Gửi bài:

Chap 69

Nhẹ bước lướt đi trong không khí ảm đạm của trường, hồi tưởng về những điều nó vừa nói. Đau lòng không? Hối hận không? Khó chịu không? Nó tự hỏi bản thân mình như thế, nó cũng không biết cảm giác hiện giờ của mình là gì. Chỉ biết rằng bên trong nó cảm thấy trống rỗng, trống rỗng cùng cực, không tài nào mở miệng nổi, chỉ biết im lặng bước đi, im lặng nhìn từng người từng người qua lại. Cảm giác này như muốn nuốt chửng nó khiến nó cho dù muốn thoát ra cũng không tài nào thoát ra được.

Ngân Trúc nhìn nó lướt qua mình, khẽ mỉm cười, cô muốn xem đoạn kết của câu chuyện này ra sao. Nhưng điều hiện giờ cô cần làm chính là tìm ra ai là người cai quản phương Bắc. Chỉ có như thế mới xúc tiến được kế hoạch của cô. Không cần phải tốn nhiều thời gian, chỉ cần khiến nó và "người đó" bên nhau, thì gia tộc phương Đông này sẽ là của cô.

Nó bất ngờ vì bị Ngân Trúc kéo tay lại, mọi thứ trong chốc lát bị xóa sạch tựa như chẳng có điều gì xảy ra

"Chị đang nghĩ gì vậy ?"

"Không có gì"

Ngân Trúc nhếch môi nhìn nó

"Chị đang phân vân điều gì? Trong hai anh em sinh đôi, chị thích nhất ai?"

Trợn mắt nhìn Ngân Trúc, nó không hiểu Ngân Trúc đang nói cái gì, tất nhiên là nó thích Vương rồi, điều đó còn phải hỏi sao? Nếu không nó cần gì phải khó chịu như vậy.

" Vương hay......là Khương?"- Ngân Trúc cố tình kéo dài ý ra khiến nó không hiểu dụng ý của cô.

" Thanh, chị phải suy nghĩ cho kĩ, người chị thích là ai, mà không đúng, người chị yêu là ai? Người em lạnh lung, tàn nhẫn nhưng lại chung tình, vì người mình yêu mà chuyện gì cũng dám làm. Còn người anh dịu dàng lúc nào cũng bên chị . Thanh, chị cần người nào hơn?"

Ngân Trúc cố tình nhấn mạnh từ "cần" cho nó vì vốn dĩ nó cũng không biết nó yêu ai và nó cần ai.

"Cần và yêu khác nhau sao?"

Ngân Trúc nhoẻn miệng cười , cô quay lung về phía nó, mắt nhìn về xa xăm

" Đôi khi chị yêu nhưng chị không cần, nhưng có lúc chị cần cũng là khi chị bắt đầu yêu người đó"

Nó nhăn trán tỏ ý không hiểu lời Ngân Trúc nói, chẳng phải khi yêu thì người ta cần đến nhau sao? Còn cần thì chắc gì đã là yêu. Nó mơ hồ đi lạc trong lời nói của Ngân Trúc

" Người mà chị nghĩ đầu tiên khi chị gặp khó khăn, chính là người chị cần. Nhớ kĩ."

Ngân Trúc nói rồi bỏ nó ở lại, cô hiểu bản thân nó chưa nhận biết rõ về mình, nhưng không sao, mọi thứ cũng dần được sáng tỏ thôi, vì với cô nó yêu hay cần cũng đâu quan trọng. Quan trọng là nó bên ai cũng đều có lợi cho Ngân Trúc.

Nó vừa bước về lớp vừa nghĩ đến điều Ngân Trúc nói. Nó không hiểu ý Ngân Trúc là gì và cũng không hiểu tại sao Ngân Trúc lại nói với nó như thế.

Ngay khi vào lớp nó đã thấy cả lớp đang bàn về chuyện gì đó, nhìn qua đám bạn thì cũng đang thấy đám bạn nó sôi nổi cũng không kém, đi nhanh về phía chỗ ngồi, nó đánh vai Như ngỏ ý muốn hỏi đang xảy ra chuyện gì.

Như nhìn nó rồi miệng cười toe toét

" Chuẩn bị tới ngày kỉ niệm thành lập trường rồi đó, bà cũng biết trường Ales mình nổi tiếng như thế nào rồi, hôm đó sẽ diễn ra ngày hội ẩm thực, mỗi lớp sẽ bày ra gian hàng cùng với một tiết mục tự chọn trình diễn vào 10h đêm, lớp nào được chọn sẽ được vinh danh lắm đó, mà quan trọng hơn là được thưởng tiền. Cho nên lớp mình mới rôm rả dậy ."

Nó gật gù hiểu ý của Như, rồi xem như không có chuyện gì tiếp tục ngồi xuống bàn, lấy headphone ra nghe nhạc dù sao thì hiện giờ nó cũng không muốn nói chuyện với ai, hơn nữa nó đang cần yên tĩnh để tiếp thu những điều Ngân Trúc vừa nói.

Như nhìn nó một hồi rồi thục vào My đang ngồi kế bên, ra hiệu nhìn sang nó

" Bà định tham gia gì không?"

Nó lắc đầu trả lời

" Hay là tham gia ẩm thực với tụi tui y. Năm nào tụi này cũng kiêm phần đó hết á. Lần này định tổ chức ẩm thực ngôi nhà ma. Chắc chắn sẽ thú vị lắm đây"- My vừa xoa cằm vừa tưởng tượng nói.

Nó cười trừ nhìn đám bạn, nó thật không muốn tham gia vào lúc này, chỉ vì hiện giờ nó cảm thấy không muốn làm gì hết. Càng ít tham gia biết đâu càng tránh được nhiều rắc rối. Nó định lắc đầu từ chối thì cả lớp im bặt, chỉ còn nghe tiếng giày vang lên trên nền gạch. Ngẩng mặt lên nó thấy Nguyệt Anh đang bước vào lớp miệng nở nụ cười thật tươi như vừa có chuyện vui gì đó.

" Thấy các em nhộn nhịp vậy chắc cũng biết là ngày lễ kỉ niệm trường sắp đến rồi, lớp ta có kế hoạch gì chưa?"

" Thưa cô, chúng em đã có kế hoạch rồi, ẩm thực thì để con gái dàn xếp, con trai sẽ phụ giúp nếu như con gái cần.... Chỉ là hơi có tí rắc rối."- lớp trưởng nói

" Chuyện gì?"

" Về phần trình diễn, lớp ta không có ai xung phong hết, hơn nữa cũng không có ai có khiếu trong phần này."

Nguyệt Anh gật đầu hiểu ý, cô lướt qua khắp một lượt rồi nhìn thẳng vào nó, miệng nở nụ cười thật tươi

" Như Thanh, em kiêm phần đó nhé."

Trong khoảnh khắc đó, ai trong lớp cũng quay xuống nhìn nó, còn nó vẫn cảnh giác trước lời nói của Nguyệt Anh, lần này Nguyệt Anh tính bày trò gì nữa đây.

Đám bạn nhìn qua nó, mắt trợn tròn, như không tin vào lời Nguyệt Anh nói, quen biết nó lâu thế, lần đầu tiên nghe nói nó có tài năng. Không biết là tài năng gì đây.

Mặt nó vẫn bình tĩnh như thường xem xung quanh không có chuyện gì xảy ra, đối với nó, những chuyện như thế này cũng không phải là bão bùng gì. Cùng làm thì cứ trình diễn đại, được hay không cũng đâu quan trọng. Nhưng điều nó quan tâm không phải cái đó, mà điều nó quan tâm là tại sao Nguyệt Anh lại cố tình làm như thế.

" Vậy chúng ta quyết định thế nhé. Giờ bắt đầu học đi."

Nguyệt Anh xoay người lên bảng, miệng vẫn không thôi cười. Mới nãy khi nghe nó nói rằng không thích Khương, trong lòng Nguyệt Anh đã rất vui mừng rồi, cô còn vui mừng hơn khi thấy Khương tái mặt lại, đó là lần đầu tiên cô không hiểu Khương đang nghĩ cái gì, anh im lặng cách đáng sợ, hoàn toàn không đề cập gì đến chuyện nghe nó nói câu đó. Nhưng mà sao cũng được, hình như Khương bắt đầu ghét nó rồi. Đó là điều có lợi cho cô, lần này cô muốn nó phải trình diễn trước đám đông mà bị quê mặt, bằng cách nào đó cô phải khiến nó không dám nhìn mặt ai trong trường, hay đúng hơn là khiến nó phải rút khỏi trường này càng sớm càng tốt.

Ngày đăng: 21/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?