Gửi bài:

Chap 57

_ Em bình tĩnh lại đi, dù em có nói j, anh cũng không thể wen em- Khương vẫn lạnh lùng nói Nguyệt Anh.

Nhếch môi nhìn Khương, Nguyệt Anh đưa điện thoại ra, tấm hình trong điện thoại khiến Khương dường như phát điên lên

_ Em...

_ Nếu anh không nhận lời em, em đảm bảo chỉ trong ít phút nữa, hình anh hôn Thanh sẽ được phát tán với tốc độ nhanh nhất, anh có thể không nhận lời nhưng anh không nghĩ đến Thanh sao? Nếu như Thanh biết được hành động này của anh, cô bé sẽ phản ứng như thế nào. Cả trường này sẽ nhìn anh và Thanh bằng cặp mắt như thế nào? Chẵng lẽ anh chưa từng nghĩ wa sao? Anh chịu được nhưng em nghĩ Thanh không chịu được đâu..

Khương đứng lặng trước lời nói của Nguyệt Anh , nhíu đôi lông mày lại, Khương không biết phải trả lời như thế nào. Có trách thì trách Khương mới nãy không kiềm chế được mình. Nguyệt Anh nói đúng, anh không còn cách lựa chọn nào khác, anh thì không sao nhưng Thanh thì khác, anh tuyệt đối sẽ không để Thanh chịu bất cứ sự tổn thương nào.

Lặng người nhìn Nguyệt Anh, Khương cũng không ngờ, Nguyệt Anh lại có thể như zậy, chẳng lẽ vì yêu một người không đáng như anh mà phải bất chấp tất cả sao?

_ Có đáng không Nguyệt Anh... em vốn dĩ có thể tìm được người thích hợp hơn anh.- Khương nặng nề nói

Nhìn Khương, Nguyệt Anh cười khẩy một cái rồi lại nhìn thẳng vào mắt anh

_ Còn anh, anh thấy có đáng không khi thích Thanh... anh vốn dĩ cũng có thể tìm được người thích hợp với anh hơn.
Khương không nói j, anh lại im lặng nhìn Nguyệt Anh.

" Đáng hay không đáng đều do mọi người wuyết định, anh nói đáng là đáng không đáng là không đáng. Đối với Thanh, anh đều cảm thấy đáng để làm như zậy."

_ Được, anh đồng ý wen em.

Lời nói từ miệng Khương thốt ra khiến một kẻ từ dưới đáy vực sâu như tìm thấy anh sáng, nhưng cũng khíên một kẻ đang đứng từ trên đỉnh núi bị đẩy xuống một cách không thương tiếc.

Vương lặng lẽ way đầu đi, một jọt nước mắt lăn dài xuống trên má Vương, anh chỉ định tìm Nguyệt Anh nhưng không ngờ lại vô tình nghe thấy câu nói đó của Khương.

*
_ Chị về đây là tìm anh Khương đúng không?- Vương chua chát hỏi Nguyệt Anh

_ Em biết rồi sao còn hỏi... Chị không biết anh ấy có đồng ý wen chị không nữa nhưng chị vẫn muốn thử, đau đến mức nào chị cũng chịu.... hứa với chị... dù có như thế nào em cũng ở bên cạnh chị được không?- Nguyệt Anh mơ hồ nhìn ra bên ngòai, đầu Nguyệt Anh tựa nhẹ lên vai Vương.

Vương biết lý do Nguyệt Anh way trở về, nhưng Vương vân cố chấp chấp nhận. Vương tin mọi thứ sẽ thay đổi. Vương tin vào điều đó.

_ ừ... dù chị bên ai, em cũng sẽ bên cạnh chị... bất kể... đau đến mức nào..- Vương càng nói nhỏ hơn như đang nói với chính mình. Phải, đau đến mức nào Vương cũng sẵn sàng gánh lấy cho Nguyệt Anh. Tay Vương kéo nhẹ Nguyệt Anh nép vào người mình, như đang cố che chở cho cô.

Sau này có như thế nào thì Vương vẫn bên cạnh Nguyệt Anh.

Vương chầm chậm bước đi, Vương biết chứ, biết rằng 1 ngày nào đó Nguyệt Anh sẽ không còn bên cạnh Vương nữa, nhưng ... như zậy thì đã sao? Tình yêu vốn là cố chấp mà... Vương chấp nhận hết...

Vương leo lên chiếc xe của mình, nhắm nghiền mắt lại để cảm nhận sự thanh thản xung wanh rồi nhấn ga phóng xe lao thẳng ra ngòai đường.

Tại lớp học .

Đợi hòai đám bạn nó vẫn không thấy nó way trở lại thì bắt đầu lo lắng, không biết nó có xảy ra chuyện j không? Như đưa mắt nhìn ra khung cảnh bên ngòai cửa sổ nhớ lại những chuyện vừa xảy ra ở căntin.

Khi nó vs Ngân Trúc bỏ ra ngòai, sau cơn chấn động dữ dội đó, mọi thứ trở lại như ban đầu chỉ có điều... trước con mắt của nhiều người đang nhìn nó thì Phong đang đứng trước mặt nó.

Nhìn thấy Phong cả 4 đứa đều tức jận, tức chuyện đổ nước là một, chuyện Như và Phong là 10. Ánh chắn ngang trước Như tỏ ý không muốn Phong lại gần.

_ Muốn j đây?- Ánh lên tiếng

_ Đi thôi đừng nói chuyện với hạng người này.- Mi cũng lên tiếng nói

Không nhìn đám bạn Như, Phong vẫn lạnh lùng nói

_ Tránh ra, tôi cần nói chuyện với Như.- bất chấp sự giằng co từ Như,
Phong vẫn lôi Như ra phía sau khuôn viên trường..

_Buông ra, đau wá- Như nhăn mặt dùng 2 tay kéo Phong lại.
Phong way sang nhìn Như rồi ép cô ngồi xuống ghế đá, dùng khăn tay lau nước trên mặt Như, khiến Như phải ngỡ ngàng rất lâu. Đối với người khác, Phong rất đáng sợ, tuy không nói j nhưng mỗi lần Phong phát ra câu nào, đều khiến mọi người gần như nín thở, nhưng đối với Như thì khác, Phong rất dịu dàng khi bên Như, thậm chí anh còn không nỡ khiến Như chịu đau bất cứ cái j mặc dù Như rất mạnh mẽ.

Ngày đăng: 21/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?