Gửi bài:

Chap 32

Nó không biết đây là lần thứ mấy Vương lôi nó ra như zậy rồi, nó thật không muốn làm chuyện để ý đến zậy đâu, jựt tay Vương ra , nó cau mày nhìn Vương một cách khó chịu

_ Đừng làm zậy nữa được không, sao lúc nào anh cũng lôi tôi ra bằng kiểu đó thế.

_ Ai biểu không nghe lời tôi làm j?- Vương nghênh mặt nói

_Tôi muốn đi hay không là chuyện của tôi, không nhất thiết lúc nào cũng đồng ý với anh.- nó bực mình wát

Chát

5 dấu tay in hằn lên khuôn mặt nó, rát đến nỗi máu từ miệng nó muốn tứa ra từng chút một, đau thật, đau đến nỗi trong lòng nó cảm thấy như bị xúc phạm bị chà đạp bị làm theo ý người khác, tuy nó bị ăn nhiều cái tát rồi nhưng đây là lần đầu tiên nó thấy mình bị khinh thường đến thế.

Vương không ý thức được điều mình làm, chỉ tại không chịu nổi được thái độ của nó dành cho mình nên Vương mới vung tay tát thẳng vào mặt nó, và còn một điều nữa chính là sự ương bướng của nó wá jống Nguyệt Anh

Tuy mắt nó được che bởi mắt kính nhưng Vương vẫn cảm nhận được sự tức jận của nó, hình như xung wanh Vương đang có sự chuyển động j đó nhưng Vương vẫn không tài nào hình dung nổi, jó từ đâu thốc lên càng lúc càng mạnh như muốn cuốn trôi mọi thứ xung wanh bay lên cùng, trời cũng tối xầm lại đôi mắt nó sắc lạnh cắm thẳng vào Vương, tuy có chút bất ngờ nhưng không hiểu sao Vương lại kô cảm thấy sợ nó, chỉ là có chút j đó khiến Vương thắc mắc.

Nó như cũng thấy được sự thay đổi của mình, trong lòng nó bỗng trỗi zậy cái j đó rất nóng như muốn thiêu đốt cả người đứng trước mặt mình, nó không thể kìm lại được cơn jận đó, trước đây nó nhịn rất jỏi dù người khác có nói j có làm j nó cũng đều bỏ wa nhưng sao lần này Vương chỉ tát nó mà nó lại nóng và jận đến mức đó. Nó kũng thấy như không kiểm soát được bản thân mình

_ Thanh

Jọng nói rất nhẹ nhàng vang lên như thức tỉnh con người nó, bỗng chốc mọi luồng khí xung wanh nó biến đi , nó lại trở về với dáng vẻ kũ, nó không biết ai đã gọi tên nó nhưng chắc chắc là không phải tên đang đứng trước mặt nó. Ngoái đầu lại nhìn đằng sau, nó đang thấy 1 Vương thứ 2 đang đứng nhìn nó với khuôn mặt khó hiểu.

Khương như là vị thần zậy được phái xuống để xoa dịu những cơn đau trong nó, nếu Khương không tới kịp lúc và kêu tên nó chắc hẳn nó cũng không biết nó đang làm j nữa, bình tĩnh lại nó xoay người về Khương như đang muốn hỏi Khương tìm nó có chuyện j?

_ Em địh cúp tiết sao? – Khương nhẹ nhàng tiến gần lại nó hỏi

_....- nó im lặng, vì vốn dĩ không biết trả lời như thế nào, kêu nó cúp tiết thỳ không phải nhưng mà đang đứng ở đây người khác không nghĩ nó cúp tiết mới lạ, thật chẳng bik jải thích với Khương thế nào

_ đó là chuyện của chúng tôi, liên wan j anh- Vương lạnh lùng nói

_ Nhưng mày cúp tiết, còn lôi Thanh zào nữa, tao không cho phép mày làm điều đó

_ Anh là j của cô ta mà xen vào, cô ta ....- vừa nói Vương vừa liếc mắt sang chỗ nó, tay Vương kéo nó lại ôm sát vào người mình rồi dõng dạc nói- cô ta... là bạn gái tôi, anh có ý kiến không.

Nhăn trán lại Khương nhìn nó như muốn tìm câu trả lời từ nó, còn nó cứ có cảm jác đang bị mang ra làm vật thí nghiệm zậy, cố vùng vẫy thoát khỏi tay Vương, nó ngẩng mặt lên nhìn Vương với ý muốn Vương bỏ tay ra nhưng đáp lại nó là cái siết tay mạnh hơn và Vương ngả người xuống thì thầm vào tai nó

_ Thánh nữ, cô muốn tôi kông khai mọi chuyện sao?

_ Anh.....

Không ngờ Vương còn đe doạ nó về cái đó, nếu như không có Khương ở đây chắc nó đã cho Vương một đạp rồi, thật là điên mất, tự nhiên đang yên đang lành lại bị một tên không ra j nắm đuôi, mà còn phải ngeh lời tên đó nữa chứ.

_ Cái đó là thật hả Thanh- Khương vẫn cố gặng hỏi nó để tìm một câu tl, trong lòng Khương mong rằng nó sẽ tl không phải, nếu như zậy Khương có thể đường đường chính chính jành lấy nó rồi

_ Tôi.....- nó cũng không biết tl Khương ntn, nó không muốn phải khẳng định lời nói của Vương nhưng trong trường hợp này, không nói ko dc

_ Phải...... nhưng mà..

_ Anh nghe rõ rồi đó, jờ chúng tôi có thể đi được không?

Nói rồi Vương nắm tay nó đi một mạch ra cổng trường để Vương đứng lại đằng sau bao nhiêu câu hỏi, vậy rốt cuộc trong đầu Vương đang nghĩ cái j Khương hoàn toàn ko biết.

_ Đi chơi thôi- Vương vui vẻ nắm tay nó nói

_ Anh thật wá đáng, tôi chưa thấy ai ngang ngược như anh..- nó cáu jận nói

_ Tôi không cần biết, chỉ cần làm cho tên đó tức, là tôi đã zui rồi.- Vương toe toét cười nói với nó

Bó tay với Vương , nó không biết 2 anh em nhà này có chuyện j nữa, thấy Vương vui vẻ như zậy, nó cũng không muốn trách làm j nữa, cứ để mặc Vương nắm tay muốn lôi đi đâu thì đi

Tại khu vui chơi

_ Cô thấy sao, nhìn đã chứ? - Vương vừa khoác vai nó vừa hỏi mắt vẫn dán vào cái tàu lượn siêu tốc đang dần dần trượt xuống

Còn nó, mắt cứ liên tục chớp không ngừng, nó cũng đi wa nhìêu nơi rồi nhưng mà cái mà nó ngán nhất chính là độ cao, chỉ cần nghĩ đến nơi nào thật cao nó đều lạnh toát người, xung wanh khu vui chơi này nơi nào cũng liên wan đến độ cao và đặc biệt là cái tàu lượn siêu tốc mà tên Vương đáng ghét đó đang nhìn chăm chú.

_ Tôi không muốn chơi.- nó bình tĩnh nói

_ Tại sao?

_ Tôi không thích cũng không có hứng

_ Có j đâu mà không có hứng tôi thấy thú vị mà. – Vương tò mò hỏi nó

_ Nhưng tôi không thích là không thích- nó hơi bực nói

_ Kệ cô, tôi không wan tâm, jờ thì đi vô thôi.

Không cho nó nói thêm, Vương đã một mạch lôi nó đi vào trong khu vui chơi.

Ngày đăng: 21/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?