ra nhìn Phượng cười khúc khích. Nga nhìn hai người cười khúc khích thì tỏ ra buồn bã và khó chịu. Nga mở cặp lấy chiếc bánh mà cô vẫn giữ gìn cẩn thận vuốt ve rồi nhìn Lăng đăm chiêu.

Tan trường Nga, Phượng, Lăng, An vui vẻ đi về. Nga rủ Lăng.

- Chiều nay mình được nghỉ mình và cậu đến thư viện quốc gia ôn tập đi. Mình nghe nói thư viện có nhiều sách quý lắm.

Lăng hồ hởi. - Ừ cũng được. Phượng, An đi cùng luôn nha.

Phượng xua tay. - Thôi..thôi.. rủ tôi đi ăn còn được chứ đi thư viện nhìn thấy toàn sách là tôi chán ngán lắm rồi. Hai người đi đi.

An đồng tình. - Tôi cũng thế.

Lăng hụt hẫng, Nga mừng ra mặt. - Vậy hai bà về đi nhé. Chúng mình đi thôi.

Phượng, An vui vẻ vẫy tay chào hai người rồi nhanh chóng đi ra nhà xe. Hai người đạp xe sóng đôi trên đường. An nhìn Phượng tò mò.

- Này bà và Lăng đóng phim tình cảm đấy hả?

Phượng ngạc nhiên. - Bà bị điên hả? Hỏi gì lạ vậy?

An nhíu mày nhìn Phượng. - Tự nhiên đổi chỗ ngồi không phải là hai người muốn ngồi cạnh nhau cho nó tình củm sao?

Phượng kinh ngạc cười lớn. - Đúng là bà tám của lớp mà, cái đó mà cũng nghĩ ra được. Cậu thấy mình có biểu cảm thích hắn ta ngồi chỗ mình hay không hả? Ngày mai cậu lập tức về chỗ ngay cho mình không thì ăn đòn no đấy.

An cau có. - Đâu phải lỗi của mình, tự nhiên Lăng đổi đó chứ. Hay là Lăng thích cậu nhỉ?

Phượng bối rối. - Gì?

Phượng hồi hộp lắp bắp. - Làm..làm gì có chuyện đó.

An vô tư. - Ờ..cậu nói cũng đúng. Người như cậu sao lọt vào mắt xanh của Lăng được.

Phượng hậm hực. - Gì?

- Phải như Nga mới xứng đôi vừa lứa chứ. Cậu thấy không, nãy hai người còn rủ nhau đi thư viện chắc là quan hệ khăng khít lắm đây.

Phượng chột dạ lo lắng. - Thôi đi bà, đừng có suy diễn lung tung. Người ta đến để ôn tập chứ có phải đi chơi đâu.

- Biết đâu được. Ở thư viện rất yên tĩnh lại chỉ có hai đứa, nghĩ thôi đã thấy lãng mạn rồi.

Phượng nghĩ ngợi cô tưởng tượng cảnh Lăng, Nga ngồi trong thư viện gục đầu vào nhau cười khúc khích khiến cô rùng mình lo lắng nghĩ thầm. - Không được, không được.

Phượng nhìn An lo lắng.- Tôi có việc đi đằng này một lát, bà về trước đi nhé.

An ngạc nhiên. - Sao lại thế? Đã hẹn là đến nhà cùng tôi tập hát rồi mà.

Phượng nhăn nhó.- Tôi đi một lát rồi đến nhà bà sau... đi nhé.

Phượng quay xe đạp nhanh, An phụng phịu nhìn Phượng.

*****

Phượng chạy hộc tốc lên tầng 2 thư viện Quốc gia, cô đi nhanh qua các phòng ngó nghiêng.

- Hai người này ngồi ở đâu rồi nhỉ?

Phượng vụt chạy lên tầng 3 ngó các phòng càu nhàu. - Cũng không có luôn. Chẳng lẽ không đến đây. Cô chạy lướt nhanh qua phòng đọc rồi sực dừng lại. Cô lén nấp nhìn vào trong thấy Lăng, Nga đang ngồi cạnh nhau nói chuyện. Cô dừng lại thở hổn hển. - Cuối cùng thì cũng tìm thấy hai người. Phượng cười thẹn với bản thân. - Mà sao mình lại đến đây cơ chứ? Thật điên mất thôi. Mặc kệ đi..

Bên trong phòng đọc Nga ngồi cạnh Lăng chăm chú nhìn vào sách. - Câu thấy tài liệu này hay lắm đúng không?

Lăng gật đầu. - Ừ, đây là sách hiếm đấy không thể tìm thấy ngoài cửa hàng sách đâu.

Nga mỉm cười. - Ở đây đúng là sách nào cũng có.

Lăng gật đầu tán thành. - Ừ. Đúng là thư viện Quốc gia có khác.

Phượng lén núp sau kệ sách quan sát hai người. thấy Nga, Lăng nhìn nhau cười khúc khích khiến cô chau mày khó chịu. - Đến đây là để học chứ có phải đóng phim tình cảm đâu mà nhìn nhau cười hoài không biết. Trông hắn kìa, cười tít mắt. Đúng là đồ mê gái mà.

Bên ngoài Lăng tự nhiên hắt xì hơi. Nga lo lắng. - Cậu cảm rồi hả?

Lăng xua tay. - Không phải, chắc do ai nhắc mình đó thôi.

Nga lo lắng sờ chán Lăng. - Ừ, nhiệt độ bình thường, không sao cả.

Lăng ngỡ ngàng nhìn Nga. Nga bối rối bỏ tay xuống. Phượng bên trong tức tối. - Gì vậy? Không lẽ..không được. Phượng tức tối đập tay vào kệ sách khiến sách rơi xuống gây tiếng động làm Lăng, Nga và mọi người giật mình quay ra. Phượng hốt hoảng ngồi thụp xuống dưới, tay luống cuống nhặt sách lên để lại chỗ cũ đúng lúc Lăng nhìn vào. Cô vội thụp người xuống tay đưa quyển sách để lại chỗ cũ để che kín ô trống đối diện thẳng với Lăng.

- Hy vọng cậu ta chưa nhìn thấy mình. Điên mất thôi.

Bên ngoài Lăng thoáng nhìn thấy mặt Phượng ở sau kệ sách nên ngợ ngợ nghĩ thầm. - Là cậu ấy sao?

Lăng đứng dậy nhìn Nga. - Mình đi lấy thêm quyển khác nhé.

Nga gật đầu. - Ừ.

Sau kệ sách Phượng hốt hoảng khi thấy Lăng đang đến chỗ mình. Cô luống cuống chạy vội sang kệ khác nấp. Thấy Lăng sang dẫy sách bên mình cô lại vội vàng chạy tới chỗ khác. Lăng thấy bóng Phượng vút qua càng nghi ngờ. - Sao mình lại có cảm giác cậu ấy ở đây nhỉ? Lăng vội đi theo ngó nghiêng hết dẫy sách này sang dẫy sách khác khiến phượng khốn khổ chạy trốn. - Tên này sao cứ đi theo mình hoài vậy. Làm sao bây giờ? A..may quá..Phượng nhìn thấy phía trước có một đống sách cao ngổn ngang nên chạy đến núp sau. Cô thở phào. - May quá, thoát rồi.

Lăng chạy ngó nghiêng nhưng không thấy gì nên dừng lại cười thẹn. - Mình đúng thật là...chỉ nghĩ lung tung.

- Em làm gì ở đây? Tiếng cán bộ thư viện vang lên khiến Lăng ngạc nhiên quay ra nhìn về phía sau. Phía sau đống sách Phượng cũng sửng sốt khi chị cán bộ thư viện đột ngột xuất hiện khiến cô lúng túng.

- Sao ạ? Dạ..suỵt..cô thì thào. - Chị cho em ngồi nhờ một chút nhé.

Chị cán bộ thư viện nhíu mày khó hiểu. - Nếu em muốn tìm sách ra các kệ ngoài kia. Đây là sách cần đem đi bảo quản. Mời em tránh ra cho.

Phượng ngượng ngùng lẩm bẩm. - Chết mất thôi.

Cô nhổm dậy gật đầu chào rồi vội chạy đến kệ sách không ngờ đụng trúng Lăng. Phượng đớ người. - Ủa? Cậu...

Lăng nhìn Phượng cười tủm. - Sao cậu lại ở đây?

Phượng nhìn Lăng ngượng ngùng lắp bắp. - Mình đến.. đọc sách mà.

Lăng trâm trọc. - Ủa..thế không phải có người nói nhắc đến thư viện là thấy chán ngán rồi mà. Sao lại đến đây thế nhỉ? Không lẽ theo dõi mình sao?

Phượng bật cười thẹn thùng. - Sao mình lại phải làm vậy? Cậu tưởng thư viện này là của mỗi cậu chắc. Tất nhiên nhìn thấy sách là mình ngán rồi. Nhưng có một loại sách mình không bao giờ ghét đó là sách dạy nấu ăn. Mình đến đây là để tìm sách đó

Lăng ranh mãnh. - Ai biết được đâu đấy, có khi nào cậu sợ mình đi cùng người khác nên cảm thấy không yên tâm nên đi theo không nhỉ? Vì ghen chăng?

Lăng nhìn xoáy vào mắt Phượng khiến cô bối rối vội quay mặt đi giả bộ tìm sách. - Cậu đúng là giỏi suy diễn. Cậu nghĩ tôi và cậu là loại quan hệ gì mà phải làm thế.

Lăng chau mày, vẻ mặt thất vọng. - Quan hệ gì nhỉ? Không phải thế sao?

Phượng lúng túng nhìn lên kệ sách. - Đâu rồi nhỉ? Sách dạy nấu ăn của tác giả Nguyễn Quỳnh Giao.

Lăng đi theo nhìn cô cười tủm tỉm. Bên ngoài Nga đọc sách nhưng sốt ruột nhìn vào trong không thấy Lăng ra. Cô đứng dậy tiến đến khu vực kệ sách trong khi Phượng vẫn đang ngó nghiêng tìm kiếm. Cô mừng rỡ khi nhìn thấy sách ở trên cao. - Đây rồi.. Nguyễn Quỳnh Giao. Phượng chỉ sách ở trên giá nhìn Lăng chữa cháy. - Đây là quyển sách mình đang tìm kiếm nên mới đến đây đó. Cậu đừng có tưởng bở.

Lăng dựa lưng vào kệ sách cười mỉm. - Vậy hả?

Phượng lúng túng khẽ lườm Lăng. - Tất nhiên rồi.

Phượng kiễng chân với tay để lấy sách nhưng tay chỉ chớm được vào quyển sách mà không lôi được xuống. Lăng đứng sát người Phượng. - Để mình.

Lăng áp sát người vào lưng Phượng để lấy sách khiến Phượng cảm nhận được hơi ấm cơ thể Lăng truyền sang nên lúng túng quay người lại vô tình môi cô lướt qua môi Lăng khiến cả hai sững người nhìn nhau, tim đập loạn lên. Cả hai bàng hoàng không thốt nên lời đúng lúc Nga bước tới nhìn hai người kinh ngạc.

Ngày đăng: 27/11/2016
Người đăng: Luu Nam Ngoc
Đăng bài
Bạn thích truyện này?