Gửi bài:

Chap 45

_ Tại sao đưa tôi một đống công việc thế này, đã nói với các người là khi không có tôi thỳ phải chek mail cho tôi sao?- Ngân Trúc nổi nóng với thư kí

_ Tôi xin lỗi, tôi không nhớ....- thư kí cuối đầu hối hận

_ Không nhớ- Ngân Trúc đột nhiên wát lên- tôi không phải điều cô vào đây là để wên đâu, xin lỗi thỳ sao? Giải wuyết được vấn đề không? Tôi không muốn nghe nữa, mau đi kiểm tra lại cho tôi- Ngân Trúc jận jữ nói

_ Zạ, thưa cô 1 tiếng nữa cô sẽ đi gặp jám đốc bên công ty khách hàng ạ- thư kí sợ sệt nói

_ Được rồi, chuẩn bị tài liệu cho tôi, jờ thỳ cô ra ngoài đi- Ngân Trúc way vào trong nói

_ Dạ

Thư kí lủi thủi bước ra ngoài, Ngân Trúc mỏi mệt nhìn theo rồi xoay ghế nhìn ra ngoài, nếu không phải vì mục đích của mình, Ngân Trúc đã không phải mệt mỏi như thế này, còn 1 tiếng nữa là gặp đối tác nhưng trong đầu Ngân Trúc vẫn không có j là lo lắng với sức lực của cô thỳ chuyện này là không khó j, nhưng nếu như đợt hợp tác này thành công thỳ chắc chắc cô sẽ dần tới mục đích của chính mình. Mệt mỏi, dựa lưng vào thành ghế, Ngân Trúc nhắm mắt lại để nhớ về chính wá khứ của mình, cái ngày ba mẹ cô phải chết.......

Tại Lus

_ Ông chủ, chúng ta sắp có cuộc hẹn gặp đối tác.

_ Tôi bik rồi, jờ chúng ta đi thôi, ở đây để họ jải wuyết – Đan lắc đầu nhìn Vương với Khương rồi chào Nguyệt Anh ra ngoài

Nguyệt Anh đỡ Khương zậy, còn Phong đỡ Vương zậy, trong lòng Nguyệt Anh có chút lo lắng, tại sao Khương lại đánh Vương điều mà trước đây Khương ko bao h làm....

Lấy bông sức lên mặt Khương, Nguyệt Anh cảm thấy đau lòng...

_ Tại sao anh lại đánh Vương, có chuyện j hả- Nguyệt Anh hỏi Khương

_ .....- Khương ko nói j chỉ lắc đầu nhìn Nguyệt Anh

Vương không thích Nguyệt Anh wan tâm Khương, tại sao Nguyệt Anh không xem Vương ntn mà lại là Khương, lúc nào cũng là Khương, nhìn Nguyệt Anh lo lắng cho Khương, Vương còn cảm thấy khó chịu hơn những vết thương trên người nữa.

Rầm- Vương lật đổ bàn nước trước mặt, mắt nhìn chăm chăm vào Khương như muốn khiêu chiến nữa. Mọi người trong wán đều sợ hãi nhìn Vương, đã biết tính Vương mỗi khi nổi điên lên không ai dại j mà lao đầu vào can nếu không chắc người đó cũng chả muốn sống rồi.

_ Đứng lên đi, tôi với anh phải jải wuyết cho xong- Vương tức jận nói

_ Được....... nếu hôm nay tao ko đánh mày chắc chắc sẽ còn xảy ra chuyện này dài dài- Khương cũng tức jận đứng dậy xồng xộc vào Vương

_ Chuyện j? Tôi không hiểu anh nói j hết- Vương ngơ ngác hỏi Khương

_ Hôm wa, tại sao mày lại bỏ Thanh một mình trong công viên, mày điên sao?- Khương wát lên

_ Tôi....... Là tôi ko cố ý...

_ Không cố ý, zậy sao hôm nay mày ko vô xem Thanh như thế nào? Một câu xin lỗi cũng không, còn ngồi ở đây uống nước, mày cũng tỉnh lắm.

Trong lòng Vương jờ còn cảm thấy bực bội hơn trước, Khương là j của nó mà lại nổi jận vì nó, sĩ diện trong người Vương bỗng nổi lên......

_ Đúng là tôi làm đó, tôi cố tình làm đó, thỳ sao? Liên wan j anh?- Vương nghênh mặt nói với Khương

_ Thằng này.......- Khương trợn mắt nhìn Vương

_ Cô ta là j của anh mà anh wan tâm như thế, không phải bồ cũng không phải anh em, dựa vào cái j mà anh dám lên tiếng bênh cô ta.... chẳng wa tôi muốn đùa với cô ta cho vui thôi........- Vương nhởn nhơ nói với Khương

Nguyệt Anh trợn mắt nhìn Vương, wen biết Vương lâu zậy chưa bao h Nguyệt Anh thấy Vương lại nói những lời như thế, nhăn trán lại Nguyệt Anh nhìn Vương với cặp mắt khó chịu

_ EM đang nói j vậy Vương?

_ Không liên wan j đến chị đâu.........

Gạt người Nguyệt Anh ra, Khương tiến lại gần Vương tay Khương xốc áo Vương lên, đôi mắt Khương jận jữ nhìn Vương, 2 anh em song sinh nhìn nhau lần này Nguyệt Anh cũng không thể phân biệt nổi ai là Vương ai là Khương........ jống như 2 con hổ đang tranh jành lãnh thổ zậy...

_ Tao sẽ không đứng nhìn nữa, tao sẽ jành lấy Thanh, mày không có wuyền xen vào......- Khương trợn ngược mắt nhìn Vương, jọng nói đầy wuyết liệt, nói xong Khương bỏ đi, để lại đống lộn xộn đang diễn ra trước mắt.

Khương đi rồi, Nguyệt Anh vẫn đứng đó bần thần, trước jờ chưa bao h Nguyệt Anh thấy Khương như zậy, điều j đã khiến Khương thay đổi? Không jống như trước đây nữa, lần này Khương đã thật sự thích người khác rồi... tại sao không phải là Nguyệt Anh 5 năm trước dù Nguyệt Anh cố làm j Khương cũng ko để ý, tại sao vì một người ko rõ ràng mà Khương lại có wuyết tâm lớn như thế? Nguyệt Anh không cho phép, hoàn toàn ko cho phép người đó làm thay đổi Khương, tuyệt đối không được......Nắm chặt tay lại, nước mắt Nguyệt Anh rớt xuống mặt....

Còn Vương, Vương cũng đứng đó nhìn theo bóng Khương đi, tại sao nghe Khương nói sẽ jành lấy Thanh trong lòng Vương lại cảm thấy đau như zậy, khó chịu và có cảm xúc của ghen nữa..... tại sao lại thành ra như thế này?

Phong đứng nhìn 3 người nhưng bên trong lại đang nghĩ về người khác....... Không biết người đó như thế nào rồi..

Tại nhà hàng Queen

_ Cô ta lâu la thật- Đan nhìn đồng hồ đeo tay miệng thầm rủa đối tác của mình- Anh bik j về cô ta hả thư kí Minh( thư kí của Đan)

_ Ngeh nói cô ta rất có tài, trong mấy tháng gần đây kể từ khi cô ta tiếp wản công ty, thỳ vốn đầu tư công ty của cô ta tăng rất nhanh rất nhiều khách hàng muốn hợp tác với công ty đó, nếu như đợt này chúng ta hợp tác thành công sẽ có rất nhiều khả năng ta đánh bại ja tộc họ Đoàn.- Minh cuối đầu nói với Đan

¬_ Vậy sao? Vậy tôi phải xem cô ta jỏi tới đâu rồi.

Mặc chiếc đầm đen gợi cảm, Ngân Trúc bước vào nhà hàng với bao nhiêu cặp mắt đang dòm ngó, mái tóc ngắn làm tôn thêm vẻ đẹp trắng ngần của cô và cả đôi môi nhỏ nhắn kia nữa... rất đẹp, Ngân Trúc nhẹ nhàng bước vào rất jống như nữ hoàng và trông kiêu ngạo..

Tươi cười cuối đầu chào đối tác của mình, Ngân Trúc kéo gế ngồi xuống và chào hỏi

_ Xin chào, tôi là jám đốc công ty ..., rất vui được gặp anh.

_ ..........?- Đan ngỡ ngàng nhìn Ngân Trúc, trông cô ta rất đẹp vừa có j đó huyền bí vừa có j đó dịu dàng...... là người đã đụng Đan mà không chỉ 1 lần còn 2 lần nữa mới đúng...... jờ cô ta chào hỏi cứ như chưa từng wen biết.......

_ Woay... anh đang nhìn kái j zậy- Ngân Trúc nhăn mặt hỏi Đan

_ Cô không nhớ tôi thiệt hả- Đan nhăn nhó hỏi

_ Anh...... tôi ko wen ..- Ngân Trúc nheo trán nói

_ Cô... đã đụng tôi 2 lần, lần thứ nhất ở nhà vệ sinh lần thứ 2 ở trước cổng trường còn đấm vào bụng tôi nữa... cô không nhớ thiệt sao?- Đan nhướn lông mày hỏi Ngân Trúc

Chớp mắt nhìn Đan một hồi, từng hồi kí ức không tốt lắm cứ liên tục hiện về trong đầu Ngân Trúc.. lúc vội vàng trong nhà vệ sinh và cả lúc Đan cố tình chắn ngang đường cô nữa... một cú thúc vào bụng..

Ngẩng mặt lên nhìn Đan, Ngân Trúc nhẹ mỉm cười

_ Xin lỗi, tôi không nhớ anh chắc anh lầm rồi

_ Tôi nhầm?...- Đan bắt đầu nghi ngờ về trí nhớ của mình, chắc là Đan nhầm thiệt chứ một người loi nhoi như con nhỏ đó làm sao có thể là jám đốc của tập đoàn lớn như zậy được.

_ Zậy chắc là tôi nhầm rồi- Đan nói tiếp- xin lỗi, jờ chúng ta bàn công việc được không?

_ Được, không có vấn đề j.

Điều 2 thư kí ra ngoài, Đan và Ngân Trúc bàn về công việc 2 bên công tý và kết thúc bằng chữ kí của cả hai, Ngân Trúc mỉm cười với bản hợp đồng trong tay.

_ Vậy hợp đồng zậy là dc rồi, tôi xin phép về trước- Ngân Trúc đứng zậy nói

_ Ừhm, hợp tác vui vẻ- Đan bắt tay Ngân Trúc .

Gật đầu chào Đan, Ngân Trúc bước ra ngoài, lỡ chân cô đụng vào khoé bàn làm rớt tài liệu xuống, chưa kịp nhặt lên Đan đã cuối xuống nhặt hộ cô

_ Của cô đây- Đan xoay người lên nói với Ngân Trúc

_ Cảm ơn anh- Ngân Trúc cuối đầu định way đi thỳ bị Đan jữ tay lại

_ Khoan, là mùi bạc hà, trên người cô có mùi bạc hà, chắc chắc cô là cô gái đó- Đan nheo mắt nhìn Ngân Trúc nói

_....... nhận ra rồi sao.. nhưng jờ thỳ muộn rồi- Ngân Trúc cười jan xảo nhìn Đan rồi

Bốp

Chân cô đá vào chân Đan rồi mỉm cười bỏ đi ra ngoài..

Ngày đăng: 21/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?