Gửi bài:

Chap 4

Cả năm đưa vui vẻ cùng nhau xuống căn tin, tuy là chia đều ra hai dãy A B nhưng căn tin đều dùng chung cho cả hai khu vực, có thể nói là nơi phân biệt đẳng cấp thì đúng hơn. Đã từng nghe qua về sự hoành tráng của ngôi trường, nhưng nó càng không ngờ hơn chỉ mỗi cái căntin thôi cũng khiến nó bàng hoàng giống như những toà nhà cao tầng san sát vào nhau vậy.

Tuy là không đẹp bằng nhà nó nhưng sự rộng lớn này không khỏi khiến nó bất ngờ. Những dãy tầng chia ra rõ rệt, đang phân vân không biết ngồi chỗ nào thì có tiếng nói chua chát vọng ra từ đằng sau.

_ Mấy con sâu này, mấy người đang cản đường tụi tao đó _ Đúng là thứ dơ bẩn, chỉ cần thấy thứ này ở đây, không khí đã trở nên đục hơn.

_ Mấy con ma nữ nhà các người cũng rảnh rỗi lắm khi đứng ở đây đó- Như nói

_ Tụi tao thích đứng đâu thì đứng mày cản được hả- My cũng hùng hổ nói

_ Tao thấy cặn bã của tụi mày mới làm không khí hết trong lành đó- Ánh nói

Chỉ có nó và Vy đứng im không nói gì. Chát Tiếng bạt tai của nhỏ đầu đàn khiến cho mọi người trong căntin cũng quay ra nhìn tụi nó. Sức bạt tay khủng khiếp đến nỗi miệng Như rách ra 1 mảng máu nhỏ nhẹ xuống, trên má còn hằn ra 5 dấu tay.

_ Đồ dơ bẩn, biến đi- tiếng con đầu đàn gằn từng chữ một Không nhịn nổi Ánh dơ tay đinh đánh lại thì bị Vy cản lại

_ Nhịn đi, nếu không mình không sống nổi trong trường đâu.

Mặt của Như giờ đỏ tấy lên đôi hàng mi rung rung lại với nhau, đành biết câm lặng không nói gì, nếu chỉ cần nói là một tiếng thì chính thức tụi nó sẽ bị đuổi ra khỏi trường ngay, nếu không phải vì ba mẹ Như có lẽ nó đã giáng cho con nhỏ đó một cái tát rồi.

Nghiến răng nhịn nhục, Như và tụi nó quay lưng bỏ đi rồi ngồi xuống một cái bàn trống kế bên cửa sổ có thể nhìn thấy ra ngoài được. Vừa đặt chân ngồi xuống 4 đứa đã an ủi vỗ về Như, còn nó thì chạy đi xin đá. Chườm đá lên mặt Như, nó chỉ biết im lặng không nói tiếng nào, bởi vì nó cũng nhận ra nhỏ đầu đàn là đứa mà đã tát nó hôm trước

_ Đồ mấy con nhỏ ma nữ- Như nghiến răng nói

_ Thù này nhất định cũng có ngày trả lại mấy người- Ánh nói

_Bộ mấy người đó có quyền lắm hả- nó ngây ngô hỏi 4 đứa

_ Phải, cậu mới tới nên không biết, mấy con nhỏ đó dựa hơi con nhỏ đứng đầu đó, nên lúc nào cũng hống hách, cái thứ ăn bám mà- Như tức giận quát

_ Đúng đó, tụi nó ỷ có thế lực mà ăn hiếp người khác- trong trường ai cũng sợ tụi nó- Mi nói

_ Có những ngươì vì đắc tội với tụi nó mà bị đuổi ra khỏi trường- Ánh nói

_ Vậy cũng còn đỡ đi, có khi nó làm cho gia đình người đó tán gia bại sản luôn- Vy ngậm miếng bánh bỏ vào mồm nói Thanh như hiểu được phần nào đó, nên cắm cúi ăn không một chút biểu hiện gì hết.

Cho đến khi tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào. Âm thanh ồn ào đó càng ngày càng lớn như phá vỡ cả bầu không khí im lặng, tiếng gào thét của đám nữ sinh, tiếng tâng bốc của đám nam sinh, lẫn người dãy B và dãy A đều đứng lên mắt không rời khỏi cánh của chính. Thời khắc đó, như đọng lại cả ngàn năm, 4 đứa con trai từ ngoài cổng bước vào, ai cũng toả rời ánh hào quang có khi còn sáng hơn cả mặt trời đó chứ. Gió khẽ rít lên thành tiếng, kể từ khi 4 người đó bước vào, cả căntin như bừng sáng ai cũng nín thở nhìn theo 4 người đó, những người đang đứng giữa đường cũng tự động tách ra 2 bên.

Mắt của nó khẽ lướt qua 4 người rồi bất ngờ dừng lại trước một người. Phải, Khuôn mặt tên đó phát sáng ra thứ j đó kì ảo rực lửa như mặt trời , sống mũi thanh cao, đôi môi đỏ mọng cộng thêm nước da trắng ngần và nhất là đôi mắt ánh lên vẻ j đó kiêu kì thoáng chút lạnh lùng nhưng lại xen lẫn ấm áp phải nói tên đó jống như vị thần Apollo.

Ngày đăng: 21/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?